TRỌNG SINH VÌ MUỐN CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN HỌC TẬP THẬT TỐT



Hoắc gia.

Hoắc Duệ bước xuống xe, nghiêng đầu nhìn ánh đèn sáng từ biệt thự.

Tài xế nói: "Thiếu gia, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước nhé."
Sau đó lấy quà ở bên ghế phụ đưa cho hắn.

Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt, nhận lấy.

Tài ghế cười một tiếng, sau đó nhìn hắn đi vào nhà.

Thư Huệ cũng bưng đồ ăn ra phòng bếp, vẻ mặt có chút căng thẳng: "Liệu Duệ Duệ có thích không?"
Gần đây tâm lí của cô dần được khai thông, thời gian của Hoắc Chí Kiều nhiều hơn, thường xuyên về nhà với cô, khí sắc của cô khá hơn trước rất nhiều.

Hoắc Chí Kiều hừ lạnh một tiếng: "Quan tâm đến chuyện nó thích hay không làm gì?"
Ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa, gần như tiếng nói vừa dứt, Hoắc Duệ đã đẩy cửa vào.

Hoắc Chí Kiều lập tức đổi giọng, "Về rồi."
Hoắc Duệ không mang gì về, trong tay là quà sinh nhật người tài xế tặng hắn.

Năm nào cũng nhận được, đều là chút vật nhỏ, đặt chung một chỗ với quà của bọn Lục Sơ Hành.

Thư Huệ nói: "Ăn cơm trước nhé?"
"Cha con làm bánh ngọt cho con...!học cô giúp việc, con thử một chút đi..."
Hoắc Chí Kiều dường như hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nghiêm nghị.

Từ trước đến nay ông chưa xuống bếp bao giờ, nhưng đây là lễ trưởng thành của con trai, ông vẫn mặt dày học cô giúp việc làm một cái bánh ngọt.

Nhiều năm như vậy, ông cũng biết bởi vì người vợ đã mất của mình mà con trai vẫn luôn oán hận mình, nếu như đoạn thời gian đó, công việc của ông không bận rộn như vậy, có thể bên cạnh vợ nhiều hơn một chút, có thể cũng sẽ không tiếc nuối nhiều như bây giờ.

Nhất là một năm ông tái hôn kia, quan hệ của ông và Hoắc Duệ tụt xuống âm độ.

Hai năm nay, mặc dù đã hoà hoãn hơn, nhưng vẫn có ngăn cách.

Nhưng lần này Hoắc Duệ chịu về nhà ăn cơm cùng bọn họ, Hoắc Chí Kiều nghi ngờ có liên quan đến chuyện mà ông giúp con trai giải quyết trước đó.

Thẩm Dũ này...!
Hoắc Chí Kiều cũng chưa tìm hiểu sâu.

Hoắc Duệ đáp một tiếng, liếc nhìn giữa bàn ăn.

Cũng có thể gọi là bánh gato.

Hắn nhớ tới vẻ mặt của Thẩm Dũ lúc đang nói chuyện với hắn.

Thẩm Dũ lúc còn bé, có phải vẫn luôn muốn cùng ăn bánh gato với mẹ mình không.

Dù cái bánh gato này, bề ngoài cực kì xấu xí, kem cũng không quét đều, thậm chí còn tràn xuống.

Hoắc Duệ ngồi xuống.

Hoắc Chí Kiều thắp hai cây nến "Một tám" trên bánh gato, Thư Huệ chạy đi tắt đèn.

Không có những nghi lễ đặc biệt khác, cũng không có những lời nói đặc biệt gì.

Trong phòng ăn đã tối đèn.

Hoắc Chí Kiều bình thản nói: "Con trai trưởng thành vui vẻ."
Thư Huệ cũng nói: "Duệ Duệ sinh nhật vui vẻ."
Cô rất vui vẻ.


Có thể cùng con trai tổ chức sinh nhật trưởng thành.

Cô vẫn luôn áy náy với Hoắc Duệ, mặc dù cô và Hoắc Chí Kiều là yêu đương tự do, nhưng hai người kết hôn, cô biết vẫn ảnh hưởng tới Hoắc Duệ, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn sinh con.

Hoắc Chí Kiều có một đứa con trai là đủ rồi.

Hoắc Duệ cười giễu, không nói câu nào, nhìn chằm chằm vào ánh nến một lúc, trong ánh nến, gương mặt vui vẻ của Hoắc Chí Kiều căng chặt, gương mặt vui vẻ của Thư Huệ mờ ảo.

Hắn thổi tắt nến.

Quả thật giống như yêu tinh phiền phức nói, có chút ấm áp.

...!
Quét dọn nhà xong, Thẩm Dũ cho mọi người ăn khuya.

Sau khi ăn xong, bọn Lục Sơ Hành mới rời đi.

Tắm xong, Thẩm Dũ nằm trên giường gọi video cho Hoắc Duệ.

Đây là lần đầu tiên hai người gọi video cho nhau lúc Hoắc Duệ ở nhà, Hoắc Duệ nằm trên giường, bối cảnh là mặt tường không có gì cả, góc bên trên có thể nhìn thấy tủ đầu giường, trên tủ đầu giường hình như đặt cái khung.

Thẩm Dũ liếc mắt một cái, chui vào trong chăn, vì chăn lâu không phơi nắng, giờ trời lạnh, chỉ đắp một cái thì hơi lạnh, cậu đắp hai chiếc chăn, hơi nặng, chui vào như vậy, không thể chui dễ dàng như bình thường, ngược lại đầu còn húc vào gối, tóc đều vểnh lên, đầu bị vùi bên trong.

Hai tay cậu giơ điện thoại lên, màn hình cũng sắp dí vào mặt.

Nếu là người bình thường, đây đúng là góc chết, nhất là trong tình huống tóc tai bù xù.

Hoắc Duệ cầm điện thoại lại gần, Thẩm Dũ ở bên kia video phòng đại, chiếm toàn màn hình.

Dường như vô cùng ghét bỏ bộ dáng bây giờ của Thẩm Dũ, hắn nhăn mày nói: "Xấu xí."
Nhưng vẫn nhìn chằm chằm, thậm chí còn không thu nhỏ màn hình.

Thẩm Dũ: "...?"
Cậu không nói gì.

Hoắc Duệ cap màn hình lại.

Càng nhìn càng thấy đáng yêu, không nhìn được mà đổi thành background chat.

Gần đây background chat của hắn thay đổi hơi thường xuyên.

Một lúc sau, hắn phát hiện ra trong tai nghe không có tiếng.

Hắn nhíu mày một cái: "Tại sao lại không nói gì?"
Thẩm Dũ rút xuống dưới, cọ cọ vào gối, trên mặt hơi ai oán.

Hoắc Duệ cười nhẹ, âm thanh rất nhỏ, chỉ có bản thân hắn nghe thấy.

Cách video, yêu tinh phiền phức cũng làm nũng.

Thẩm Dũ vểnh môi nói: "Giờ cậu chê tôi xấu hả?"
Giọng cậu bực bội, nghe giống như không vui, điện thoại bị cậu ném sang bên cạnh, không cầm lên.

Hoắc Duệ dường như hơi ngạc nhiên, rất không hài lòng với bây giờ, căn bản là không nhìn thấy mặt Thẩm Dũ, chỉ có trần nhà, đèn sáng chói.

"Điện thoại đâu?"
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Ở bên cạnh."
Hoắc Duệ cười nhẹ: "Chữ đầu tiên trong điện thoại di động là gì?"
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Dũ liền nghe được ý của hắn, nén cười một lúc.

Cậu không phải đang tức giận, chỉ muốn trêu chọc hắn một chút.

Cậu tiếp tục giả ngu: "Tay." *
* Điện thoại di động trong tiếng Trung là 手机, chữ đầu tiên là 手 nghĩa là tay.

Bạn Duệ đang chơi chữ, muốn nhắc bạn Dũ cầm điện thoại lên.

Hoắc Duệ ừ một tiếng, hơi có vẻ giễu cợt: "Còn tưởng cậu không biết nữa."
Thẩm Dũ mím môi dưới, trong mắt mang theo ý cười: "Anh, anh nói cái này làm gì?"
Hoắc Duệ ừ một tiếng, chỉ nghe được chữ "Anh" đầu tiên.

Yêu tinh phiền phức lâu rồi không gọi "anh".

Được, vậy thì tạm thời nể mặt chữ anh này.

"Không xấu."
Hắn đáp một nẻo.

Thẩm Dũ quên lời vừa nãy của hắn, với tính cách khẩu thị tâm phi của Hoắc Duệ, hơn phân nửa là thấy mình rất đáng yêu.


Cậu cười một tiếng, mắt híp lại: "Tôi biết là không xấu mà, tôi cầm lên rồi, cậu có thể cho tôi xem bức ảnh ở đầu giường một chút không?"
Hoắc Duệ quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường, một tấm ảnh chụp cung được đặt ở đó, là hắn và mẹ.

Hắn ở trong ảnh vẫn còn rất nhỏ, phong cảnh là tuyết trắng.

Thẩm Dũ chủ động hỏi, Hoắc Duệ cũng không che giấu.

Hồi Hoắc Chí Kiều vừa tái hôn, hắn nhìn tấm hình này liền cảm thấy buồn bực, giờ nhìn, trong lòng rất bình tĩnh.

Hắn và Hoắc Chí Kiều không hợp nhau, đa số vì thời điểm mẹ hắn bệnh nặng Hoắc Chí Kiều đều vắng mặt, thậm chí đến cả lần cuối cùng của bà...!
Cho nên lúc tâm lí Thư Huệ có vấn đề, hắn mới đồng ý giúp đỡ.

Hoắc Duệ cầm khung ảnh đến, lúc nhìn vào điện thoại, Thẩm Dũ đã nhắm ống kính vào bản thân.

Thẩm Dũ hỏi rất nhỏ: "Đây là mẹ cậu sao?"
Mẹ Hoắc Duệ rất đẹp, cười lên có má lúm, rất rõ ràng.

Hoắc Duệ gật đầu.

Thẩm Dũ lại thử hỏi dò: "Tôi có thể nói về bà ấy không?"
Hoắc Duệ một tay cầm khung ảnh để sát màn hình, một tay cầm điện thoại di động, cười hừ một tiếng: "Muốn nói gì cũng được, không có gì không thể nói hết."
"Bà ấy thật đẹp." Thẩm Dũ nói: "Sao cậu lại không có má lúm như mẹ nhỉ?"
Trong đầu cậu tưởng tượng một chút, nếu như Hoắc Duệ có má lúm...!
Hình ảnh đó quá đẹp.

Quả nhiên sắc mặt Hoắc Duệ đen một chút: "Vì tôi giống cha."
Kiếp trước Thẩm Dũ đã gặp Hoắc Chí Kiều, trong tạp chí kinh tế tài chính, hình như là lúc học năm hai trung học phổ thông, trong lớp có người mang tuần san đến.

Một ít tin vịt liên quan tới Hoắc Chí Kiều.

Rất nhiều tạp chí viết linh tinh, Thẩm Dũ chưa bao giờ thích đọc mấy tin này.

Với ngoại hình của Hoắc Chí Kiều, thật ra thì ấn tượng rất mơ hồ.

Chỉ là nếu như Hoắc Duệ rất giống với cha hắn, thêm nếp nhăn cho Hoắc Duệ...!
Hoắc Duệ về già cũng rất đẹp trai nha.

Thẩm Dũ chớp mắt nhìn.

"Tôi có thể xem qua phòng của cậu được không?"
Thẩm Dũ rất muốn biết, phòng của Hoắc Duệ như thế nào.

Hoắc Duệ không đồng ý luôn, mà giễu cợt trước một câu: "Muốn gặp phụ huynh hay là muốn ở cùng tôi?"
"Nói thẳng luôn."
Nếu như Thẩm Dũ muốn, hắn có thể ngay lập tức gõ cửa phòng Hoắc Chí Kiều.

Thẩm Dũ ngạc nhiên một lúc.

Thấy cậu không trả lười, sắc mặt Hoắc Duệ đen đi, sau đó chống người lên, giơ điện thoại đi vòng quanh phòng.

Phòng hắn rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái tủ, một tủ sách, một giá sách.

Có phòng vệ sinh và phòng treo quần áo, còn có một phòng chứa đồ.

Chờ hắn để điện thoại xuống, Thẩm Dũ tai đỏ lựng mới nói: "Nếu gặp phụ huynh...!phải đợi đến lúc tốt nghiệp đã."
Hoắc Duệ ngừng trệ hai giây.

Khoé môi cong lên.

Thẩm Dũ lại bổ sung: "Còn ngủ chung, tối mai cậu có thể đến chỗ tôi ngủ...!Giường tôi vẫn đủ lớn."
Trong mơ, hai người đã ngủ chung không biết bao nhiêu lần.

Nhưng lời này, cậu không có cách nào để nói ra, da mặt cậu có dày đi chăng nữa, cũng không thể nói ra.

Một lúc lâu sau, Hoắc Duệ mới "Ừm" một tiếng.

Sau đó giọng cứng rắn nói: "Cúp máy đây."
Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào điện thoại đã tắt, rúc vào chăn cười lên.

Thật tốt.

Vào lúc 0 giờ, cậu không ngủ được, ngọ ngoạy gửi tin nhắn cho Hoắc Duệ.

[Thành niên vui vẻ, bạn trai.]
Cậu lại ngọ ngoạy gửi voice, giọng mũi nhàn nhạt và buồn ngủ: "Sinh nhật vui vẻ, bạn trai."
Một giây sau Hoắc Duệ đã rep lại.

[.]
Có thể là do Hoắc Duệ nói về cha mẹ hắn, Thẩm Dũ nằm mơ thấy Hoắc Chí Kiều ở kiếp trước.

Trong hình không có Hoắc Duệ, là một ngôi biệt thự, Hoắc Chí Kiều ngồi cạnh bàn, trên bàn bày một chiếc bánh ngọt xấu điên xấu đảo, bẹn cạnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi hơn đang an ủi ông.


"Duệ Duệ chắc là muốn tổ chức sinh nhật với bạn bè, anh không phải là đã gọi cho Sơ Hành rồi sao?"
Hoắc Chí Kiều than thở: "Được rồi, anh còn có chút công việc, trở về công ty trước đã."
Vẻ mặt người phụ nữ ủ rũ: "Muốn em đi cùng anh không? Cũng đã muộn như vậy rồi."
Hoắc Chí Kiều nhìn cô một cái, gật đầu cười.

Hình ảnh chuyển đổi, biến thành hiện trường tai nạn giao thông, nửa đêm có người đua xe, xe ô tô đâm vào đuôi xe.

Sáng hôm sau, Thẩm Dũ tỉnh dậy sớm.

Không biết có phải do đắp hai chăn hay không, hay là vì mơ thấy giấc mơ này, trên người cậu nhễ nhại mồ hôi.

Người kia...!có phải là mẹ kế của Hoắc Duệ không?
Giấc mơ càng về sau càng mơ hồ.

Cậu chỉ có thể nhớ, người phụ nữ hình như phản ứng rất nhanh ôm lấy Hoắc Chí Kiều.

Thẩm Dũ vô thức nắm lấy chăn.

Hoắc Duệ không phải là vì lí do này...!mới chọn nghỉ học về thừa kế công ty chứ...!
Đáng tiếc là sau đó, giấc mơ chuyển sang hình ảnh khác, cậu không có cách nào để biết chuyện về sau.

Chỉ là cậu, vô cùng đau lòng.

Sau khi tỉnh lại, cậu lập tức gọi điện cho Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ chắc còn chưa tỉnh ngủ, lúc lâu sau mới nhận điện thoại, không nói tiếng nào.

Thẩm Dũ do dự một lúc, đột ngột hỏi thăm sức khoẻ như vậy dường như không tốt lắm: "Tôi đánh thức cậu hả?"
Hoắc Duệ hừ nhẹ, hơi thở có chút nhẹ, một lúc sau, hình như đè khí xuống, mới khàn khàn trả lời cậu: "Sớm như vậy đã nhớ tôi rồi sao?"
Thẩm Dũ a một tiếng: "Đúng, rất nhớ bạn trai."
Hoắc Duệ chậc nhẹ, có tiếng vải ma sát, như đang trở mình: "Biết con trai vào buổi sáng sẽ như thế nào không."
Dường như hắn vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, giọng nói lười biếng.

Thẩm Dũ trước kia chưa từng được nghe giọng nói của hắn trong trạng thái này, cảm thấy tim mình sắp tê dại.

Trêu...!trêu người quá đáng.

Giọng nói Hoắc Duệ hơi trầm, lúc khàn giọng giống như đang vô thức dỗ người, hơn nữa lúc này là giọng lười biếng.

Thẩm Dũ phát hiện bản thân, quá nhiên phản ứng buổi sáng của con trai, rất mãnh liệt.

Nhưng đây là phản ứng sinh lí bình thường mà.

Thẩm Dũ an ủi bản thân, tuyệt đối không phải là nghe giọng của Hoắc Duệ mà thành ra như vậy, nếu thế thì cậu không có tiền đồ quá rồi.

Thẩm Dũ chậm chạp một lúc, cân nhắc nên mở miệng như thế nào: "Tôi nằm mơ..."
Hoắc Duệ ừ một tiếng, như sắp ngủ đến nơi, mãi sau mới mở miệng, tốc độ nói chậm mà lười biếng: "Mơ thấy tôi?"
Thẩm Dũ: "..."
A! Ai có thể nói với cậu tại sao Hoắc Duệ chưa tỉnh ngủ lại là cái dạng này hông?
Còn muốn cậu nói nữa không!
Thẩm Dũ im lặng một lúc, lâu đến mức Hoắc Duệ suýt ngủ, mới nói: "Cũng từa tựa thế...!Chỉ là mơ một chút chuyện, tôi muốn hỏi một chút, cha cậu hôm nay đến công ty không?"
Một lúc sau, giọng Hoắc Duệ tỉnh táo một chút, cười nhạt: "Không."
Thẩm Dũ ồ một tiếng: "Sau khi cậu dậy hỏi một chút được không?"
Bên kia Hoắc Duệ không có tiếng động gì.

Một lúc sau, Thẩm Dũ nhỏ giọng gọi hắn: "Anh?" "Bạn trai?"
Đầu dây bên kia ừ nhẹ một tiếng, sau đó không có tiếng gì nữa.

Thẩm Dũ cũng không biết nên cười hay nên như thế nào.

Rửa mặt xong, mặt vẫn nóng.

Người này, khi chưa tỉnh ngủ sao lại như vậy chứ.

Vì phải sắp xếp sớm một chút, chưa đến 9 giờ, ba người Lục Sơ Hành, Thích Vinh và Tống Dương đã vác theo ba cái quầng thâm đen sì tới.

Người này nghiêm trọng hơn người kia.

Thẩm Dũ cầm hai quả bóng bay đã thổi xong: "Đêm qua các cậu đi ăn trộm tập thể à?"
Lục Sơ Hành vừa vào đã chạy thẳng tới ghế salon: "Bọn tôi ở quán net cả đêm."
Thẩm Dũ: "..."
Tống Dương cũng mệt mỏi đặt mông lên ghế salon.

Thích Vinh cầm lấy bóng bay: "Cậu đi nấu ăn trước nhé? Ở đây giao cho bọn tôi là được."
Thẩm Dũ nhìn hai người ngồi tê liệt trên ghế salon, có chút hoài nghi có thể trang trí phòng khách trước khi Hoắc Duệ đến hay không.

Thích Vinh đạp cho mỗi người một cái: "Đứng lên, làm việc! Nhiều bóng bay như vậy, nhanh thối cho xong đi!"
Lục Sơ Hành: "Á---! Đến đây!"
Tống Dương cũng bò dậy.


Thẩm Dũ cười nói: "Bánh ngọt đã đặt xong rồi, mười một giờ sẽ ship đến, tôi bảo Hoắc Duệ 12 giờ tới rồi."
"Tôi đi nấu ăn trước đây."
Lục Sơ Hành mặt không thể tưởng tượng nổi: "Đại ca nghe lời như vậy sao? Cậu bảo mười hai giờ thì đúng mười hai giờ đến?"
Thẩm Dũ ngừng lại một lúc: "Ừ đúng."
Lục Sơ Hành vẫn cảm khái: "Sao đại ca lại nghe lời cậu như vậy...!Nhưng mà hôm trước tôi thấy đại ca đè đầu cậu lên bàn..."
"Hai người cãi nhau sao? May mà vẫn đang đi học, đại ca sẽ không đánh cậu, hừ, đại ca đánh người..."
Thích Vinh đạp Lục Sơ Hành một đạp.

Lục Sơ Hành cầm bóng bay nhảy cẫng lên: "Vinh Vinh, mày đạp tao cái gì!"
Thẩm Dũ: "..."
Này mới là trai thẳng hàng thật giá thật.

Cậu giải thích: "Không cãi nhau, cậu ấy cũng không đánh tôi...!chỉ là đặt tay lên đầu bình thường thôi."
Tống Dương ngẩng đầu.

Nhìn qua thì bạn học Thẩm không bài xích chuyện tiếp xúc thân thể với bạn học Hoắc nhỉ?
Nhưng trước đó bạn học Thẩm bảo mình có người trong lòng rồi mà?
Như vậy không tốt chút nào hết, có người mình thích rồi lại còn thân mật với người thích mình?
Cũng không phải, nói không chừng cậu ấy chỉ coi bạn học Hoắc là bạn bè thôi? Tiếp xúc như vậy giữa bạn bè với nhau cũng bình thường mà?
Người bạn học Thẩm thích rốt cuộc là ai chứ? Tại sao hắn nằm vùng lâu như vậy mà không phát hiện ra!
Bạn học Hoắc không xong rồi.

Sao lại không chủ động tránh đi chứ!
Ánh mắt Tống Dương và Thích Vinh đối nhau, hai người lại một lần nữa hiểu lòng nhau.

Lục Sơ Hành bừng tỉnh: "Ấy? Sờ đầu á?"
Thích Vinh cảm thấy hơi hơi yên tâm vui vẻ.

Thẩm Dũ gật đầu một cái, còn muốn nói gì đó, Lục Sơ Hành khinh thường ôi một tiếng: "Sao đại ca lại không sờ đầu tôi? Chê đầu tôi bẩn sao?"
Thẩm Dũ: "..."
Thẩm Dũ không biết phải làm thế nào: "Chắc là vậy."
Thích Vinh thở dài.

Cái đầu này, còn muốn làm cái gì nữa, ném moẹ nó đi.

Ba người phụ trách tranh trí phòng khách.

Trước đó bọn họ đã mua bóng bay, lại còn ấu trĩ dán mấy chữ "sinh nhật vui vẻ" lên tường, trong phòng sách toàn là tiếng con trai nói chuyện với nhau.

Thẩm Dũ vừa rửa rau, vừa nghĩ, kiếp trước hình như chưa được trải qua loại nào nhiệt như vậy.

Gần 11 giờ, bánh gato đặt trước đã được ship đến.

Không phải là Thẩm Dũ không muốn tự mình làm một cái, nhưng chỗ này không có lò nướng, hơn nữa làm bánh gato rất mất thời gian, làm xong chưa chắc đã có đủ thời gian để nấu nướng.

Nhất là, cậu sợ làm ra một cái bánh xấu điên như trong mộng.

Phòng khách đã gần được trang trí xong.

Gần đến 12 giờ, có tiếng gõ cửa.

Thẩm Dũ ho nhẹ, bốn người đều đến gần cửa.

Hoắc Duệ mặc quần áo mới, trong nháy mắt mở cửa ra, còn chưa kịp bước vào, ruy băng đã phun lên người và đầu hắn.

Sắc mặt Hoắc Duệ hơi đen đi.

"Đại ca! Sinh nhật vui vẻ!" Lục Sơ Hành và Thích Vinh đồng thanh, "Chúc mừng đại ca trưởng thành!"
"Sinh nhật vui vẻ! Bạn Hoắc Duệ!" Tống Dương nói.

Hoắc Duệ sầm mặt ừ một tiếng, lúc cúi đầu, khoé môi cong lên.

Bọn Lục Sơ Hành cũng đã thành quen, nhét quà vào ngực hắn.

Tống Dương sờ gáy, cũng nhét quà vào ngực hắn.

Thẩm Dũ đứng sau ba người kia, cười híp mắt: "Sinh nhật vui vẻ."
Cậu bồi thêm một câu trong lòng: Bạn trai, thành niên vui vẻ.

Hoắc Duệ giương mắt: "Quà đâu?"
Thẩm Dũ a một tiếng, vẻ mặt xem ra là quên rồi.

Sắc mặt Hoắc Duệ lại khó ở.

Chờ bọn Lục Sơ Hành tranh nhau chạy vào phòng bếp bưng thức ăn, Thẩm Dũ mới chậm rãi cọ vào người Hoắc Duệ: "Buổi tối đưa cho cậu."
Cậu nhớ tối qua có nói, tối nay hai người có thể ngủ chung mà.

Biểu cảm của Hoắc Duệ ngưng trệ một lúc, ừ một tiếng, yết hầu di chuyển, mặt cũng không khó ở nữa.

Thẩm Dũ cười khẽ, đẩy lưng hắn: "Được rồi, nhân vật chính ngồi xuống trước, chờ ăn cơm thôi."

Mấy nam sinh cũng không có thói quen thổi nến, chỉ là để Hoắc Duệ cắt bánh, chờ Hoắc Duệ ăn miếng đầu tiên, Lục Sơ Hành đã ăn vội.

"Đù mé! Tay nghề của bạn cùng bàn đỉnh quá vậy!"
"Cuối tuần nào đó lại làm cho bọn tôi ăn đi..."
Tống Dương cũng sùng bái: "Bạn học Thẩm thật lợi hại."
Lục Sơ Hành tống đồ ăn đầy miệng, bị Hoắc Duệ nhìn một cái.

Lập tức câm mồm.

Luôn cảm thấy có sát khí trong mắt đại ca.

Tay nghề của Thẩm Dũ quả thật rất tốt.

Cậu làm một bàn ăn, hầu như là bị khoắng sạch.

Ăn cơm xong, Hoắc Duệ lạnh nhạt nói: "Buổi tối gọi đồ ăn bên ngoài."
Lại còn muốn sau này nấu cơm cho bọn nó ăn nữa.

Mơ đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi