TRONG VĂN NIÊN ĐẠI NUÔI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Điền Thụy ngồi trong phòng ăn uống thoải mái đến mức mồ hôi tuôn không ngừng. Không có gì hấp dẫn hơn một bát mì nóng hổi, tiếc là không có trứng, nếu không còn ăn ngon hơn nhiều.

Sau khi ăn xong, vừa rửa nồi cậu vừa phiền muộn. Đến cả bữa ăn như vậy cũng không được ăn thường xuyên, trong nhà thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống như vậy có gì vui chứ?

Nhìn gian bếp trống rỗng, nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.

Bây giờ là năm 1984, mặc dù có thể tự do làm ăn buôn bán, nhưng mà phong bế nhiều năm như vậy, mọi người đều có chút ngại ngùng, cảm thấy ra ngoài làm ăn như vậy thật mất mặt. Bên ngoài đều coi chuyện vào làm ở xưởng quốc doanh mới là niềm vinh dự, xem thường những người xuất đầu lộ diện, buôn bán hàng hóa. Nhưng Điền Thụy lại cảm thấy không sao cả, kiếm chút tiền, ăn ngon mặc đẹp là trên hết!

Tuy nhiên, muốn ra ngoài kiếm tiền cũng không phải là điều dễ dàng. Cậu thậm chí còn không biết bán ở chỗ nào mới được, hơn nữa tiền vốn kiếm kiểu gì cùng là một nan đề cần giải quyết. Bây giờ không dư dả như trước kia, khi nào có cơ hội thì nghĩ cách kiếm tiền sau vậy.

Điền Thụy mải suy nghĩ thì nghe thấy có tiếng gõ cửa truyền đến.

Bị cắt ngang, Điền Thụy đành ra ngoài mở cửa, người bên ngoài lại là Hà Vũ. Hắn vừa mới hạ sốt, thân thể còn có chút suy yếu, gương mặt trắng bệch, làn da như trong suốt khiến cho dáng vẻ tinh xảo của hắn thêm mấy phần u buồn.

Điền Thụy liếc mắt nhìn qua bỗng thấy có chút rung động. Không hổ là nhân vật phản diện trong truyện, trưởng thành như vậy cũng quá phạm quy rồi: “Anh… Có chuyện gì?”

Hà Vũ nói: “Cảm ơn thuốc cùng mì của cậu. Tiền nợ cậu tôi sẽ trả lại không thiếu một đồng.”

Điền Thụy vừa nghe đến tiền, đôi mắt lập tức sáng lên: “Anh nhớ giữ lấy lời đấy.”

Hà Vũ gật gật đầu.

Điền Thụy có chút thoả mãn. Hà Vũ cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, thân thể mới có chuyển biến tốt, hắn muốn ra ngoài thu xếp một số chuyện. Ai biết mới vừa đi vài bước, thân thể đã lung lay một chút. Điền Thụy vội vã đỡ lấy hắn: “Hay là anh về nhà nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, thân thể là tiền vốn của cách mạng.” Sau lưng hắn còn có hai đứa em đấy, nếu như hắn ngã xuống, vậy hai đứa em phải làm thế nào đây?

Quần áo của Hà Vũ rất mỏng, được Điền Thụy đỡ lấy, xuyên qua lớp quần áo có thể cảm nhận được độ ấm từ bàn tay cậu, cảm giác rất chân thật. Nhưng mà hắn còn nhớ lúc trước chính Điền Thụy đã đuổi ba anh em hắn ra ngoài, loại cảm giác lạnh lẽo kia đến nay hắn vẫn chưa thể quên được. Tuy rằng không biết tại sao Điền Thụy lại đổi tính, nhưng hắn không thể bị ân huệ nho nhỏ này mê hoặc được.

Hà Vũ vẫn đi ra ngoài. Hắn trọng sinh mang theo ký ức từ đời trước, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý giá, hắn không thể tốn thời gian ở đây, còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm. Trước khi đi, hắn nói với Điền Thụy, “Nhờ cậu trông giúp Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung một chút.”

Điền Thụy đồng ý: “Được thôi.” Cậu hào phóng nói. Còn không phải là trông trẻ con sao, hai đứa nhỏ họ Hà này đều ngoan ngoãn biết điều cả.

Hắn trực tiếp gọi hai đứa vào dặn dò: “Các em chơi ở bên này đi.”

Hà Điềm cùng Hà Trung đều có chút thụ sủng nhược kinh. Trước đây bọn chúng không dám ra ngoài chơi vì Điền Thụy không thích ầm ĩ, nếu như làm phiền cậu ngủ, cậu còn mắng cho một trận. Bọn chúng bị mắng mấy lần nên dù ở trong nhà cũng không dám lớn tiếng hò hét.

Điền Thụy chưa chơi với mấy đứa nhỏ như vậy bao giờ, cậu còn đang nghĩ xem nên chơi cái gì cho hợp lý. Ở trong phòng tìm nửa ngày cũng chỉ làm được một cái túi được vá từ mấy miếng vải, bên trong đổ một ít cát, có thể đá cũng có thể đánh, miễn cưỡng gọi là bao cát. Điền Thụy nói với hai đứa nhỏ, “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”

“Vâng ạ.” Hà Trung nghe thấy có trò chơi liền vui vẻ lên.

Điền Thụy vẽ một vòng tròn trong sân, một người lớn hai đứa nhỏ người bắt đầu chơi, tiếng cười nhanh chóng tràn đầy sân nhà.

Lúc đầu Điền Thụy còn cậy mình là người lớn nên nhường hai đứa nhỏ một chút, nhưng mà chạy không được bao lâu liền phát hiện ra thể lực của cậu còn không bằng trẻ con. Lúc cậu mệt đến thở hồng hộc không ngừng, hai đứa nhỏ vẫn còn phấn khởi chạy khắp sân nhà.

Điền Thụy thật sự không thể so được với bọn chúng, mặc dù có chút mất mặt, nhưng vẫn xin tha: “Chúng ta ra giữa sân nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được ạ.” Hà Điềm nhanh nhẹn đáp lời.

Hà Trung là người chơi hăng say nhất, trên trán đều là mồ hôi. Bé ít khi được ra ngoài, xung quanh cũng không có bạn bè nào cả, mặc dù anh trai đối với bé rất tốt, nhưng anh trai còn bận kiếm tiền nuôi gia đình nên chưa bao giờ chơi đùa với bọn chúng như vậy. Mặc dù mới chơi được một lúc, Hà Trung đã thấy thích anh Điền Thụy này.

Lúc nghỉ ngơi còn có chút không nỡ, bé chạy hai mươi vòng trong sân cũng không cảm thấy mệt chút nào. Lúc này Hà Trung đến trước mặt Điền Thụy, trong đôi mắt mang theo vẻ thân cận, ngồi trong lòng Điền Thụy: “Anh Điền Thụy ơi.” Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào khiến người khác yêu thích.

Điền Thụy xoa xoa mồ hôi trên mặt đứa nhỏ, nói: “Đợi tí nữa rồi chơi tiếp.” Cậu cũng có chút ngượng ngùng, chơi cùng với bọn nhỏ cũng rất vui, nếu như không cần nghĩ đến chuyện kiếm tiền thì càng vui hơn nữa!

“Vâng ạ.” Bé liền vui vẻ không ngừng nhảy nhót xung quanh Điền Thụy.

Trong sân thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ của bọn họ, đối với người bình thường thì cũng không ai để ý, nhưng tiếng cười kia truyền đến tai tên đầu nấm khiến cho hắn có chút khó chịu. Sau khi uống chút rượu, hắn tức giận không thôi, nếu như có thể chuyển vào căn phòng lớn nhà họ Điền thì đã không phải khó chịu như bây giờ. Hắn càng nghĩ lại càng giận hơn, nghe thấy tiếng cười không ngừng truyền đến từ bên kia, lửa giận lại bùng lên. Hắn cầm theo một con dao bước đến nhà họ Điền.

~Hết chương 2~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi