TRONG VĂN NIÊN ĐẠI NUÔI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Hà Trung vẫn cứ nằm nhoài trong lồng ngực Điền Thụy, mắt điếc tai ngơ với lời nói của anh trai. Điền Thụy ôm lấy bé con, nghe thấy tiếng cười khanh khách không ngừng truyền ra.

Vừa lúc đó họ nghe được một tiếng gõ cửa truyền đến.

Bọn họ không có khóa cổng, đối phương gõ hai lần rồi tiến vào. Người đến không phải ai khác mà chính là nữ chính trong nguyên tác, Khương Ngọc.

Điền Thụy chớp chớp mắt nhìn nữ chính một cái. Bề ngoài cô có vẻ dịu dàng, trí tuệ, khí chất bất phàm, là kiểu người sẽ khiến người khác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hà Vũ hơi bất ngờ hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Khương Ngọc nghe vậy ánh mắt liền đỏ lên: “Chuyện lúc trước là do em có lỗi với anh, cha mẹ em cũng hổ thẹn trong lòng nên cố ý nhờ người tìm một tiêu chuẩn làm việc trong xưởng cho anh, coi như là bồi thường, anh cũng có thể cùng em trai em gái sống tốt hơn một chút. Dù anh có tin hay không nhưng em thật sự coi anh là anh trai.”

Điền Thụy ở trong khung cảnh này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu không tiện nhìn tiếp nên đành quay sang nhìn nhóc con trong ngực, chỉ sợ mình biết quá nhiều sẽ bị Hà Vũ giết người diệt khẩu. Tuy vậy, trong lòng cậu thật sự rất tò mò, mặc dù không nhìn nhưng đôi tai lại dựng thẳng nghe ngóng.

Những người khác không biết nội tình nhưng mà cậu thì biết nha. Khương Ngọc cùng Hà Vũ đã sớm có hôn ước từ khi còn bé, chỉ là trong nhà Hà Vũ xảy ra chuyện, cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại Hà Vũ cùng hai đứa em nhỏ. Tuy Hà Vũ là người có chí cầu tiến nhưng cũng không có công việc chính thức nào, nếu như Khương Ngọc gả vào nhà hắn, còn chưa sinh con đã phải trông trẻ con.

Tuy nhà Khương Ngọc không phải giàu có nhưng cô cũng được chiều chuộng từ nhỏ. Mẹ Khương biết được điều kiện gia đình họ Hà nên đương nhiên không muốn con gái mình qua đó chịu khổ.

Khương Ngọc lớn lên cũng xinh đẹp, sau khi tốt nghiệp trung học đã được nhận vào nhà xưởng làm việc, vừa hay gặp được một vị lãnh đạo trẻ tuổi đầy triển vọng mới được bổ nhiệm. Vì vậy hai người họ liền diễn ra môt vở kịch “Lãnh đạo bá đạo yêu ta”.

Khương Ngọc biết mình có một vị hôn phu trên danh nghĩa, cô đã gặp khi còn nhỏ, nhưng dù sao khi đấy cũng còn bé tí. Hơn nữa Khương Ngọc cùng vị lãnh đạo trẻ kia gặp nhau hàng ngày, tình cảm giữa hai người đương nhiên sâu đậm hơn vị hôn phu mới gặp mặt vài lần kia. Chính vì vậy nên lần trước cô đã chia tay với Hà Vũ.

Hà Vũ cũng sảng khoái đáp ứng.

Nhưng mà, người ta càng sảng khoái thì Khương Ngọc lại càng thấy hổ thẹn. Sau khi trở về cô cãi nhau một trận với vị lãnh đạo trẻ kia, sau đó lại trình diễn một cảnh tình cảm máu chó, cuối cùng vị lãnh đạo kia đã nghĩ cách lấy một tiêu chuẩn vào xưởng, coi như là “Phí chia tay” cho hắn.

Bọn họ sống trong một huyện nhỏ, chỉ cần đủ tuổi thì có thể ra ngoài làm công, người người đều muốn làm việc trong phân xưởng, nhận lương hàng tháng, dù hạn hán hay lũ lụt cũng đều được đảm bảo. Công việc này chính là bát cơm sắt trong lòng mọi người. Chỉ là mấy năm gần đây nhà nước bắt đầu để cho các phân xưởng tự chịu trách nhiệm lỗ lãi, xưởng quốc doanh hoạt động cũng không được ổn định lắm, càng ngày càng khó tiến vào, một tiêu chuẩn cũng có thể bán hơn năm trăm đồng.

Khương Ngọc nguyện ý đem công việc này cho hắn, thật sự là muốn đền bù cho Hà Vũ.

Hà Vũ từ chối: “Không cần, tôi có việc rồi.”

Ánh mắt Khương Ngọc có chút đau lòng, “Anh vẫn không chịu tha thứ cho em sao?”

Hà Vũ đáp lại: “Chuyện đã qua rồi.” hắn nói tiếp: ” Trời cũng không còn sớm, em vẫn nên về sớm đi, vạn nhất có người nhìn thấy thì lại bàn tán linh tinh.”

Lúc này Khương Ngọc vội nói, “Có chuyện gì được chứ, quan hệ của chúng ta vốn trong sáng không có gì mà.” Nói vậy nhưng ba người thành cái chợ, không phải cô sợ người khác bàn tán mà cô sợ người yêu nghe được thì lại ghen, suy nghĩ một lúc cô nói, “Công việc này em sẽ giữ lại cho anh, trong một tháng nếu như anh đổi ý có thể tới tìm em.”

Hà Vũ đáp: “Anh không tiễn.”

Khương Ngọc rời đi.

Điền Thụy nhanh chóng liếc mắt nhìn, Khương Ngọc không hổ là nữ chính, lớn lên đẹp như vậy, nếu là cậu thì cậu cũng thích. Sợ là Hà Vũ yêu đến trong xương tủy rồi, ngoài miệng dù không nói lời nào nhưng trong lòng khẳng định khó chịu vô cùng.

Hà Vũ quay người thì thấy Điền Thụy đang nắm lấy lỗ tay của Hà Trung, tai của trẻ con rất mềm, chơi rất vui. Nếu như không phải Hà Vũ nhìn qua, cậu còn muốn cắn một cái. Mặc dù nghĩ vậy nhưng cậu cũng không dám, cậu vẫn sợ Hà Vũ trả thù lắm.

Điền Thụy thấy Hà Vũ quay người đi tới thì liếc mắt nhìn hắn một cái. Vừa vặn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Hà Vũ, sau đó cảm giác lồng ngực nhẹ đi không ít, Hà Trung đã bị anh trai mình nhấc ra ngoài.

Hà Trung rụt cổ một cái giống như một con gà. Hà Vũ gọi: “Tiểu Điềm, em mang Tiểu Trung vào phòng ngủ trưa đi.”

“Vâng.” Hà Điềm ngoan ngoãn đáp lời.

Trong lòng Điền Thụy hơi sợ, hiện tại trong sân chỉ còn hai người bọn họ, cậu cũng không muốn cùng Hà Vũ ở một chỗ nên định âm thầm trở về phòng. Nhưng cậu mới xoay người thì lại bị Hà Vũ ngăn cản.

Hà Vũ nói: “Em chạy làm gì?”

Điền Thụy nuốt xuống nước bọt, cũng không phải cậu muốn chạy trốn. Cậu chỉ là không muốn ở chung một chỗ với Hà Vũ mà thôi, ai biết được sau khi thất tình hắn có tìm người khác trút giận hay không chứ. Điền Thụy trả lời: “Em đi ngủ.”

Hà Vũ quan sát cậu một chút nói: “Em là mèo sao? Cả ngày chỉ muốn ngủ.”

Điền Thụy lập tức phản đối: “Em muốn ngủ cũng không được sao!” Hắn thất tình cũng không thể tìm cậu để xả chứ.

Hà Vũ nói: “Em ở cùng anh một chút.”

Điền Thụy thấy ngữ khí của hắn trở nên mềm hơn, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Cậu chưa từng yêu ai nên không biết cảm giác thất tình là thế nào, nhưng tóm lại sẽ không quá thoải mái. Suy nghĩ một lúc liền nói: “Anh cũng đừng quá khó chịu.”

Hà Vũ gật gật đầu, mà trong mắt còn có ý cậu không hiểu được.

Điền Thụy liếc mắt nhìn Hà Vũ một cái. Mấy hôm nay ở chung, cậu cảm thấy con người hắn cũng không quá tệ. Trầm tính, có năng lực, đối xử với em trai em gái cũng tốt, nếu như không hắc hóa cũng có thể coi là một thanh niên tốt, cậu an ủi “Cỏ thơm chỗ nào chẳng có.”

Hà Vũ nhìn Điền Thụy vụng về an ủi mình, trong lòng có chút cảm động, gật gật đầu nói: “Em nói có lý.”

Điền Thụy không ngờ mình mới nói một câu đã khiến Hà Vũ cảm thấy tốt hơn. Cậu cảm thấy bản thân mình như đã kéo được con người sắp lầm đường lạc lối quay về chính đạo, rất có cảm giác thành công. Vì vậy cậu an ủi thêm câu nữa.

Mỗi lần cậu nói Hà Vũ đều chăm chú nhìn cậu, ánh mắt trở nên thâm thúy hơn.

“Lần sau nếu như anh thích ai có thể nói trước cho em, em nghĩ kế giúp anh.”

Hà Vũ rũ mắt xuống, lông mi thật dài như một cây quạt nhỏ, hắn che dấu cảm xúc trong lòng, hỏi: “Đối xử tốt với anh như vậy?”

Điền Thụy nói: “Đương nhiên, anh là khách thuê nhà của em mà.”

Hà Vũ đáp: “Anh sẽ giao tiền thuê nhà đúng hạn.”



Buổi tối Điền Thụy còn đi bán hàng tiếp. Bởi vì chuyện xảy ra lúc sáng nên buổi tối bán càng tốt hơn. Cậu mở hàng từ bốn rưỡi, đến năm rưỡi đã bán hết sạch. Hương vị của miến chua cay quá bá đạo, lúc trở lại hàng xóm láng giềng xung quanh đều kinh hãi, lúc trước còn không biết cậu có thể làm cái này đấy.

Bước vào sân nhà, Hà Vũ vội đón cậu, giúp cậu đẩy xe vào.

Hàng xóm xung quanh còn kinh ngạc hỏi: “Hai người các cậu sao ở cùng một chỗ vậy?”

Điền Thụy đáp: “Có thể là do bị mị lực nhân cách của cháu hấp dẫn.” Cậu nói khoác không biết ngượng. Vừa hay câu này bị Hà Vũ nghe được, hắn bật cười một tiếng.

Điền Thụy ho khan một chút, trên mặt nóng đến lợi hại.

~Hết chương 10~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi