Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor- Beta: Team May
***
Lúc Giang Sương Hàn tỉnh lại đã thấy mình đang ở một chỗ khác, trên người nàng vẫn là một thân áo ngủ như ban đầu, nằm ở trên giường, trên người ngay cả một chút che chắn cũng không có, giường nàng nằm dưới thân mềm mại hơn nhiều so với Tường Hòa cung.
Có lẽ đã đoán được người bắt mình là ai phái đến nên Giang Sương Hàn cực kỳ bình tĩnh, ngay cả suy nghĩ xuống giường đi ra ngoài xem một chút cũng không có, ngược lại là mở chăn trên giường ra, xoay người nằm lên sau đó liền ngủ.
Triệu Dịch Tuần vội vàng hoàn thành xong công vụ trở về, nhìn thấy chính là cảnh tượng Giang Sương Hàn đắp kín chăn chìm vào giấc ngủ, một màn này nếu để người bên ngoài nhìn thấy chỉ sợ còn tưởng là Triệu Dịch Tuần xông vào phòng của Giang Sương Hàn.
Hắn không cho Giang Sương Hàn cơ hội được thoải mái, bước nhanh đến trước giường dùng lực kéo mạnh chăn trên người Giang Sương Hàn, lực mạnh đến mức Giang Sương Hàn trực tiếp bị kéo tỉnh.
Ở chỗ này nàng ngủ cũng không an ổn, sau khi tỉnh lại rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo, nhìn thấy người đứng trước mặt mình quả nhiên là Triệu Dịch Tuần, dứt khoát xoay người hành lễ: "Sương Hàng thỉnh an Hoàng Thượng."
"Nhìn ngươi, trái lại ta cảm thấy ngươi không để ý lắm." Triệu Dịch Tuần hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bàn bên cạnh, tự rót cho mình một chén trà nhỏ, trên mặt hoàn toàn là biểu tình khinh thường Giang Sương Hàn.
"Hoàng Thượng dám làm ra việc nhân lúc đêm khuya mà cướp người đi như vậy, Sương Hàn bận tâm hay không cũng đâu có cái gì khác nhau?" Giang Sương Hàn lạnh lùng đáp lại, thời điểm nàng nói chuyện đều là bộ dạng phục tùng, đôi mắt cuối xuống, không có nhìn về phía Triệu Dịch Tuần ngồi ở bên kia.
Triệu Dịch Tuần nghe vậy quả nhiên tức giận, hắn quăng chén trà xuống đất, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đừng quên, nếu không có sự cho phép của trẫm, hôm nay ngươi có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này không còn không biết nữa!"
"Nếu không có Hoàng Thượng, Sương Hàng cũng không lâm vào hiểm cảnh như vậy." Giang Sương Hàn bình tĩnh nói.
Triệu Dịch Tuần nghe được liền bật cười, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt mà tinh xảo kia, bất mãn nhíu mày: "Đúng, không sai, là trẫm hạ ý chỉ. Nhưng ngươi biết Tiết Tẫn ở trong đó đóng vai trò gì không? Nếu hắn không nhắc đến, ai sẽ biết ở trong phủ Đại tướng quân còn có một mỹ nhân xinh đẹp gấp mười lần so với Hiền phi, nếu hắn không cho phép thì ai có thể chìa tay đến tận hậu viện phủ Đại tướng quân?"
"Hoàng Thượng nói với Sương Hàng chuyện này để làm gì?"
"Trẫm muốn ngươi nhìn thật rõ ràng, người bên cạnh rốt cuộc đối với ngươi như thế nào." Bốn năm trước, Triệu Dịch Tuần chưa từng thấy nàng khóc, khi đó lúc nàng nhìn thấy hắn luôn luôn cẩn thận mà cười lấy lòng.
Hiện tại trên mặt Sương Hàn một nụ cười cũng không có, ngay cả một chút cảm xúc dư thừa cũng không tồn tại. Hắn vừa nhìn thấy đã nhớ đến bộ dạng điềm đạm đáng yêu trước kia của nàng rồi.
Giang Sương Hàn giễu cợt một tiếng: "Nếu là thế, vậy Sương Hàn đã biết."
"Lúc ấy trẫm đã nói qua, ngươi trốn không thoát, sớm muộn gì cũng trở về bên cạnh trẫm. Tối nay, ngươi không có ở trong phòng, Thái phi ngay cả một câu cũng không dám hỏi nhiều, sau này người liền an phận ở trong này đi." Hiển nhiên Triệu Dịch Tuần đã bị vẻ mặt không cảm xúc của nàng chọc giận, nhưng dưới tình huống này bị chọc giận, trái lại có cảm giác làm người thất bại nên lúc này hắn vẫn phải giữ một chút thể diện để nói chuyện cùng nàng.
"Sương Hàng tuân lệnh." Giang Sương Hàn cúi đầu.
Từ thánh chỉ ngày ấy, Giang Sương Hàn đã biết bản thân trốn không thoát. Nếu trốn không thoát thì nàng đối với vận mệnh chính mình không hề lo lắng, yên ổn ở Tường Hòa cung trải qua một ngày lại một ngày, hiện giờ chẳng qua là thay đổi chỗ ở khác mà thôi, không có gì khác biệt.
Triệu Dịch Tuần cất bước đến trước mặt Giang Sương Hàn, đưa tay xách nàng từ trong chăn ra, hắn gắt gao nhìn vào mắt nàng, hai người cách nhau thật sự rất gần, chỉ cần gần thêm chút nữa, bọn họ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Hai người mặt đối mặt ở cự ly gần, một người bình tĩnh như nước, một người lại bừng bừng lửa giận.
Đầu tiên Giang Sương Hàn cười một tiếng: "Hết thảy đều nghe theo ý của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn có cái gì mất hứng nữa?" Ánh mắt nàng dời xuống, dừng lại trên bàn tay đang bóp cổ mình, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu, "Hoặc là nói, Hoàng Thượng đặc biệt mang Sương Hàn về, còn có mục đích khác?"
Nghe vậy, Triệu Dịch Tuần đột nhiên buông tay, trách mắng: "Ngươi thật không biết xấu hổ!"
Hắn lui về sau một bước, không chút che giấu khinh thường trong ánh mắt: "Một nô tỳ thấp kém như người, sao lại dám mơ mộng hảo huyền như thế? A, mấy ngày nay hãy an phận mà ở lại đây, đừng vọng tưởng trốn thoát, ngươi cũng biết thủ đoạn của trẫm mà, phải không?"
Hắn nói xong, trực tiếp quay người rời đi, nhìn cũng không nhìn Giang Sương Hàn một cái.
Đến khi hắn hoàn toàn rời đi, Giang Sương Hàn ho khan không ngừng một lúc lâu mới ngừng hẳn được, trên cổ nàng có thêm mấy vết đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cung nữ vừa mới tiến vào nhìn thấy vết đỏ trên cổ Giang Sương Hàn, ngập ngừng đưa thuốc mỡ cho Giang Sương Hàn: "Giang cô nương."
Giang Sương Hành cầm thuốc mỡ nói một câu cảm tạ, lại phát hiện người đứng trước mắt nhìn có chút quen mắt, ánh mắt nàng dừng lại, lại nhìn cung nữ trước mặt trong chốc lát, ánh mắt chuyển về bên trong gian phòng, nhìn một vòng: "Sao lại là ngươi? Ta trở về chỗ này nữa rồi sao."
"Bẩm cô nương, nơi này đúng là Triều Thanh điện." Cung nữ cúi đầu đáp lại.
Giang Sương Hàn nhẹ gật đầu, ở một vừa nhìn gương bôi thuốc vừa hỏi nàng ta: "Ngươi tên gì?"
"Bẩm cô nương, nô tỳ tên Hồng Ngọc."
Giang Sương Hàn gật đầu, lại thấy vẻ mặt cung nữ trước mặt không yên, cười khẽ nói: "Ngươi không cần khẩn trương như vậy, cũng không cần khách khí, ta cùng với ngươi cũng không khác gì nhau."
Nàng đến cung kia, tất cả người trong cung đó đều gọi nàng một tiếng cô nương. Đây là một ít quy củ trong xưng hô, thật ra Giang Sương Hàn hiểu được bọn họ ở sau lưng nói xấu, cho rằng thân phận nàng không lên được mặt bàn.
"Nô tỳ không dám." Hồng Ngọc nhớ tới lúc nãy trông thấy bộ dạng bệ hạ buồn bực rời đi, lại nhớ trước đó không lâu mình từng hầu hạ Giang Sương Hàn ở Triều Thanh điện, nghĩ rằng đó là lần cuối cùng gặp nàng.
Nhưng lúc này, người nên hoàn toàn rời đi lại trở về. Trong lòng Hồng Ngọc cảm thấy nàng không đơn giản.
Giang Sương Hàn bôi thuốc xong, đem nắp khép lại, không có nói rõ tình cảnh của nàng với Hồng Ngọc, nàng quay đầu đứng dậy: "Vất vả cho ngươi."
"Cô nương khách khí."
Giang Sương Hàn cảm thấy mình ở chỗ nào cũng giống nhau, nhưng trên thực tế đến Triều Thanh điện vẫn có khác biệt, nàng ngủ ở đây không an tâm bằng Tường Hòa cung.
Lúc nàng ở Tường Hòa cung, mỗi ngày Giang Sương Hàn chỉ cần đi theo nhóm cung nhân bận rộn một số chuyện, còn sau khi đến Triều Thanh điện, nàng hoàn toàn rảnh rỗi. Sau ngày ấy, Triệu Dịch Tuần giống như hoàn toàn quên mất nàng, chưa từng đến, chỉ là đều đặn một ngày ba bữa có người theo thường lệ đưa cơm tới.
Khác biệt duy nhất là quy cách ngày càng kém, ngay từ đầu đưa tới đều là món ăn quý giá độc lạ, về sau liền đổi thành canh suông nước lả. Chẳng qua nàng không để ý quá nhiều mấy cái này, canh suông nước lả thường có thể khiến nàng nhớ đến vùng biên cương, ở bên kia tự tại hơn một chút so với hoàng cung.
Giang Sương Hàn trái phải tìm không được chuyện để làm, liền bắt đầu vẽ tranh, đây trở thành phương thức tiêu khiển duy nhất của nàng.
Ngay từ đầu, cung nhân Triều Thanh điện còn tưởng nàng là vị quý nhân nào đó, thời gian lâu dần, nàng cảm thấy không khác gì quãng thời gian trước bị cầm tù, chỉ có Hồng Ngọc trước kia từng hầu hạ Giang Sương Hàn có tình cảm thường đến trong điện nhìn nàng.
Giang Sương Hàn tự mình vui với thanh tịnh, lại không biết, mỗi ngày vẽ tranh không biết từ khi nào khiến người khác chú ý, bọn họ vẫn cho rằng Giang Sương Hàn còn nhớ rõ chủ nhân cũ —— Đại tướng quân.
Đây là một lần khi Giang Sương Hàn ra bên ngoài nghe được, âm thanh kia không lớn nhưng cũng không cố ý tránh nàng. Giang Sương Hàn nghe xong cũng giả vờ như không nghe thấy.
Thế nhưng những lời này thường xuyên được nhắc đến, không biết thế nào lại rơi vào trong tai Triệu Dịch Tuần.
Triệu Dịch Tuần tới ngay khi ngoài trời đang đỗ mưa, lúc đó trời mưa to đánh vào cửa sổ bên ngoài, thấm ướt một bức tranh Giang Sương Hàn mới vẽ.
Nàng không nghe rõ thấy âm thanh ở ngoài cửa, chỉ mơ hồ cảm thấy có người đến đây, cũng không ngẩng đầu nhìn, vội vàng cúi đầu xem vết mực rải rác trên giấy. Đợi khi Triệu Dịch Tuần mang theo hàn khí đến bên cạnh bàn của nàng, Giang Sương Hàn muốn ngừng bút đã không kịp.
Một đôi mắt đen thâm trầm nhìn giấy vẽ bị nhòe trên bàn: "Tiếp tục vẽ."
Giang Sương Hàn thu bút, khom người hành lễ: "Thỉnh an Hoàng Thượng." Lại nhất thời không nhịn được, mở miệng lần nữa, "Bên ngoài mưa to như trút nước, Hoàng Thượng đội mưa đi ra ngoài, không ai nhắc nhở Hoàng Thượng cẩn thận hàn khí xâm nhập cơ thể sao?"
Lời này đột nhiên nghe được giống như đang quan tâm Triệu Dịch Tuần vậy.
Triệu Dịch Tuần biết nàng sẽ không nói mấy câu kiểu này, nghe vậy giật giật bờ môi: "Làm sao? Chỗ của ngươi trẫm không thể tới?"
"Nơi nào trên thiên hạ mà không phải của Hoàng Thượng, nô tỳ không dám." Giang Sương Hàn thấp giọng đáp.
"Tin rằng ngươi..." Triệu Dịch Tuần duỗi tay về phía nàng, Giang Sương Hàn tự nhiên tránh đi, tay hắn dừng ở trên bàn, đem một bức tranh cầm lên, lại nhìn thoáng qua Giang Sương Hàn, "Nếu để người bên ngoài nhìn thấy bức tranh chỉ sợ đều cho rằng người đang được vẽ chính là Đại tướng quân."
Mờ bôi Giang Sương Hàn mím thành một đường.
"Nói đến Đại Tướng Quân, hiện tại hắn đang đi khắp nơi tìm ngươi." Triệu Dịch Tuần nhàn nhã nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Giang Sương Hàn, "Khiến hai huynh đệ của trẫm đều bị mê hoặc thành như thế, thật không uổng công trẫm tỉ mỉ bồi dưỡng ngươi."
"Nói chuyện!" Triệu Dịch Tuần đột nhiên nổi giận, nâng tay lên trực tiếp bóp cổ Giang Sương Hàn, vết thương cũ trước đó chưa khỏi hẳn nay lại xuất hiện thêm vết thương mới, cảm giác đau đớn một tầng lại một tầng xuyên thấu qua làn da ngay cổ, sau đó truyền đến cổ họng, "Ngươi đừng ở trước mặt trẫm giả bộ thanh cao trong sạch, ngươi là ai, chẳng phải trẫm là người hiểu rõ nhất sao."
"Chủ tử muốn nghe Sương Hàng nói gì?" Giang Sương Hàn đột ngột mở miệng, âm thanh vẫn vững vàng như trước, bình thường nàng vẫn né tránh ánh mắt của Triệu Dịch Tuần lúc nói chuyện, bây giờ cũng vậy.
Nhưng lúc này Triệu Dịch Tuần không dễ dàng buông tha nàng như vậy, hắn trực tiếp bóp cằm Giang Sương Hàn buộc nàng phải ngẩng đầu, từng chữ nói một cách thật rõ ràng: "Chỉ có điều dụng tâm tìm kiếm thì đã sao, mới vừa rồi trên đường đến đây có người bẩm báo với trẫm, hiện tại hắn đang ở trong hoàng cung. Ở chỗ riêng tư gặp phi tử của trẫm, ngươi chắc biết nàng mà phải không? Chính là Hiền phi của trẫm."
Tiết Tẫn tra xét động tĩnh mấy ngày gần đây của Hiền phi ở trong cung, ngoại trừ đúng lúc ngày đưa Giang Sương Hàn đi, nàng ta có ra ngoài cung thì không có gì khác thường. Trong lòng hắn cảm thấy lần này Hiền phi sẽ không nhảy vào vũng nước đục này, không phải vì hắn có bao nhiêu thiên vị Hiền phi mà hắn cảm thấy nàng ta vô cùng tỉnh táo.
Nhìn lúc trước nàng ta quyết tâm tiến cung là nhìn ra được, nàng ta sẽ không làm tổn hại thanh danh tốt đẹp của mình một cách dễ dàng như vậy.
Thám tử không điều tra được cái gì nhưng lại đem về đây tin tức, chính miệng Hiền phi nói, nếu muốn tìm tung tích của Giang Sương Hàn thì hãy đến đình nghỉ chân ở sau Thanh Loan điện gặp mặt.
Tiết Tẫn nghe xong lời này do dự một lát, lập tức khởi hành đi vào cung.
Lúc này, đứng ở cách hắn không xa, đúng là nương nương của Thanh Loan điện, Tiết Tẫn nhìn xung quanh nàng một vòng, mới đứng chỗ cách nàng mấy bước chân, sau đó quy củ hành lễ.
Triệu Phù Khanh cũng ngừng bước chân, không đi về phía trước, trên tay cầm quạt tròn che đi nửa mặt, âm thanh dịu dàng của nàng ta vang lên: "Đại tướng quân đang tìm người đúng không? Không cần nhìn, người cũng không ở nơi này."
Tiết Tẫn nhíu mày.
"Vậy mà Đại tướng quân đã tức giận rồi sao? Bản cung không dám trêu chọc Đại tướng quân nữa, nhưng mà người thật sự không ở đây."
Tiết Tẫn nhìn bộ dạng nàng ôn nhu giải thích, không nhanh không chậm, không một chút sốt ruột, dường như đang cố gắng hết sức để trấn an hắn, ngày xưa lúc hai người quen biết nàng cũng nói như vậy, chỉ là lúc đó không có xa lạ giống như hiện tại: "Không có, nương nương nói tiếp đi."
"Trước khi ta nói ra tung tích của Giang cô nương, bản cung muốn một lời hứa hẹn từ Đại tướng quân." Ngày thường tính tình Triệu Phù Khanh ôn nhu, khuôn mặt nàng nói chuyện vĩnh viễn đều là vẻ ôn nhu, khiến người nghe không tự giác được cũng nhẹ nhàng không dám tức giận trước mặt nàng.
Tiết Tẫn kéo môi cười cười: "Trong kinh thành đồn đãi, cả Đại Yến này, người không nên tin tin tưởng nhất chính là Tiết Đại tướng quân, nương nương muốn ta phải hứa hẹn, chắc là ở thâm cung đã lâu nên đã quên hết những lời này rồi?"
"Ta đã nói ra, tự nhiên là tin tưởng Đại tướng quân nói được làm được." Triệu Phù Khanh chắc chắn nói.
Tiết Tẫn bị thần thái kiên định trong mắt nàng quấy nhiễu, trong nháy mắt cảm thấy nàng ta cùng thân ảnh nào đó trong trí nhớ hắn trùng điệp lên nhau, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, không còn nhớ rõ, hắn lấy lại tình thần: "Mời nương nương nói."
"Thỉnh Đại tướng quân đồng ý một yêu cầu của Khanh Khanh, thỉnh cầu này, hiện giờ Khanh Khanh còn chưa suy nghĩ tốt, có thể sau này một ngày nào đó ta sẽ tìm đến tướng quân." Triệu Phù Khanh chậm rãi nói.
Tiết Tẫn không lập tức đồng ý, ngược lại là nhìn Triệu Phù Khanh trong chốc lát.
Triệu Phù Khanh lập tức bổ sung: "Tuyệt đối không phải thỉnh cầu Đại tướng quân tổn thương đến đạo nghĩa tình cảm gì đâu."
"Được, ta đồng ý với nương nương." Tiết Tẫn nhanh chóng đáp ứng.
Triệu Phù Khanh đạt được yêu cầu, quyết đoán mở miệng: "Mục tiêu Đại tướng quân điều tra quả thật không sai, hiện giờ Giang cô nương xác thật đang ở trong hoàng cung, nhưng mà không ở chỗ của bản cung mà là ở Triều Thanh điện của Hoàng Thượng."