"Tướng quân."
"Vân Yên chết rồi! Mưu kế của ngươi đã thất bại." Vương Siêu có chút không cam lòng.
"Tướng quân, thuộc hạ..." Lục Nguyên Sướng nhìn Vương Siêu đang giận dữ liền quỳ chân sau xuống, nhưng lại biết không biết dùng cách nào để giải thích cho mình bây giờ.
"Thôi, đứng dậy đi. Đây là thư Vân Yên lưu lại cho ngươi." Vương Siêu nhìn cả người đầy vết thương của Lục Nguyên Sướng cũng đành chỉ biết thở dài. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Vân Yên quá mức cương liệt, mà chủ tử sau lưng nàng lại càng khiến cho người ta thêm sởn tóc gáy.
"Tướng quân, là thuộc hạ vô năng." Lục Nguyên Sướng tiếp nhận lá thư đó, vẫn quỳ gối trước mặt Vương Siêu nhận tội.
"Đây cũng không phải là lỗi của ngươi. Chỉ là Vân Yên đã chết rồi, những người khác lại hỏi không ra được đầu mối gì. Bây giờ ngươi còn có biện pháp nào hay không?" Gần đây Vương Siêu đã bắt không ít người, có điều đều không hỏi ra được manh mối trọng yếu. Trong khẩu cung của bọn họ cũng không có bóng người của Mộc Vương gia. Điều này không khỏi làm cho Vương Siêu hoài nghi liệu Vân Yên có phải là người của Mộc Vương gia hay không? Hay là đã có người khác ở bên cạnh Mộc Vương gia bày ra quân cờ Vân Yên, làm nhiễu loạn việc tra xét tin tức đây?
"Tướng quân, thuộc hạ vẫn còn có một kế, chỉ là không biết có thể dùng được hay không." Lục Nguyên Sướng cảm thấy trong ngực rất đau, thế nhưng vẫn cố gắng gượng đến cùng.
"Ngươi thử nói cho ta nghe một chút xem." Vương Siêu nghe nói như vậy thì nhất thời tinh thần trở nên tỉnh táo. Đêm đó, hắn cùng cố vấn thương nghị một lúc lâu như vậy rồi nhưng vẫn không tìm ra được manh mối.
"Tướng quân, cái chết của Vân Yên, chỉ có thân quân phủ tướng quân biết được, người ngoài vẫn còn không biết chuyện."
"Đúng vậy. Nhưng nếu đúng vậy thì lại làm sao?"
"Tướng quân, nếu ngươi là chủ mưu phía sau màn này, thích khách của ngươi đều không thoát khỏi phủ tướng quân khi không một người còn sống, ngươi cảm thấy hành động của ngươi là thành công hay là đã thất bại?"
"Dĩ nhiên là thất bại."
"Ngươi vẫn còn không biết Vân Yên đã chết hay không. Vậy nếu là Vân Yên vẫn còn sống sót, nàng biết ngươi muốn giết nàng..." Lục Nguyên Sướng dừng lại một chút, thấy Vương Siêu trừng to con mắt nhìn mình liền nói tiếp: "Nếu như Vân Yên đã biết ngươi muốn giết nàng, vậy ngươi nói, nàng liệu sẽ có sinh ra tâm ý phản bội, liệu sẽ có nhận tội?"
"Lục Nguyên Sướng!" Sau khi Vương Siêu nghe xong, hắn đột nhiên vỗ bàn đứng dậy rồi cười thật to. Hắn nói: "Ha ha! Tốt lắm cái tên Lục Nguyên Sướng này! Tuổi còn trẻ, vậy mà đã có mưu lược như vậy!"
"Tướng quân đã quá khen. Nếu bây giờ tướng quân muốn làm theo kế này thì hãy để cho cả đám người tối hôm qua ngậm kín miệng. Phong tỏa tin tức đối với bên ngoài. Tìm người đóng giả làm Vân Yên. Tất cả đều phải diễn ra thật rõ ràng, đem Vân Yên giả đổi sang vị trí khác. Còn chúng ta ngày đêm cắt cử người trông coi. Thấy cái màn này tên chủ mưu kia tất nhiên là sẽ sợ Vân Yên nhận tội. Hắn chắc chắn sẽ vội vã phái người đến giết người diệt khẩu. Nếu như suy đoán của thuộc hạ không có sai sót thì chỉ trong vòng ba ngày nữa nhất định sẽ lại có người tìm đến. Chờ đến lúc đó chúng ta bắt giữ thích khách, dỡ cằm của bọn họ xuống, để cho bọn họ không cách nào cắn độc tự sát. Huống hồ hôm qua hành động của bọn họ đã bị thất bại, cho nên lần này có lẽ là sẽ phái ra nhân vật trọng yếu." Thân thể của Lục Nguyên Sướng vẫn cố gắng chống chọi lại vết trọng thương, vì Vương Siêu mà cẩn thận phân tích.
"Diệu kế, đại diệu kế! Ngươi hãy đi mà cố gắng dưỡng thương cho thật tốt, còn lại ta sẽ tự mình xử lý. Chờ cho đến khi bắt được thích khách rồi, ta chắc chắn tầng tầng ngợi khen!" Vương Siêu hưng phấn nói.
Lục Nguyên Sướng lui ra khỏi thư phòng, cả người đều chùng xuống. Nàng không chỉ bị thương trên thân thể, chỉ riêng sự mệt mỏi về tinh thần cũng làm cho nàng rất suy yếu. Vết thương thì có thể dưỡng lành, còn tâm, lại là không thể. Lục Nguyên Sướng cảm thấy như mình càng ngày càng đáng sợ. Nàng thực sự lo lắng. Nếu cứ như thế này, theo thời gian trôi qua, mình sẽ biến thành dạng người kia hay sao, giết người như ngóe, âm mưu quỷ kế? Nghĩ đến Cố Tiểu Phù hồn nhiên, ngây thơ Lục Nguyên Sướng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sợ sệt khi thấy mình càng ngày càng đi xuống như vậy. Có muốn cũng tìm trở về không được con người ngày xưa của nàng nữa.
Về tới doanh trại, việc trước tiên là nàng đến xem tứ đại Kim Cương. Bốn người đều bị trọng thương, nếu không đến mười ngày hay nửa tháng thì sợ là không xuống khỏi giường được. Trước đó bọn họ đều đã được uống thuốc, bây giờ đều đang ngủ, có điều vì quá đau đớn, nên trong giấc mộng mà thân thể vẫn bị co rút. Lục Nguyên Sướng áy náy vì bốn người đắp kín chăn rồi mới trở về phòng của mình.
"Khụ... Khụ khụ..." Lục Nguyên Sướng vừa mới bước chân vào trong nhà, vốn trong ngực đã không khỏe, bây giờ lại đột nhiên lên cơn ho khan, cả người vì thế mà mãnh liệt đau đớn nên không khỏi ngồi phịch xuống đất. Khi nàng mở ra tay vừa nhìn thì phát hiện trong lòng bàn tay có không ít máu vương lên, nàng đã bị nội thương rất nặng.
Lục Nguyên Sướng khó khăn bò lên trên giường, nghiêng người cuộn mình, cả thân thể căng thẳng để chống đỡ cơn đau đớn. Vết đao ở trên cánh tay không coi là cái gì, nội thương trong ngực mới phải là chỗ nặng hơn cả. Những thích khách kia võ nghệ đều siêu quần, khi họ dùng nội lực tàn nhẫn đá lên ngực nàng hai cái đã làm thương tổn đến phổi của nàng. Đáng tiếc là ở phủ tướng quân, nàng không thể cứ vậy mà đi tìm quân y thoải mái trị thương. Nàng vẫn phải thời thời khắc khắc bảo đảm không cho phép thân phận của mình bị bại lộ. Điều nàng có thể làm hiện tại chính là gắng gượng, đợi mọi việc trôi qua rồi thì sẽ về nhà tĩnh dưỡng cho tốt.
Chờ cho đau đớn trên người dịu đi một ít, Lục Nguyên Sướng mới cầm lên lá thư Vân Yên đã để lại cho nàng. Khi nàng mở ra để đọc thì nghịch huyết vừa mới đè xuống kia lại một lần nữa dâng lên yết hầu. Một tay Lục Nguyên Sướng cầm lá thư thật chặt, một tay gắt gao bịt miệng mình, trên đầu gân xanh nổi lên. Nàng đã phải dùng đến ý chí to lớn nhất của mình để đem nghịch huyết nuốt trở vào.
Nước mắt từ khóe mắt nàng rơi ra. Nước mắt đối với nàng mà nói là một thứ xa lạ cùng xa xỉ, nhưng bây giờ nàng có thể nhịn được đau xót, lại không nhịn được thương tâm.
Ở trong thư, Vân Yên không chút nào cảm tạ Lục Nguyên Sướng đã giúp đỡ. Đối với việc Lục Nguyên Sướng đem mệnh ra để cứu nàng đêm qua thì cái nàng có đối với Lục Nguyên Sướng lại chỉ là căm hận. Vân Yên thà bị dụng hình đến chết là bởi vì khi đó, trong lòng nàng còn có niềm tin, rằng chủ nhân của nàng không có ruồng bỏ nàng, nàng còn cảm thấy mình đã có được một cái chết rất quang vinh, rất có giá trị.
Nhưng vì việc Lục Nguyên Sướng cứu giúp đã làm cho Vân Yên rõ ràng được một điều. Đó là, hóa ra mình cũng chỉ là một con cờ trong mắt người ta mà thôi, có thể tùy ý vứt bỏ, thậm chí còn phái sát thủ đến chỉ để giết nàng. Niềm tin của Vân Yên tan vỡ, bởi thế nên chết là giải thoát duy nhất đối với nàng. Nàng hận chủ nhân của nàng, nhưng với Lục Nguyên Sướng thì nàng lại càng hận hơn nữa!
Cái gì gọi là sai, cái gì thì gọi là đúng, Lục Nguyên Sướng đã không còn nhận biết được nữa. Bị người ta hiểu lầm cũng được, bị người ta nói xấu cũng được, việc nàng cứu Vân Yên cũng chỉ vì nàng vốn mang trong lòng thiện niệm. Với nàng, dù sao Vân Yên cũng không phải là kẻ chủ mưu, mà chỉ là bị người ta lợi dụng. Tuy rằng nàng cũng đang lợi dụng Vân Yên, nhưng là đã cứu nàng một mạng, ngược trở lại, cái được lại là chỉ vì oán hận mà Vân Yên chết không nhắm mắt.
Lục Nguyên Sướng dùng chăn trùm kín đầu của mình, để nước mắt không cần phải e dè mà chảy đầm đìa. Theo từng cơn ho khan không ngừng, vương đầy trên chăn là nước mắt cùng máu tươi. Nàng rất nhớ Cố Tiểu Phù, rất nhớ thôn Lạc Khê. Nàng không muốn chiến tranh, không muốn bày ra âm mưu quỷ kế. Nàng chỉ muốn cùng Cố Tiểu Phù cùng nhau trải qua tháng ngày bình thản, tại sao các nàng lại không thể?
Nàng đều đã dùng chân tâm của mình đối với người khác thật tốt, với Cố Tiểu Phù là như vậy, mà với Vân Yên cũng là như vậy. Vân Yên dùng cái chết của nàng để nói với mình rằng mình đã mười phần sai, vậy còn với Cố Tiểu Phù thì sao? Những gì mình cho là tốt đối với Cố Tiểu Phù liệu có phải là điều nàng chân tâm mong muốn hay không?
Lục Nguyên Sướng rơi vào mê man. Nước mắt cho thấy sự yếu đuối của nàng. Nàng cũng chỉ là một nàng thiếu nữ mười chín tuổi, một nàng thiếu nữ từ nhỏ đã không cha không mẹ. Nàng chỉ muốn lánh xa sự đời, sống yên phận, chỉ mong sao bảo vệ tốt Cố Tiểu Phù là được rồi.
Mệnh lệnh do Vương Siêu ban xuống rất đúng lúc, vì vậy mà tin tức không bị truyền ra khỏi phủ. Vương Siêu còn hạ lệnh không cho thân quân mộc hưu, lại còn đem bồi đắp phủ tướng quân thành tường đồng vách sắt. Bốn cái cửa thành cũng ra lệnh tăng cường kiểm tra, chỉ chờ thích khách vào cuộc.
Chuyện phát sinh trong phủ tướng quân, bên ngoài hoàn toàn không biết, bên trong Phần Thành vẫn cứ phồn hoa, an bình như cũ. Có điều mấy ngày nay, trong lòng Cố Tiểu Phù lại lo âu đến phát hoảng. Nàng luôn cảm thấy Lục Nguyên Sướng đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng khi hỏi thăm một chút gia quyến thân quân thì cũng không có được bất cứ tin tức nào.
Lục Nguyên Sướng cố gắng chống đỡ mà sai khiến cho thân thể từ từ gượng dậy. Nàng không hề tỏ ra nôn nóng trong khi chờ đợi. Từ lúc đọc được thư của Vân Yên, cả người nàng đều trở nên uể oải, suy sụp. Quân y cho dược cũng không uống, thuốc trị thương trên tay cũng không đổi, trông nàng lúc này cứ như cái xác chết di động.
Có điều mưu kế của nàng lại vẫn thành công. Sang buổi tối ngày thứ tư, trong phủ tướng quân chợt xuất hiện hơn hai mươi tên thích khách. Không chỉ có nhân số nhiều gấp đôi so với lần trước, mà võ nghệ của đám người này lại càng tinh xảo, đặc biệt là người cầm đầu. Thân quân chỉ có thể vây chặt hắn, chứ không cách nào bắt được. Vương Siêu đứng xem thân quân từng người từng người bị hắn đánh gục liền tự thân xuất mã. Hắn cùng với người kia giao chiến mấy trăm hiệp mới đem một thương xuyên qua vai phải người kia, đến lúc đó mới bắt được.
Khi tiến hành tra tấn thẩm vấn thì không có việc cho Lục Nguyên Sướng nữa. Vương Siêu thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng xám liền thưởng cho nàng chức thập trường, bạc trắng hai mươi lạng, ngoài ra cho thêm nửa tháng mộc hưu, yêu cầu nàng trở về dưỡng thương cho thật tốt.
Lục Nguyên Sướng cảm tạ ban thưởng rồi lại đến xem qua tứ đại Kim Cương, sau đó mới trở về Lục gia. Lòng nàng tràn đầy vui mừng khi về đến trong nhà, thế nhưng lại phát hiện Cố Tiểu Phù không ở trong nhà. Dương Vinh cùng Trân nương cũng không có, chỉ có Trứng Trứng cùng Tiểu Cửu đang ở trong sân trêu đùa.
"Trứng Trứng, cha mẹ đâu rồi? Thẩm thẩm đâu rồi?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Trong nhà Chúc nãi nãi mở yến khách, vì thế nên thẩm thẩm đã đi tới Chúc gia, còn cha mẹ thì đến xem cửa hàng." Giọng nói trẻ con của Trứng Trứng vang lên thỏ thẻ.
"Cái gì mà cửa hàng? Cha ngươi mở cửa hàng hay sao?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi lại. Nàng cũng chỉ mới có mấy ngày không về nhà, làm sao Dương Vinh đã mở cửa hàng rồi vậy? Mà cũng chưa từng nghe thấy hắn đề cập tới lần nào cả.
"Cửa hàng bánh ngọt, mới mở mấy ngày trước đây. Mẹ nói, sau này Trứng Trứng sẽ có bánh ngọt ăn không hết. A Nguyên thúc, thẩm thẩm mà làm bánh ngọt là ngon nhất đó nha."
Nghe Trứng Trứng trả lời như vậy, trong lòng Lục Nguyên Sướng trở nên rất rối rắm. Nếu không phải vì mình đạt được chiến công được Vương Siêu cho về nhà mộc hưu để được chăm sóc, thì sợ là Cố Tiểu Phù vẫn sẽ tiếp tục lừa gạt mình. Vậy nhưng nàng lại không hề cảm thấy tức giận. Có lẽ nếu là chuyện xảy ra trước khi Vân Yên chết, thì hẳn là nàng đã rất tức giận, nhưng hiện nay, nàng lại không còn như vậy nữa. Nàng ngồi yên ở trong thư phòng, lẳng lặng trầm tư mà suy nghĩ về mọi chuyện.
Cố Tiểu Phù muốn mở cửa hàng bánh ngọt, bản thân mình không đồng ý, nhưng Cố Tiểu Phù lại lừa gạt mình để rồi cuối cùng vẫn mở ra. Lục Nguyên Sướng biết, mình là người trọng yếu nhất trong lòng Cố Tiểu Phù, mà Cố Tiểu Phù cũng chưa bao giờ phản bác quyết định của mình. Vậy nhưng lần này, Cố Tiểu Phù hoàn thành công việc như dự định, điều này chỉ có thể nói rõ là nàng rất muốn mở cửa hàng, trong khi mình lại không hề quan tâm đến mong muốn của Cố Tiểu Phù.
Quả nhiên a, Vân Yên đã chửi rất đúng, Vân Yên hận rất đúng. Nàng, Lục Nguyên Sướng là cái thá gì vậy mà tự cho mình luôn đúng, đơn phương mong muốn đối với người khác cũng sẽ cho rằng như vậy là tốt. Trên thực tế, hóa ra là lòng tốt của nàng lại làm thành chuyện xấu.
Lục Nguyên Sướng lại ho khan, nàng điều tức đè xuống nghịch huyết, đăm đăm ngồi ở trước án đờ người ra.
Ngày hôm đó, Chúc Đại nương ở trong nhà mời bạn cũ đến dự tiệc. Vì Cố Tiểu Phù là khuê nữ của Chúc Đại nương nên cùng nàng ra tiếp khách. Bởi vì tướng mạo của nàng thanh lệ, ăn mặc thanh lịch, đối nhân xử thế cũng cực kỳ khéo léo, vậy nên mấy người phu nhân đều rất yêu thích nàng. Lại nghe nói Lục Nguyên Sướng được làm thân quân ở phủ tướng quân thì bọn họ lại càng là dị thường thân thiết.
Bánh ngọt do Cố Tiểu Phù phí không ít công sức để làm ra, so với chỗ bánh được bán trong cửa hàng lại càng được để tâm, vì vậy mà các phu nhân đểu tỏ ra rất là yêu thích. Chúc Đại nương nhân đó lại ngầm dẫn dắt, thêm thắt thêm mấy câu chuyện truyền kỳ về chuyện làm ăn của Phù Duyên trai.
Yến hội tiến hành rất là thuận lợi. Sau khi dùng qua bữa trưa, mấy phu nhân liền bắt đầu đánh bài Diệp tử. Vì Cố Tiểu Phù chưa từng biết đến nên Chúc Đại nương đặc biệt cho nàng ngồi ở bên cạnh mình để dạy nàng. Phụ nhân quý tộc đều yêu thích bài đánh Diệp Tử, đây là thủ đoạn giao tiếp trọng yếu. Thông thường trong quá trình đánh bài sẽ cùng nhau nói chút chuyện phiếm, nhờ đó mà tạo nên mối giao tình.
Cố Tiểu Phù hiểu được ý tứ của Chúc Đại nương. Nàng một bên nghiêm túc học tập, một bên săn sóc hầu hạ mấy người phu nhân, làm cho mấy người đó xem Chúc Đại nương mà đều đỏ con mắt. Khuê nữ tốt như vậy, chạy đi đâu tìm a!
Chơi náo loạn đúng một buổi chiều các phu nhân mới trở về. Vì lo lắng cho Trứng Trứng cùng Tiểu Cửu trong nhà, nên Cố Tiểu Phù đã chối từ Chúc Đại nương giữ lại dùng cơm mà trở về Lục gia.
Khi nàng vừa đẩy cửa viện ra thì Trứng Trứng liền chạy đến hô: "Thẩm thẩm, A Nguyên thúc đã về nhà!"
Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì không khỏi mừng rỡ vạn phần. Mấy ngày trước đây phủ tướng quân không cho phép thân quân mộc hưu, chuyện đó làm cho nàng lo lắng đến hỏng mất. Hiện tại Lục Nguyên Sướng đã bình an trở về, còn không phải là chuyện cực kỳ tốt đẹp hay sao.
Vì quá kích động mà Cố Tiểu Phù lại mất đi sự bình tĩnh cùng tao nhã thường ngày. Nàng chạy chậm trở về hậu viện, mới vừa vào cửa thư phòng, liền thấy Lục Nguyên Sướng đang ngồi ngẩn người, mà sắc mặt kia thì lại trắng bệch đến đáng sợ.
"A Nguyên, ngươi làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù vội vàng chạy tới, vừa vỗ về khuôn mặt của Lục Nguyên Sướng vừa hỏi.
"Phù nương đã về rồi. Nghe Trứng Trứng nói, ngươi đi tới nhà cha mẹ." Lục Nguyên Sướng hơi nhếch môi lên để cười rồi nói.
"Ta... ta không thể quay về ngay được, ngươi đừng nóng giận nha." Cố Tiểu Phù cẩn thận từng li từng tí một mà nói. Nàng cho rằng Lục Nguyên Sướng trở về không gặp được nàng nên tức giận đây mà.
"Ta không thường xuyên ở nhà được, ngươi đi hay không cũng không sao. Nhạc phụ làm người chính trực, nhạc mẫu đối với ngươi như thân sinh, ngươi đi nhà cha mẹ của mình, ta có cái gì không yên lòng." Lục Nguyên Sướng vuốt bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù mà an ủi.
"Đói bụng rồi phải không? Để ta đi làm cơm, ngươi muốn ăn cái gì?" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng rất săn sóc thì nhận ra mình đã nghĩ sai rồi. Có điều nàng thấy Lục Nguyên Sướng xem ra rất suy yếu, điều này khiến cho nàng không khỏi có chút bận tâm.
"Phù nương làm cái gì cũng ăn ngon. Làm cái gì cũng được nhưng đừng làm cho chính mình quá mệt nhọc."
Cố Tiểu Phù làm xong cơm, Dương Vinh Trân nương cũng đóng cửa hàng về đến nhà. Bởi vì muốn giấu Lục Nguyên Sướng nên việc kiểm kê hôm nay không có nói cùng Cố Tiểu Phù được. Mấy người dùng qua cơm, Trân nương liền để Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng trở về phòng nghỉ.
Sau khi trở lại trong phòng, Cố Tiểu Phù bận rộn giúp Lục Nguyên Sướng thay y phục, rửa mặt, mỗi động tác đều cực kỳ săn sóc. Nhưng khi bưng bồn nước đến rửa chân cho Lục Nguyên Sướng thì bỗng dưng Lục Nguyên Sướng lại đứng lên đến bên cạnh rồi đem Cố Tiểu Phù đặt ngồi lên trên ghế, còn mình lại tự thân giúp Cố Tiểu Phù cởi giày.
"A Nguyên, ngươi làm cái gì vậy? Không được!" Cố Tiểu Phù hoảng sợ đến nhảy dựng lên. Nàng làm sao lại cam lòng để cho Lục Nguyên Sướng rửa chân cho mình được đây.
Lục Nguyên Sướng gắng gượng chống đỡ thân thể không khỏe của mình, lại một lần nữa đem Cố Tiểu Phù ấn xuống, vừa giúp nàng cởi bỏ đi đôi giày vừa nói: "Ta cùng ngươi đều là nữ tử, tuy nói ở bên ngoài ta là phu, ngươi là thê, nhưng khi chỉ có chúng ta ở trong phòng, chúng ta là bình đẳng. Ngươi chăm sóc ta cũng đã lâu như vậy rồi, nay ta vì ngươi một lần rửa chân thì lại làm sao."
Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng giúp mình rửa chân, động tác kia tuy là rất vụng về, vậy nhưng lại phi thường nhẹ nhàng, cẩn thận thì trong lòng cực kỳ cảm động.
"Phù nương, ngày xưa ta lơ là suy nghĩ của ngươi, như vậy là ta không đúng. Sau này nếu như ngươi muốn làm cái gì thì cứ vậy mà làm. Sau khi trở lại nơi làm việc ta sẽ để huynh đệ ở tây thành chăm sóc nhiều hơn đến Phù Duyên trai, để không một ai dám đi đến cửa hàng của ngươi hành trò ngang ngược." Lục Nguyên Sướng nói một cách thật bình thản.
"A Nguyên, ngươi..." Cố Tiểu Phù nghe thấy nàng nói vậy thì sợ đến mặt đều trắng nhợt ra.
"Phù nương, không có chuyện gì đâu. Cả ngày ngươi đã phải đứng để làm bánh ngọt, hẳn là chân cũng bị nhức mỏi rồi. Ta nhìn thì cảm thấy hơi sưng, để ta ấn huyệt cho ngươi. Ngươi có cảm thấy thoải mái chút nào không?" Lục Nguyên Sướng hướng về Cố Tiểu Phù nhàn nhạt cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
"Thoải mái... Rất thoải mái." Cố Tiểu Phù có chút chật vật. Sự che dấu của nàng đã bị chọc thủng, vậy nhưng cái nàng nhận được lại là rất cảm động. Bởi vì Lục Nguyên Sướng đã không còn ngăn cản nàng, không những thế người này lại còn chống đỡ cho nàng. Nước mắt của nàng dâng lên rưng rưng trên mí mắt. Nhìn Lục Nguyên Sướng đang ở trước mặt mình đây, trong lòng thấy vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn.
Lục Nguyên Sướng giúp Cố Tiểu Phù rửa chân xong thì cũng không có đi tìm giày giúp nàng lồng vào. Nàng làm một cái ôm lấy Cố Tiểu Phù, chỉ là vì đột nhiên gắng sức đã khiến cho nàng bật ho khan. Lục Nguyên Sướng sợ làm quăng ngã Cố Tiểu Phù, nên gắng gượng chống đỡ đưa nàng thả ở trên giường. Sau đó cái Cố Tiểu Phù nhìn thấy là, Lục Nguyên Sướng phun ra một ngụm máu tươi, đem một mảng trước giường đều nhuộm đỏ.
"A Nguyên... A Nguyên!" Cố Tiểu Phù sợ đến tay chân đều trở nên luống cuống. Nàng hoảng loạn thả đôi chân trần xuống dưới đất ôm lấy Lục Nguyên Sướng rồi hoảng hốt kêu lên. Nhưng Lục Nguyên Sướng đã nhắm chặt mắt, không có một chút nào đáp lại.