TRỪ TÔI RA TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Gì cơ? Ông từng gặp rồi?”
Cảnh Vân gật đầu, “Có điều chuyện nói ra thì rất dài.”
“Không sao hết.” Vệ Hoàn ôm lấy bả vai của Cảnh Vân, “Đi đi đi, anh trai mời cưng ăn kem.”
Cảnh Vân lại hỏi, “Tui có thể đến tòa Vân Sinh Kết Hải chơi không?”
Thật sự muốn đến Thượng Thiện à…
“Đi, đi chứ, nào rảnh thì đi luôn.” Cứ đối phó trước đã, còn lại nói sau.
Cảnh Vân nói tiếp, “Vậy ông đi với tui nha.”
Vệ Hoàn bị đứa nhỏ này quấn đến không nhịn được, “Đi cùng, tui chắc chắn sẽ đi cùng ông.”
Sau khi thương lượng xong rất nhiều điều kiện kèm theo, cả hai tìm một quán kem ở giữa Học viện Phù Dao và Viêm Toại rồi vào.

Bên trong có quá nhiều sinh viên nên họ chỉ có thể ngồi bên ngoài.
Thân là sinh viên nhân loại duy nhất, Vệ Hoàn khó tránh được cảnh bị vây xem.

Nhưng tình huống đã được cải thiện hơn rất nhiều rồi, sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua mọi người cũng không còn thời gian rảnh để nhìn cậu nữa.
Kem được bưng lên, Cảnh Vân cuối cùng cũng chịu tiết lộ, “Tui kể cho ông nghe…” Cậu nhóc nói được mấy chữ thì chuyển đề tài, “Nhưng nếu kể ra thì phiền phức lắm.”
Trong miệng Vệ Hoàn vẫn còn ngậm thìa kem, nghe mấy lời cậu nhóc nói thì suýt ngất luôn, “Không phải chứ, tên tiểu tử nhà cưng sao lại có nhiều tật xấu thế, anh đây sục sôi rồi đó nha.”
Cảnh Vân biết cậu chỉ đang nói đùa thôi nên cười hì hì che mắt trái Vệ Hoàn lại, “Đợi tui tí.” Một tay khác nhóc che mắt trái của mình.

Bỗng dưng Vệ Hoàn cảm nhận được một dòng nước ấm truyền từ lòng bàn tay cậu nhóc sang.
“Ok rồi đó.”
Cánh tay chậm rãi hạ xuống.

Vệ Hoàn mở mắt ra, cậu phát hiện con ngươi của Cảnh Vân ngồi phía đối diện mình đã xảy ra biến đổi.

Nói chính xác hơn thì là mắt phải bên dưới thấu kính vẫn là trùng đồng như trước nhưng mắt trái đã chuyển thành đơn đồng.
“Ý, mắt của ông.”
Cảnh Vân cười nói, “Đây là Tá Đồng(*), năng lực tui được thừa hưởng từ mẹ của mình.”
(*)Tá Đồng: mượn/đổi tròng mắt.
(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)
“Tá Đồng?” Vệ Hoàn kinh ngạc.

Trước giờ cậu chưa từng được nghe về loại năng lực này, “Mượn kiểu gì hay vậy?”
Cậu vừa dứt lời, gia văn màu vàng tươi trên cổ tay cậu nhóc tỏa ra tia sáng chói lọi, yêu khí văng ra bốn phía, làn da dưới mắt xuất hiện hai vết yêu ngân hình thoi ánh sắc vàng.
Nhóc nhẹ giọng bảo, “Tui cho ông mượn mắt mình.”
Trong lúc nhất thời, Vệ Hoàn cảm nhận được một luồng yêu khí xa lạ xộc vào mắt trái, sự căng thẳng khiến cậu nhắm mắt lại theo bản năng.

Đợi đến khi quen dần với nó mới mở mắt ra lần nữa rồi chợt phát hiện tầm nhìn hai bên mắt mình hoàn toàn khác nhau.
Cậu che mắt trái lại, chỉ dùng bên phải, bọn họ vẫn đang ngồi dưới ô che nắng ở tiệm kem, xung quanh là từng tốp sinh viên mặc đồng phục trường Sơn Hải.
Mà khi cậu che đi mắt phải chỉ dùng mắt trái thì nơi cậu nhìn thấy lại là…
“Khu Tối?”
Cảnh Vân cười nói, “Thành công rồi.” Thế rồi nhóc thấy Vệ Hoàn cứ hết che mắt trái lại chuyển sang che mắt phải thì có hơi nghi ngờ, chẳng qua thời gian có hạn, nhóc quyết định trực tiếp bắt đầu luôn.
“Những gì ông nhìn thấy hiện giờ là ký ức được thực thể hóa của tui.”
Vệ Hoàn ngẩn người, đây là hiệu lực của Tá Đồng? Hóa ra trùng đồng nhà Trùng Minh có thể chia sẻ ký ức và thị giác, mà điều kỳ diệu nhất là cậu gần như hoàn toàn dung nhập vào thị giác này, giống hệt chơi game ở góc nhìn thứ nhất.

Thứ cậu nhìn thấy là tất cả những gì Cảnh Vân được nhìn khi ấy.
“Ông cũng có thể thấy hả?” Vệ Hoàn tò mò hỏi.
Cảnh Vân cười rộ lên, thanh âm giống như một đứa trẻ, “Tất nhiên rồi, tui chỉ cho ông mượn một bên mắt thôi, tui cũng có thể nhìn chứ.”
“Có cảm giác như hai đứa mình đang xem phim điện ảnh ý.” Vệ Hoàn mở mắt phải, bưng ly kem trên bàn lên ăn một ngụm sau đó duỗi tay che khuất mắt.
Cảnh Vân chợt nhớ ra gì đó, nói thêm vào, “Tuy nhiên ông đừng để cho người khác biết, tụi mình cứ giả vờ ăn kem đi.”
“Tại sao vậy?” Vệ Hoàn nghi hoặc, “Hồi nhập học ông không khai báo toàn bộ sức mạnh của mình à?”
Cảnh Vân lắc đầu, “Mẹ tui không cho phép tui tùy tiện tiết lộ năng lực của đôi mắt cho người khác, bà ấy bảo nếu bị kẻ xấu lợi dụng sẽ rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?”
“Bởi vì trùng đồng của tui không chỉ có thể mượn đồng tử mà còn có thể chiếm đoạt nó.” Chẳng đợi Vệ Hoàn tỏ vẻ nhàm chán, Cảnh Vân liền nhỏ giọng giải thích, “Chiêm Đồng có nghĩa là tui có thể dùng đôi mắt của mình để chiếm đoạt của người khác, từ đó xâm nhập vào thực thể ký ức, chứng kiến hồi ức của bọn họ.”
Đỉnh vậy sao?
Cảnh Vân bắt đầu khoe khoang như một đứa trẻ, “Mẹ tui lợi hại hơn tui nhiều, bà ấy có thể đồng thời sử dụng Tá Đồng và Chiêm Đồng, đồng nghĩa với việc người mà bà Tá Đồng có thể cùng tiến vào trí nhớ của chủ thể bị Chiêm Đồng.”
Đậu má, cái kỹ năng này… thích hợp để điều tra vãi.
Tầm nhìn của Vệ Hoàn chân thật đến đáng sợ, còn thật hơn gấp ngàn lần so với trải nghiệm trong game nhập vai.

Tuy rằng cậu không quen thuộc với gia tộc Trùng Minh cho lắm nhưng ít nhiều gì cũng từng nghe qua năng lực của bọn họ, lại chưa từng nghe thấy kỹ năng nghịch thiên đến mức này.
Xem ra mẹ của Cảnh Vân không chỉ sở hữu huyết thống Trùng Minh bình thường.
“Này chắc cỡ hai năm trước, đợt đó cha mẹ tui đi du lịch gần một tuần.

Có mình tui ở nhà à, thấy hơi chán nên chạy ra ngoài chơi.”

Cảnh Vân tóm tắt sơ lược qua cho cậu biết, “Hồi đó tui vẫn chưa học thuật mở kết giới dịch chuyển đành tự ý lén tra trên mạng rồi thử xem sao, nào ngờ lại bất cẩn lạc tới Khu Tối.”
Tầm nhìn trước mắt đổi xoành xoạch, nghĩ thoáng qua cũng biết chắc chắn khi ấy cậu nhóc này rất hoảng loạn.

Vệ Hoàn nói, “Thế nên hai năm trước ông chạy tới Khu Tối một mình?”
“Yup! Lúc đó tui sợ teo giò luôn, quan trọng là tui không biết đường về nên đành phải lang thang khắp nơi.

Còn dính trúng buổi tối nữa chứ.”
Trước mặt cậu là những bảng hiệu đèn neon điện tử lộn xộn và con phố cũ tối tăm ẩm ướt.

Bầu trời lất phất mưa rơi, khi đi ngang qua một cửa hàng bỏ hoang, cậu chuyển tầm mắt sang, bắt gặp bóng người trên cửa kính nứt vỡ, đó là Cảnh Vân của tuổi 16.

Cậu nhóc đeo một cặp kính gọng đen nhỏ, khoác áo màu vàng nghệ phối hợp với quần trắng trông mới ngoan ngoãn làm sao.
“Ông có biết lúc đó mình lạc tới Khu Tối rồi không?”
Vừa đi cậu vừa nghe thấy giọng nói của Cảnh Vân, “Không biết thế nên tui mới càng thêm sợ hãi.

Nơi này đâu đâu cũng có nhân loại, hơn nữa thoạt nhìn đều vô cùng đáng sợ.”
Phỏng theo lời cậu nhóc nói, trong tầm mắt ngẫu nhiên xuất hiện mấy người, nửa thân trên trần trụi được phủ kín bởi hình xăm, mặt mày dữ tợn, còn có không ít kẻ nhuộm tóc vàng, hung ác chạy về phía cậu.
Với tính cách của Cảnh Vân, lúc đó chắc chắn sợ chết khiếp.
Cảm giác này quá chân thật, phản ứng cảnh giác của Vệ Hoàn cũng nổi lên, cậu cho rằng bọn chúng đang chạy tới chỗ mình.

Nhưng không ngờ đám người kia lại chạy lướt qua người cậu.
Từ góc độ của Cảnh Vân nhìn lại, Vệ Hoàn mới phát hiện hóa ra mục tiêu của bọn chúng là một bé trai đã bị dồn đến góc chết.
Chúng tiến lên trước, người đàn ông lực lưỡng dẫn đầu đá thẳng vào đầu cậu bé.

Cậu gào lên thảm thiết rồi ngã nghiêng qua một bên trong tình trạng choáng váng.
Vệ Hoàn có thể nghe thấy tiếng bàn luận của bọn chúng.
“Bề ngoài nhìn ngon mềm ngọt nước nhể.

Kéo vào trong để cho các anh em sảng khoái một trận đã.”
“Chuẩn cmnr, lát lại bán cho chợ đen sau.

Giá bán đứa hôm trước không thấp tẹo nào.

Đám yêu quái hiện giờ toàn thích ăn mấy đứa còn non như này.”
Nghe thấy mấy lời này, Vệ Hoàn tức đến run người.

Rõ ràng là đồng loại với nhau cớ gì lại làm ra những hành động như thế.

Cậu muốn tiến lên nhưng thân thể lại không cho phép.
Giọng nói của Cảnh Vân vang lên, “Vô dụng thôi, ông chỉ có thể đứng xem.” Cậu nhóc thở dài, “Khi ấy tui sợ lắm luôn.”
Vệ Hoàn nhận ra điều đó.

Cậu có thể cảm giác được rằng thân thân thể mà mình đang “chiếm đoạt” run lẩy bẩy, “Không trách ông, ngày đó ông vẫn còn quá nhỏ.”
Trong ngõ truyền đến tiếng thét chói tai giống như tiếng móng tay sắc nhọn cào lên cửa kính.

Cảm giác bất lực khiến Vệ Hoàn khó chịu, gần như đã vượt qua ngưỡng có thể chấp nhận được của cậu.
“Cứu tôi! Cứu tôi với—”
Ngay khi chạm tới điểm giới hạn, cậu thấy mình siết chặt nắm tay.
Ánh sáng vàng rực rỡ ấm áp hiển hiện giữa màn đêm.
Cuối cùng thân thể cũng cử động, chạy tới đầu ngõ.

Vệ Hoàn thấy bảy, tám người đàn ông vây quanh bé trai, giẫm đứa trẻ dưới lòng bàn chân, cũng nghe thấy giọng nói non nớt, thậm chí có hơi run rẩy phát ra từ thân thể nhỏ bé này, “Mấy người thả, thả cậu ấy ra.”
Một tên tóc vàng trong đám kia quay đầu lại, nở nụ cười hạ lưu, bỉ ổi, nhại theo bộ dạng nói lắp của Cảnh Vân, “Thả, thả ai ra?”
“Là thằng nhóc ban nãy à? Tao vốn đã thấy dáng vẻ của nó rất đáng yêu rồi, không ngờ lại tự đưa mình tới cửa.”
“Úi chà, tụi mày nhìn kìa, hình như nó là yêu quái đó.”
Thanh âm bỡn cợt càng lúc càng chối tai, Vệ Hoàn cảm giác yêu huyết của Cảnh Vân bắt đầu sôi sùng sục.
Tóc vàng bước lên trước, dơ ngón tay bẩn thỉu về phía Cảnh Vân, “Bên đó tối quá, qua đây để anh ngắm cưng kỹ càng nào.”
Cực kỳ kinh tởm.
“Không được lại gần, đừng tới đây!”
Vệ Hoàn nhìn theo, khoảnh khắc ngón tay dơ bẩn của người nọ chạm vào mặt thì bị tay phải cậu nhóc túm lấy cổ tay.

Chỉ với một cú lật ngược, người đàn ông lực lưỡng cao gần 1m8 đã bị Cảnh Vân ném thẳng ra ngoài, nặng nề đập xuống khiến nền đất chấn động hồi lâu.
Giọng nói non nớt của cậu thiếu niên Cảnh Vân pha lẫn tiếng thở dốc, “Đừng động vào tôi…”
Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm, cũng may tên nhóc này là một bé shota có sức lực mạnh mẽ.

Người đàn ông lực lưỡng bị quăng ngã kia bò dậy, cả người choáng váng.

Gã ôm đầu gào ầm lên với đám người phe mình, “Thất thần làm đéo gì, con mẹ nó đánh thằng nhãi kia cho ông!”
Bảy, tám tên đàn ông cao to cùng nhau xông lên, gia văn ở cổ tay Cảnh Vân càng thêm rực rỡ.

Sức lực cường đại của cậu nhóc là do di truyền từ gia tộc.

Cậu nhóc chỉ cần vung tay tránh né thôi thì cũng đã đủ để khiến mấy tên nhân loại này thất bại thảm hại.
Cậu nhóc thuần thục quăng hết mấy người này đi để bọn chúng nằm bò đầy đất giống hệt những thi thể sống dở chết dở, đến cả sức đánh trả cũng không có.
Cảnh Vân thở hổn hển, nhìn về phía bé trai run rẩy núp trong hẻm nhỏ.

Quần áo trên người cậu bé bị xé nát bươm, đầu chảy máu.

Giữa bóng đêm, một đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào cổ tay Cảnh Vân.
“Cậu bé này sợ ông.” Vệ Hoàn bình tĩnh nói.
“Đúng thế.” Cảnh Vân thở dài bất đắc dĩ, “Nhưng lúc đó tôi không biết.”
Cậu nhóc bước từng bước qua, hít sâu, nói với giọng nhẹ nhàng, “Em, em không sao chứ?”
Nào ngờ ý tốt này lại gây ra hiểu nhầm.

Trong nháy mắt nhìn thấy cậu nhóc, đứa trẻ kia gào lên thảm thiết, “Đừng tới đây, cứu tôi với! Có yêu quái! Ở đây có yêu quái! Có yêu quái!”
Cảnh Vân rút lại cánh tay đang vươn ra, “Anh chỉ muốn giúp em thôi…” Cậu nhóc vội vàng giải thích, “Anh sẽ không làm tổn thương em, em đừng sợ…”
Có nói thế cũng không thay đổi được chuyện gì, bé trai sợ hãi đến độ gần như đánh mất năng lực tự hỏi, “Đừng tới đây! Đừng ăn tôi!”
Vệ Hoàn nói, “Nhân loại ở dưới đáy xã hội mỗi ngày phải chịu đủ loại thăng trầm như bọn họ thà tình nguyện bị đồng loại bắt nạt cũng sẽ không tin tưởng việc yêu quái giúp mình.”
Cảnh Vân chẳng đáp lời.
Xoẹt—
Vệ Hoàn chợt nghe thấy tiếng động giống như tiếng đao gấp được mở ra truyền đến từ phía sau.

Vừa mới xoay người lại, một đường hàn quang chém ngang bóng tối, vụt tới trước mặt cậu.
“Đệt mợ, cha nào nữa đây?”
Thanh đao trước mặt bay tới quá nhanh, cậu nhóc muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt ngược vào bụng.

Cảnh Vân tránh trái né phải, trường đao này thoạt nhìn rất giống với dao lò xo mà nhân loại khi xưa thường sử dụng nhưng cũng có chỗ khác biệt, nó hẹp và dài hơn, lập lòe ánh hàn quang.
Người cầm đao đeo một chiếc mặt nạ bảo hộ màu đen, che khuất nửa dưới khuôn mặt.

Mái tóc của gã rất dài, gần như che phủ đôi mắt.

Bởi vì căng thẳng và cơ chế tự bảo vệ trong lúc nguy cấp nên yêu lực của Cảnh Vân tự ý bộc phát, toả ra làn sóng yêu lực màu vàng rực rỡ buộc người đàn ông nọ phải lùi về sau nửa mét.
Làn sóng yêu lực này đồng thời thổi bay tóc mái gã, trong một nhoáng ánh hàn quang từ thanh vũ khí lướt qua đôi mắt, Vệ Hoàn rốt cuộc thấy rõ.
Đôi đồng tử màu lục đậm đặc biệt của gã.
Người nọ chẳng nói chẳng rằng, lại xông lên thêm lần nữa.

Cảnh Vân không có bất kỳ vũ khí nào chỉ có thể né tránh nhưng tốc độ né tránh quá chậm, bên cổ bị đao cắt ra một vết thương.

Cậu nhóc che miệng vết thương của mình lại, liên tục lùi ra sau.
Mũi đao của người nọ rũ xuống mặt đất, ma sát với nó, từng bước tới gần.

Thanh âm ma sát vừa thô ráp vừa nguy hiểm.
Vệ Hoàn thấy cổ chân kim loại lộ ra dưới ống quần phải của gã thì xác định chắc chắn đây chính là anh chàng áo đen mình gặp ở quán rượu Không Đồng.
Giọng nói của gã lạnh lùng, không chút cảm tình, “Mày tới Khu Tối là để đả thương con người?”
Đã đả thương cái quần què gì đâu chớ.

Cái đám ngu ngốc này, người sau càng không hiểu chuyện hơn người trước.
“Tôi không có!” Thanh âm của Cảnh Vân cực kỳ run rẩy, cậu nhóc sợ hãi đến cùng cực, đến nói cũng chẳng thể nói rõ ràng, “Là bọn họ… bọn họ làm hại cậu bé, còn muốn bán cậu bé đi, để… để cho yêu quái ăn thịt.

Tôi, tôi muốn cứu cậu ta!”
Trong đôi mắt xanh lục kia ánh lên nét hoài nghi.
“Không tin, không tin thì anh nhìn cậu ta đi.

Tôi thật sự không hề đả thương cậu ta.”
Vệ Hoàn cau mày, “Tên này tới đây làm gì?”

Cảnh Vân cầm lấy ly kem của mình, ăn một miếng, giải thích có phần mơ hồ, “Sau đó tui mới biết được hóa ra anh ta là hậu duệ của trừ yêu sư.

Có điều trước đó tui từng nghe đồn tộc trừ yêu sư đã bị diệt tộc từ 8 năm trước rồi.

Chẳng biết vụ này là sao nữa.”
Nói đoạn cậu lại nhét thêm một miếng kem vào miệng, “Dù sao thì anh ta sống trong Khu Tối để bảo vệ nhân loại.

Anh ta hiểu nhầm tôi đả thương con người nên mới tới.”
Trừ yêu sư?
Vệ Hoàn biết vụ này.

Ngày xưa có một đám nhân loại hiếm hoi sinh ra đã sở hữu năng lực ngoại cảm, có thể cảm nhận được yêu khí.

Hơn nữa thông qua tu luyện có khả năng đạt được sức chiến đấu sánh ngang với đại yêu quái.

Ở niên đại đó rất nhiều người xem bọn họ như thần bảo vệ.
Nhưng theo thế lực ngày càng lớn mạnh của yêu quái, thế lực của trừ yêu sư dần dần yếu đi, bị Yêu tộc tàn sát, người có linh lực cũng càng ngày càng ít.

Tới thế hệ của Vệ Hoàn chỉ còn dư lại một chi cuối cùng.
Lúc ấy cậu từng nghe nói có một cao thủ trừ yêu sư ẩn náu ở Phàm Châu, tuy nhiên cậu chưa bao giờ gặp qua nên xem như nó là truyền thuyết.
Ngẩn người một lát, trường đao trong tay thiếu niên mắt lục giơ lên cao, suýt thì bổ thẳng xuống.
Kỳ ghê, trong khoảnh khắc gã tới gần, Vệ Hoàn chẳng hề cảm nhận được linh khí của trừ yêu sư trên người gã.

Chẳng lẽ là do Tá Đồng à?
Bỗng dưng xung quanh nổi lên một trận cuồng phong đến từ hư không.
Ngọn gió này Vệ Hoàn vô cùng quen thuộc.
“Đù má, Dương Thăng…” Cậu lập tức phanh giữa chừng rồi nói tiếp, “…huấn luyện viên đến à?”
Cảnh Vân hơi kích động giống như đứa nhỏ được xem siêu anh hùng mình yêu thích xuất hiện trong phim, “Đúng vậy!” Cậu nhóc kinh ngạc, “Vụ này mà ông cũng biết hả.”
Vệ Hoàn ngại ngùng cười cười, “Năng lực của huấn luyện viên Dương là gió mà…”
Một trận gió lốc màu tím bao bọc lấy cậu nhóc, ngăn cách nhóc với màn đêm.

Chờ đến lúc ngọn gió tan đi, cậu nhóc phát hiện mình đang đứng trước bảng quảng cáo khổng lồ, nơi đây vô cùng nhỏ hẹp.
Với tố chất tâm lý yếu ớt của nhóc Cảnh Vân, bỗng dưng bị dọa như thế thì suýt ngã xuống.
Lại thêm một trận gió khác, hay nói đúng hơn là bức tường gió giúp Cảnh Vân sắp ngã quỵ xuống đứng vững, cậu nhóc dựa lưng vào tấm biển quảng cáo lấp lánh ánh đèn.
Tên Dương Thăng này thật là, đưa người đi đâu chẳng được mà cứ phải đưa tới chỗ này.

Cái đồ làm màu!
Vệ Hoàn thầm lắc đầu trong lòng.
“Ngồi đi.”
Vừa cúi đầu xuống thì thấy Dương Thăng ngồi ở phần rìa hẹp bên dưới bảng quảng cáo, đôi chân dài đong đưa giữa không trung.(*)
(*)
Có thể là mọi người sẽ không tưởng tượng ra Dương Thăng ngồi ở rìa bảng quảng cáo là ngồi như nào vì mấy cái bảng quảng cáo bên mình không có cái đó.

Nhưng mà bên Trung thì mép dưới của bảng quảng cáp có 1 khoảng nhô ra đủ để ngồi á.

Dưới đây là ảnh minh họa:

(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)
Trong đầu Vệ Hoàn chợt nảy lên một vở kịch nhỏ, anh hùng Dương Thăng vừa cứu được nhóc đáng yêu, khoanh hai tay trước ngực, “Cảm động không?”
Cảnh Vân: Không dám động, không dám động.
Nói chứ Cảnh Vân thật sự không dám cựa quậy luôn.

Tuy rằng nhóc biết bay nhưng lại hơi sợ độ cao.

Dương Thăng thấy thế thì ngẩng đầu lên cười với cậu nhóc, vươn tay qua.
“Đừng sợ.”
Trời ạ, cốt truyện này? Vệ Hoàn thầm chậc chậc mấy trăm tiếng trong lòng.
Cảnh Vân đột ngột duỗi tay qua túm lấy Vệ Hoàn, “Không cần xem nữa, khúc sau không có người kia!”
“Không được không được không được!” Vệ Hoàn nhanh chóng bật dậy khỏi ghế, ngăn chặn cánh tay muốn cản cậu của Cảnh Vân, “Tui vẫn muốn xem tiếp.”
“Đừng xem nữa mà!”
“Tui muốn xem!” Vệ Hoàn sờ lên chiếc vòng trên cổ tay, vòng tay hóa thành quang tác, trói Cảnh Vân vào ghế, “Không được ngăn cản tui nếu không hôm nay tui sẽ không thả ông ra đâu~”
“A Hằng, ông!”
Trong tầm mắt, Vệ Hoàn đang đứng trước bảng quảng cáo cảm thấy bàn tay của “chính mình” ngập ngừng vươn ra, đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Dương Thăng, sau đó bị anh siết chặt lấy.
Cậu có thể cảm nhận được từng cơn run rẩy của cơ thể này nhưng nó khác hẳn với cơn run vì sợ hãi ban nãy, tim đập gia tốc, hơi thở chậm lại.
Sao cứ thấy cảm giác này hơi quen quen ấy nhỉ?
Ánh đèn trên bảng quảng cáo soi rọi gương mặt của Dương Thăng.

Khi ấy anh đã khoác lên mình bộ đồng phục dành cho huấn luyện viên cấp trung của Sơn Hải rồi, cả người rắn rỏi, chỉnh tề.
Vệ Hoàn bỗng cảm thấy hơi hoài niệm, được ngồi bên cạnh anh như thế này đã là chuyện của kiếp trước.
“Tôi làm nhiệm vụ thì trùng hợp đi ngang qua.

Lúc chuẩn bị bay đi lại vừa vặn nhìn thấy em dường như đang gặp phiền phức?” Dương Thăng nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, khi cười rộ lên để lộ ra hàm răng đều tăm tắp lại pha chút lưu manh.
Vệ Hoàn nghe thấy Cảnh Vân nói lắp còn dữ dội hơn hồi nãy, “Em, em… em bất cẩn bị lạc tới đây.


Em cũng không biết… những người đó, mấy kẻ xấu đó…”
Dương Thăng đột ngột cười haha khiến Cảnh Vân sợ tới mức không dám thốt thêm tiếng nào, mở to mắt như một bé thỏ hốt hoảng lo sợ.
Dương Thăng dừng cơn cười, lau đi nước mắt bị nụ cười ép ra bên khóe mi, “Không có gì, chỉ là cảm thấy mấy từ như kẻ xấu này thật sự đã lâu rồi không nghe ai nhắc tới.”
“Em…”
“Khu Tối rất hỗn loạn, bất kể là nhân loại đứng đắn hay là yêu quái đứng đắn thì cũng đều không thích hợp ở đây.

Tên vừa nãy hình như muốn giết em, còn tôi thì không thể tùy tiện đả thương con người nên chỉ có thể đưa em đi chỗ khác thôi.”
Dương Thăng mở miệng cắt ngang, “Sau này đừng tùy tiện đến đây, bên ngoài loạn lạc lắm.” Nói đoạn anh quan sát Cảnh Vân, chú ý đến gia văn trên cổ tay cậu nhóc, “Chẳng qua em cũng không phải tiểu yêu phổ thông gì…”
Cảnh Vân kéo tay áo mình xuống, che khuất gia văn.
“Đừng sợ, tôi không phải người xấu.”
Vệ Hoàn muốn trợn trắng mắt.
Anh hai à, chỉ có người xấu mới bảo mình không phải là người xấu thôi.
“Thật đó.” Dương Thăng lại cười rộ lên, dịch vai mình đến gần để cậu nhóc thấy huân chương, “Tôi là huấn luyện viên của Sơn Hải.

Chắc em biết Sơn Hải chứ? Là trường đại học đó.”
Cảnh Vân liều mạng gật đầu, gật một hồi mới kịp phản ứng lại, “Sơn, Sơn Hải?”
“Đúng thế.” Nói xong, Dương Thăng chợt cau mày, duỗi tay ra.

Vệ Hoàn còn chưa hiểu rõ anh muốn làm gì thì lời thuyết minh của Cảnh Vân bỗng vang lên, không ngừng quấy rầy cậu, “Đừng xem, đừng xem, đừng xem nữa mà!”
Mãi đến khi ngón tay Dương Thăng chạm vào vết thương trên cổ Cảnh Vân cậu mới cảm giác được thân thể này đột ngột run lên.
“Bạn nhỏ, em chảy máu rồi.”
Rụp, hình ảnh biến mất.
Tầm nhìn của Vệ Hoàn quay về hiện thực.

Cảnh Vân trước mặt cậu bị quang tác trói chặt vào ghế, muốn động cũng không thể động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ế không được đâu nha.” Vệ Hoàn suýt thì tắt thở, “Sao ông lại tắt TV, đang coi tới cốt truyện quan trọng mà Tiểu Trùng Minh của tôi ơi! Hừ chú khiến anh đây tức chết.”
Sao có thể làm ra hành vi thiếu đạo đức như vậy!
Thấy Cảnh Vân muốn giả chết, Vệ Hoàn xoa tay, “Được lắm nha, hóa ra ông với huấn luyện viên Dương còn có một câu chuyện xưa ở Khu Tối.

Lãng mạn ghê nhỉ, ngồi dưới bảng quảng cáo, ánh đèn neon chiếu rọi, cảnh tối lửa tắt đèn.”
Cậu bỗng nhiên nhớ ra gì đó, “Ồ~ tui nhớ rồi! Lần trước lúc ở phòng bệnh mặt ông đỏ ửng như bị luộc chín, lúc đi đường thì cùng tay cùng chân, tui còn tưởng là do ông thích Dương Linh cơ.

Không ngờ, thật không ngờ mà.”
Dứt lời Vệ Hoàn vỗ lên trán mình mấy cái, “Tui có mắt mà như mù, tui là tên trai thẳng đáng chết.”
“Tui không có! Tui thật sự không có…”
“Đừng chối nữa cưng ơi, xin đừng chối nữa làm gì.

Cưng càng phủ nhận thì vụ này càng chân thật mà thôi.

Chắc không phải là vì huấn luyện viên Dương Thăng nên ông mới thi vào Sơn Hải đó chứ? Trời đất ơi!”
Cảnh Vân cảm thấy cả người bất ổn, mặt đỏ lựng như trái cà chua nhưng lại không có mồm miệng nhanh nhảu như Vệ Hoàn đành mặc cậu bắt nạt.
Càng nói càng thấy hăng say.

Vệ Hoàn nhoài người qua bàn, duỗi tay sờ lên cổ Cảnh Vân.

Cậu hắng giọng, bắt chước ngữ điệu của Dương Thăng, hạ giọng nói, “Em chảy máu rồi…”
Ngay lúc đó, không biết cục lông nhỏ chui từ đâu ra, bám dính lên ngón tay Vệ Hoàn.
“Đệt, tao đang diễn mà, mày lăn qua một bên coi.”
“A Hằng, ông đừng trêu tui nữa…” Cảnh Vân bị trói chặt bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, biểu cảm vô cùng đáng thương.
Hừm, cái thứ này muốn quăng cũng không quăng được, Vệ Hoàn mặc kệ nó, tiếp tục diễn kịch.

Cậu dùng ngón tay vẫn còn dính cục lông nhỏ sờ lên cổ Cảnh Vân, “Em chảy máu rồi…”
“Ngứa ghê á.”
“Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp!”
Càng diễn càng nghiện, Vệ Hoàn dùng tay nâng cằm Cảnh Vân, nặn ra nét mặt cực kỳ thâm tình, “Anh trai ở Sơn Hải đợi em.”
“Hai người đang làm gì đấy?”
Vào khoảnh khắc âm điệu lạnh lùng quen thuộc vang lên, trái tim Vệ Hoàn đập mãnh liệt bởi vì yêu khí mà cậu cảm nhận được.
Chẳng đợi cậu vận ý niệm, quang tác đã ngoan ngoãn tự động cởi trói.

Hết vòng này đến vòng khác rời khỏi Cảnh Vân quay về với cổ tay cậu.

Cạch một tiếng, vòng tay khóa lại.
Cây đổ bầy khỉ tan, cục lông nhỏ đang dính trên ngón tay cậu bỗng lắc lông trên người nó như đang bày vẻ tiếc hận vì rèn sắt không thành thép, nó còn phát ra tiếng chíp đầy thở than.
Chẳng kịp rút tay khỏi cằm Cảnh Vân, Vệ Hoàn đã vội ngẩng đầu.

Ồ wow, hai anh đẹp trai đang đi về phía họ với bộ dáng sát khí ngập trời.
Già này giở thói trẻ ngông cuồng, Kim Ô bên trái, Tất Phương bên phải…(*)
(*)Câu này được viết theo câu thơ “Già này giở thói trẻ ngông cuồng, dắt chó vàng, mang chim ưng.” trong bài Giang thành tử – Đi săn ở Mật Châu của Tô Thức.

Bản dịch thơ được lấy từ sách Tống từ, NXB Văn Học, 1999.
꧁༺༒༻꧂
*Tác giả có lời muốn nói: Cách thức tìm đường chết đầy hoa lệ, Trùng Minh rưng rưng nước mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi