TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Giang Sương Hàn thật không ngờ, chỉ một mệnh lệnh của Tiết tẫn lại tạo thành ảnh hưởng lớn đến thế, được Tiết Tẫn cho phép, sáng ngày hôm sau Giang Sương Hàn liền đi đến Quảng Ngọc Lâu.

Tào sư phụ dạy hát đã hơn nửa đời người, từ khi nàng đến gánh hát đến tận bây giờ, trên mặt sư phụ lúc nào cũng là vẻ nghiêm nghị, đối việc dạy hát chưa bao giờ qua loa lấy lệ, đương nhiên không có khả năng chỉ mấy câu nói đơn giản của nàng mà Tào sư phụ sẽ để Giang Sương Hàn lên sân khấu, nếu nàng muốn biểu diễn thì phải đến gánh hát, cùng các đệ tử khác tập luyện.

Đây là cơ hội để nàng luyện tập cũng như một khảo nghiệm nho nhỏ của sư phụ đối với nàng.

Sư phụ tin tưởng nàng, coi trọng nàng, nhưng cũng không thể chỉ vì nàng mà phá lệ, chưa có được một sự đảm bảo nào mà để nàng lên sân khấu biểu diễn, sân khấu có quy củ của sân khấu, nếu như nàng phạm phải sai lầm, thì người bên ngoài mắng chính là mắng Quảng Ngọc Lâu, đánh vào chính là thể diện của Tào Văn Viễn.

Kết quả là cuộc sống của Giang Sương Hàn sau khi trở về Yến Đô, so với lúc còn ở biên cương còn cực khổ hơn. Biểu hiện dễ nhận ra nhất chính là cơ thể của nàng gầy đi rất nhiều.

Người phát hiện chuyện này không phải Giang Sương Hàn mà là Tiết Tẫn, thời điểm hắn ôm nàng đột nhiên dừng một chút, bất mãn nói: "Là quản gia cắt xén thức ăn trong phòng của nàng hay gì? Sao nàng còn gầy hơn trước kia thế?"

Giang Sương Hàn nghĩ thầm, lúc trước ở vùng biên cương cả ngày đều nhàn rỗi, mặc dù hoàn cảnh ở đó cực khổ, nhưng đồ ăn lại vô cùng phong phú, một chút cũng không keo kiệt, sau đó đến phủ tướng quân, nàng chẳng có nỗi một ngày rảnh rỗi.

Nàng cứ cho rằng hậu viện trong phủ tướng quân có nhiều mỹ nhân như thế, Tiết Tẫn sẽ dành chút thời gian qua các tiểu viện khác, thế nhưng hắn giống như quên đi mất trong phủ còn các thị thiếp khác, ban ngày thì không đến, nhưng ban đêm hắn nhất định sẽ ở lại phòng nàng.

Sáng sớm mỗi ngày, hắn sẽ sai người chuẩn bị cho Giang Sương Hàn chén thuốc tránh thai.

Giang Sương Hàn cố ý khuyên nhủ hắn, tận lực nhắc đến mỹ nhân khác: "Hôm nay, ở trong hoa viên thiếp nhìn thấy Sài nương tử."

Tiết Tẫn không thèm để ý lắm, thuận miệng "ừ" một tiếng.

Giang Sương Hàn không thấy được nét mặt của hắn, tiếp tục thăm dò: "Thời điểm mới vào phủ ta đã gặp qua Sài nương tử, như phù dung trong nước, thanh nhã động lòng người, Khanh Khanh còn tưởng rằng tướng quân sẽ thích nàng ấy lắm."

"Thích", Tiết Tẫn không để ý, trả lời.

Thích mà không thấy hắn đi xem nàng ta một lần nào, biểu tình trên mặt Giang Sương Hàn không chút thay đổi nghĩ thầm, có lẽ hắn còn kiêng kị nàng ta là người được Hoàng Thượng đưa đến, Giang Sương Hàn lại lần nữa đề cập đến người khác: "Ở hoa viên còn có Cảnh nương tử, Cảnh nương tử nàng......"

"Nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tiết Tẫn không nghe hết câu đã lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.

Hắn nghĩ đến điều gì, lại hỏi: "Chẳng lẽ là ai trong số bọn họ nói gì với nàng sao?" Giang Sương Hàn quan sát được, chỉ trong nháy mắt sắc mặt Tiết Tẫn nhanh chóng thay đổi lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhưng hắn hoàn toàn không có hồi hộp hay căng thẳng gì, thậm chí ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.

"Không phải, chỉ là thiếp nghĩ lâu rồi tướng quân chưa ghé qua tiểu viện các nàng ấy, chỉ sợ, chỉ sợ sẽ vắng vẻ các nàng ấy." Giang Sương Hàn đánh bạo, đem câu nói kế tiếp nói xong một lượt.

Tiết tẫn cười lạnh một tiếng: "Ta lạnh nhạt các nàng ấy, nàng không thấy cao hứng sao?"

Giang Sương Hàn muốn nói, xác thật không thể nào cao hứng nỗi, thời điểm ngày hôm qua nàng xuất phủ, thế nhưng nàng lại ngủ quên trên xe ngựa, nha hoàn gọi rất nhiều lần nhưng nàng không nghe thấy.

Mỗi đêm, Tiết Tẫn đều ở lại phòng nàng, đương nhiên nàng cũng đồng ý, thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân đối với thân hình của hắn có phần mê luyến, điều này đã thỏa mãn việc nàng cùng Triệu Huyên Ngọc chưa hoàn thành được một bước kia, nàng đem tất cả chấp niệm đều hoàn thành trên người Tiết Tẫn. Cũng bởi vì điểm này, căn bản Giang Sương Hàn không cách nào cự tuyệt được hắn, chấp niệm đã tồn tại trong đầu nàng rất lâu, đến nỗi nó đã trở thành một loại bản năng trong nàng.

Nhưng mà thân thể của nàng cũng không chịu nổi.

Tiết Tẫn đợi trong chốc lát, hắn không đợi được Giang Sương Hàn trả lời, bèn nghiêng người sang nhìn nàng, trực tiếp đưa tay bóp chặt cằm của nàng, bức bách nàng nhìn thẳng mắt hắn: "Bây giờ nàng lại muốn đem ta đẩy cho người khác?"

"Khanh Khanh không dám", Giang Sương Hàn vội vàng trả lời.

"Giang Sương Hàn." Tiết Tẫn dùng âm thanh lạnh lẽo gọi tên nàng.

Trong giọng nói của hắn rõ ràng đã có sự tức giận, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nghe được hắn gọi tên mình nên bả vai vô thức run run, ánh mắt nàng vẫn đối diện với hắn, không hiểu sao trong lòng nàng nảy sinh mấy phần tâm tư, nhìn hắn càng thêm quyến luyến.

Tiết tẫn không dễ dàng mà bỏ qua cho nàng, vốn dĩ Giang Sương Hàn muốn Tiết Tẫn đi các viện khác, nhưng kết quả thì ngược lại, nàng bị giày vò càng ác liệt hơn.

Ngày hôm sau, theo thường lệ Giang Sương Hàn vừa uống xong chén thuốc kia, tính toán chuẩn bị xuất phủ. Hai nha hoàn ở sau lưng như có chuyện gì muốn nói với nàng nhưng không dám.

"Làm sao vậy?" Giang Sương Hàn đứng lại hỏi hai nha hoàn ở phía sau.

Hai nha hoàn trao đổi ánh mắt với nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thu Cơ mở lời: "Cô nương vào phủ cũng được một đoạn thời gian rồi, mà đại nhân mỗi ngày đều ở cùng cô nương, sao cô nương không tìm cơ hội nói với đại nhân, trước tiên đem thuốc này tạm ngừng, sau đó sinh một nhi tử hoặc nữ nhi, thì không cần lo......"

Không cần lo trong phủ tướng quân có người chướng mắt Giang Sương Hàn, nàng cũng không cần vì vấn đề danh phận mà u sầu.

"Không cần." Giang Sương Hàn không đợi nha hoàn nói xong liền minh bạch được ý tứ của nàng ta, nàng cũng vô cùng quyết đoán mà cự tuyệt đề nghị của bọn họ.

Nàng cũng không đặc biệt đề cập qua với Tiết Tẫn, nhưng nàng cảm thấy an bài của Tiết Tẫn hiện giờ là phù hợp.

Hai nha hoàn liếc nhau, các nàng không hiểu nỗi suy nghĩ của Giang Sương Hàn, suy cho cùng, mặc dù Giang Sương Hàn đã ở trong phủ một thời gian nhưng bọn họ vẫn không hiểu được nữ tử trước mắt.

Các nàng chỉ nhìn một chút đã hiểu được, thậm chí chỉ cần là người sáng suốt cũng nhìn ra được tình cảm của Khanh Khanh cô nương đối với tướng quân đã quá mức sâu đậm.

Làm sao mà một nữ nhân có tình cảm với một nam nhân mà không cần một danh phận? Bọn họ quả thực không hiểu nổi.

Hiện giờ, các nàng là nha hoàn trong viện của Khanh Khanh cô nương, đương nhiên sẽ vì lợi ích của nàng mà suy nghĩ, nhưng Giang Sương Hàn không có ý tưởng này thì các nàng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

"Các ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn ở trong phủ một ngày, thì sẽ không bạc đãi các ngươi." Như là nhìn ra suy nghĩ của hai nha hoàn, Giang Sương Hàn lên tiếng an ủi.

"Cô nương đã hiểu lầm rồi, bọn nô tì không phải có ý đó, bọn nô tì chỉ là lo lắng cho cô nương." Các nàng là người trong viện của Giang Sương Hàn, Giang Sương Hàn vinh quang thì các nàng cũng vinh quang, cho nên suy nghĩ của các nàng đều rất đơn giản, không mang tâm tư gì khác.

Huống chi, tuy rằng Khanh Khanh cô nương không có danh phận nhưng cố tình người mà Đại tướng quân để ý lại ở trong viện này, hai người các nàng là nha hoàn được quản gia sắp xếp cho Khanh Khanh cô nương khi nàng mới vào phủ, bọn nghĩ đến đây đột nhiên rùng mình, hình như Đại tướng quân đã phát hiện, nên hai ngày trước liền bảo quản gia chọn thêm sáu người nữa đưa tới đây.

Phô trương đến mức này, trong phủ tướng quân này chỉ duy nhất Cảnh nương tử mới có thể sánh bằng.

Sau khi Giang Sương Hàn thu xếp xong lập tức đi đến Quảng Ngọc Lâu, vẫn giống như thường ngày nàng đi đến hậu viện, đến đây nhiều ngày như vậy nên người gác cổng ngoài cửa đã quá quen thuộc với nàng, hắn cũng biết được nàng là người mà Tào sư phụ coi trọng, vì thế vừa nhìn thấy nàng liền gọi người đưa nàng vào bên trong.

Từ rất xa, nàng đã nghe thấy tiếng các đệ tử đang luyện tập, không có tiếng rống giận dữ quen thuộc, Giang Sương cảm thấy không quen, nàng đi đến gần mới phát hiện quả thực là sư phụ không có ở bên trong.

Mấy đệ tử không dám lười biếng, họ vẫn luyện tập giống như thường ngày, thời điểm họ thấy Giang Sương Hàn đến đều vô cùng tự nhiên gọi nàng: "Sương Hàn sư tỷ đến." Đồng thanh nhìn về phía nàng vấn an.

Giang Sương Hàn gật đầu, lại nhìn một vòng: "Hôm nay sư phụ không có tới sao?"

"Sáng sớm ngày hôm nay, sư phụ đã ra ngoài." Tiểu sư muội nhanh chóng đáp lời.

Giang Sương Hàn nói chuyện với bọn họ mới chú ý thấy một cô nương tầm mười sáu mười bảy tuổi đứng dưới mái hiên đằng kia đang nhìn chằm chằm nàng.

Đối diện với ánh mắt của nàng, nữ tử kia không hề rụt rè hay khiếp sợ chút nào, ngược lại còn tiến thêm hai bước.

Ngay lúc này, Giang Sương Hàn thu hồi ánh mắt, giống như không nhìn thấy nàng ta, nàng cầm quạt lên để luyện tập, mấy đệ tử thấy sư phụ không có ở đây liền muốn nhờ Giang Sương Hàn nghe xem bọn họ hát như thế nào, bọn họ ở chung mấy ngày với Giang Sương Hàn cũng coi như tương đối quen thuộc.

Ngồi ở một bên, Giang Sương Hàn nghe bọn họ hát trong chốc lát, nàng cũng không keo kiệt mà chỉ dẫn bọn họ giúp bọn họ tìm ra vấn đề.

Tô Xảo nghe một hồi đột nhiên bật cười.

Tiểu sư muội ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu, gương mặt nhanh chóng hiện lên vẻ xấu hổ đến mức đỏ bừng: "Tô sư tỷ sao lại cười? Đoạn hát vừa rồi muội hát không tốt hay sao?"

Tô Xảo vẫn cười, cười đến nỗi tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Ta chỉ nghĩ, sư phụ thường hay nói, bộ môn hí khúc này cần thời gian mười năm mới có thể luyện ra được một thân bản lĩnh, nhưng có người tài, chỉ mới học có mấy ngày liền dám chỉ dẫn người khác, quả nhiên là thú vị."

Lời này nhắm thẳng vào Giang Sương Hàn.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của bọn họ đảo quanh hai người.

Tiểu sư muội nhìn về phía Giang Sương Hàn, biểu tình trên mặt nàng vô cùng bình tĩnh làm họ không tài nào đoán được suy nghĩ trong lòng Giang Sương Hàn, trước tiên tiểu sư muội giải thích với nàng: "Đây là Tô Xảo sư tỷ, là đệ tử mà sư phụ thu nhận từ bốn năm trước."

Ở trước mặt Tô Xảo, tiểu sư muội không thể nói quá nhiều với Giang Sương Hàn, nàng ta lại chuyển hướng nhìn về Tô Xảo: "Tô sư tỷ, lúc nhỏ Sương Hàn sư tỷ đã theo gánh hát học hát chỉ là mấy năm trước rời đi bây giờ mới mới trở lại, thời gian nàng bái sư còn sớm hơn so với chúng ta."

Nàng muốn phản bác Tô Xảo nói Giang Sương Hàn cái gì cũng không hiểu, không ngờ Tô Xảo nghe xong lời này trái lại càng thêm căm tức: "Nếu đã rời đi mấy năm, nào có đạo lý không để ý mặt mũi mà dám trở về, người khác không biết còn tưởng Quảng Ngọc Lâu chúng ta là gánh hát nghèo túng gì đó, hạng người gì cũng dám thu nhận."

Mấy ngày nay, Tô Xảo đã nghe chuyện Giang Sương Hàn đến Quảng Ngọc Lâu, nghe nói sư phụ luôn nghiêm túc thận trọng của bọn họ lại đối với Giang Sương Hàn thập phần coi trọng, rất nhiều người trong gánh hát đồn đãi, sư phụ tính toán giao《 Ngọc Lâu Xuân》cho Giang Sương Hàn.

Lời đồn đã truyền khắp gánh hát một hai ngày nay, nhưng Tô Xảo không để tâm lắm, nàng là người được Quảng Ngọc Lâu bồi dưỡng để trở thành đào hát số một ở đây, nàng không tin vị trí của bản thân sẽ bị một người mới tới được chưa được mấy ngày cướp mất.

Mấy ngày trôi qua, Tô Xảo bắt đầu đứng ngồi không yên bởi vì lời đồn chưa có dấu hiệu dừng lại, nàng nhịn không được muốn đến xem một chút.

Lời này của Tô Xảo làm cho mấy sư huynh muội đều nghe không nỗi nữa, ngày xưa nàng ta cực kỳ kiêu ngạo, là chiêu bài của Quảng Ngọc Lâu nên không dám ai lên tiếng, trong nghề của bọn họ quan trọng nhất là tôn sư trọng đạo, vậy mà Đại sư tỷ còn phạm vào quy củ, thật khiến cho bọn họ tức giận.

Giang Sương Hàn lúc này mới lên tiếng, giọng nói của nàng cực kỳ bình thản, nghe không ra cảm xúc gì: "Bốn năm trước là ta phụng mệnh sư phụ rời đi, hiện giờ ta muốn trở về, sư phụ cũng đã đồng ý. Nhưng có một điều ngươi nói không sai, bốn năm trước quả thật Quảng Ngọc Lâu chính là gánh hát."

Giang Sương Hàn lãnh đạm tự kiềm chế, càng khiến Tô Xảo lộ ra vẻ cố tình gây sự, mặt nàng ta đột nhiên đỏ bừng.

Bốn năm trước..... Tô Xảo nhớ đến thời điểm nàng mới đến Quảng Ngọc Lâu, sư phụ thường nhắc đến một cái tên, nói rằng đó là đệ tử xuất sắc nhất mà sư phụ đã dạy dỗ nên, tiếc nuối duy nhất của sư phụ là không thể thấy nàng lên sân khấu được, mỗi khi sư phụ nhắc đến đều tràn đầy tiếc nuối. Tô Xảo mơ hồ nhớ lại, tên vị sư tỷ kia hình như là Giang Sương Hàn.

"Các ngươi đang nói cái gì?" Giọng Tào Văn Viễn từ ngoài truyền vào, "Một đám không có tiền đồ! Ta mới đi ra ngoài một lát, các ngươi ở đây nghỉ ngơi không chịu luyện tập nữa, ngày xưa mà đào hát giống như các ngươi, chắc mặt tiền của Quảng Ngọc Lâu sớm đã sụp đổ rồi!"

Sư phụ nghiêm mặt bước vào, mấy đệ tử không dám nhắc tới chuyện vừa rồi, cuống quít cầm lấy đạo cụ chuyên tâm luyện tập.

Tào Văn Viễn liếc mắt nhìn về Giang Sương Hàn đang đứng ở vị trí trung tâm: "Sương Hàn, con đi theo ta."

Tô Xảo trơ mắt nhìn sư phụ gọi Giang Sương Hàn đi, toàn bộ quá trình đều không thèm nhìn nàng ta dù chỉ một lần, Tô Xảo cắn môi nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, càng cảm thấy có thể lời đồn là sự thật.

Mấy lời nàng ta mới vừa nói, vốn dĩ muốn nói cho bọn họ nghe Giang Sương Hàn chỉ là người ngoài, kết quả Giang Sương Hàn chỉ nhẹ nhàng nói hai câu, không chỉ đem sự tình giải thích rõ ràng mà còn nói giống như nàng ta mới là người ngoài vậy.

Ở bên kia, Tào Văn Viễn đưa Giang Sương Hàn đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện, sau đó mới mở miệng: "Người mà con nhờ ta tìm, nay đã có manh mối." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi