Trước mắt Tiết Tẫn không có ở trong phủ, đối với nơi này, Giang Sương Hàn cũng không quá quen thuộc lại càng không biết khi nào hắn mới trở về. Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người tiểu nha hoàn đang đứng ở ngay cửa:"Tướng quân ra ngoài rồi sao?"
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Giang Sương Hàn đến đây mở miệng nói chuyện với bọn họ, Thu Cơ và Xuân Nga là hai nha hoàn được phái đến đây để hầu hạ Giang Sương Hàn, hai người đồng thời hành lễ với nàng, Thu Cơ mở miệng nói trước: "Bẩm cô nương, sáng sớm tướng quân đã đi ra ngoài."
"Còn quản gia kia, ông ta hiện giờ đang ở đâu?" Giang Sương Hàn thầm nghĩ, nếu đã về tới Yến Đô, sau này cơ hội nàng nhìn thấy Tiết Tẫn sẽ ít đi rất nhiều, mấy chuyện vặt vãnh thường ngày vẫn nên đi tìm quản gia thì tốt hơn.
"Sáng nay, quản gia cũng đã ra ngoài luôn rồi ạ." Xuân Nga không biết Giang Sương Hàn muốn làm cái gì, nàng quy củ mà trả lời.
Thật ra vẫn còn có một người nàng có thể tìm, đáng lý ra sáng nay Giang Sương Hàn nên đi thỉnh an người nọ, chính là vị phu nhân nàng nhìn thấy ngày hôm qua, Giang Sương Hàn vừa đến Tiết phủ, còn chưa chính thức đi bái kiến phu nhân.
Sài Thanh Y có thể đường đường chính chính đi thỉnh an hết các viện, bởi vì nàng ta là người được Hoàng Thượng đích thân ban xuống, càng không nói đến thân phận cơ thiếp chính thức của nàng ta, chỉ cần dựa vào một điểm nàng ta là người mà Hoàng Thượng thưởng cho Tiết Tẫn, thì những người khác cũng không dám tùy tiện lạnh nhạt.
Nhưng Giang Sương Hàn không giống như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân hai nha hoàn gọi nàng là "cô nương", lúc trước Giang Sương Hàn căn bản không để ý đến chuyện này lắm, nhưng lúc này trong lòng lại có chút khó chịu.
Giang Sương Hàn nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ một chút mới đưa mắt nhìn qua hai nha hoàn đang đứng quy củ trước mặt nàng: "Các ngươi tên gọi là gì?"
"Nô tỳ tên Thu Cơ."
"Nô tỳ tên Xuân Nga."
Hai người hướng về phía Giang Sương Hàn hành lễ, nàng gật đầu, từ trong ngăn kéo tìm được mấy món trang sức, không biết để bên trong hành lý từ bao giờ, đưa cho hai người mỗi người một món: "Về sau ta sẽ ở lại đây, ta mới đến phủ tướng quân còn rất nhiều chuyện không hiểu, về sau còn nhờ hai vị giúp đỡ nhiều hơn."
"Cô nương cọi trọng chúng nô tỳ, đây là phúc khí của chúng nô tỳ, vòng ngọc này quá quý giá, chúng nô tỳ không dám nhận ạ." Các nàng hốt hoảng hành lễ, một cái vòng tay cũng bằng mấy tháng ngân lượng bọn họ nhận được hằng tháng, các nàng nào dám nhận.
Đối với biểu hiện của các nàng, Giang Sương Hàn không chút nào để ý, vì thế, cuối cùng hai nha hoàn trong tâm thế thấp thỏm không yên mà nhận lấy.
Sau khi nhận đồ vật xong, hai người bọn họ cũng không lập tức lui ra ngoài, mà đứng ở tại chỗ chờ Giang Sương Hàn phân phó. Gia đinh các nàng là hạ nhân nhiều đời trong phủ tướng quân, các nàng cũng gặp qua nhiều nữ tử tiến vào trong phủ với mong muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, trở thành chủ nhân chân chính của nơi này.
Cách một khoảng thời gian là có một chủ tử mới đến, có người hoạt bát cũng có người yên tĩnh, nhưng trong mắt các nàng lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng, các nàng vô cùng cố gắng hỏi thăm tất cả những chuyện liên quan đến tướng quân của bọn họ, nhất là những thứ tướng quân yêu thích và chán ghét, giống như việc có thể bước chân vào phủ tướng quân là một chuyện tốt vậy, bất quá sau khi chờ đợi một thời gian thì các nàng sẽ không còn như vậy nữa.
Nhưng Giang Sương Hàn ở trước mặt các nàng thì không giống.
Ánh mắt nàng bình thản, thời điểm nói chuyện với bọn họ, ngữ khí của nàng đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của nàng. Sự lạnh lùng của Giang Sương Hàn cũng không phải là sự khinh miệt của một vị đại tiểu thư thế gia tâm cao khí ngạo bình thường, mà là sự lãnh đạm tự nhiên, là tính cách vốn có của nàng. Giang Sương Hàn là người đẹp nhất trong số những nữ tử mà các bọn họ từng thấy qua, một mỹ nhân băng giá, trong trẻo lạnh lùng, không hề vênh váo tự đắc.
Nàng cũng là người duy nhất không có thân phận mà ở lại phủ tướng quân, nhưng tướng quân lại ở trong phòng nàng suốt một đêm. Điều này cũng đủ khiến cho hai tiểu nha hoàn như các nàng hết sức kinh ngạc.
Trước mắt, Giang Sương Hàn cũng không giống như trong dự đoán, hỏi những chuyện mà bọn họ đã trả lời rất nhiều lần.
Cứ như vậy, Giang Sương Hàn xoay người vào phòng trong, nàng đưa lưng về phía bọn họ, phân phó nói: "Các ngươi bận thì cứ đi trước đi, ta vào bên trong nằm nghỉ một lát."
Hai tiểu nha hoàn, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Giang Sương Hàn thật sự trở về phòng nghỉ ngơi.
Hiện tại, bệnh trên người Giang Sương Hàn còn chưa khỏi hẳn, sáng sớm ngày hôm nay, Sài Thanh Y còn đến đây, tốn của nàng một phen sức lực để đối phó, nàng tất nhiên là vô cùng mệt mỏi, trước mắt nàng nghĩ thầm trở về giường ngủ một giấc thật ngon. Nhưng luôn có người không muốn để nàng thanh tịnh.
Giang Sương Hàn còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền nghe thấy bên ngoài có người đến, nàng còn chưa đứng dậy thì nha hoàn vén rèm bước vào: "Cô nương, Cảnh nương tử đang đợi ở bên ngoài."
Cảnh nương tử? Trong đầu Giang Sương Hàn nhớ lại một lượt, nghĩ đến người mà hôm nay nàng muốn tìm, hỏi lại một câu: "Ở trong phủ tướng quân, trừ tướng quân cùng quản gia, thì Cảnh phu nhân này chính là người quản lý mọi việc của hậu viện sao?"
Ở Đại Yến, chỉ có nguyên phối phu nhân mới được gọi là "Phu nhân", những người khác, bất luận là tiểu thiếp hay thị thiếp, tất cả chỉ có thể gọi là nương tử. Có số ít tiểu thiếp càn rỡ, cậy sủng sinh kiêu, trong âm thầm bắt người khác gọi các nàng là phu nhân, nhưng ở bên ngoài vẫn vô cùng quy củ, cúi đầu làm thiếp.
Nha hoàn cũng không biết trong lòng Giang Sương Hàn đã đem Cảnh nương tử trở thành trắc phu nhân, tuy không phải chính thất nhưng cũng là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở hậu viện phủ tướng quân, nha hoàn chỉ cảm thấy Giang Sương Hàn nói như vậy cũng không có gì sai, vì thế gật đầu: "Đúng vậy, thưa cô nương."
Giang Sương Hàn tươi cười đi đón tiếp Cảnh Xu, điều này khiến Cảnh Xu đang muốn làm khó dễ Giang Sương Hàn một phen, liền sửng sốt trong chốc lát.
Chẳng qua cũng chỉ là ngắn ngủi trong chốc lát, nàng không có quên ngày hôm qua ở bên trong đình viện, Đại tướng quân không có quan tâm đến bọn họ dù chỉ một chút, trước kia chỉ khi Triệu Phù Khanh ở đó thì Tiết Tẫn mới có thể lộ ra biểu tình như vậy mà thôi.
Cho dù Cảnh Xu tự nói với bản thân, tướng quân mang theo nữ nhân này về phủ, cũng giống như trước kia thôi, những nữ nhân từng tiến vào phủ tướng quân, không có gì khác biệt cả, nhất là sau khi nhìn thấy gương mặt của Giang Sương Hàn ngày hôm qua, thì nàng càng chắc chắn cái ý tưởng trong đầu mình.
Nhưng mà hôm qua, Tiết Tẫn lại hung hăng đánh thẳng vào mặt mũi của nàng.
Hôm qua Giang Sương Hàn còn bệnh trong người, sắc mặt tái nhợt hơn ngày thường rất nhiều, Cảnh Xu nhìn qua cũng không cảm thấy dung mạo Giang Sương Hàn có gì đặc biệt hơn người, lúc ấy Cảnh Xu cảm thấy nàng ta trời sinh đã xinh đẹp, cho dù đứng ở nơi ít được chú ý thì vẫn nổi bật, vẫn thu hút mọi ánh nhìn, nhất là ở phủ tướng quân này, mỹ nữ nhiều như nước, hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi người một vẻ thì Cảnh Xu tự tin, nàng ta chính là đóa hoa diễm lệ nhất.
Cảnh Xu kiêu căng, ngạo mạn liếc nhìn nàng: "Hôm qua ngươi mới đến phủ tướng quân, ta chỉ sợ ngươi ở đây có gì thiếu thốn, mà quản gia lại suy nghĩ không chu toàn, biết ngươi không thể tới gặp ta nên ta dứt khoát đến đây xem ngươi thế nào." Nàng ta nói xong, ánh mắt đảo quanh một vòng căn phòng đơn sơ đánh giá một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Giang Sương Hàn.
Làm như không nghe ra ám chỉ trong lời nói của Cảnh Xu, Giang Sương Hàn cúi đầu, nói lời cảm tạ: "Làm phiền Cảnh phu nhân vất vả, Khanh Khanh vô cùng cảm kích."
Vốn là đối với tôn xưng của Giang Sương Hàn, Cảnh Xu có vài phần hưởng thụ, nhưng khi nghe được tự xưng của nàng, Cảnh Xu sững sờ trong chốc lát: "Ngươi gọi, không.....không phải.. ngươi tên gì?"
Nàng hỏi có vài phần vội vàng, Giang Sương Hàn lại vô cùng bình tĩnh mà giải thích: "Tên Khanh Khanh là tướng quân ban cho."
"Thì ra là vậy." Trên mặt Cảnh Xu lộ ra vài phần thoải mái, ngữ khí so với vừa rồi thoải mái hơn rất nhiều.
"Khanh Khanh mới đến, còn không hiểu quy củ trong phủ tướng quân, nếu có gây ra sai lầm gì, mong Cảnh phu nhân chỉ bảo nhiều hơn." Biểu cảm trên mặt Giang Sương Hàn có chút sợ hãi, bình thường nàng không thích nói chuyện với người khác, nhưng mà trước mắt đang có chuyện cần người, nàng tất nhiên hiểu được đạo lý muốn nhờ vả người khác thì miệng phải ngọt.
"Chưa cần nói đến quy củ, thì mọi người ở đây đều là tỷ muội tốt của nhau, sau này thời gian ở chung với nhau còn rất nhiều, muội muội không cần nói chuyện khách sáo như vậy đâu." Sau khi Cảnh Xu nghe nàng trả lời, địch ý đối với nàng cũng tiêu tan đi không ít, nàng ta cũng không có tính toán vừa mới gặp mặt đã tạo hận thù, huống chi nữ nhân trước mắt, nhìn còn vô cùng hiểu chuyện.
"Một khi tỷ tỷ đã nói như vậy, muội muội không dám khách khí với tỷ tỷ nữa. Khi còn bé, có một thời gian, muội muội ở Yến Đô học qua hí khúc, hiện giờ trở về chốn cũ, thỉnh thoảng muội muốn đi đến Lê viên thăm hỏi sư phụ, lúc trước sư phụ đã dạy dỗ muội tài nghệ, trong lòng Khanh Khanh không bao giờ dám quên." Giang Sương Hàn chỉ chờ Cảnh Xu tiếp tục khách khí với mình, để mình dễ thực hiện mục đích.
"Chuyện này......" Đột nhiên, Cảnh Xu mỉm cười, nàng ta biết nữ tử trước mắt không có thân phận gì đặc biệt, nhưng thật không ngờ, chẳng qua chỉ là một đào hát, khó tránh cứ không minh bạch như vậy đã bị tướng quân đưa vào phủ.
Cảnh Xu nghĩ thầm, chuyện này sẽ không đơn giản như lời nàng ta nói, nhưng nếu suy nghĩ ngược lại, Giang Sương Hàn thường xuyên không ở trong phủ, đối với nàng là một chuyện tốt, vì thế nàng tự nhiên thúc đẩy chuyện tốt này: "Coi muội muội nói này, một chuyện nhỏ như vậy, sau này muội không cần phải đặc biệt nói riêng với ta, muội muội muốn đi ra ngoài thì đi, tuy hiện tại muội muội đang ở trong phủ tướng quân, nhưng nói cho cùng thì cũng không có gì trói buộc được muội, nên muội cứ thoải mái mà đi ra ngoài."
Giang Sương Hàn cúi đầu: "Đa tạ tỷ tỷ."
Mục đích đã đạt được, đương nhiên Giang Sương Hàn sẽ không ngồi đợi ở trong phủ, nàng thay đổi trang phục, sau đó liền đi ra ngoài, thời điểm đi đến cổng, thị vệ gác cổng thật sự không có ngăn cản nàng.
Phủ tướng quân tọa lạc tại vị trí giàu có và đông đúc nhất ở Yến Đô, từ Tiết phủ đến Quảng Ngọc Lâu có một khoảng cách nhất định. Lần cuối cùng Giang Sương Hàn đến kinh thành đã hơn nửa năm, thế nhưng nơi này đối với nàng không có nhiều hoài niệm.
Khi còn bé, nàng từng trải qua một quãng thời gian khốn cùng, nàng cũng đã trải qua cảnh cùng tranh đoạt thức ăn với khất cái, sau đó bị bọn chúng đánh ngay giữa đường, sau khi lớn lên, nàng được người nọ thu dưỡng, thì không có ra khỏi cửa nữa, kế tiếp nàng đến Quảng Ngọc Lâu, cũng là cả ngày ở bên trong gánh hát, không có cơ hội ra ngoài. Tình cảm của nàng đối với Yến Đô phồn hoa này còn không sâu đậm bằng Nghi Thủy.
Giang Sương Hàn đi vào từ cửa hông, gã sai vặt trông cửa không biết mặt của nàng, sau khi cho ngân lượng thì hắn cũng để nàng đi vào.
Nơi này lúc trước đúng là gánh hát, không thể nào sai được, nhưng bài trí lại thay đổi toàn bộ, ngay cả vị trí những tấm giấy dán tường cũng khác lúc trước.
Từ cửa hông đi vào, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy đó là một khóm trúc Tiêu Tương xanh ngắt, xung quanh dùng ngói đỏ tạo một vòng tròn kiên cố bao quanh, đi sâu vào trong là một con đường mòn dẫn thẳng đến rừng trúc, đường được lót đá cuội, sau khi đi tiếp một đoạn nữa mới gặp được rừng trúc, ở tại đây phân thành hai bên nam bắc, ở giữa có một câu cầu thật dài, từ đây nhìn về phía cuối rừng trúc, chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng mơ hồ của những gian phòng.
Nàng còn chưa tới cửa hậu viện, đã nghe được tiếng kẻng đồng phát ra, sau đó là âm thanh già nua mà quen thuộc truyền ra tới: "Ngươi phải bước theo sau hắn chứ! Chậm một bước cũng không được!"
Tiếng mắng chửi quen thuộc, gào rít vang lên, thời điểm Giang Sương Hàn nghe được, bước chân liền chậm dần.
Ở một bên dẫn đường, gã sai vặt không hiểu, thấy vẻ do dự trên mặt Giang Sương Hàn, hắn tưởng nàng bị âm thanh già nua của sư phụ dọa sợ: "Cô nương, sư phụ đang ở hậu viện dạy dỗ đệ tử, có mấy người học hoài mà hát không xong nên bị sư phụ mắng vài tiếng, cũng là điều dễ hiểu."
Đâu chỉ có vài tiếng, quả thực chính là mắng từ lúc sáng sớm đến khi trời tối muộn còn chưa xong, Giang Sương Hàn không hiểu sao bị một câu này chọc cười, cất bước vào bên trong.
Gã sai vặt đi ở phía trước, đến trước mặt lão sư phụ, khẽ thầm thì gì đó, lão sư phụ không quay đầu mà trừng mắt nhìn tên đệ tử muốn nghỉ ngơi kia, thổi râu phì phò nói: "Không cho phép các ngươi nghỉ ngơi! Không có tiếng kẻng đồng, tự mình luyện tập!"
Sau khi lão sư phụ rống xong, mới quay đầu hướng về phía Giang Sương Hàn, nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái sâu bên trong đôi mắt vẩn đục kia đột nhiên dừng lại.
Lão sư phụ đi đến trước mặt nàng, bởi vì khác biệt nam nữ nên lão không thể giống như khi còn bé, đứng quá gần nàng, lão cách nàng mấy bước liền ngừng lại, âm thanh của lão sư phụ chợt nhỏ lại: "Sương Hàn."
"Sư phụ." Giang Sương Hàn khẽ gọi một tiếng.
"Ngươi thật sự đã trở lại?" Sư phụ nhìn thấy nàng, biểu tình có chút không thể tin được, lại cẩn thận từ từ trên xuống dưới nhìn nhiều lần.