TRỌNG SINH VÌ MUỐN CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN HỌC TẬP THẬT TỐT



Điện thoại di động liên tục rung lên, Lục Sơ Hành vẫn gửi tin nhắn liên tục.

[Lục Sơ Hành: Hỏi người Thất Trung, mẹ kiếp, hỏi đi hỏi lại mới hỏi được lớp của thằng Trương Thần rác rưởi]
[Lục Sơ Hành: Triệu Cẩn còn rất thân với thằng rác rưởi đó, mỗi tuần sẽ đến tìm hắn]
[Lục Sơ Hành: Chả trách mà mang dáng vẻ thù địch như vậy, hoá ra là cá mè một lứa]
[Lục Sơ Hành: Anh nói xem Hói Hói tốt tính, sao lại sinh ra đứa con như vậy chứ]
Lục Sơ Hành gửi một đống tin nhắn lên án oán trách tính cách chủ nhiệm lớp và con trai không giống nhau ra sao, tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước.

Chắc là phát hiện ra suốt nửa tiếng đồng hồ, hắn gửi tự gửi một đống tin nhắn, nhưng đại ca - người đã dặn dò hắn đi hóng hớt chuyện này - không thèm trả lời mình, Lục Sơ Hành cuối cùng cũng ý thức được, người kia không cầm điện thoại.

[Lục Sơ Hành: Đại ca anh còn sống không? Đại ca? Alô?]
[Hoắc Duệ nói chuyện: Biết rồi]
Hoắc Duệ rũ mắt, vẻ mặt không ngờ, lại gửi tin nhắn.

[Hoắc Duệ nói chuyện: Đừng kéo ông Trương vào]
Mặc dù Trương Thần là con trai của Trương Kiến Thanh, nhưng cũng không phải do Trương Kiến Thanh nuôi.

Sự kiện năm đó, Trương Kiến Thanh chưa phải là giáo viên của bọn họ, nhưng cũng thể hiện rõ thái độ công tư phân minh, cho tới bây giờ, thành chủ nhiệm lớp hắn rồi, cũng chưa bao giờ lấy chuyện con trai ra gây khó dễ cho hắn --- hình như còn có ý muốn bồi thường cho hắn.

Ngón tay Hoắc Duệ đặt lên màn hình điện thoại sờ một cái, trong mắt có một tia lạnh lùng thoáng qua.

Mặc dù hắn chỉ nói mấy chữ, nhưng Lục Sơ Hành đang trông nom một đống cơm và điện thoại đã hiểu, làm anh em lâu năm cũng không uổng phí.

[Lục Sơ Hành: Được rồi đại ca, em biết rồi]
[Lục Sơ Hành: TVT Đại ca, lúc nào anh với bạn cùng phòng đến, em với Vinh Vinh và lớp phó thể dục nữa đang giữ cơm nguội rồi, đói chết mất]
Hoắc Duệ vén mí mắt lên, liếc nhìn người nào đó lúc này đã hoàn toàn quên mất mình, ăn hết sức tập trung.

[Hoắc Duệ nói chuyện: Ăn xong rồi]
[Lục Sơ Hành:????]
[Lục Sơ Hành: Cuộc đời không có ý nghĩa gì nữa.jpg]
Hoắc Duệ cất điện thoại.

Thẩm Dũ đã mở phần kia của hắn ra, đũa và thìa cũng đã để đó, ghế cũng giúp hắn chỉnh lại, nhìn phục vụ sau khi bán vẫn hết sức ân cần.

Hoắc Duệ gọi cơm cà ri gà, quán phụ cận cũng có mấy quán, hắn chọn một quán gần đây, đồ ăn đưa tới cũng ăn không ngon lắm.

Đồ ăn bên ngoài đã đưa đến nửa giờ, ăn muộn bị lạnh, Hoắc Duệ mới kêu Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ đang vui vẻ ăn, cà ri gà của nhà này cũng được, chủ yếu là do đói, ăn cái gì đó mới có thể che giấu những chuyện kì quái trong mơ kia khiến cho tâm trạng không ổn định.


Hoắc Duệ kéo ghế ngồi bên cạnh cậu.

Thẩm Dũ liếm liếm cà ri dính bên mép: "Ba giờ hạng mục 3000m bắt đầu, hai rưỡi chúng ta đi là được, giờ là mười hai rưỡi, có thể ngủ hai tiếng nữa."
Hoắc Duệ cầm đũa, "Cậu còn muốn ngủ?"
Nãy bôi thuốc kêu đau mãi, kết quả là hắn vừa quay đầu đã ngủ, lúc này lại còn muốn ngủ nữa.

Thẩm Dũ cúi đầu ăn hai miếng cơm, cậu ăn xong rồi.

"Em không ngủ, em làm đề, anh à, anh ngủ một lát đi nha?"
Cậu ngẩng đầu, ngước mắt nhìn, ôm lấy áo khoác vừa mới choàng lên của Hoắc Duệ.

Giờ cậu có muốn ngủ cũng không ngủ được, sau khi không ăn gì, trong đầu liền rối tung cả lên.

Giống như mấy lần trước, chuyện trong mơ phân nửa là chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Trước kia là mơ thấy mấy thứ cậu không thể nhớ ra hoặc là --- một ít chuyện về sau cậu không biết vậy rốt cuộc có phải là chuyện đã trải qua ở đời trước không, nhưng ít nhất thì trong những giấc mơ kia cũng có sự xuất hiện của mình, vậy mà lần này lại mơ thấy Hoắc Duệ, mặc dù chuyện cũng có liên quan đến bản thân mình.

Quá là kì lạ rồi, hồi đó cậu vừa mới ra trường, lẽ ra, mãi đến năm hai mươi tư tuổi cậu mới gặp Hoắc Duệ, chẳng lẽ, tai nạn xe lúc đó, khiến cho cậu quên đi việc mình và Hoắc Duệ đã quen biết từ trước sao?
Thẩm Dũ chỉ cảm thấy nhức đầu.

Nhưng lại không phải là đau đầu thật, mà là loại cảm giác ép phải nhớ ra làm cho đau.

Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng: "Không muốn ngủ, cậu về làm đề đi."
Thẩm Dũ nhìn hắn một lúc, không biết sao lại nghe được chút giận dỗi trong lời nói, cậu cười một tiếng, sắp xếp lại đồ đạc, ừ một tiếng.

Hoắc Duệ thấy cậu về phòng của mình thật, sắc mặt đen một chút.

Bội tình bạc nghĩa.

Sau đó bới cơm ăn hết miếng này đến miếng kia.

Lần sau không gọi cơm quán này nữa, không ngon, đánh giá kém.

Thẩm Dũ về phòng tắm rửa, kì cọ bản thân một lần, cậu nhìn vai sau trong gương một chút, không còn đỏ như lúc nãy nữa, vết thương ở gáy và eo cũng đã đỡ hơn.

Cậu thay quần áo khác, buổi chiều không phải thi đấu gì nữa, Thẩm Dũ không muốn lại tiếp tục mặc đồ thể thao, lúc giặt quần áo, sờ con dao nhỏ trong túi, suy nghĩ một lúc, vẫn lấy ra bỏ vào bộ quần áo mới thay.

Khoảng nửa giờ sau, cậu mới bê một đống sách đến phòng 605.

Như dự đoán, Hoắc Duệ vẫn chưa ngủ.

Lúc mở cửa, sắc mặt Hoắc Duệ vẫn đen thui: "Lại tới làm gì nữa?"
Thẩm Dũ ôm sách luồn qua người hắn: "Giám sát cậu ngủ."
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, cười nhẹ.

Gáy đã trắng nõn trở lại, nhưng giờ đây hắn lại muốn làm cho nơi đó đỏ lên.

Thẩm Dũ nói đến giám sát Hoắc Duệ ngủ, thật sự là tới giám sát hắn ngủ.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đối với cậu, tinh thần bị căng thẳng cao độ, càng không cần nói tới Hoắc Duệ.

Ngủ là phương thức thư giãn đơn giản nhất.

Cậu dùng phương thức trực tiếp, ngồi ở mép giường, ôm lấy eo Hoắc Duệ, kéo người đến giường.


Hai người cùng nằm một lúc, Thẩm Dũ cọ lên vai Hoắc Duệ một cái: "Ngủ đi, chờ cậu ngủ yên tôi sẽ đi làm đề."
Hoắc Duệ hơi khép mắt: "Cậu nghĩ tôi là con nít đấy hả? Còn cần cậu dỗ ngủ?"
Thẩm Dũ cười một tiếng: "Cậu không phải con nít, cậu là bạn trai."
Cậu ngước đầu hôn lên cằm Hoắc Duệ.

Sắc mặt Hoắc Duệ còn khó coi hơn lúc nãy.

Với tư thế hiện tại, hắn ngủ được mới là lạ.

Rõ ràng là thời tiết không nóng, nhưng không hiểu sao sau lưng lại ra mồ hôi, mùi sữa tắm trên người Thẩm Dũ không ngừng chui vào mũi hắn.

Ở cái tuổi mười bảy mười tám này, chính là độ tuổi khó kiềm chế nhất.

Hắn nhịn một chút, xoay người, quay mặt về phía bức tường trắng loá: "Xuống đi."
Thẩm Dũ nghe thấy giọng nói có chút khác lạ của hắn, cuối cùng hôn một cái lên tai hắn: "Được rồi, tôi đi làm đề đây, cậu ngủ một lúc đi, đến giờ tôi gọi cậu dậy."
Hoắc Duệ lúc này cũng không nhỏ nhen: "Biết rồi."
Nhưng giọng nói vẫn cứng ngắc.

...!
Thi đấu buổi chiều tiến hành như thường lệ, lúc bọn Thẩm Dũ tới sân vận động, đã đến mấy hạng mục chạy dài cuối cùng.

Bọn Lục Sơ Hành mỗi người cầm một cái kem, đứng ở góc tường than vãn: "Nhà trường thật nhẫn tâm, sợ mọi người chạy xong 3000m mệt quá không bò dậy nổi, cố ý xếp hạng mục này ở cuối cùng."
Hoắc Duệ đã đến vạch xuất phát.

Thẩm Dũ ôm áo khoác gật đầu: "Vẫn còn có nhân tính."
Tống Dương suốt một ngày làm trọng tài cuối cùng cũng rảnh rỗi tò mò nhìn chằm chằm vào môi cậu một lúc: "Bạn học Trầm, miệng của cậu có phải là rách da không?"
Hơn nữa còn bị rách rất nghiêm trọng, sáng nay hình như không có.

Nghe thấy vậy, Lục Sơ Hành cũng nhảy nhót vòng quanh Thẩm Dũ một vòng: "Ấy, ủ ôi, bạn cùng bàn có phải cậu..."
Thích Vinh ho khan một tiếng.

Thẩm Dũ theo bản năng liếm liếm môi, mặc dù không chảy máu, nhưng lúc cậu tự soi gương cũng nhìn rất rõ.

Cậu nhìn thẳng về phía đường đua.

Lục Sơ Hành dừng lại một chút: "Mùa thu môi nẻ là chuyện rất bình thường, ấy, tôi giới thiệu son dưỡng cho cậu nhá bạn cùng bàn? Tối trước khi đi ngủ bôi một lần, ngày hôm sau cũng không nứt môi nữa, hiệu quả cực kì tốt."
Thích Vinh: "..." Hắn thực sự đã đánh giá cao trí thông minh của Lục Sơ Hành.

Chẳng lẽ chỉ có hắn phát hiện ra miệng của đại ca cũng bị rách sao?
Thẩm Dũ: "...!À được, cậu gửi liên kết qua Wechat cho tôi là được rồi."
Tống Dương cũng chen chân vào: "Tiện tay gửi luôn cho tao với! Môi tao cũng khô!"
Hạng mục 3000m không có đấu chọn, thẳng vào thi chung kết luôn, phần thi nam năm hai mỗi lớp một người tham gia, tổng cộng có 15 người.

Nhìn ra, Hoắc Duệ dễ thấy nhất trong đám người này, cũng có nhân khí cao nhất.

Những nữ sinh kia không biết tự lập đội cổ vũ từ bao giờ, đứng ở bên cạnh đồng loạt cổ vũ cho Hoắc Duệ.

Thấy vậy Lục Sơ Hành không ngừng hâm mộ: "Nếu tao mà có cái nhân khí này của đại ca, chắc không độc thân đến giờ đâu nhỉ?"
Thẩm Dũ ở bên cạnh nhìn một lúc, không tiếp lời.

Phần thi 3000m bắt đầu, nhiều người chạy theo vận động viên, mấy người bọn họ cũng không ngoại lệ.


Bản thân Tống Dương là học sinh năng khiếu thể dục, chạy 3000m chỉ là muỗi, Lục Sơ Hành và Thích Vinh chạy được 1000m bắt đầu đứng ở giữa sân cổ vũ cho đại ca, bọn họ thực sự không muốn chạy nữa.

Ngược lại là Thẩm Dũ, bình thường nhìn gầy yếu, thời gian gần đây rèn luyện cũng coi như hữu dụng, còn có thể tiếp tục chạy theo, chỉ là không đuổi kịp Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ vẫn chạy rất ổn, lực bộc phát và sức chịu đựng của hắn rất tốt, chạy liền ba vòng và kéo giãn khoảng cách với những người khác, đến vòng cuối cũng không giảm tốc độ đi bao nhiêu.

Tống Dương chạy cùng Thẩm Dũ: "Thể lực của Hoắc Duệ, không làm vận động viên thì thật đáng tiếc."
Thẩm Dũ dừng lại nghỉ ngơi một lúc: "Cậu ấy không muốn làm thể dục đâu."
Tống Dương thở dài: "Cũng đúng, kể cả cậu ấy muốn, cũng không nên lãng phí cái thành tích học tập kia."
Thẩm Dũ trừng mắt nhìn, bọn họ chạy kém Hoắc Duệ một vòng, tiếp tục theo sau: "Liên quan gì đến thành tích chứ, nếu như đó là đam mê, thì thành tích học tập có tốt hơn nữa, cậu ấy vẫn theo đuổi."
"Cũng không phải chỉ có những người thành tích học tập kém mới đi làm vận động viên thể dục, rất nhiều người là vì đam mê với thể dục."
Cậu quay đầu liếc nhìn Tống Dương chậm rãi đang không biết nghĩ cái gì: "Không phải cậu cũng là vì đam mê sao?"
Cậu còn nhớ trước đó Tống Dương ví von thể dục là vợ mình.

Vẻ mặt Tống Dương ngừng trệ, thất thần trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ ngốc nghếch bình thường: "Vậy thì, bạn học Trầm sau này muốn làm gì?"
Thẩm Dũ dừng chân một cái: "Không biết."
Còn chưa từng nghĩ đến.

Đam mê sao?
Kiếp trước, đam mê là thứ xa với không thể với tới.

Kiếp này, cậu còn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, sau này tốt nghiệp xong, muốn làm gì.

Duy chỉ có một điều có thể chắc chắn đó là, mình nhất định sẽ ở bên cạnh Hoắc Duệ.

Hai người nói câu được câu chăng, đến điểm cuối, đột nhiên tiếng hoan hô vang lên.

Hoắc Duệ bị một đám người bao vây, hai tay chống đầu gối thở hổn hển, giáo viên thể dục phụ trách ghi chép giải tán đám người: "Để vận động viên có chút không khí để thở, đỡ vận động viên đi lại một lúc rồi mới được ngồi."
Lục Sơ Hành lập tức đỡ Hoắc Duệ lên, bị Hoắc Duệ lạnh lùng liếc nhìn.

Lục Sơ Hành sờ mũi: "Đại ca muốn làm gì, muốn ăn em sao?"
Thích Vinh ghét bỏ nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn về phía lớp phó thể dục vẫn đang chậm rãi chạy cùng bạn cùng bàn, nghĩ trong đầu không phải là muốn ăn mày, muốn ăn bạn cùng bàn thì có.

Hoắc Duệ sầm mặt đi tới trước mặt Thẩm Dũ.

Vừa mới chạy xong một đoạn đường dài, hơi thở của hắn vẫn chưa bình phục trở lại, không thèm nhìn mấy nữ sinh đang định đưa nước cho hắn, cầm lấy nước trong tay Thẩm Dũ đổ vào miệng.

Thẩm Dũ lấy lại tinh thần: "Về nhất hả?"
Sắc mặt Hoắc Duệ còn đen hơn, Tống Dương thậm chí còn có thể nhìn thấy khí đen bay ra từ người hắn, lập tức sờ mũi: "Ấy chà, tôi ra sau nhìn thống kê xếp hạng các lớp một chút! Lát nữa tập hợp gặp lại!"
Nói xong, phát huy sở trường của học sinh thể dục, chuồn.

Thấy sắc mặt của Hoắc Duệ không tốt, Thẩm Dũ tự biết mình đuối lý, vừa nãy mình nghĩ sau này muốn làm gì quá mức nhập tâm, trong lúc nhất thời bỏ lỡ thời khắc toả sáng của bạn trai: "Tôi sai rồi, về phòng tôi xin lỗi cậu."
Về phòng xin lỗi, thì không chỉ đơn thuần là nói xin lỗi.

Hoắc Duệ hừ lạnh: "Không phải đang nói chuyện rất say sưa sao?"
Thẩm Dũ nắm cổ tay hắn, kéo người đi chậm trong đường đua: "Nói chuyện sau này muốn làm gì."
"Bạn trai à, sau lại giỏi như vậy chứ, lại đứng đầu rồi?"
Bởi vì bên cạnh có người, cậu cố gắng nói thật nhỏ, giọng có chút mềm.

Hoắc Duệ im lặng một lúc: "Làm nũng cũng vô dụng thôi."
Cùng người khác nói chuyện.

Tuy nói như vậy, chiêu này vẫn có tác dụng.


Thẩm Dũ cười một tiếng, lùi về sau hai bước, đi cùng hàng với hắn: "Không làm nũng, đang nói thật đấy."
Cậu hơi ngước đầu, mắt cười cong lên.

Hoắc Duệ nghiêng tầm mắt, vẻ mặt có chút hoà hoãn, mãi lúc sau, hơi thở mới bình phục lại, hắn mới hỏi: "Sau này cậu muốn làm gì?"
Nếu như yêu tinh phiền phức muốn làm mấy loại công việc linh tinh kì quái, hắn cũng có thể nuôi.

Vấn đề này, cuối cùng cũng không có câu trả lời.

Bản thân Thẩm Dũ vẫn chưa nghĩ ra.

Đại hội thể dục thể thao lớp bọn họ đứng đầu trường, một mình Hoắc Duệ ôm ba giải nhất.

Lúc lên lĩnh thưởng, Trương Kiến Thanh cười đến mức không còn nhìn thấy mặt trời đâu.

Mặc dù là đứng đầu đại hội thể dục thể thao, nhưng vẫn rất hãnh diện.

Kết quả của sự vui vẻ đó là, bài tập cuối tuần này rất nhiều.

Lý do bài tập nhiều hơn một chút là để mọi người có thể thu lại tâm trạng, cuối tuần sau nữa liên thi rồi, nếu như thi không được, lớp bọn họ sẽ bị các lớp khác mắng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Tiếng oán hờn khắp nơi.

Đại hội thể dục thể thao kết thúc, diễn đàn trường học bị chiếm sóng.

Thẩm Dũ đang ngủ nhận được một đống bài viết từ Tống Dương.

Gì đây
#Cái vóc dáng hoàn mỹ đẳng cấp số 1 của Thần Thoại#
#Chàng trai năm ấy chúng ta không cách nào với được#
#Đừng yêu hắn, không có kết quả đâu, chính là Thần Thoại của chúng ta#
Còn có mấy thứ kì quái lăn lộn bên trong.

#Đại ca trường học bá đạo và cô vợ nhỏ ngoan ngoãn của hắn#
#Hai ba chuyện về Thần Thoại và bạn cùng bàn không thể không nói#
...!
Thẩm Dũ:...!Đây không phải là diễn đàn phải dùng tên thật sao?
[Tống Dương: Hầy, đều là hình của cậu và Thần Thoại, có thể nói, chụp rất được, nếu không phải tôi quen biết các cậu, tôi sẽ cho rằng lời của bọn họ là thật mất]
[Tống Dương: Đám nữ sinh này, trước kia còn lén lút lập một cái nhóm chat để đu cp, giờ thì quang mình chính đại đu cp ở diễn đàn, không sợ Thần Thoại ám sát luôn]
[Tống Dương: Sao không ai đu cp của tôi với cậu chứ? Tôi không phải cũng cao lớn, đẹp trai, menly sao?]
[Thẩm Dũ:...!Đừng doạ tôi]
Thẩm Dũ bị giật mình thật, đang ngủ gật tỉnh lại luôn.

[Tống Dương: Tôi đang hâm mộ mà? Cậu nhìn độ hot kìa, tôi nhìn thấy hoa khôi của năm ba nói muốn tặng thư tình cho cậu!]
[Tống Dương: Nên là tôi chứ, hức hức hức]
[Thẩm Dũ:...!Tôi có người mình thích rồi]
[Tống Dương:???]
Thẩm Dũ cũng không trả lời lại, cậu biết Tống Dương chỉ nói đùa thôi.

Nếu như một người thích một người khác sẽ nhìn ra được ngay, bình thường Tống Dương nhìn cậu, chỉ là vẻ mặt khi nhìn thấy bạn bè bình thường thôi.

Không giống như ánh mắt Trần Niên Nhất nhìn Hoắc Duệ, kể cả có che giấu như thế nào đi nữa, vẻ mặt cũng sẽ bán đứng hắn.

Tống Dương không hóng được câu trả lời, quay sang tìm Lục Sơ Hành buôn chuyện.

Lục Sơ Hành lại chạy sang nhóm chat ba người bọn họ, gửi lịch sử trò chuyện của Tống Dương và Thẩm Dũ.


[Lục Sơ Hành: Đm, bạn cùng bàn có người mình thích lúc nào? Sao mọi người đều lén lút thế chứ!]
[Lục Sơ Hành: @Hoắc Duệ nói chuyện, đại ca, bọn em vẫn chưa biết anh thích ai đâu TVT]
[Hoắc Duệ nói chuyện:?]
[Hoắc Duệ nói chuyện: Lịch sử trò chuyện của ai đây?]
[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn và lớp phó thể dục]
[Hoắc Duệ nói chuyện: Đu cp là gì?]
[Lục Sơ Hành:...!Đại ca anh xem diễn đàn hả? Thôi, anh đừng lên diễn đàn, em sợ anh xem xong sẽ đập bỏ cái diễn đàn này mất]
Không đợi Lục Sơ Hành trả lời, Hoắc Duệ đã lên Baidu.

Sau khi trở lại ---
[Hoắc Duệ nói chuyện: Phòng của Tống Dương ở đâu?].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi