TRONG THÔN CÓ MỘT CÔ NƯƠNG

Kim thương lướt qua bên cạnh người Lục Nguyên Sướng rồi bay thẳng. Theo sát đó là một bóng người mạnh mẽ bay vọt tới, mà tốc độ của người nọ so với kim thương lại còn nhanh trên ba phần. Cánh tay dài của hắn duỗi ra một cái, liền đem kim thương nắm lại trong tay, trong chớp mắt cả người cùng thương đều đã lại quay về. Người kia đứng ở trước mặt Lục Nguyên Sướng, từ trên cao mà nhìn xuống nàng.

* Thương: Tên một loại vũ khí cổ xưa của Trung Quốc. Ngày nay ở TQ cũng gọi súng là thương.

Lục Nguyên Sướng thấy người vừa tới tràn ngập sát ý mà nhìn mình liền gọn gàng làm một cái vươn mình, từ trên mặt đất bật nhảy lên một cái. Cái người vừa đến này hiển nhiên đã phát hiện ra Lục Nguyên Sướng có ý đồ chạy trốn. Kim thương lập tức xoay ngang, trực tiếp che ở Lục Nguyên Sướng trước mặt.

"Muốn chạy hả? Có gan dám đến phủ tướng quân của ta mà ra tay ngang ngược, nếu muốn chạy thì ngươi phải hỏi cây thương kia của ta có đồng ý hay không đã!" Người vừa đến dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Lục Nguyên Sướng. Bởi vì thân hình của Lục Nguyên Sướng, đối với hắn mà nói, thực sự là quá mức gầy yếu.

Lục Nguyên Sướng lạnh lùng đảo mắt nhìn qua kim thương, sắc mặt hoàn toàn không có một chút sợ hãi. Đối mặt với cái người tiểu thư phong tao phóng đãng kia quả thực là nàng đã hết cách rồi, bây giờ phải đối mặt một cây kim thương, nàng căn bản là không còn gì để sợ nữa.

Người vừa đến có chiều cao chừng tám thước*, tướng mạo khôi ngô, trên người hắn có một loại khí chất đặc hữu của một quân nhân. Lúc này cả người hắn nồng nặc sát khí, chứng minh rằng hắn là người có kinh nghiệm lâu năm trên sa trường cũng không phải là hạng người hời hợt. Trên cánh tay đang cầm cây kim thương của hắn được xăm hình một con rắn độc rất đẹp, người này khoảng chừng ba mươi tuổi. Lục Nguyên Sướng chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền biết ngay người trước mặt là ai!

Hắn chính là tướng quân của quân tiên phong Trấn Bắc quân, Thế tử của Võ Uy hậu, cháu trai bên ngoại của Tống Đại tướng quân, Vương Siêu!

* Thước: 1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,33 m

Người này vốn đang ung dung ở trong doanh trại của Trấn Bắc quân nhưng nửa năm trước đây, không biết tại sao, lại bị hoàng thượng điều đến Phần Thành, làm tướng quân thủ thành của nơi đây.

Trong khi Lục Nguyên Sướng vẫn đang mải suy nghĩ thì gia đinh bị thương trong nội viện đã được dọn đi hết. Thay vào đó là một đội binh lính chỉnh tề tiến vào, họ bịt chặt lối ra duy nhất của nội viện, đem toàn bộ nội viện vây lại đến mức nước chảy cũng không lọt.

Lục Nguyên Sướng thấy như vậy thì tâm ý bách chuyển thiên hồi. Với cục diện trước mắt này, một Vương Siêu đã đủ khó đối phó, nếu thêm vào một đám binh sĩ như vậy nữa, nàng căn bản đừng nghĩ đến chạy trốn.

Về đám binh sĩ này, liếc qua một chút liền có thể nhìn ra đây chính là những người lính đã từng trải qua máu me đầm đìa nơi chiến trường, không hề giống những người lính thủ thành nàng đã nhìn thấy kia. Nếu bàn về đánh đơn thì bọn họ tuyệt đối không thể là đối thủ của Lục Nguyên Sướng. Nhưng bọn họ lại có tổ chức, có thể phối hợp, chiến pháp thuần thục, đối địch không sợ. Bọn họ chính là thân binh của Vương Siêu. Cho dù không có Vương Siêu ở đây thì một mình Lục Nguyên Sướng nàng cũng đừng mong kiếm được một chút lợi thế đối với mười mấy người lính ở trước mặt này.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy tiểu thư kia đang tỏ ra lo âu nhìn về phía mình thì linh cơ hơi động. Nàng quay về Vương Siêu nói: "Tướng quân, tại hạ cũng không phải là tự tiện xông vào phủ tướng quân, mà là có người đã cưỡng bức tại hạ đến nơi này, còn về nguyên do trong đó, ta nghĩ... không bằng Tướng quân hãy tự mình... đi hỏi..."

Lục Nguyên Sướng cố ý kéo dài âm điệu, còn ánh mắt thì lại không nhịn được mà hướng về tiểu thư kia. Lần này nàng đã bị thiệt thòi lớn, bởi vì sự việc có quan hệ tới một cô gái có danh tiếng, vậy nên nàng vẫn phải có chút kiêng kỵ. Vị tiểu thư kia hiển nhiên cùng Vương Siêu có quan hệ gần gũi, nếu để cho danh dự tiểu thư kia bị hao tổn, chẳng phải là sẽ làm cho Vương Siêu tức điên lên mà giết chết nàng đây?

Vương Siêu nhận được ánh mắt của Lục Nguyên Sướng liền quay về phía tiểu thư nhìn lại. Hắn nhìn thấy trên người tiểu thư mặc một áo khoác, mà bên trong lụa mỏng như ẩn như hiện, mái tóc thì xộc xệch, lại còn cái yếm đỏ thắm ẩn hiện kia nữa. Không một biểu hiện nào lại không cho thấy vừa nãy ở trong phòng hai người đã có bao nhiêu là thân mật.

Trong lòng Vương Siêu liền hiểu rõ. Có điều hắn cũng không có nổi cơn tức giận, hắn chỉ ung dung hạ lệnh: "Các ngươi đều lui về tiền viện đi, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép vào nội viện."

"Vâng, tướng quân." Mười mấy người chỉnh tề hô, sau đó thối lui nhưng vẫn theo hàng lối rất trật tự.

Lục Nguyên Sướng thấy các binh sĩ đi rồi thì trong lòng thả lỏng ra một nửa. Hiện tại, chỉ còn dư lại một mình Vương Siêu mà thôi, việc đối phó sẽ là dễ dàng hơn rất nhiều.

"Tướng quân, tại hạ nghĩ rằng có một số việc trong lòng tướng quân tất nhiên đã hiểu rõ. Tại hạ tuy là hương dã thôn phu nhưng cũng hiểu được lễ nghi giáo hóa. Việc xảy hôm nay, chắc chắn tại hạ sẽ không nói lung tung. Kính xin tướng quân thả cho tại hạ được rời đi." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.

Vương Siêu thấy quần áo Lục Nguyên Sướng xộc xệch lôi thôi đến như vậy, ngoài miệng còn như đỏ thắm, lại nhìn thấy tiểu thư đang lo âu nhìn về Lục Nguyên Sướng thì không khỏi cười lạnh rồi nói: "Dám ở trong phủ tướng quân của ta để đùa giỡn thiên kim tướng quân, vậy mà ngươi còn có mặt mũi cầu đi?"

"Tướng quân, tại hạ cùng với tiểu thư trong sạch, tại sao có chuyện đùa giỡn ở đây được?" Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì vội vàng giải thích. Rõ ràng là chuyện gì nàng cũng không làm, sao lại đổ lên trên người nàng chuyện như vậy được, còn có Thiên Lý hay không?

"Mẫn nhi, ngươi nói lại cho ta nghe, kẻ xấu xa này có bắt nạt ngươi hay không?" Vương Siêu quay về phía tiểu thư hỏi.

"Đại ca, ta cùng lang quân đã có phu thê chi thực, ngươi nên vì ta làm chủ." Vương Mẫn ra cái vẻ oan ức mà nói, trong mắt là lệ quang dịu dàng, toát lên vẻ cực kỳ quyến rũ đến mê người, vậy nhưng trong lòng nàng lúc này lại rất hồi hộp.

"Tiểu thư, tại sao ngươi lại đổ tiếng xấu cho người khác như vậy được chứ? Ta cùng ngươi đến tay còn chưa chạm thử, ngươi cũng không thể cứ như thế mà phá huỷ danh dự của ta như vậy được!" Lúc này Lục Nguyên Sướng đã bị tức chết rồi, có bao giờ nàng lại đụng tới một chuyện hư hỏng như vậy chứ.

Vương Siêu nghe thấy vậy thì chân thực là dở khóc dở cười, có nam tử nào lại hướng về nữ tử đòi hỏi danh dự như vậy bao giờ. Nhất thời hắn cảm thấy Lục Nguyên Sướng khá là thú vị, đặc biệt là khi thấy người này tỏ ra vẻ mặt căm phẫn sục sôi rồi lại như ngượng ngùng, cực kỳ giống tình cảnh của mình lần đầu tiên vào chơi chốn thanh lâu bị các tiểu thư đùa giỡn.

"Lang quân, ta đối với ngươi cuồng dại một mảnh, cam nguyện hiến thân, ngươi có thể nào lại bạc tình như vậy được!" Vương Mẫn thấy Vương Siêu không có phản ứng thì tăng thêm vai diễn. Nàng đem nước mắt dâng trên bờ mi ép chúng ra ngoài, nước mắt theo gò má từ từ chảy xuống, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, hướng về phía Lục Nguyên Sướng lên án với vẻ hết sức oan ức, thật là làm cho mọi nam tử có mặt trên đời đều phải đau lòng.

Đương nhiên là Lục Nguyên Sướng là một chút cũng không đau lòng. Nàng cảm thấy hành động của Vương Mẫn thực sự là phi phàm, khi có thể diễn trò tinh xảo đến như vậy. Nó thật khiến người ta nhìn vào mà không khỏi tán thưởng. Nếu như chính mình mà không phải là người trong cuộc, thì đúng là cũng sẽ bị nàng lừa.

"Tướng quân, tại hạ chỉ là một người thuộc giới bình dân, sao có thể dám làm cái việc khinh nhờn tiểu thư được đây? Nếu như Tướng quân tin vào kẻ dưới thì hãy thả cho tại hạ rời đi. Còn nếu không tin, vậy tại hạ đành liều đem cái mệnh của mình ra mà đánh cược vậy." Lục Nguyên Sướng thấy không thể nói lý cùng tiểu thư này được nữa, đành vội vàng quay về Vương Siêu nói.

Đã từng trải qua những việc như vậy, Vương Siêu căn bản không cần hỏi thêm cũng đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn là nhìn Vương Mẫn lớn lên, đối với nàng ra sao há lại còn không biết.

Vương Siêu nhìn cái dáng vẻ thấy chết không sờn của Lục Nguyên Sướng, trong lòng cũng có chút do dự. Một kẻ bình dân mà được leo lên người của tiểu thư phủ tướng quân, đây là phúc khí phải mấy đời tu luyện mới có được. Được làm khách quý, không nói ăn mặc chi phí, chỉ riêng tiền đồ mà nói cũng sẽ là một đường rộng mở, huống hồ Vương Mẫn lại có tài có mạo, làm sao sẽ để cho hắn phải chịu thiệt kia chứ. Vậy mà người này lại thà chết chứ không chịu khuất phục, đến cùng là người có cốt khí, hay chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi?

"Nếu như ngươi có thể tiếp được của ta ba thương, ta liền thả ngươi đi." Vương Siêu lạnh lùng nói. Lúc trước hắn đã thấy thân thủ của Lục Nguyên Sướng, cảm thấy người này quả thật có thể đánh được.

"Không được, đại ca!"

Lục Nguyên Sướng vừa định đáp ứng thì Vương Mẫn lại vọt tới, lập tức ngăn ở ngay trước mặt Lục Nguyên Sướng. Nàng tỏ ra cực kỳ lo lắng.

Lần này không phải là nàng diễn trò nữa, mà là lo lắng thật sự. Hiện tại thì nàng đã không còn cơ hội ăn được một món ngon như Lục Nguyên Sướng, nhưng nàng cũng thấy một người như vậy cũng thật là hiếm có. Võ nghệ của Vương Siêu, nàng làm muội muội của hắn làm sao lại không biết được đây. Đừng thấy lúc trước Lục Nguyên Sướng ra tay cực kỳ lưu loát, thu thập đám gia đinh với vẻ ung dung tự tại mà cho rằng người này dễ qua khỏi cửa ải này. Vương Siêu là người từng trải qua nơi chiến trường, trải qua chuyện sinh tử, vì vậy cái người đang trước mặt này đúng là không đáng để cho hắn để mắt tới.

Đương nhiên, điều khiến cho Vương Mẫn lo lắng nhất, chính là tuyệt kỹ thành danh của Vương Siêu -- "Thương Phi Long truy hồn". Bộ thương pháp này, chỉ có ba chiêu. Mà ba chiêu này, vậy nhưng chiêu sau so với chiêu trước lại càng lợi hại. Mỗi một chiêu, đều là vô phương chống đỡ. Vương Siêu đã dùng ba chiêu này mà đẩy lùi được Nhung Địch không biết bao nhiêu trận đánh, dĩ nhiên là lợi hại phi phàm.

Lục Nguyên Sướng thấy Vương Siêu lộ ra vẻ xem thường bằng nụ cười nhạt vậy nhưng nàng cũng không hề tức giận hoặc sợ sệt. Đem Vương Mẫn đẩy qua một bên, nàng trấn định nói: "Sống chết có số, nếu là tại hạ may mắn vượt qua được ba chiêu của tướng quân, kính xin tướng quân giữ đúng lời hứa."

"Vương Siêu ta lại còn có thể lừa dối một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi hay sao? Hãy cẩn thận trước khi mở miệng." Từ nhỏ Vương Siêu đã theo Tống Đại tướng quân giết địch. Hắn không chỉ có học được một thân võ nghệ xuất sắc, mà còn rèn luyện được một thân boong boong mình đồng da sắt.

"Cảm ơn tướng quân. Tại hạ sẽ dùng cây đao vốn vẫn mang theo bên người." Lục Nguyên Sướng chậm rãi rút ra từ phía sau lưng thanh đoản đao vẫn thường dùng để phòng thân của mình. Ban nãy không dùng đến là vì không muốn lại tăng thêm sát nghiệt, nhưng hiện tại thì đã phải dùng đến vị lão bằng hữu này rồi.

Vương Siêu thấy Lục Nguyên Sướng rút ra thanh đoản đao, thấy lưỡi đao sắc bén, hàn khí bức người liền biết đây không phải một thanh đoản đao bình thường. Vì thế hắn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ, tên tiểu tử này đúng là thật sự có tài?

Vương Mẫn bất đắc dĩ nhìn Lục Nguyên Sướng, trong lòng không khỏi thở dài. Đây là một người muốn chết mà, nàng làm sao cứu được bây giờ? Thôi thì nam nhi trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều, muốn chết thì để cho chết đi. Cùng lắm ngày mai lại đi dạo trong thành, nói không chừng lại có thể chọn trúng được người vừa ý.

Sau khi để cho Vương Mẫn lui ra khỏi chiến trường, hai người Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu liền bắt đầu đối đầu. Sát khí trong nhiều năm tòng quân của Vương Siêu lao thẳng tới Lục Nguyên Sướng. Còn Lục Nguyên Sướng cũng là không lùi một phân, nàng ở trong rừng rậm cũng đã chém giết nhiều năm. Tuy không có trực diện ra chiến trường để chém giết, nhưng, đao của nàng lại chưa bao giờ thiếu máu. Nàng đã từng săn qua lợn rừng, giết được sói cùng gấu, thậm chí nàng cũng đã không ít lần đối mặt với cả hổ báo, như vậy thì cũng đã là trải qua thử thách sinh tử rồi!

Lục Nguyên Sướng toàn lực phóng thích sát khí của mình, cùng chống chọi lại sát khí của Vương Siêu. Sau khi hai người đã cùng nhau đối đầu được một lúc, Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói: "Tướng quân, ra chiêu đi thôi!"

Vừa dứt lời, Vương Siêu liền nhảy vụt lên từ mặt đất, cực nhanh lao về phía Lục Nguyên Sướng. Hắn vận khí nhập vào thương, thương liền phát ra một tiếng vang động. Liền sau đó Lục Nguyên Sướng phát hiện, thương của Vương Siêu vung lên, cực nhanh, tàn ảnh của nó nhằng nhịt khắp nơi.

Thức thứ nhất, huyễn ảnh thương. Nếu luyện thành, một cây thương có thể tạo ra chín chín tám mươi mốt cái ảo ảnh, mỗi một cái, đều do sự rung lắc của thương tạo thành. Trong đó chỉ có một cái mới thật sự là thân thương, nếu như đoán sai thì cái mạng nhỏ kia đành phải giao nộp vậy.

Lục Nguyên Sướng hơi híp mắt lại để tìm kiếm, nhưng nàng rất nhanh nhận ra là mình không phân biệt nổi. Chợt một điểm màu vàng lóe lên, con mắt nàng vụt sáng rực. Lục Nguyên Sướng vung đao hướng màu vàng đánh tới. Nàng đột nhiên nhắm mắt nghiêng đầu, nhưng tai lại nhận ra đúng vị trí Vương Siêu đang nhẹ nhàng chớp động.

Tốc độ của Vương Siêu cực nhanh, trong chớp mắt hắn đã tới trước mặt Lục Nguyên Sướng, trên mặt hắn hiện ra nụ cười lạnh. Hắn nghĩ thầm tiểu tử này chỉ là đang giả vờ giả vịt, ra cái vẻ nghe âm thanh để tìm vị trí mà thôi. Hắn đã sớm quen với việc giết người rồi, huống chi người trước mặt này lại chỉ là một kẻ bình dân. Hắn lại vận khí truyền vào thương, đánh thẳng thương về phía yết hầu của Lục Nguyên Sướng.

"A ~" Vương Mẫn vừa nhìn thấy thì trong lòng nàng liền lập tức chết lặng. Nàng sợ đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch.

Chỉ là không ai nghĩ tới, ngay đúng thời khắc kim thương sắp đâm vào yết hầu Lục Nguyên Sướng thì đột nhiên lỗ tai Lục Nguyên Sướng nhúc nhích một chút, ngay sau đó, thanh đoản đao nhanh như chớp giật bổ vào bên trên cây thương.

Đao thương đụng vào nhau trong nháy mắt tạo thành một thanh âm chói tai bắn ra. Tuy Lục Nguyên Sướng ngăn được một thương của Vương Siêu, nhưng trước đó Vương Siêu đã rót vào thương một nội kình hùng hậu, sức mạnh cực kỳ bá đạo, Lục Nguyên Sướng lực mỏng, bị lực phản của thương dội ngược trở lại, khiến cho nàng có chút chật vật mà bật lùi về phía sau.

Vương Siêu bị chấn động, nương theo đà toàn thân cứng rắn phi lên. Không để cho Lục Nguyên Sướng có thời gian đứng vững, hắn quay đầu mũi thương lại đâm ngược tới.

Thức thứ hai, lãng tử hồi đầu. Đây cũng chính là thức hồi mã thương*, khi được phối hợp với thức thứ nhất, trong thiên hạ to lớn này, không có mấy người có thể tránh thoát được.

Bởi vì Lục Nguyên Sướng từ nhỏ đã được rèn luyện mà lớn lên nơi núi cao rừng rậm, thân thể mạnh mẽ, dẻo dai còn hơn cả sài lang hổ báo. Ngay lúc thân thể còn chưa lấy lại cân bằng, Lục Nguyên Sướng đã cực kỳ thành thạo cong eo né tránh, kim thương dán vào thân thể nàng rồi lướt qua.

* Hồi mã thương: Chiêu giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.

Vương Siêu thấy chiêu thứ hai chỉ xé được một vết rách trên áo Lục Nguyên Sướng thì không khỏi giật mình. Tiểu tử này, vậy mà hắn lại có một thân thủ linh hoạt đến như vậy!

Lục Nguyên Sướng nhận ra Vương Siêu đã nương theo thương mà lướt qua phía sau lưng của mình, nàng liền phát lực từ phía bên cạnh, đem số mệnh gửi cả vào lưỡi đao, đem một thế cực kỳ đơn giản nhưng lại rất có lực sát thương hướng về phía Vương Siêu phóng tới.

Mà Vương Siêu lúc này lực cũ đã suy kiệt, lực mới chưa khởi phát, bây giờ phải đối diện với một đao cấp tốc, mạnh mẽ, lại tìm được thời cơ thực sự quá tinh chuẩn. Vương Mẫn nhìn ra mà chỉ biết che miệng. Nàng không thể tin được, sau khi Lục Nguyên Sướng đã phải nhận của Vương Siêu hai chiêu như vậy rồi mà vẫn còn có thể phát động được một sát chiêu mạnh mẽ đến như vậy.

Vương Siêu cảm giác được sau lưng ý lạnh mười phần. Hắn quanh năm lăn lộn ở trên chiến trường, cảm giác này cho hắn biết đang đối mặt trực tiếp với cái chết. Đây là một loại cảm giác làm cho lỗ chân lông toàn thân đứng thẳng, đây là một loại cảm giác lạnh toát trong lòng.

Tay Vương Siêu nắm chắc kim thương, dùng sức quay tròn, một bộ phận trên thân kim thương phát ra một tiếng "cạch" lập tức kim thương liền phân làm hai đoạn, từ đó xuất hiện một đoạn xích chuẩn xác quấn lấy đoản đao phát sinh ra tiếng "leng keng" của sắt thép chạm vào nhau.

Lúc này không chỉ còn là vũ khí đụng vào nhau, bởi vì bàn tay đang nắm chuôi đao của Lục Nguyên Sướng chợt phát hiện ra, thời khắc xiềng xích va chạm thanh đoản đao, khí lực trên đao tức thì bị giảm đi một phân. Trong nháy mắt, xiềng xích nhanh chóng quấn quanh trụ đoản đao, còn trên thân đoản đao bỗng phát ra hàn quang, vì vậy mà trong chỉ một chớp mắt xung quanh vụt trở nên cực kỳ mờ ảo.

Thức thứ ba, Bá Vương thương! Bá đạo không có gì sánh nổi.

Cũng chỉ với mấy cái điều vận khí tức, Vương Siêu đã điều chỉnh tốt thân mình, hắn xoay người rồi lại nhảy vọt tới, tay cầm một phần đoản thương, hướng về phía ngực Lục Nguyên Sướng đâm tới.

"Đại ca, đừng!" Vương Mẫn nhận thấy, vào cái thời khắc lóe lên hàn quang, tình thế của hai người đã nhanh chóng thay đổi. Mà lần này người rơi vào hiểm địa lại là Lục Nguyên Sướng. Thời khắc hấp hối này của sinh mệnh không khỏi làm cho nàng sợ đến mức kêu lên thành tiếng.

Đoản đao đã vô dụng, mà thân thể hai người đã dán vào nhau, mũi thương kia hướng chính ngực của mình mà đến, Lục Nguyên Sướng biết, một chiêu này nàng bất luận làm thế nào cũng không tránh khỏi.

Vương Siêu với chiêu "Thương Phi Long truy hồn", đã nổi tiếng trong thiên hạ, Lục Nguyên Sướng cũng sớm đã nghe thấy. Hai chiêu thức trước, nàng còn có chút hiểu biết, nhưng ở chiêu thức cuối cùng, nàng lại hoàn toàn không biết gì về nó. Vì sao không biết? Bởi trong thiên hạ không có mấy người tận mắt chứng kiến. Đây chính là chỗ hơn người của Vương Siêu, chỉ cần hai chiêu trước là hắn liền có thể giết địch, chiêu thứ ba cuối cùng kia căn bản là không phải dùng đến, vì vậy mà số người được biết đến là cực kỳ nhỏ.

Lục Nguyên Sướng đáp ứng Vương Siêu tiếp ba chiêu nên cũng đã đoán ra Vương Siêu sẽ dùng "Thương Phi Long truy hồn". Đối với hai chiêu trước, nàng cực kì chắc chắn, nhưng ai có thể nghĩ tới, thức cuối cùng "Bá Vương thương" này lại bá đạo đến như vậy!

Trước cái chết đang nhanh chóng tới gần, Lục Nguyên Sướng có chút tuyệt vọng cũng rất không cam lòng. Ai có thể nghĩ tới, nàng lại chết vì một cô gái dâm đãng như vậy đây. Lục Nguyên Sướng cừu hận nhìn về phía Vương Mẫn, lại phát hiện ra lúc này Vương Mẫn đang rơi nước mắt mà nhìn nàng, dáng vẻ quyến rũ mê người kia, cực kỳ giống Cố Tiểu Phù!

"A Nguyên, nếu như có một ngày ngươi bỏ đi, ta nên làm gì?"

"Nếu như ngươi không cố sống sót mà trở về, ta liền mang theo Tiểu Cửu tái giá!"

"Ngươi cũng không còn ở đây, ngươi còn quản được ta sao? Nếu như không muốn ta tái giá, vậy thì ngươi phải sống sót mà trở về!"

"Chỉ cần ngươi có thể trở về là tốt rồi, mặc kệ là tổn thương hay là tàn phế, ta vẫn sẽ chăm sóc ngươi, cùng ngươi cả đời!"

Ta không thể chết được!

Lục Nguyên Sướng nghĩ tới Cố Tiểu Phù, liền cảm thấy trong lòng cực kỳ đau đớn. Các nàng đang muốn thành hôn trong nay mai, nàng vẫn chưa cho Cố Tiểu Phù một danh phận, nàng không thể chết đi như vậy được!

Cố Tiểu Phù vẫn đang đợi mình trở lại, mặc kệ là sống hay chết, nàng vẫn sẽ bảo vệ chính mình, bảo vệ Lục gia!

Nàng không thể chết được! Nếu như nàng chết rồi, Cố Tiểu Phù sẽ phải trải qua tháng ngày sắp tới như thế nào? Tài sản Lục gia của nàng sẽ bị quan phủ thu hồi, Cố Tiểu Phù sẽ bị đuổi ra khỏi Lục gia. Trở lại gia đình của nàng sao? Trở lại thì lại làm sao, cha mẹ như vậy thì họ lại chỉ có thể biến nàng thành phương tiện, lại đem nàng hứa gả cho người khác để đổi lấy lễ hỏi. Còn nếu không trở về nhà thì nàng lại chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao tồn tại được ở cõi đời này, làm sao sinh sống được đây?

Mình không thể chết được!

Đột nhiên Lục Nguyên Sướng bắn ra ý chí sống mãnh liệt. Mặc kệ là vì chính mình cũng được, vì Cố Tiểu Phù cũng được, nói chung nàng, Lục Nguyên Sướng, phải sống tiếp!

Lục Nguyên Sướng vận khí vào chưởng, không uý kỵ một chút nào xông tới vồ chặt lấy đầu thương. Trong nháy mắt, một dòng máu phun ra, nhuộm đỏ đầu thương. Vương Siêu không hổ là thân làm Đại tướng của Tống Đại tướng quân, mặc cho Lục Nguyên Sướng đã dùng hết khí lực toàn thân vậy mà cũng không cản được sự sắc bén không đỡ nổi của thương thế.

"Phụp ~ "

Đầu thương đâm trúng ngực Lục Nguyên Sướng nhưng đột nhiên dừng lại. Vương Siêu thấy thế lại một lần nữa vận khí, đẩy đầu thương tiến thêm một bước phá tan ngực Lục Nguyên Sướng, xuyên thẳng vào da thịt.

Ngực có nhuộm màu máu, Lục Nguyên Sướng khổ sở chống đỡ. Máu trên tay nhuộm đỏ đầu mũi thương, mà máu trên ngực nhuộm đỏ vạt áo. Vương Mẫn lại nhìn tới mà lệ rơi đầy mặt, còn Vương Siêu, vốn là một kẻ thô bạo vậy mà giờ này hắn cũng hết sức ngạc nhiên nhìn Lục Nguyên Sướng trừng trừng.

Đây là một kẻ không biết sợ chết, nhưng chính giây phút đối mặt với cái chết, người này lại có một ý chí muốn được sống cực kì mãnh liệt. Loại tố chất này quả thực là thứ rất cần có của một quân nhân xuất chúng!

Sức mạnh của Vương Siêu quá mức bá đạo. Lục Nguyên Sướng bị Vương Siêu bức cho lùi về sau mười mấy trượng mới miễn cưỡng ngăn trở được thương thế của Vương Siêu.

Vương Siêu nhanh chóng thu thương, trên ngực Lục Nguyên Sướng lập tức trào ra một lượng huyết lớn. Vương Mẫn thấy thế liền vội vàng chạy tới đỡ lấy thân thể đang lảo đà lảo đảo của Lục Nguyên Sướng.

Một tay Lục Nguyên Sướng che vết thương, một tay đẩy Vương Mẫn ra, sau khi điều tức mấy cái, nàng đứng thẳng người, đối mặt với Vương Siêu, không một chút sợ hãi mà hỏi: "Tướng quân, ba chiêu đã qua, tại hạ đã có thể rời đi hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi