TRỪ TÔI RA TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI


Làm nhiệm vụ chung với Dương Linh và Yến Sơn Nguyệt được lợi ở chỗ là hoàn toàn có thể đứng hóng hớt từ xa.

Thân là nhân loại, về cơ bản Vệ Hoàn khá vô dụng khi đứng trước mặt hạng một và hạng hai của Học viện Viêm Toại.

Xà Tinh mới nhập ma chưa đến năm ngày đã bị Dương Linh và Yến Sơn Nguyệt thu phục chỉ với hai đòn tấn công, sau đó bị phong ấn vào Ngọc Tảo Kính của Cửu Vĩ.
"Lực công kích từ Liên Hỏa của em rất mạnh." Yến Sơn Nguyệt treo chiếc gương to cỡ bàn tay kia vào bên hông rồi thuận miệng khen một câu.

Nào ngờ Dương Linh vừa nghe xong thì đỏ mặt, ấp úng nói, "Không, không có..."
"Hồi nãy suýt chút nữa cậu ấy đã giết chết con rắn kia luôn rồi.

Đậu má, 50 đóa Liên Hỏa đồng loạt xông thẳng đến, chẳng lẽ cậu định mang thịt rắn nướng về đưa cho lão Hình à?" Vệ Hoàn vừa mới nói không được hai cậu đã bị một đóa Liên Hỏa to bằng khuôn mặt bay đến áp sát vào mặt mình khiến cậu sợ tới mức nhanh chóng vỗ tay, "Có mang nó về cũng vô cùng đỉnh! Rắn nướng ngon, rắn nướng tuyệt vời, ăn rắn nướng xong không quên được..."
Dương Linh hừ một tiếng rồi quay đầu đi, ngọn lửa lúc bấy giờ mới được dập tắt.

Vệ Hoàn vỗ vỗ ngực nhìn Dương Linh, thoáng thấy nét đỏ ửng trên gương mặt em vẫn còn chưa vơi.

Khóe miệng Yến Sơn Nguyệt treo lên nụ cười, bước đến xoa đầu Dương Linh.
Chỉ có thế thôi mà cổ em cũng đỏ ửng hết cả lên.
Vệ Hoàn không sợ chết nên nhịn không được vòng qua bên còn lại của Dương Linh, hạ giọng nói: "Tui hoài nghi hai cậu đang dùng của công để yêu đương."
"Nhưng tôi không có chứng cứ..."
Vào khoảnh khắc Dương Linh chuẩn bị tàn nhẫn ra tay, Vệ Hoàn thức thời nhanh nhẹn né tránh rồi nhún vai đầy cợt nhả, "Về trường chưa?"
Dương Linh khoanh hai tay trước ngực, "Tui đặt làm một cái váy nên giờ muốn đi lấy." Nói đoạn em lập tức ôm lấy cánh tay Yến Sơn Nguyệt, dùng giọng điệu làm nũng khác hoàn toàn khi đối diện với Vệ Hoàn nói, "Chị Sơn Nguyệt đi với em nha~"
Yến Sơn Nguyệt cười nhẹ ngầm đồng ý.

Vệ Hoàn cạn lời nhìn trời, cậu tự biết không có đường để phản bác, chỉ đành nối gót theo sau hai cô gái, "Tui có cảm giác như thể tui là bạn gay thân thiết của hai cậu vậy á, cùng đi chơi, cùng trò chuyện, cùng dạo phố."
"Cậu bớt tự đề cao mình đi." Dương Linh quay đầu lại làm mặt quỷ với cậu.
Vệ Hoàn vẫn chưa từ bỏ hy vọng lấy được quả Phản Hồn từ tay Yến Sơn Nguyệt, nửa đùa nửa thật nói, "Chị Yến à, lát nữa lỡ có con yêu quái mới nào nhảy ra giết chết em ngay tại chỗ, phải phơi thây dưới chân chị thì người đẹp lương thiện như chị chắc chắn sẽ lấy quả Phản Hồn ra cứu em đúng không?"

Cửu Vĩ còn chưa kịp nói lời nào thì nhóc hộ tỷ cuồng ma(*) kia đã vội lên tiếng trước: "Tui hoài nghi cậu đang dùng kế tiên nhân nhảy(**)! Nói, có phải cậu cấu kết với yêu quái nào đó để lừa lấy quả Phản Hồn của chị Sơn Nguyệt nhà tui không!"
(*)Hộ tỷ cuồng ma: điên cuồng bảo vệ chị.
(**)Tiên nhân nhảy: có xuất xứ từ 《Phách án kinh kỳ nhị khắc》 tập 14 của Lăng Mông Sơ: "Mới gặp đã động lòng với sắc đẹp thì ắt thật sự có duyên phận.", việc này dùng để chỉ hành vi lợi dụng tâm lý ưa thích cái đẹp để bẫy người khác rồi lừa tình lừa tiền.
Khóe miệng Vệ Hoàn giật giật: "Đại tiểu thư à, tiên nhân nhảy không phải dùng kiểu đó..."
Dương Linh vốn muốn phản bác tiếp nhưng một trận yêu khí cực kỳ hung ác bỗng xông đến mang theo cả mùi máu tươi tanh nồng khiến người khác buồn nôn.

Cả ba người gần như cảm nhận được tia yêu khí này cùng một lúc, đồng thời quay đầu lại.

Ở góc đường xuất hiện một con yêu quái cường tráng, cái đuôi to dài màu nâu nhạt lấm tấm đốm vàng chậm rãi đong đưa trong không khí.

Khuôn mặt gã ta đong đầy sát khi, đi về phía ba người.

Mấy yêu quái bình thường bên cạnh thấy vậy đều nhanh chóng trốn đông trốn tây, chỉ sợ rước họa vào thân.
Đây chẳng phải là con hổ yêu cậu gặp được trước cổng chính của Sơn Hải à?
Vệ Hoàn ngạc nhiên, cái miệng mẻ này của cậu cmn sao linh nghiệm quá vậy.

Chuyện tốt thì không thành chứ chuyện xấu vô cùng chuẩn.

Cố dằn xuống mong muốn tự tát mình một cái, theo thói quen cậu duỗi tay đứng chắn trước mặt hai cô gái.
Yến Sơn Nguyệt nhìn thoáng qua con hổ yêu kia cũng đoán được gã có liên quan đến Vệ Hoàn, "Vừa nãy cậu nói nghiêm túc đấy à?"
"Muốn quả Phản Hồn là thật, tiên nhân nhảy là giả." Vệ Hoàn vừa ba hoa vừa gỡ súng tiểu liên đang được giắt trên lưng xuống rồi dùng tốc độ cực nhanh đặt nó tựa vào hõm vai.

Nhưng ngay sau đó, sau lưng hổ yêu chợt xuất hiện mười mấy yêu quái vóc người cao lớn, tuy không phải đều thuộc cùng một loài nhưng tất cả bọn chúng đều vô cùng hung hăng, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn vọt về phía ba người.

Tên hổ yêu chạy ở đầu giận dữ hét lên: "Lại là thằng nhóc nhà mi làm hỏng chuyện tốt của tao!"
Chẳng lẽ xà yêu với hổ yêu này thuộc cùng một hội? Chẳng kịp nghĩ thấu đáo Vệ Hoàn đã nã súng vào đám côn đồ kia mà chẳng chút lưu tình.


Mấy con lang yêu chạy ở hàng đầu ngã lăn ra, máu chảy đầy đất.

Cây súng này là vũ khí mà Hình Diễm cố ý xin tổ Nghiên cứu khoa học của Sơn Hải làm riêng cho cậu, lớp vỏ bọc của viên đạn có chứa chất gây tổn hại nghiêm trọng đến chức năng đông máu của hầu hết yêu quái, lực sát thương cực kỳ lớn.

Đối với những người không có yêu lực như cậu mà nói, đây có thể xem như vũ khí dùng để phòng thủ và tấn công tốt nhất.
"Dương Linh, hỏa trận!"
Dương Linh bay lên trời, hai tay đặt trước ngực, đầu ngón tay nhanh chóng xuất hiện một đóa Yêu Liên màu đỏ rồi dùng tay vẽ trận pháp giữa không trung.

Vào khoảnh khắc đám yêu quái kia xông đến, Liên Hỏa trận bao vây lấy bọn chúng, "Đám yêu quái tạp nham kia, bản tiểu thư sẽ giết sạch chúng mày."
Gắt gỏng quá.

Khi Vệ Hoàn lên đạn lần nữa, Yến Sơn Nguyệt đã vòng ra trước cậu, "Không thể giết bọn chúng, như thế là trái với quy định."
Chín cái đuôi phía sau lưng cô to ra, che phủ cả người Vệ Hoàn.

Cô giơ tay lên, Hồ Hỏa màu xanh băng bay ra, lúc chạm vào mấy tên hung thần kia thì biến thành xiềng xích trói chặt tay chân bọn họ.

Mấy con yêu quái đó dùng hết sức lực để giãy dụa nhưng vẫn không thể nào trốn thoát được Hồ Hỏa của Yến Sơn Nguyệt.

Vệ Hoàn để ý thấy gia văn hình hoa diên vĩ chín cánh màu xanh da trời của Cửu Vĩ trên mu bàn tay cô đang tỏa ra yêu khí hùng mạnh.
"Dương Linh, lấy Ngọc Tảo Kính trên eo giúp chị." Yến Sơn Nguyệt xòe hai bàn tay của mình ra, điều khiển Hồ Hỏa giam chân mười mấy tên yêu quái hung ác.

Vệ Hoàn cảm thấy ngay tại giây phút này sự thất bại của mình lên đến đỉnh điểm.

Nếu là ngày trước thì cậu đã diệt sạch đám ô hợp này rồi.


Cậu giương súng nhắm thẳng vào bọn chúng, theo dõi sít sao bọn yêu quái có thể phá vỡ sự trói buộc bất cứ lúc nào kia.
Nói về việc làm nhiệm vụ, cậu quen thuộc hơn Dương Linh và Yến Sơn Nguyệt nhiều.

Bình thường phân bố nhiệm của Sơn Hải sẽ không cách nhau quá xa, hơn nữa mỗi một nhóm sẽ có ít nhất một sinh viên Phù Dao hoặc là yêu quái có thuộc tính bay để đảm bảo mỗi khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì cứu viện kịp thời.

Trước kia Vệ Hoàn chính là vị cứu tinh có tần suất xuất hiện cao nhất, chỗ nào cần thì có mặt ở chỗ đó.
Vệ Hoàn sờ lên con chip được gắn sau tai mà hôm trước mọi người cùng nhau xếp hàng đi đến tổ Nghiên cứu khoa học để lắp.

Đây là thiết bị truyền phát thông tin cùng bộ với đồng phục chiến đấu, chỉ cần nhấn một cái thì thiết bị truyền cảm sẽ phát tín hiệu kết nối với sóng điện từ của bọn họ, trực tiếp tiến hành truyền tin.
Cậu ấn thử một cái nhưng không có xíu phản ứng nào, vì thế nhìn đồng đội của mình, "Máy truyền tin của mọi người có mở được không?"
Yến Sơn Nguyệt trả lời: "Hôm phát đồng phục chiến đầu thầy Hình có bảo máy truyền tin chưa được lắp đặt mà lần đầu thực chiến cũng không cần thiết mấy."
Ô kê.

Vệ Hoàn thầm nghĩ, tình huống gì cũng có khả năng xảy ra, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(*).
(*)Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Là một câu thành ngữ của Trung Quốc có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
"Vậy hai cậu biết dùng thuật truyền tín hiệu không?" Đây là biện pháp cuối cùng.
Cả Dương Linh và Yến Sơn Nguyệt đều không nói lời nào, Vệ Hoàn nhanh chóng nhớ ra tiết thực chiến vẫn chưa dạy đến vụ này, "Hai cậu thu hết mấy con yêu quái đó vào Ngọc Tảo Kính đi rồi nói tiếp."
Nhưng ngay lúc đó Vệ Hoàn bỗng ngửi được mùi tanh.

Vừa cúi đầu đã thấy một con thằn lằn đen thui vặn vẹo thân mình nhanh chóng bò đến bên chân Cửu Vĩ.
Lại tới thêm đứa nữa!
Mấy con yêu tinh phiền phức này sao lại nhiều thế.
"Sơn Nguyệt! Cẩn thận!" Vệ Hoàn rút dao găm được cắm bên hông ra, đột ngột phóng đến ngay cổ thằn lằn đen bởi vì nơi đó ít vảy hơn nơi khác.

Từ miệng vết thương từng làn khói đen bốc lên, con thằn lằn kia giãy dụa quằn quại trên mặt đất.

Vệ Hoàn đang muốn nghĩ cách để thu phục nó thì thấy Dương Linh ném Liên Hỏa qua.
Đếch ổn rồi.
"Cái ngữ này không sợ lửa!"
Quả nhiên thằn lằn tinh ngoác miệng nuốt hết từng đóa Liên Hỏa.


Thân hình nó bỗng dưng trở nên vô cùng to lớn, cao khoảng 3 mét, vảy bắn ra như đạn.

Đồng phục chiến đấu trên người ba người tạm thời không hư hao gì nhưng phần da thịt lộ ra bên ngoài đều bị những mảnh vảy sắc bén kia cắt đứt.
Hổ yêu bị Hồ Hỏa trói chặt điên cuồng gào thét, "Sinh viên của Đại học Sơn Hải cùng lắm cũng chỉ tới mức này thôi! Hôm nay tao phải ăn tươi nuốt sống cả đám chúng mày!"
Dương Linh đang muốn nổi khùng thì nghe thấy một tiếng đoàng vang lên, một viên đạn cứ thế xuyên ngang qua mi tâm hổ yêu.

Trong phút chốc máu tươi tuôn trào, thân hình hổ yêu cứng ngắc, nặng nề ngã quỵ xuống.

Em hơi giật mình xoay người lại, thấy Vệ Hoàn cau màu giương súng tiểu liên, họng súng vẫn còn bốc lên khói thuốc súng chưa kịp tan.
Hai tay Yến Sơn Nguyệt ngưng tụ yêu lực màu xanh lam, cố gắng khống chế những yêu quái còn lại, sau đó trích ra một đoạn dây xích Hồ Hỏa cuốn lấy thằn lằn khổng lồ, "Sao cậu lại giết..."
"Quá ồn." Vệ Hoàn ngẩng đầu, "Nó chưa chết đâu, chỉ bị thương nặng thôi.

Các cậu cẩn thận." Nói đoạn cậu chuyển sang nã súng vào con thằn lằn đang không ngừng bắn vảy kia, tập trung bắn vào phần hàm dưới chỉ được phủ một lớp vảy mỏng.

Thằn lằn tinh bộc phát tiếng gào thảm thiết, vảy càng bắn càng nhiều, hệt như mưa bom bão đạn vậy.

Một con lang yêu khác đang bị Hồ Hỏa giam chặt nỗ lực giãy giụa, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, "Con mẹ nó sao mày dám bắn đại ca của bọn tao! Thứ nhân loại đéo biết trời cao đất dày! Con mẹ nó tao..."
Lời hung ác còn chưa nói xong, một tiếng đoàng lại vang lên.

Vệ Hoàn trực tiếp nhắm thẳng vào con lang yêu kia mà bóp cò, tay súng vô cùng ổn định, một phát ăn ngay.
"Còn đứa nào chưa phục?"
Yến Sơn Nguyệt và Dương Linh cũng bị cậu làm cho chấn động.

Vốn dĩ không có ai ngờ được một nhân loại bình thường lại có thể quyết đoán sát phạt đến thế.

Nhìn thấy cảnh vừa rồi, đám yêu quái còn lại đều trở nên bình tĩnh, không dám tìm đường chết nữa.
Giữa màn khói thuốc súng mịt mù, Vệ Hoàn cong khóe miệng, đuôi mày khẽ nâng.
"Trẻ con biết nghe lời sẽ không bị nát đầu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi