TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Giang Sương Hàn nhớ lại những lời mà Trì Sơn đã nói lúc trước, Tiết Tẫn không thể tiếp tục ở lại Bắc địa được nữa, cho dù hắn không muốn thế nào đi nữa, hắn vẫn phải quay trở về, ngay cả khi trận chiến ở Bắc địa chưa kết thúc. Bằng không đánh xong trận này, cho dù hắn thất bại thì cũng chết, mà thắng trận trở lại, kết cục đón chờ hắn vẫn là cái chết.

Nhưng biểu hiện của Tiết Tẫn thể hiện ra bên ngoài, giống như hắn không biết đến chuyện này vậy.

Ngay từ đầu, Giang Sương Hàn cho rằng hắn dành thời gian để dưỡng thương, nhưng đã qua nữa tháng, vết thương trẻn người hắn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến hoạt động thường ngày. Mặc dù như vậy nhưng hắn một chút ý tứ xuất phát cũng không có.

Có vài lần, Giang Sương Hàn đều cảm thấy được Tiết Tẫn thật sự muốn làm phản, bằng không thì tại sao hắn lại mặc kệ thánh chỉ, cũng không quản mấy lời đồn đại trong kinh thành, cố chấp ở lại Bắc địa hoang vắng này. Trong tiềm thức Giang Sương Hàn cho rằng điều này là không có khả năng, vì cái gì sẽ có suy nghĩ này, Giang Sương Hàn cũng không biết nữa, nàng đem chuyện này kết luận, là vì hắn rất giống Thẩm Huyên Ngọc.

Giang Sương Hàn vô cùng tin tưởng Thẩm Huyên Ngọc.

Ngày hôm đó, Giang Sương Hàn đang đi tản bộ ở bên ngoài doanh trướng, chuyện lần trước qua đi, Tiết Tẫn cùng Trì Sơn đều cố ý không có đề cập qua với nàng, mấy binh sĩ lúc trước xem thường nàng, bây giờ nhìn thấy nàng đều tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, tốt nhất là trở thành người vô hình thì càng tốt. Nên sau khi thấy nàng đi dạo, bọn họ đối với nàng đều vô cùng quy củ.

Kỳ thật Giang Sương Hàn không quá chú ý đến mấy chuyện này, chờ nàng phản ứng lại đã là chuyện của hai ngày sau, thời điểm đi ra ngoài, không có ai ở sau lưng khua tay múa chân với nàng, cũng không còn cảnh bọn họ chỉ trỏ nói xấu sau lưng nàng nữa, rốt cuộc lỗ tai nàng cũng được yên tĩnh, Giang Sương Hàn mới phát hiện lúc trước bản thân đã xem nhẹ bao nhiêu chuyện.

Tiết Tẫn không có trở về kinh, không cũng tiếp tục hành quân đánh trận nữa, việc huấn luyện binh lính cũng không tiến hành, nhưng người Bắc Địch cũng không có tùy tiện gây hấn hoặc đánh lén như trước kia, giống như hai bên ăn ý tranh thủ thời gian tìm một địa phương yên tĩnh để nghỉ ngơi, lấy lại sức.

Hai ngày nay trong doanh trại, Trì Sơn lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, rất thích chạy đến doanh trướng tìm Tiết Tẫn, gặp những lúc Tiết Tẫn vắng mặt liền chạy đi tìm Giang Sương Hàn, thời gian lâu rồi, Giang Sương Hàn vô cùng nghi ngờ, từ lúc nào mà nàng cùng Trì Sơn lại thân thiết đến vậy?

Trì Sơn nhìn một vòng quanh doanh trướng cũng không tìm thấy Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn cũng không thấy đâu, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn sắc trời hôm nay khá tốt liền tự cho phép bản thân được thư giản, hít thở khí trời, Tiết Tãn tự mình cưỡi ngựa đi dạo xung quanh, đúng lúc gặp được thân ảnh của Giang Sương Hàn đang ngồi một mình trên bãi cát.

Hai ngày này trong doanh trại nhàn rỗi, không có việc gì lớn, mà Giang Sương Hàn lại cực kỳ sợ lạnh nên đã mua cho bản thân một chiếc áo choàng lông hồ ly màu trắng, có mũ vô cùng ấm áp, ngân lượng đương nhiên là Tiết Tẫn đưa. Dự định ban đầu của nàng chỉ là mua một chiếc áo choàng bình thường, đủ để giữ ấm cơ thể là được, không cần phải tốn quá nhiều bạc chỉ vì một cái áo choàng, nầng cảm thấy thật hoang phí, ở địa phương chiến loạn như Bắc địa này, giá của nó bằng ngân lượng một gia đình bình thường tiêu xài trong nửa năm. Nhưng nàng không làm chủ được bởi vì Tiết Tẫn rất thích chiếc áo choàng này, hắn nói nó rất thích hợp với nàng nên Giang Sương Hàn cũng không tiếp tục cự tuyệt nữa.

Giang Sương Hàn đối với chi tiêu cho ăn mặc không có bao nhiêu chấp niệm, nàng đã trải qua một đoạn thời gian cực khổ, biết rằng tiền bạc không dễ kiếm, hơn nữa chiếc áo này Tiết Tẫn mua nên nàng đặc biệt yêu quý nó, hễ đi ra ngoài là choàng ngay.

Đây là nguyên nhân Trì Sơn liếc mắt một cái, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi mà đã nhận ra được nàng.

"Sương Hàn, cô nương một mình ở chổ này làm cái gì?" Trì Sơn đứng ở phía xa xa hô to với nàng.

Giang Sương Hàn gần như lập tức quay đầu nhìn lại, thực ra nàng không cần nhìn, chỉ cần nghe âm thanh là nàng đã biết đó là Trì Sơn, rất nhanh nàng lại lập tức quay đầu nhìn về phương hướng ban đầu, nàng tiếp tục ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xăm, không lập tức trả lời hắn.

Chờ đến khi Trì Sơn đi trước mặt nàng, hắn hỏi lại một lần nữa, Giang Sương Hàn không quay đầu, chậm rì rì hỏi hắn: "Lúc trước tiểu nữ nghĩ, ở Bắc địa này ngoại trừ những người liều mạng như chúng ta là còn bám trụ lại, thì sẽ không còn sinh vật nào khác, thật không ngờ, ở phía xa xa trên bầu trời vẫn có những đàn chim vỗ cánh bay lượn."

"Lúc trước trời mưa to, nên bây giờ bọn chúng bay ra ngoài kiếm ăn." Trì Sơn biết nàng không rõ hoàn cảnh ở Bắc địa, hắn liền thuận miệng giải thích, ánh mắt cũng hướng theo phương hướng nàng, nhìn về bầu trời ngoài kia.

Bắc địa không có thời điểm nào mặt trời chiếu sáng chói chang cả, mưa thì rất ít ỏi, thời gian lâu dần nơi đây trở thành sa mạc. Lúc này, bọn họ đang cùng nhìn về phía bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy được một vệt nắng vắt ngang bầu trời, không sáng cũng không tối, mờ mờ nhìn giống một bát rượu đục của Bắc địa hất trên mặt cát, từng đàn chim tung cánh bay lượn, số lượng hàng ngàn con, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh đen ngòm, không nhìn rõ được màu sắc cùng chủng loại của chúng.

"Ở đây có thể kiếm ăn được sao?" Bắc địa là vùng sa mạc rộng lớn, chạy dài hàng trăm dặm, nhìn không thấy điểm cuối, ngoại trừ Kỳ thành ở phía trước mười mấy dặm là có dân cư sinh sống đông đúc, thì ở nơi hoang vắng như nơi đây làm sao có thể tìm thấy được thức ăn.

"Có thể sinh tồn được trong điều kiện ác liệt như chỗ chúng ta đang đứng, rất có thể là chim ăn thịt người." Trì Sơn bình thản nói hết một câu, trên tay nắm một nắm cát, trước kia còn ở kinh thành, hắn là một con người thô lỗ tùy tiện, sau khi ở lại Bắc địa thời gian dài như vậy, thì bản tính cẩu thả của hắn càng tăng thêm, nói chuyện vô cùng thẳng thắn, hắn sớm đã quá quen con người và động vật nơi đây.

Giang Sương Hàn sợ hắn đụng phải người mình, trực tiếp đứng lên, lui về sau hai bước, tư thế tránh né kia giống như hắn là ôn dịch vậy, tránh được hắn càng xa càng tốt.

Trì Sơn nhìn thấy nàng muốn rời đi, liền trả lời câu hỏi kia của nàng: "Không có."

"Tiểu nữ không ngắm nữa, tiểu nữ về trước thôi, những người muốn sống sót thì sẽ tìm cách tiếp tục tồn tại, còn số còn lại, họ sẽ trở thành những bộ hài cốt vô chủ trên vùng Bắc địa khắc nghiệt này, là thức ăn cho những đàn đang bay lượn kia, thật nhàm chán, không có ý nghĩa gì." Nói xong, Giang Sương Hàn xoay người, lưu loát rời đi.

Ngồi tại chổ, Trì Sơn nhớ lại câu nói cuối cùng của nàng, nhìn thấy trên bầu trời, đàn chim như một đàn ong vỡ tổ bay nhanh về một hướng xác định, hắn đưa tay bóc một nắm cát, tự minh chơi đùa.

Thời điểm Giang Sương Hàn trở về doanh trướng, Tiết Tẫn đã trở về, ngồi ngay ngắn trên ghế, đợi nàng về, vốn trên mặt là biểu cảm tràn đầy bất mãn, nhưng liếc mắt nhìn thấy áo choàng trên người Giang Sương Hàn, thì hắn liền áp chế xuống tính tình của mình, hỏi một câu: "Lại đi ra ngoài tản bộ?"

"Đúng vậy, cả ngày đợi trong doanh trướng, thiếp cảm thấy buồn bực nên ra ngoài đi dạo một chút." Giang Sương Hàn một bên trả lời hắn, một bên mở nút thắt trên áo choàng đang khoác ra, lúc ra cửa nàng thắt hơi cầu kỳ một chút, bây giờ lại mở không ra được.

Tiết Tẫn nhìn thấy, dứt khoác nắm lấy tay nàng: "Để ta."

Giang Sương Hàn đơn giản từ bỏ giãy dụa, buông tay để mặc hắn mở giúp nàng. Nàng tưởng rằng hắn cần tốn một ít thời gian nữa mới mở được, kết quả hắn chỉ cần hai ba cái liền mở xong nút thắt ra, đem áo choàng của nàng treo song song với áo của hắn, từ xa nhìn thấy, một đen một trắng, tương phản lẫn nhau thế nhưng có một cảm giác vô cùng hài hòa.

Giang Sương Hàn cũng thích màu trắng, nhưng mà không phải thích bản thân nàng mặc.

Nàng nhìn thấy ánh mắt Tiết Tẫn chợt thay đổi, lúc này rõ ràng là ban ngày, nhưng theo bản năng nàng lui về sau nữa bước, nàng chỉ dám lui nữa bước. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, không bao giờ nàng nói ra được nữa chữ từ chối.

Huống chi, đây cũng là điều trong lòng nàng mong muốn.

Nàng ở bên cạnh Thẩm Huyên Ngọc bốn năm, hai người đều cực kỳ giữ lễ với nhau, nàng biết, hắn là một nam nhân ôn nhu có quy củ, hắn không nỡ chạm vào người nàng. Khi đó, Giang Sương Hàn cũng không dám có những suy nghĩ vượt quá khuôn phép, chỉ một lòng muốn ở bên cạnh hắn càng lâu càng tốt. Nhưng sau khi rời khỏi Thẩm Huyên Ngọc, thời điểm nhìn thấy gương mặt của Tiết Tẫn, một gương mặt có nhiều điểm tương đồng với hắn, những ham muốn lúc trước chỉ dám để trong lòng, sau lại xảy ra quá nhiều biến cố khiến nàng không còn suy nghĩ về chúng nữa, nhưng bây giờ nó lại đang hừng hực cháy lên, không ngừng thiêu đốt lí trí của nàng.

Tiết Tẫn biết hai ngày trước giày vò nàng thê thảm, nên sau khi đem người ôm chặt trong lòng, mới từ tốn nói: "Nàng biết hát hí khúc đúng không? Mau hát một bài cho ta nghe."

"Tướng quân muốn nghe bài nào?"

Tiết Tẫn ngắm nhìn gương mặt vô cùng quyến rũ của nàng, đầu óc lại bay nhah về lúc hắn còn là một tên quần là áo lượt, chỉ biết ăn chơi, thường hay cùng đám cẩu bằng hữu đi nghe hát, biết được tên của một số bài nổi danh, tay thì ôm thắt lưng người trước mặt: "Nàng am hiểu bài nào nhất thì hát bài đó đi."

"Gió tây chiến mã vượt phương trời xa, mây chiều biến đổi làm ta nhớ về phương Nam. Kiêu ngạo giết chết những sóng gió của thế gian, sương mù dày đặc phủ đầy khe suối. Rối loạn này khiến chim nhạn từng đàn từng đàn bay trở về."

Bình thường, âm thanh của Giang Sương Hàn khi nói chuyện,vô cùng trong trẻo lạnh lùng. Bây giờ khi cất tiếng hát thì giọng nàng lại trở nên mềm mại, uyển chuyển như nước, cho dù chưa thay quần áo, chưa trang điểm nhưng nhìn vào mắt nàng, đã thấy được trong ánh mắt nàng đong đầy tình cảm, chỉ trong một nháy mắt, nàng đã thay đổi thành người khác.

Lúc trước khi Tiết Tẫn đi nghe hát, mấy đào hát thường thích nhìn trộm hắn, nhưng bọn họ hát toàn là những bài có từ ngữ thô thiển, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn, điều này khiến hắn cực kỳ không thích. Nhưng mà người trước mặt hắn, lại không giống những đào hát thông thường kia: "Tái hồng nhạn?"

Hắn rõ ràng phát hiện cặp mắt nóng bỏng của nàng nhìn mình sang ngời, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Vì một phản ứng rất nhỏ của nàng mà trong lòng hắn không tránh khỏi, cảm thấy vui sướng, hắn cũng không rõ tại sao một đào hát thấp hèn, lưu bạc khắp đại giang nam bắc như nàng, làm sao xứng ảnh hưởng đến tâm tình hắn được.

"Tướng quân từng nghe qua?" Giọng điệu nàng lộ vẻ kinh ngạc.

"Ừm." Tiết Tẫn kiềm chế không cho khóe miệng mình giương lên, dùng giọng nói bình tĩnh không gợn sóng thường ngày trả lời: "Người hát bài này là một thanh quan sống ở thời buổi loạn lạc, từ ngữ hừng hồn, có thể tượng tượng ra một khung cảnh bi tráng, nên thơ, không giống như bây giờ, mọi người thường thích nghe những bài hát ủy mị, sướt mướt, tràn ngập sự lạnh lẽo."

Nàng hát bài này vô cùng dễ nghe, chí ít là trong những giọng hát hắn từng nghe được, không ai có thể sánh bằng nàng.

"Khi còn bé, thiếp được học hát hí khúc, lúc ấy sư phụ nói phải học hát trước, sau lại học hát những bài người đương thời thích nghe, nhưng không ngờ gánh hát lại sụp đổ, thiếp cũng không còn hát nữa, bài thiếp vừa hát là bài đầu tiên bọn thiếp được học nên đã khắc sâu vào lòng thiếp, khó mà quên được."

"Tướng quân, về sau Khanh Khanh có thể tiếp tục hát cho người nghe được không?" Giang Sương Hàn ngẩng đầu, tha thiết nhìn Tiết Tẫn.

Tiết Tẫn vốn là muốn cự tuyệt, thực ra hắn đối với ca hát không có nhiều hứng thú, trước kia Triệu Phù Khanh là một tiểu thư đoan trang, sẽ không biết hát những thứ này. Tiết Tẫn cũng không biết chính mình cuối cùng vì cái gì mà đồng ý với nàng, có thể là tỉnh cảm quá mức sâu nặng bên trong mắt của Giang Sương Hàn, giống như hiện tại, nếu hắn không đồng ý thì sẽ phụ lòng nàng vậy.

Nghe vậy, Gang Sương Hàn quả nhiên cao hứng, khóe miệng nhếch lên cao, thời điểm nàng không cười như băng tuyết mùa đông, một khi cười lên, toàn thân trên dưới đều là sự quyến rũ chết người, nhìn thế nào cũng giống như nàng đang câu dẫn hắn vậy.

Hai người quen biết đã mấy ngày, thực ra nàng có thể hiểu được, Tiết Tẫn không thích nàng phóng đãng, bình thường lúc hai người đang thân mật, chỉ cần một động tác nhỏ của nàng hơi khác thường một chút thì hắn đều cho rằng nàng đang liếc mắt đưa tình, đang câu dẫn hắn, lúc đó, hắn cũng nhịn không được muốn mở miệng mắng nàng, sau đó động tác đưa đẩy càng thêm điên cuồng.

Nàng thích hắn điên cuồng như vậy.

Hắn bao phủ lấy nàng, đem nàng trầm luân dưới vực sâu của dục vọng, sau những giờ phút điên long đảo phượng, khi cả tâm trí nàng không thể suy nghĩ được nữa, không phân biệt được mọi thứ thì Tiết Tẫn trong mắt nàng, gương mặt hắn chồng lên gương mặt người trong trí nhớ của nàng, cuối cùng thật sự giống như đúc người trong mộng của nàng.

Chuyện bên trong doanh trướng Tiết Tẫn hàng đêm sênh ca, đã được truyền đi khắp doanh trại với tốc độ cực kỳ nhanh, giống như trước kia khi Giang Sương Hàn vừa mới đến, cả doanh trại rất nhanh đều đã biết được bên trong doanh trướng có thêm một nữ nhân lạ mặt xuất hiện. Lúc này, khi chuyện hai người cuồng nhiệt bên nhau được truyền ra, đã có người ngấm ngầm ở sau lưng gọi Giang Sương Hàn là yêu nữ.

Sau chiến thắng ngày ấy, khi bọn họ ở Bắc địa thêm gần một tháng nữa, Tiết Tẫn mới không nhanh không chậm mà hạ lệnh rút quân, trở về kinh thành.

Không ai biết được tại sao Tiết Tẫn lại cố ý dừng chân ở Bắc địa mấy tháng, là vì điều gì, người trong Yến Đô cũng không rõ, cho nên bọn họ đối với bên này có rất nhiều dị nghị, kỳ thật các tướng sĩ cũng không biết chuyện này, điều bọn họ cần làm là nghe theo lệnh của Đại tướng quân, mấy chuyện khác không cần để ý.

Địa hình Bắc địa khá đơn giản, sau vượt qua sa mạc, rất nhanh là bọn họ có thể trở lại khu vực thuộc địa phận của Yến Đô, nhưng ngay ngày thứ hai lên đường trở về, thời điểm còn cách vùng biên giới mười mấy dặm thì đại quân Đại Yến bị tập kích.

Mặc cho bọn họ gióng trống khua chiêng, tiếng vó ngựa hí đầy trời, chấn động đến mức cát vàng bị thổi bay lên, thì Tiết Tẫn cũng coi đây là một chuyện không hề to tát.

Nếu không phải Giang Sương Hàn đã nhìn thấy vết thương nghiêm trọng phía sau lưng của Tiết Tẫn thì nàng cũng thật sự nghĩ đến chuyện Tiết Tẫn cùng quân địch đã đạt được một thỏa thuận gì đó.

Bằng không tại sao quân địch lại có thể dùng thiên quân vạn mã, đạp cát vàng, vượt qua thành trì mà đến, chỉ vì đơn giản nói với Tiết Tẫn một câu: "Tiết Đại tướng quân, chúng tôi rất mong chờ lần gặp tiếp theo của chúng ta."

Đứng đầu quân địch, ở phía trước là một đại hán cao to với bộ râu quai nón, nam tử trước mặt đã trải qua cuộc sống ngập tràn máu tươi trông nhiều năm, nên nhìn hắn trông cực kỳ thô lỗ, tục tằng,, con ngươi Giang Sương Hàn nhanh chóng lướt qua, rõ ràng ở Đại Yến, Tiết Tẫn có thể được xem như nam nhân có vóc người cao lớn, nhưng nhìn người kia nàng suy đoán, trọng lượng người này cỡ hai người như Tiết Tẫn cộng lại, mới miễn cưỡng ngang bằng. Từ vạm vỡ giống như tạo ra là dành cho riêng hắn vậy.

Hai quân đối địch, Uy Phương sát khí đằng đằng, trước tiên ánh mắt hắn nhìn về phía Tiết Tẫn nhưng không phải nhìn Tiết Tẫn mà nhìn về nữ tử cưỡi ngựa bên cạnh Tiết Tẫn, hắn không thích màu nhạt, cảm giác rất nhạt nhẽo, nhưng màu sắc nhạt nhẽo này cũng không lu mờ được tiểu nương tử duyên dáng, uyển chuyển đằng kia, ánh mắt hắn nhìn thẳng Giang Sương Hàn chớp một cái.

Tiết Tẫn không chút để ý rút ra trường đao bên hông ra, vạch một đường cong duyên dáng giữa không trung, ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi dao chặn lại tầm mắt của Uy Phương.

Uy Phương thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiết Tẫn, giọng điệu cuồng vọng vang lên: "Tiết Đại tướng quân ra trận thế nhưng mang theo nữ nhân, ta hy vọng lần sau gặp lại, còn có thể nhìn thấy ngươi." Thời điểm hắn nói chuyện là nhìn về Tiết Tẫn nhưng quá rõ ràng, lời hắn nói lại nhắm vào Giang Sương Hàn bên cạnh.

Hắn rất mong chờ tiểu nương tử Đai Yến sẽ có phản ứng như ra sao, hắn thích nhìn lúc tiểu mỹ nhân nở nụ cười, nhưng mà, hắn càng thích nhìn lúc các nàng khóc hơn.

Nhưng đầu Giang Sương Hàn không có nâng lên, cục diện hai quân đang giằng co kịch liệt như bây giờ, dường như một chút cũng không ảnh hưởng đến nàng.

Nếu là lúc bình thường, ánh mắt Giang Sương Hàn sẽ đặt trên người Tiết Tẫn không di chuyển,nhưng lúc này, nàng biết hắn có chuyện bận rộn, cho nên phá lệ cực kỳ nhu thuận, hai chữ "Nhu thuận" này dùng để hình dung nàng quả thật có chút không thích hợp cho lắm.

Tiết Tẫn liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Khi ngẩng đầu lên, loan đao trong tay Tiết Tẫn đã lao nhanh ra ngoài, hai bên cách nhau bất quả chỉ có mấy dặm, Uy Phương chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao kia hiện ra ánh sáng sắc lạnh, lượn một vòng quanh cổ mình, cuối cùng cắm sâu vào lưng ngựa, con ngựa hướng lên trời gầm gú một tiếng, một tiếng tru bi ai được phát ra.

Uy Phương đổ một thân mồ hôi lạnh, động tác nhanh nhẹn leo lên con ngựa của phó tướng ngay tức khắc, không dám chậm trễ một giây, hắn sợ người tiếp theo ngã xuống là mình. Con ngựa cao to hắn cưỡi không chống đỡ nỗi nữa, ngã rầm một cái xuống mặt cát, thổi bay một tầng cát vàng, trên tóc gáy vẫn đang còn run rẫy của hắn dính ngay một tầng bụi cát.

Phó tướng bị hành vi kiêu ngạo của Tiết Tẫn, chọc tức ngay tại chỗ, lúc này liền muốn cầm đao xông lên, nhưng lại được Uy Phương, người suýt nữa đi Qủy môn quan dạo một vòng, gắt gao kéo lại.

Không có gì nghi ngờ, bọn họ vẫn vô cùng sợ Tiết Tẫn. Đặc biệt là Uy Phương, người đã trực diện đối đầu với Tiết Tẫn, hắn vừa mới trải qua một hồi sinh tử, rõ ràng hiểu được, nếu không phải Đại Yến có ý chỉ mới, hắn chỉ sợ hôm nay mình sẽ chết ngay tại đây không thể nghi ngờ.

Tiết Tẫn chỉ để lại một câu: "Giữ đầu của ngươi cho cẩn thận, lần sau tướng quân Đại Yến đến lấy." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi