Nguồn: Facebook @maycuat5
Edit- Beta: team May
Nơi cuối cùng của ám đạo, có một nữ tử đi tới, sau lưng đi theo còn có hai thị vệ, sợ nàng ta có hành động thiếu suy nghĩ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm động tác của Sài Thanh Y.
Lúc Giang Sương Hàn trông thấy Sài Thanh Y tiến vào, liền nhăn lại lông mày.
Sài Thanh Y từ sau khi tiến vào phủ Đại tướng quân, nghiêm túc mà nói, kỳ thật cũng không có làm bao nhiêu chuyện vì Triệu Dịch Tuần, cũng không có vì Thái hậu làm cái gì. Giang Sương Hàn vẫn luôn suy nghĩ nàng ấy đến để làm gì, cho đến lúc này, Giang Sương Hàn mới mơ hồ cảm thấy, chuyện này chỉ sợ mới là nguyên nhân Sài Thanh Y ở lại cho đến bây giờ.
Giang Sương Hàn ánh mắt từ trên thân Sài Thanh Y chuyển qua bên chỗ Tiết Tẫn.
Nàng còn tưởng rằng sau ngày ấy mình sẽ mấy ngày không gặp được Tiết Tẫn, hôm qua Tiết Tẫn cũng không đến Vị Ương Cung cùng nàng dùng cơm. Lúc này hắn đột nhiên tới, còn đem Sài Thanh Y đưa đến trước mặt mình, Giang Sương Hàn là có chút ngoài ý muốn.
Tiết Tẫn không nhìn ánh mắt của Giang Sương Hàn, chỉ nhìn Sài Thanh Y nói: "Hiện tại người đã đầy đủ, ngươi có thể nói."
Sài Thanh Y nhìn về phía Đình Úy cùng Ti Phòng đứng ở một bên, thản nhiên nói: "Ta nói không có người ngoài ở đây, là chỉ có ta cùng Đại Tướng Quân còn có phu nhân ở đây. Trước tiên, ta muốn cùng phu nhân nói mấy câu trước."
"Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không được!"
"Có thể."
Thanh âm Giang Sương Hàn cùng Tiết Tẫn đồng thời truyền tới, Đình Úy ở một bên đã được Tiết Tẫn cho một ánh mắt, liền mang theo Ti Phòng rời khỏi mật thất.
Giang Sương Hàn nhìn Sài Thanh Y nói: "Ta cùng Sài nương tử ở trong nội phủ Đại tướng quân cũng có qua lại, cũng coi như là chỗ quen biết, lâu rồi không gặp, có mấy lời muốn nói, Đại Tướng Quân sẽ không ngăn cản chứ?"
"Chỉ cho các ngươi thời gian nửa nén hương, ta ở ngay ngoài cửa chờ." Tiết Tẫn con mắt nhìn chằm chằm Sài Thanh Y nói.
"Đa tạ Đại Tướng Quân khoan dung." Sài Thanh Y thản nhiên hướng Tiết Tẫn hành lễ.
Sau khi chờ bọn hắn đều rời đi, Giang Sương Hàn mới hướng về phía nữ tử đang bị nhốt rồi nhìn thoáng qua hướng Sài Thanh Y ra hiệu: "Không quan trọng sao?"
"Chờ sau khi ta đem chứng cứ ra, nàng ta chính là người chết, suy cho cùng cũng chẳng có gì quan trọng." Sài Thanh Y thản nhiên nói.
Nữ tử tựa ở bên tường ôm đầu gối nghe thấy nàng ấy lời này, toàn thân run rẩy, có lẽ là ráng chống đỡ không muốn để người khác phát hiện sự khác thường của mình, ánh mắt lóe lên nhìn về hướng của hai người, nhưng sự sợ hãi lại hiện lên rõ rệt.
Giang Sương Hàn nghe vậy cũng không quan tâm nữ tử kia, mà là nhìn mặt Sài Thanh Y: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì? Ta đây là đang giúp ngươi không giúp Đại Tướng Quân, không phải sao?" Sài Thanh Y khẽ cười một tiếng nói.
Giang Sương Hàn lông mày cau lại càng sâu: "Nếu như thế, vậy ngươi đơn độc tìm ta là muốn nói gì?" Nàng nhạy bén phát giác được ánh mắt Sài Thanh Y rơi trên người mình không tốt, ánh mắt của nàng ấy giống như đang cẩn thận tìm kiếm mỗi một tấc trên người Giang Sương Hàn, giống như muốn đem tất cả ý nghĩ của nàng vào thời khắc này nhìn rõ ràng.
"Không nói gì, chỉ là muốn nhìn cô nương."
Lần trước cảm thấy ánh mắt Sài Thanh Y kỳ quái như vậy, vẫn là thời điểm hai người mới quen, lúc ấy Sài Thanh Y nhìn nàng từ trên xuống dưới một lúc lâu, cũng không thiếu sự tán thưởng, lần này lại như thế này, nhưng Giang Sương Hàn luôn cảm thấy lần này không có đơn giản như vậy.
"Nếu ta không có lấy ra chứng cứ, ngươi có tin đứa bé kia chính là của Lâm Trạch Vương không?"
Giang Sương Hàn giờ phút này cũng không biết Sài Thanh Y chân chính là có mục đích gì, cho nên chỉ thuận nàng ấy nói: "Chứng cứ vô cùng xác thực, vì sao không tin?"
Sài Thanh Y nghe nói như thế lại là cười: "Tốt cho một cái chứng cứ vô cùng xác thực, thật không biết Lâm Trạch Vương nghe lời này sẽ cười hay là sẽ khóc." Mi mắt của nàng ấy rủ xuống, che khuất cô đơn chợt lóe lên.
Giang Sương Hàn ánh mắt lộ ra một tia dị dạng, liên hệ lại Sài Thanh Y tự mình nói tới có chứng cứ có thể chứng minh đứa bé kia cũng không phải là của Lâm Trạch Vương nhưng không muốn bỏ ra nàng giận tái mặt: "Ngươi tại sao lại biết nhiều sự tình của Lâm Trạch Vương như vậy, ngươi cùng hắn là quan hệ như thế nào?"
"Nếu ta nói, " Sài Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu con mắt nhìn thẳng vào Giang Sương Hàn, vẻ mặt mang theo khiêu khích, "Ta là Lâm Trạch Vương phái tới đây thì sao?"
"Không có khả năng." Cơ hồ là ở lúc nàng ấy vừa dứt lời, Giang Sương Hàn liền phủ định nói.
"Xác thực là không phải." Sài Thanh Y trên mặt trào phúng nhìn Giang Sương Hàn, "Ta đúng là người của Thái Phi, đã ở trong cung của Thái Phi, tự nhiên không thể thiếu việc quen biết Lâm Trạch Vương."
"Ngươi, ngươi đối với hắn có tâm tư?" Giang Sương Hàn không thể tin nói.
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không có cái gì không thể tin, nữ tử trong cung ngoài cung, hâm mộ Lâm Trạch Vương rất nhiều. Chàng qua đời lâu như vậy, trong kinh người vừa nhắc tới quân tử đoan chính thì người đầu tiên nghĩ đến vẫn là Lâm Trạch Vương, chàng là quân tử giữ mình điển hình của tất cả Yến Đô này, nhiều thêm mấy người thích cũng rất bình thường.
"Tâm tư? Ta chẳng qua là một nô tỳ ti tiện, nào có dám dám?" Sài Thanh Y mắt cúi xuống, thời điểm mỗi lần ở trong cung Thái Phi, nàng ấy chỉ có thể xa xa nhìn người kia, Lâm Trạch Vương cho dù nhất quán ôn hòa, thế nhưng thường là hỉ nộ không lộ.
Lần đầu thấy chàng vui sướng nói chuyện cùng Thái Phi đó là từ sau khi ở Lê Viên mang về một cô nương gọi là Sương Hàn.
Một đào hát hèn mọn cũng có thể, nàng ấy sao lại không nổi lên tâm tư được chứ? Nhưng Lâm Trạch Vương dường như chưa từng quan tâm đến thân phận của nàng, ngay cả thời điểm biết nàng là người khác phái đến, cũng tự lừa dối chính mình, giống như lúc trước mà cùng nàng ở chung.
"Cho nên ngươi hôm nay đặc biệt tới tìm ta nói chuyện, chính là vì chàng mà đến lên án ta?" Giang Sương Hàn cảm thấy có chút buồn cười.
"Chính hắn không trách ngươi, ta là ai chứ? Làm gì có tư cách vì hắn lên án ngươi?" Sài Thanh Y ngoài miệng nói như thế, nhưng trong mắt tất cả lại đều là không cam lòng, "Ta chỉ là muốn chứng minh Lâm Trạch Vương trong sạch, hắn dù đã bỏ mình, nhưng cũng không phải là người mà những kẻ bên ngoài có thể tuỳ tiện nói xấu được."
"Lời nàng ta nói kỳ thật không hoàn toàn là giả." Sài Thanh Y nhìn sang phương hướng của nữ tử bị giam, "Lâm Trạch Vương lúc ấy xác thực là bởi vì thấy nàng ta hát khúc nên cho nàng ta một chút tiền bạc, hắn nói thanh âm kia, làm cho hắn nhớ tới một người."
Nàng ấy nói, ánh mắt thẳng vào rơi vào trên mặt của Giang Sương Hàn. Người kia là ai, không cần nói cũng biết.
"Hắn nói, không đành lòng nhìn người kia nghèo túng, bởi vì nhìn nàng ta giống như lúc trước nhìn thấy ngươi. Lâm Trạch Vương làm việc cho tới bây giờ chu toàn, nếu là kẻ yếu bình thường, hắn cũng sẽ không lưu lại chỗ trống lớn như thế để cho người bên ngoài đi chui, đại khái có thể rời đi rồi sau đó để gã sai vặt bên người đi xem là được. Nàng ta thấy Lâm Trạch Vương mềm lòng, liền lớn mật theo sát ở sau lưng, muốn vì chính mình mà mưu cầu một tiền đồ, sau đó giả vờ ngã sấp xuống trộm đi ngọc bội thiếp thân của Lâm Trạch Vương."
"Nàng ta vốn dĩ ước chừng là muốn dùng ngọc bội này mưu cầu lần gặp mặt thứ hai, lại có lẽ chỉ là muốn đem bán lấy tiền, tóm lại, ngày ấy sau khi trở về, Lâm Trạch Vương liền ở Ti Phòng trong phủ lưu lại mấy lời, ngọc bội thiếp thân không thể ném qua loa được, Lâm Trạch Vương làm việc cẩn thận, cho dù không tìm được, cũng báo cho người."
"Ta có thể chứng minh Lâm Trạch Vương tuyệt đối không ở cùng một chỗ với nàng ta, còn có một chứng cứ khác, Lâm Trạch Vương ngày ấy vội vàng đi ra ngoài, lại vội vàng trở về, là vì mời thợ thủ công của Như Mộng Trai chế tạo đồ vật, người này nơi đó cũng có ghi chép danh sách, ta đã tìm người đi lấy, thời gian cụ thể gặp ai, phía trên này đều có ghi chép, còn có khẩu cung của người kia, cũng ở ngay chỗ này của ta."
Nữ tử bị giam tại trong lao ngục nghe đến đó đã gấp gáp, nàng ta nghiêm nghị hướng về phía hai người kêu: "Không có khả năng! Ngươi là nói bậy! Ngươi tất cả đều là nói bậy! Đó là hài tử của ta cùng Lâm Trạch Vương, các ngươi không thể làm vậy! Các ngươi đây là muốn giết người diệt khẩu! Các ngươi đây là vì Đại Tướng Quân dị tâm cố ý giấu diếm!"
Nữ tử đột nhiên bổ nhào lao tới cửa ngục, bị hàng rào sắt ngăn lại, phát ra thanh âm bén nhọn.
Người kia đưa nàng ta đến chỗ này rõ ràng đã nói qua, chuyện này không có nhân chứng, cho dù là người nhìn thấy cũng đều là có lợi đối với bọn họ, chỉ cần nàng ta có thể sống sót ở trên tay của Đại Tướng Quân, có lẽ liền có thể đổi cho mình cùng hài tử một tiền đồ tốt mấy đời cũng không đổi được.
Người của Lâm Trạch Vương phủ sớm đã đổi một đợt lại một đợt, làm sao còn có người biết được những chuyện này.
Nàng ta đương nhiên không biết, người đưa nàng ta tới, vốn chính là cho rằng mình hiểu rõ tính tình của Tiết Tẫn, chỉ muốn Tiết Tẫn một đao giết chết người, lưu lại một thanh danh khiến người lên án, làm cho vị trí này của hắn ngồi không yên ổn, chỉ mưu đồ một ngày tháng dài.
Tiết Tẫn lúc này đã bước nhanh đến, sau khi chú ý tới ánh mắt của Giang Sương Hàn, bước chân vội vã của hắn liền dừng lại, mắt lạnh nhìn Sài Thanh Y: "Lời đã nói xong, chứng cứ đâu?"
Sài Thanh Y nhìn Giang Sương Hàn đã có vẻ bi thương trên mặt, khẽ cười nói: "Dù nói thế nào, thiếp cũng là người trong hậu viện của Đại Tướng Quân, Đại Tướng Quân bây giờ trở mặt không quen biết có phải có chút quá nhanh không, nô tỳ cũng có chút sợ hãi."
Tiết Tẫn nhíu mày, lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.
"Nhìn Đại Tướng Quân chỉ nguyện lưu lại một mình phu nhân, nếu như thế, thiếp muốn đem chứng cứ giao đến trên tay của phu nhân, Đại Tướng Quân, có thể chứ?"
Tiết Tẫn vốn dĩ đứng được cách Giang Sương Hàn xa hơn một chút, nghe vậy lại đi về trước mặt hai bước, nhẹ gật đầu.
Sài Thanh Y đi qua trước mặt Giang Sương Hàn, nàng ấy nhìn mặt của Giang Sương Hàn: "Cùng cô nương quen biết một phen, thiếp còn có chút lời nói riêng muốn nói cùng cô nương." Nói xong, liền xích lại gần lỗ tai của Giang Sương Hàn, thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói, " Ta chính là muốn ngươi nhớ kỹ hắn tốt! Ta muốn ngươi cho dù sau này có cùng người bên ngoài vui sướng cũng nhớ kỹ hắn từng vì ngươi mà làm qua những thứ này."
Giang Sương Hàn ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Sài Thanh Y đã từ trong tay áo lấy ra chứng cứ cùng sổ ghi chép thời gian, giao vào trên tay của Giang Sương Hàn.
Thời điểm một xấp đồ vật kia vừa đặt vào trên tay Giang Sương Hàn, Tiết Tẫn liền trực tiếp tiến lên, đi vào chính giữa hai người, mặt hắn hướng về phía Sài Thanh Y muốn đem người ngăn cách.
Chính là trong chớp nhoáng này, trên tay Sài Thanh Y có thêm một thanh dao găm, thẳng tắp đâm về phía Giang Sương Hàn, chưa ra tay, liền bị Tiết Tẫn bắt lấy cánh tay, hắn dùng sức rất lớn, hận không thể trực tiếp đem người trong lòng bàn tay bóp nát.
Sài Thanh Y bị người chế trụ, nửa cánh tay mất khí lực, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay khác vừa lúc nâng lên, "keng" một tiếng, ngân quang hiện lên thẳng tắp bay về phía Giang Sương Hàn.
Chỗ tốt của ám khí chính là đánh bất ngờ, Tiết Tẫn ngăn cản không kịp, vô thức liền ngăn ở phía trước Giang Sương Hàn, ám khí kia dính độc đâm vào vai trái của hắn. Cùng lúc đó, Tiết Tẫn tay phải dùng sức, trực tiếp đẩy thanh dao nàng ta đang trên tay cầm đâm vào lồng ngực nàng ta, khoảnh khắc đó máu phun tung toé ra.
Sự việc xảy ra quá nhanh, chỉ một phút ngắn ngủi mà đã khiến nàng kinh hãi, Tiết Tẫn liền là cản ám khí thay nàng, Sài Thanh Y cũng nằm trên mặt đất, dưới thân tất cả đều là máu đỏ tươi.
Ánh mắt của nàng một mực nhìn về phía Giang Sương Hàn, tựa như là đang hối hận mình không thể giết chết Giang Sương Hàn, lại giống là dùng ánh mắt để cường điệu câu nói mới vừa nói kia của mình.
Nàng ta nói, nàng ta muốn Giang Sương Hàn vẫn nhớ Triệu Huyên Ngọc thật kỹ.
Nhưng nàng ta lại hiểu rõ, Triệu Huyên Ngọc không phải như vậy.
Sài Thanh Y rõ ràng nhớ kỹ, ở trong nội điện Tường Hòa Cung, Thái Phi đùa giỡn khuyên chàng: "Nhưng con bây giờ thân ở biên quan, vạn nhất có một số chuyện, cũng không thể bảo vệ nàng chu toàn, con thật sự yên tâm để nàng cũng ở nơi đó cùng con sao?"
Thái Phi luôn luôn biết Hoàng Thượng kiêng kị đối với Lâm Trạch Vương, lời này càng nhiều hơn chính là muốn dùng nữ tử kia khuyên Lâm Trạch Vương không nên quá nghe lời kiêng kị hoàng đệ của chàng.
"Đương nhiên không yên lòng." Triệu Huyên Ngọc trong đôi mắt bình thản mang chút vẻ u sầu, "Nhưng nàng là một nữ tử yếu ớt, thế đạo này khó dung nạp cho nàng lớn lên, không bằng giữ lại ở bên cạnh ta yên tâm. Nếu ta có một ngày không còn ở bên cạnh nàng, chỉ mong có thể có người che chở cho nàng, có thể để nàng không chịu đau khổ."
Sài Thanh Y nhắm mắt, chỉ mong đời sau Lâm Trạch Vương không nhớ thương nữ tử này.