TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Nguồn: Facebook @maycuat5

Edit- Beta: Team May

Ngày hôm sau Giang Sương Hàn tỉnh lại, Tiết Tẫn giống như mọi khi, đã rời đi từ sáng sớm.

Nhớ lại câu trả lời đêm qua, nàng cảm thấy chắc là Tiết Tẫn đã biết rồi. Về phần vì sao đến nay hắn vẫn án binh bất động thì hắn tự có tính toán.

Sau khi nàng đứng dậy rửa mặt xong, nhìn về phía Thu Cơ: "Đem chén thuốc tới đây."

Hạ nhân sớm đã thành thói quen sau khi thức dậy mỗi ngày nàng đều uống cái thứ thuốc tổn thương cơ thể đó, mặc dù các nàng lo lắng nhưng không có cách nào thuyết phục Giang Sương Hàn, lại càng không dám nói cho Tiết Tẫn biết, chỉ có thể im lặng nghe theo mệnh lệnh của nàng.

Vốn dĩ Giang Sương Hàn dự định hoàn thành bức tranh vẽ chưa xong ngày hôm qua, nhưng khi nhìn đến bức tranh lại cảm thấy kỹ năng vẽ tranh của bản thân thật sự thụt lùi, một bức tranh được vẽ theo lối vẽ tỉ mỉ hết sức bình thường thế mà nay lại vẽ không xong.

Đang lúc ý loạn tâm phiền, nàng nghe âm thanh nói chuyện ở ngoài cửa càng thêm rõ ràng, nàng chỉ ở trong phòng nên chỉ nghe hạ nhân bên ngoài dường như đang bàn tán về người Địch gì đó linh tinh các thứ, Giang Sương Hàn buông bút, trước kia cũng không thấy hạ nhân sinh động như vậy, nàng gọi Thu Cơ vào.

"Bên ngoài bọn họ nói cái gì mà người Địch vậy, gần đây có xảy ra chuyện gì sao?" Khi nói chuyện, nàng lại nghĩ đến ngày hôm qua Tiết Tẫn nói rất nhiều lời, đại khái là họ sẽ không đến nhanh như vậy.

"Bẩm cô nương, đúng là bọn họ đang nói chuyện người Địch, trước đó vài ngày bên ngoài truyền đến tin tức nói người Địch đến đây cầu hòa, còn có người nghi ngờ không biết thực hư, ai ngờ hôm nay đã tới." Thu Cơ cười nói, "Người Địch đến cầu hòa cũng là chuyện tốt, như vậy thì đại nhân không cần phải ra chiến trường đánh giặc, yên ổn ở trong phủ, mọi người tất nhiên cao hứng."

Thu Cơ nói xong, vẻ mặt cứng nhắc, nàng ta luôn cảm thấy, có lẽ Giang Sương Hàn cũng không muốn Đại tướng suốt ngày đều ở trong phủ Đại tướng quân. Nếu phần ân sủng này được đặt ở chỗ người khác, chính là cầu mà không được.

Nàng ta ngập ngừng lại rồi nói: "Bọn họ ồn ào như vậy là bởi vì bên ngoài lan truyền người Địch kia sinh ra đã cao lớn thô kệch, một người có thể bằng hai ba người Đại Yến ta cộng lại, người Địch ở ngoài đường vô cùng náo nhiệt, không ít người đều ra bên ngoài để nhìn xem bọn họ. Nói đến chuyện này nô tỳ mới nhớ, lúc trước cô nương đã ở Bắc địa một khoảng thời gian, có lẽ không còn hiếu kỳ đối với bọn họ đâu."

Giang Sương Hàn từ chối cho ý kiến, cúi đầu suy nghĩ một hồi, đem mấy tờ giấy rải rác đặt trên bàn lên: "Dù sao đi nữa lúc này cũng vẽ không được, không bằng đi ra ngoài xem một chút, không biết ở ngoài đường có náo nhiệt như bọn họ nói không."

Nói đến đây, nàng cảm thấy đương nhiên không đánh trận là tốt nhất. So sánh với những ngày tháng ở phủ tướng quân, trong đầu nàng luôn nghĩ đến quanh cảnh vùng biên cương, ban đêm gió lạnh thổi cát bay vào mặt, lại có thể tận mắt nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn.

"Hiện giờ, cô nương muốn đi ra ngoài?" Ánh mắt Thu Cơ sáng lên, theo thường lệ hạ nhân trong phủ có thể xuất phủ, nhưng những ngày bình thường như hôm nay bọn họ không có khả năng được đi ra ngoài.

Hiện tại, Giang Sương Hàn nói ra thì không giống nhau, nàng ta có thể đi theo sau Giang Sương Hàn.

"Đi thôi." Giang Sương Hàn nhìn ra tâm tư của nàng ta, cười cười, cảm thấy ngày thường nàng ta chững chạc như thế nào, trên thực tế tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, đối với thế giới bên ngoài vô cùng tò mò, "Kêu cả Xuân Nga nữa, chúng ta chỉ đứng ở xa xa nhìn là được rồi."

Nói ở xa xa nhìn xem, nhưng chờ lúc các nàng đến liền phát hiện, trên đường phố bách tính đã sớm bao quanh bốn phương tám hướng, các nàng muốn đến gần cũng không được.

Hôm nay người Địch vào thành, tin tức đã truyền đến bên trong phủ tướng quân nhanh như vậy, có thể thấy được là triều đình cố ý tiết lộ để bách tính biết chuyện này, cái này cũng bình thường, đối với bách tính mà nói đây là chuyện tốt, càng nhiều người biết càng có lợi, giúp yên ổn lòng dân.

Từ rất xa đã nghe thấy tiếng trống, nhịp trống dị tộc xa xa truyền đến, đám đông tự giác nhường ra một con đường, đập vào mắt đầu tiên chính là những lá cờ với đủ mọi màu sắc hình vẽ khác nhau, đi đằng sau là cổ xe ngựa lộ thiên, một nam tử thân cao tám thước cao to mạnh mẽ đang đứng phía trên xe ngựa, bọn họ thản nhiên cầm dùi gỗ gõ trống trước ngực, dáng vẻ hung hãn. Ở phía sau là một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn người, y phục và trang sức giống nhau, chỉ có một chút khác biệt rất nhỏ, người bình thường căn bản không thể phân biệt được.

Giang Sương Hàn đương nhiên nghe được tiếng hút khí lạnh của đám người xung quanh, Xuân Nga nhỏ giọng nói: "Hóa ra ngày thường người Địch thật sự hung hãn như vậy."

Bên cạnh có người nghe được thanh âm Xuân Nga, phụ họa nói: "Đúng vậy! Nếu không làm sao lại gọi người Địch là man di? Bọn họ ở Bắc Địa, ăn tươi nuốt sống, giống như dã nhân, không phải là cường hãn sao? Chỉ đáng thương cho quý nữ triều ta, ai."

"Có chuyện gì sao mà nhắc đến quý nữ?" Thu Cơ chú ý tới biểu tình nghi ngờ của Giang Sương Hàn, đúng lúc lên tiếng hỏi.

"Xưa nay cầu hòa vốn dĩ chính là quan hệ thông gia, nếu không giống như lần trước cầu hòa, tùy tiện nói xé bỏ liền xé bỏ. Người Địch lần này đến đây đã nói, sớm vì đại hãn bọn họ mà chọn được một nữ tử, chỉ là không biết vị quý nữ nào xui xẻo như vậy thôi."

"Nhưng mà lúc Thánh Thượng đăng cơ không phải từng nói qua sao, chỉ cần hắn còn tại vị một ngày tuyệt đối sẽ không để công chúa, quận chúa, quý nữ gả đến ngoại bang xa xôi, cho dù cường địch xâm phạm, cho dù tự mình dẫn binh chết trên sa trường, cũng không nhường một bước?" Xuân Nga nói mấy lời này cực kỳ nhanh đến mức Giang Sương Hàn không khỏi liếc nhìn nàng ta một cái.

Xuân Nga có chút đỏ mặt, lời này là lúc đăng cơ đương kim thánh thượng đã nói, không ít người nghe xong trong lòng ý chí sục sôi, cho rằng thánh thượng hiện tại là minh quân trăm năm mới gặp. Những lời này cũng được lưu truyền ra bên ngoài, Xuân Nga cũng là ở bên ngoài ngẫu nhiên nghe được.

"Cái này... Ta cũng không biết nữa, sự tình chỉ cần dùng một hai nữ tử liền giải quyết được thì cần gì phải làm to chuyện?" Người nọ lúng túng nói.

Giang Sương Hàn không nhịn được dùng ánh mắt nhìn người đó từ trên xuống dưới một lần, lại nhìn mặt người đó lần nữa, mới đem ánh mắt rời khỏi.

Ngay từ đầu người đó đã chú ý đến dung mạo bất phàm của Giang Sương Hàn, y phục trên người vừa thấy liền biết không phải gia đình bình thường, hắn không dám tùy tiện lên tiếng trả lời nàng, lúc này được nàng chú ý mới ngượng ngùng mở miệng: "Vị cô nương này có cách nhìn thế nào?" Ánh mắt rõ ràng có mấy phần thèm thuồng cùng nịnh nọt.

Giang Sương Hàn một lần nữa nhìn về phía tiếng trống trong đội ngũ đã đi xa kia, giọng nói bình thản: "Chỉ nhìn thoáng qua tuổi tác của các hạ, trái lại ta không cảm thấy bất ngờ. Thánh thượng là một minh quân có khát vọng có chí lớn, không lẽ để xương cốt quân ta đổ xuống một cách oan uổng, nam tử Đại Yến sống lưng thẳng tắp nhiệt huyết sôi trào, không phải dựa vào cạp váy nữ tử để sống đâu."

Giang Sương Hàn không nhìn hắn ta, nhưng trong nháy mắt mặt nam tử kia trở nên đỏ bừng, nói không nên lời.

Lúc nãy, Xuân Nga đã bị lời nói của hắn chọc tức, chỉ là không biết phản bác như thế nào, hiện tại nghe Giang Sương Hàn nói khiến người ta đến mức á khẩu không trả lời được, vui tươi hớn hở" hừ" một tiếng, càng thành thật đi theo phía sau Giang Sương Hàn.

Giang Sương Hàn nói ra ngoài thì thật sự chỉ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong chốc lát, lại xui xẻo gặp phải người nói khiến cả người không thoải mái, hứng thú tan đi liền dẫn nha hoàn rời đi.

Sau khi hồi phủ, vừa vặn đụng phải Phùng quản gia dẫn đầu đang mang theo mấy tên hạ nhân từ bên ngoài vào, Giang Sương Hàn không chú ý nhiều nhưng mà bị thái độ không được tự nhiên của lão thu hút: "Mấy ngày nay quản gia có chút vội vàng."

Quản gia vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp lại: "Đúng vậy, trong phủ cần có không ít chỗ cần phải tu sửa lại, mấy ngày nay chính là lúc bận rộn nhất."

"Hóa ra là vậy, khó trách mấy ngày trước ta nhìn thấy quản sự vội vã đưa gỗ vào phủ." Giang Sương Hàn thuận miệng nói.

"Cũng không phải, thời gian này mỗi năm đều phải bận rộn mấy lần." Năm nay nhiều hơn mấy lần, quản gia chột dạ giải thích.

Giang Sương Hàn chỉ thuận miệng hỏi vài câu, cũng không muốn quấy rầy chính sự của người khác, nói xong lập tức rời đi.

Ngày hôm đó Tiết Tẫn trở về đặc biệt muộn, nhớ đến hôm nay ở bên ngoài nhìn thấy người Địch vừa đến, Giang Sương Hàn không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hôm nay bận rộn, hắn trở về muộn hơn bình thường cũng có nguyên do.

Nàng đợi mãi cho đến khi chuẩn bị đi ngủ mới đợi được Tiết Tẫn trở về, trên người hắn mang theo hơi thở lạnh lùng khắc nghiệt đi vào, không giống khi ở trên chiến trường nhưng vẫn khiến người khác sợ hãi như cũ. Lúc bước vào phòng, hai nha hoàn không dám hỏi nhiều, vội vàng gọi Giang Sương Hàn xem hắn, rõ ràng đã bị hắn dọa sợ.

Lúc Giang Sương Hàn đứng dậy bước ra gian ngoài, nàng nhìn thấy hắn mặt mày bình tĩnh đang ngồi trên ghế, nàng đi đến trước mặt Tiết Tẫn nhưng hắn không phát hiện ra, nàng ngẩng đầu ấn vào giữa lông mày của hắn.

Thật ra dung mạo Tiết Tẫn ngày thường nhìn cực tuấn mỹ, không phải nét vẽ tự do xa vời của tranh thủy mặc mà là nét vẽ tỉ mĩ tinh xảo, trời sinh đã có một loại tuấn lãng làm người khác không dám đến gần, kết hợp với cặp mắt đen nhánh, chất chứa bên trong là sự lạnh lẽo cay nghiệt, chấn động lòng người lại hãm sâu trong đó.

Giang Sương Hàn còn chưa lên tiếng đã bị hắn nắm lấy cổ tay.

Nếu là lúc bình thường thì hắn sẽ không dùng lực, nhưng lúc này hắn nắm khiến cổ tay Giang Sương Hàn phát đau, nàng ngừng lại động tác, khó hiểu nhìn về phía Tiết Tẫn.

Lúc này Tiết Tẫn mới nhìn về phía nàng, thật ra trong mắt hắn không có bao nhiêu cảm xúc, những cảm xúc mãnh liệt nhất đã được hắn phát trên Kim Loan điện, ánh mắt hiện giờ nhìn về phía Giang Sương Hàn càng nhiều hơn chính là sự mê mang mờ mịt.

Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt nàng không hề cố kỵ mà lộ ra biểu tình như vậy.

Đôi môi đỏ mộng của Giang Sương Hàn khẽ nhúc nhích, cảm thấy lúc này đây mình cần phải nói gì đó, chưa kịp lên tiếng đã hắn kéo vào trong ngực, hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng, kề sát vào nối ruồi mê hoặc lòng người kia của nàng, khẽ hôn lên, lại cảm thấy chưa đủ ghiền, dùng sức liếm mạnh.

Hắn cho đến bây giờ đều bỏ qua nơi này, cho dù Giang Sương Hàn không được nhạy cảm cho lắm cũng nhìn ra được trước kia hắn không thích nốt ruồi trên sống mũi nàng. Ngay lúc này nàng kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng.

Một lát sau, mới nghe thấy Tiết Tẫn mở miệng: "Vì cái gì nơi này lại có một nốt ruồi?"

Giang Sương Hàn luôn cảm thấy hắn muốn hỏi không phải vấn đề này, nàng cũng không biết đáp lại như thế nào.

"Vì cái gì? Lại có một ruồi ở đây?" Hắn lặp lại câu hỏi lần nữa, không biết hỏi nàng hay tự hỏi chính mình, điên đến cùng đi, sau đó hắn thở dài một tiếng, ôm lấy nàng đến bên giường mới thả xuống.

Ngày hôm sau, trước khi đi Tiết Tẫn khẽ hôn trên sống mũi nàng: "Chờ ta trở lại có việc muốn nói với nàng."

Giang Sương Hàn không biết là chuyện gì mà hắn nghiêm túc đến mức đợi lúc trở về mới nói với mình, nàng rất ít khi nhìn thấy bộ dạng kỳ quái như vậy của Tiết Tẫn, luôn cảm thấy hắn không phải nổi điên giống lần trước nhưng lại cảm thấy giống lắm.

Đợi đến buổi trưa, Giang Sương Hàn mới hiểu được vì sao ngày hôm đó Tiết Tẫn lại kỳ quái như vậy, nghe nói lúc hắn ở trong cung đã cùng Hoàng Thượng ầm ĩ một trận, lại nghe nói trước kia Tiết Tẫn thường cãi nhau cùng Hoàng Thượng, chính là không biết lúc này có gì đó khác biệt, dù sao cũng cảm thấy hắn không giống ngày thường.

Chuyện này sau khi tỉnh lại Giang Sương Hàn đã biết kết quả, vẫn là Xuân Nga nghe người ở bên ngoài nói sau đó nói lại cho nàng nghe, nói là hôm qua ở trên yến hội, người Địch ngông cuồng dám nói ra việc mình coi trọng Hiền phi nương nương, chỉ cầu Hoàng Thượng đem Hiền phi nương nương ban cho Bắc Địch vương.

Giang Sương Hàn nghe được lông mày run lên: "Vậy Thánh thượng nói thế nào?"

"Nghe nói long nhan Thánh Thượng tức giận ngay tại chỗ, chỉ xém lật cái bàn, vẫn là Hiền phi nương nương ở bên cạnh hầu hạ tự mình khuyên nhũ." Xuân Nga lộ ra biểu tinh nghi hoặc, "Chỉ là không biết sau đó vì sao đại nhân và Thánh Thượng xảy ra tranh chấp, nếu mà chuyện liên quan đến triều chính đại sự thì bất đồng ý kiến quả thật là bình thường."

Nhưng Giang Sương Hàn lại không cảm thấy như vậy, trong những việc khác nhau có lẽ bọn họ sẽ có suy nghĩ khác nhau nhưng đối với việc này tuyệt đối không có. Trừ phi Triệu Dịch Tuần thay đổi quyết định hoặc đã xảy ra chuyện gì khác.

Nàng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó, đợi hôm nay Tiết Tẫn trở về liền biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà ngay buổi chiều ngày hôm đó, Giang Sương Hàn không đợi được Tiết Tẫn trở về mà đã được một đạo thánh chỉ triệu nàng vào cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi