TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor- Beta: Team May

***

Giang Sương Hàn dễ dàng lưu lại bên người Thái phi, nhưng mà Thái phi cũng không đơn giản mà nuôi một người rảnh rỗi như vậy ở bên cạnh, nàng đã trở thành người mới của Tường Hòa cung, là cung nhân chuyên quét dọn phòng cho Thái phi.

Ngoại trừ người thân cận bên cạnh Thái phi, người bên ngoài đều cho rằng Giang Sương Hàn là hạ nhân mới được nhà mẹ đẻ Thái phi chọn, không xem đây là chuyện gì đáng nói. Chuyện duy nhất khiến người khác chú ý là dung mạo cung nhân mới này quả thật cực kỳ xinh đẹp.

Thái phi quan sát Giang Sương Hàn mấy ngày, xác nhận nàng thật sự giữ phép tắc khi làm việc, không có lòng gây chuyện, lúc này mới thoáng buông lỏng một chút cảnh giác.

Ngày hôm đó, Giang Sương Hàn theo thường lệ đốt huân hương trong Tường Hòa cung lên, có mấy lần nàng thích mùi hương này cầm lòng không đậu mà đưa lên mũi ngửi, lúc ấy nàng đang cầm thì bị Thái phi phát hiện, Thái phi cũng không nói gì thêm, thuận tay gọi người đưa cho nàng một ít, vì lý do đó nên việc đốt huân hương trong điện cũng để Giang Sương Hàn làm.

Thật ra ban đầu nhiệm vụ này cũng không phải của Giang Sương Hàn, chỉ có điều cung nhân đang phụ trách công việc đốt hương tạm thời có việc rời đi, sau khi đợi một lúc lâu không thấy cung nữ kia trở về, nàng dứt khoát không đợi nữa, chính mình hoàn thành xong việc.

Mười mấy năm đầu tiên của cuộc đời, chỗ tốt duy nhất mà dung mạo mang đến cho nàng là được Triệu Dịch Tuần coi trọng, sau đó ở lại Quảng Ngọc Lâu, không bao giờ phải trải qua cảnh gió lạnh thấu xương cùng thống khổ lúc bụng đói kêu vang không ngừng nữa. Mặc dù đặt ở hiện tại cũng không thể coi là chuyện tốt được.

Càng nhiều hơn chính là ác ý của những người ngang hàng với nàng, ví dụ như sự tình ngày hôm nay. Nàng gần như không có bất kỳ nghi ngờ gì, giống như sớm tập thành thói quen. Hoặc có thể nói, nàng cũng không để ý chút chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Sau khi quét dọn sạch sẽ trong điện xong nàng chuẩn bị rời khỏi, liền đối diện với Lan Nhược đang ở cạnh cửa, biểu tình lúc Lan Nhược nhìn thấy Giang Sương Hàn có thể xem là hoảng sợ, nàng ta đè thấp âm thanh nhìn về phía Giang Sương Hàn khiếp sợ nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Giang Sương Hàn nhìn thấy phản ứng của nàng ta, gần như vô thức nhìn ra bên ngoài, có thể khiến Lan Nhược tự mình ở phía trước dẫn đường, nhất định không phải nhân vật đơn giản, mí mắt Giang Sương Hàn nhảy lên.

Không đợi nàng phản ứng, Lan Nhược nhanh chóng kéo cổ tay của nàng trốn vào trong điện: "Hôm nay Thái phi gọi người đến đây, trước mắt cô nương cứ tránh ở phía sau, lát nữa đừng lên tiếng."

Giang Sương Hàn đã bị nàng kéo vào phía sau rèm, dưới tình huống bình thường, nơi này sẽ không có người đến, vô cùng an toàn, ngón tay Giang Sương Hàn vừa chạm qua hương liệu dùng sức nắm chặt, mùi hương thật lâu cũng không tiêu tan.

Lan Nhược vừa kéo vừa đẩy nàng vào bên trong, lại vội vàng ra ngoài: "Đại Tướng Quân mời ngồi, Thái Phi lập tức đến."

"Ừm." Thanh âm Tiết Tẫn cách rèm truyền vào trong điện, Giang Sương Hàn không tránh khỏi cảm thấy hơi nghi hoặc, nàng đoán người đến là Tiết Tẫn, lúc này Thái phi không muốn để nàng gặp Tiết Tẫn về tình có thể hiểu, chỉ là sao âm thanh của hắn lại khàn thành dạng này.

Giang Sương Hàn cũng không có nghi hoặc lâu, bên ngoài lại truyền tới thanh âm, nghe thế trận này liền biết là Thái phi.

"Di mẫu." Thanh âm Tiết Tẫn lại vang lên.

Hiện tại Giang Sương Hàn mới xác định, vừa rồi mình không có nghe lầm, người này thật sự là Tiết Tẫn.

"Ngươi còn mặt mũi mà gọi ta!" Thái Phi không ôn hòa giống thường ngày, trong giọng nói còn mang theo tức giận, một mặt bà ta đi vào bên trong, một mặt nhìn thấy đại cung nữ bên người nháy mắt ra hiệu phía sau bức rèm, bà ta thu hồi tầm mắt, "Biết tại sao hôm nay ta gọi người đến đây không?"

"Biết, cho nên con không phải vẫn đến đây sao, mong di mẫu bớt giận." Giọng nói của Tiết Tẫn có phần bất đắc dĩ.

"A Tẫn, trước khi đi nương của ngươi có giao phó ngươi cho ta, lúc ấy ta đồng ý với nàng nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, cho dù ngày thường ngươi càn quấy thế nào, ta cũng chưa bao giờ nói cái gì, nhưng mấy ngày nay, hành động của ngươi thật sự là quá mức." Ngữ khí Thái phi không nuông chiều giống trước đây, thậm chí lửa giận có xu thế ngày càng nghiêm trọng.

Tiết Tẫn cũng phát hiện điểm này, hắn không nói nữa.

Sau khi giáo huấn hai câu xong, ngữ khí Thái phi lại dịu xuống: "A Tẫn, thuở nhỏ quan hệ ta với mẫu thân ngươi ở trong nhà rất thân thiết, về sau ngươi cùng Huyên nhi lớn lên, luôn cho rằng một ngày nào đó có thể nhìn hai người các ngươi đồng lòng chống đỡ giang sơn Đại Yến, hoàn thành một phen sự nghiệp nam nhi."

"Di mẫu." Tiết Tẫn nghe đến đó không đành lòng gọi một tiếng.

"Khi đó hai người các ngươi cũng giống như thân huynh đệ, mặc dù tính tình bất đồng, nhưng vừa vặn có thể hỗ trợ bổ khuyết cho nhau, ta thường xuyên nghĩ, nếu hắn vẫn còn sống, người hiện giờ có thể khuyên được ngươi chỉ có hắn."

"Vốn dĩ biểu ca hắn nên trở thành trụ cột của Đại Yến." Tiết Tẫn trầm mặc một hồi, mới nói, "Không phải ta đang ngoan ngoãn nghe lời di mẫu nói rồi mà? Di mẫu đừng nói trách móc con nữa. Con nghe theo di mẫu, cho dù là vì ai."

"Di mẫu chính là lo lắng cho ngươi." Thái phi thở dài một hơi, mới chậm rãi nói, trong giọng nói của bà ta chất chứa đau buồn vô hạn.

Tiết Tẫn không lên tiếng trả lời.

Thật ra Giang Sương Hàn không suy nghĩ trốn ở sau rèm nghe lén, chẳng qua khoảng cách không xa, đối thoại của bọn họ mỗi chữ đều rõ ràng truyền vào tai Giang Sương Hàn. Nàng có thể nghe rõ mỗi tiếng thở dài.

Hai người trong điện nói chuyện một lát nữa, phần lớn thời điểm là Thái phi giáo huấn Tiết Tẫn, nếu Tiết Tẫn không nói gì sẽ bị Thái phi dùng tình nghĩa ngày xưa than vãn vài câu, bà ta cũng không cho Tiết Tẫn cơ hội nói được mấy câu.

Chờ đến lúc hai người kết thúc trò chuyện, không hiểu sao trong lòng Giang Sương Hàn lại cảm giác buông lỏng, nàng hơi hơi đứng dậy.

Lúc Tiết Tẫn chuẩn bị hành lễ với Thái phi đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm rèm bằng vải Yên La ở cách đó không xa, ánh mắt thâm thúy. Động tác Thái phi dừng lại, bất động thanh sắc nhìn về vị trí của Giang Sương Hàn: "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là con cảm thấy màu sắc của lụa này không tệ." Tiết Tẫn thuận miệng nói.

"Từ khi nào mà ngươi cũng chú ý đến mấy việc nhỏ nhặt này thế?" Thái phi nói, nhìn về tấm rèm bằng lụa mỏng kia mấy lần, cười khẽ, "Màu sắc này dùng trên người ai gia quả thật có chút mềm mại. Có thể thấy người ở Yến Đô đều đợi đã lâu, cũng không biết cơ thiếp nhà nào muốn đây. Đúng rồi, đây là màu mà Phù Khanh thích nhất đúng không?"

Tiết Tẫn chưa kịp phản ứng, tầm mắt rời khỏi tấm rèm trân quý: "Dạ?" Hắn rất nhanh phản ứng lại, cười một tiếng: "Nếu di mẫu đã nói như thế, vậy con liền cảm tạ hảo tâm của ngài, tặng con vài cuộn, con cầm về sẽ có chỗ dùng."

"Trước kia, lụa Yên La là Hoàng Thượng đặc biệt ban thưởng riêng, một người già như ta không dùng được mấy màu sắc như vậy, nếu như ngươi đã muốn, ở chỗ ta còn mấy màu khác, ta kêu người chuẩn bị cho ngươi mang về?" Dưới gối Thái phi có một nhi hai nữ, nhiều năm trước hai nữ nhi đã gả đi xa, trong cung cũng không có công chúa, hiện giờ bà sống một mình trong Tường Hòa cung, ngay cả một nữ nhi để cưng chiều cũng không có.

"Không cần, con thấy màu sắc này rất tốt."

"Được, ngươi đến nghe giáo huấn còn có đồ mang về." Thái Phi không khỏi cười hắn.

Tiết Tẫn không tiếp nhận tiếng cười này, ánh mắt còn dừng ở tấm lụa mỏng như cánh ve kia, lờ mờ màu hồng nhạt thướt tha yêu kiều, có thể nhận thấy hắn thật sự coi trọng màu sắc này.

Cách một tầng lụa mỏng, Giang Sương Hàn luôn cảm thấy Tiết Tẫn chăm chú nhìn về phía nàng, theo bản năng nàng ngừng hô hấp, một cử động nhỏ cũng không dám. Thời gian trôi qua, nàng chỉ cảm thấy cơ thể của mình đã muốn cứng đờ, mới nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh Tiết Tẫn rời đi.

Lan Nhược ngay lập tức kéo Giang Sương Hàn ra ngoài: "Cô nương đúng là hù chết nô tỳ."

"Không phải thoát rồi sao." Giang Sương Hàn thuận miệng nói, sau khi đi ra còn không quên dừng lại ở trên rèm lụa một lát, trong lòng vì chuyện vừa rồi mà cảm thấy sợ hãi.

Lan Nhược nhìn thấy động tác của Giang Sương Hàn, tốt bụng giải thích cho nàng: "Lụa Yên La này là tinh phẩm của Tây Vực tiến cống, một năm tặng không được mấy cuộn, ở bên ngoài chính là một bảo bối khó cầu, đặt trong hoàng cung cũng là số một số hai, Đại tướng quân cảm thấy yêu thích cũng là chuyện thường tình."

Giang Sương Hàn thu hồi ánh mắt, đôi mắt buông xuống cười nói: "Quả thật như thế."

Lan Nhược muốn nói gì nữa, Thái Phi lại tiến vào, bà ta liếc mắt nhìn Giang Sương Hàn: "Chuyện hôm nay còn mai khi ngươi kịp thời ẩn nấp, xuống dưới tranh thủ làm xong việc của ngươi đi."

"Vâng." Giang Sương Hàn đáp lời rồi rời đi.

Đợi sau khi Giang Sương Hàn đi, Lan Nhược mới gọi người tiến vào: "Hôm nay ban đầu là người nào nên ở trong điện dọn dẹp, tìm ra toàn bộ, cứ theo luật mà trách phạt."

Thái Phi ở một bên nhìn thấy, không có lên tiếng. Đợi sau khi Lan Nhược phân phó người xong, mới nói: "Ngược lại ngươi hướng về phía nàng."

Lan Nhược giương mắt nhìn thoáng qua biểu cảm của Thái Phi, biết trong lòng Thái Phi đối với nàng có điều cố kỵ, mới thấp giọng giải thích: "Nô tỳ là người của Thái Phi, tự nhiên là làm việc vì Thái phi. Hơn nữa vị Giang cô nương này ở trong cung thời gian lâu như vậy, nô tỳ cảm thấy nàng là một người an phận, chưa bao giờ vượt quá khuôn phép, cũng không có một ý nghĩ dư thừa nào, đôi khi giữ quy củ đến mức cứng nhắc, quy củ....."

"Quy củ đến mức không có nhân khí." Thái Phi lạnh nhạt nói tiếp.

"Đúng là như thế, hóa ra Thái Phi đã biết từ trước." Lan Nhược rốt cục cũng đạt được đáp án, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thái Phi.

Thái Phi thở dài một hơi: "Vốn là vì đứa con trai đoản mệnh của ta."

"Thái Phi." Lan Nhược khẩn trương gọi một tiếng, liền muốn tiến lên dìu bà ta.

Thái Phi khoát tay áo: "Không sao. Ngay từ đầu ta nhìn nàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt của nàng làm cái gì thì con ta cũng cam tâm tình nguyện, hiện tại nhìn đến tình cảnh của nàng, trái lại cảm thấy, nhân từ cùng ôn nhu của hắn coi như cuối cùng cũng dùng đúng được một lần

Lan Nhược nhìn thấy vẻ mặt Thái Phi lâm vào trầm tư, do dự hỏi một câu: "Ý Thái phi có phải là..."

"Không có gì, A Tẫn đã biết chuyện của Du Hoằng Khoát chưa?"

"Bẩm Thái phi, đã biết."

"Được." Thái phi nhìn về hướng Tiết Tẫn mới vừa rời đi, cúi đầu cười cười, "Hai huynh đệ bọn chúng ngày thường nhìn rất giống nhau, chỉ là tính tình hoàn toàn khác nhau. Có đôi khi an tĩnh lại, đến cả ai gia trong nháy mắt cũng hoảng hốt."

"Thái phi nói bệ hạ cùng Lâm Trạch Vương sao? Bọn họ là huynh đệ, đương nhiên nhìn có chút giống rồi."

Thái phi cười một tiếng, thu hồi tầm mắt, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.

"Đúng rồi, mấy ngày nay bệ hạ vẫn ở cùng quý phi nương nương ở Cần Chính điện, bên ngoài đã có một số lời đồn, Tể tướng ở bên kia cũng rất bất mãn." Lan Nhược đè thấp thanh âm, "Thái phi cảm thấy..."

"Trước tiên cứ mặc kệ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi nói chuyện này sao, qua hai ngày nữa ngươi kêu người đi gặp Tể tướng, không thể để cựu thần cảm thấy buồn lòng được." Thái phi cười yếu ớt nói, ý cười không đạt đến đáy mắt. Ý cười như vậy đặt trên khuôn mặt lúc nào cũng ôn hòa của Thái phi khiến người khác sinh lòng sợ hãi.

Trước đây, từ bên ngoài đã truyền vào tai dân chúng Yến Đô chuyện Bắc Địch hiếu thắng muốn cưới Hiền phi, về sau bọn họ ở trên đại điện đề cập qua, chẳng qua bị Hoàng Thượng ngay tại chỗ từ chối. Ở mặt ngoài, chuyện này coi như giải quyết xong.

Ngày ấy theo chân Bắc Địch rời đi còn có một cỗ kiệu từ hoàng cung đi ngoài, chuyện này không có mấy người biết, nhưng mà không thể gạt được Tể tướng.

Năm đó, lúc Hoàng Thượng đăng cơ đã vô cùng khí phách nói qua việc xây dựng nghiệp lớn giúp giang sơn giàu mạnh, cỗ vũ không ít nhân sĩ có lòng nhân ái, cho rằng đây là minh quân khó gặp trong mấy trăm năm, lời nói trước kia còn vọng lại bên tai, nhưng chẳng mấy chốc hắn liền vả thẳng mặt mình, cái này khiến cho người trước kia một lòng vì Hoàng Thượng phải nghĩ như thế nào, lại muốn kẻ sĩ trong thiên hạ phải nghĩ ra sao khi trước kia bọn họ trắng trợn ca ngợi quân chủ tài đức sáng suốt.

"Đúng vậy, ngày hôm trước Tể tướng còn đi một chuyến đến chỗ của Hoàng Thượng, có lẽ là vì chuyện này." Lan Nhược sớm tập thành thói quen cúi đầu đáp lại.

"Chương lão vì Hoàng thất cực khổ vất vả cả đời, trước mắt là lúc giày vò hắn nhất." Thái phi thở dài một tiếng, trong mắt mang theo thương xót của người thường hay lễ Phật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi