TRÚC MÃ CỦA TÔI LÀ TRA CÔNG

Chương 8

Gần đến cuối năm, tất cả mọi người đều bận rộn. Như thường lệ, qua tết âm lịch Diệp Khai sẽ bay đến Vancouver để thăm ông bà ngoại. Hoa kiều thế hệ cũ như bọn họ hiển nhiên là rất muốn về Ninh Thị đoàn tụ, thế nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, hơn mười tiếng bay với họ mà nói thì ngang với cực hình, vậy nên chỉ đành để Diệp Khai hi sinh một chút. Trước khi đi, nhà họ Diệp còn có một buổi tiệc chiêu đãi cảm ơn cuối năm cần Diệp Khai tham sự. Cậu là người thừa kế tương lai của Ngân hàng Thương mại Ninh Thông, mỗi năm đều có mấy dịp phải mặc chính trang đeo cà vạt lên làm bộ vài lần.

Ngân hàng Thương mại Ninh Thông tính ra là một ngân hàng thương mại tư nhân ở Trung Quốc, tiệc rượu cuối năm thường được coi là cơ hội để những người mới trong nhiều ngành nghề làm quen và giao lưu với nhau, bởi vậy nên cũng thu hút được khá nhiều sự chú ý. Là khách hàng lớn của Ngân hàng Thương mại Ninh Thông, tập đoàn GC đương nhiên cũng được mời, thường là Trần Phi đích thân tham dự, nhân tiện dẫn theo Trần Hựu Hàm - đứa con trai chơi bời lêu lổng không ra sao độc nhất của mình.

Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại St.Regis cạnh biển, trương trình làm việc rất dài. Từ ba giờ chiều đến tám, chín giờ tối, trước cuộc họp là tuyên dương khen ngợi, cuối cùng là bước vào bữa tiệc tối, nơi nâng ly cạn chén trao đổi danh thiếp, cuối cùng còn có một vũ hội cocktail.

Trần Hựu Hàm mới phải lòng một người đẹp cao lãnh trong quán bar vào đêm hôm trước, lại là một họa sĩ, dùng hết tâm tư mới nắm được vào tay. Một lần làm liền ngủ đến tận mười hai giờ trưa hôm sau mới tỉnh dậy, hắn đứng trước gương, trong gương xuất hiện một khuôn mặt râu ria xồm xoàm túng dục quá độ. Mỹ nhân diện đồ ngủ, lười nhác ôm hắn từ phía sau để châm lửa. Trần Hựu Hàm trần thân trên, nhìn qua gương liền thấy một đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đang ve vuốt trước ngực hắn, bờ vai đẹp đẽ nổi lên từng trận tê dại theo sau những cái hôn của đối phương.

Hắn cong môi cười: "Tối qua còn chưa ăn no sao?"

"Tối qua no rồi, nhưng giờ lại đói rồi."

Mỹ nhân tên là Dư Điềm, nghe có loại ngọt ngào tương phản, giờ phút này người kia giơ hai tay lên duỗi người một cái, rồi ôm lấy Trần Hựu Hàm ra lệnh: "Đêm nay em chờ anh ở đây."

Không thể không nói, nhìn một mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng bị tìиɦ ɖu͙ƈ chinh phục thực sự có một cảm giác vô cùng thành công. Trần Hựu Hàm giờ phải vội vàng trở về nhà để tắm rửa và thay quần áo, nếu không thì hắn vẫn còn có thể làm trong phòng tắm thêm nháy nữa không chừng.

"Đêm nay còn chưa chắc, em cứ ở trước đi." Loại trường hợp này hắn không tự quyết được.

Dư Điềm không vui nheo mắt, cáu kỉnh, nhéo lưng hắn một cái, lại cắn thêm một cái lên vai, quay đầu đóng sập cửa mà đi.

Chà, xem ra đêm qua còn chưa làm hết sức. Trần Hựu Hàm nhanh chóng tắm qua một lượt nước lạnh, quấn khăn tắm đi ra. Giọt nước dọc theo xương quai xanh lướt qua ngực, chảy xuống nhân ngư tuyến dưới bụng dưới, vừa nhìn đã khiến người ta suy nghĩ miên man. Dư Điềm nheo mắt nhìn, kéo khăn tắm của hắn ra rồi đẩy hắn ngã vào sô pha, ngồi xổm xuống há miệng ra.

"Tôi. . . Fuck!" Hầu kết Trần Hựu Hàm nhấp nhô, mập mờ hít sâu một tiếng, tay phải đặt lên trán, mắt khép hờ, vừa là giày vò vừa là hưởng thụ.

Màn hình điện thoại di sáng lên, hắn cầm lên nhìn qua, là Ngũ Tư Cửu.

"Nghe máy đi." Dư Điềm ung dung nói, ngước mắt nhìn, bờ môi hơi sưng lên.

Nhìn qua thì tưởng là khối băng, thực tế lại là một ngọn lửa, rất được, càng có hứng thú hơn. Trần Hựu Hàm vuốt màn hình điện thoại: "Alo"

Ngũ Tư Cửu vừa đi dạo chợ hoa cùng mẹ mình. Nhà hắn là gia đình đơn thân, quan hệ mẹ con lúc tốt lúc xấu, hiện giờ đang ở giai đoạn tốt, bởi vậy dù đang ôm cả đống hoa có gai cũng thấy rất vui vẻ, "Anh Hựu Hàm!"

"Ừ, sao vậy?" Trần Hựu Hàm cố sức để giọng mình bình ổn lại.

"Không có gì, chỉ là thấy nhớ anh thôi. Em vừa mới đi dạo chợ hoa xong, anh từng đi chợ hoa bao giờ chưa?"

Trần Hựu Hàm cười cười: "Chưa đi."

"Vậy hôm nào rảnh em dẫn anh đi nhé!" Ngũ Tư Cửu dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ vừa đến tuổi trưởng thành, căn bản chưa từng nghĩ với thân phận của Trần Hựu Hàm, làm sao có thể tự mình chạy đến chợ hoa chen chúc tham gia náo nhiệt chứ?

Trần Hựu Hàm không tập trung, không hề nghe vào cậu ta đang nói gì, qua loa ừ ừ một tiếng, "Được rồi, tôi đang bận, cúp trước đây."

Ngũ Tư Cửu nghe ra chút không bình thường. Người từng trải qua tình sự sẽ có sự nhạy cảm cùng với trực giác kinh nghiệm ở phương diện này.Cậu nhạy bén nhận ra hơi thở bất thường cùng với giọng điệu khàn khàn của Trần Hựu Hàm. Do dự một chút, cậu dừng bước, cắn môi vật lộn hỏi ra lời: "Anh đang ở một mình sao?"

Trần Hựu Hàm cúi đầu nhìn Dư Điềm, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của đối phương, nói: "Ở khách sạn."

Ngũ Tư Cửu mờ mịt há miệng, điện thoại vang lên tiếng cúp máy từ đầu dây bên kia. Mẹ cậu đang đứng gọi cậu phía trước, giữa biển người chen chúc, từng người từng người nối đuôi nhau đi tới, Ngũ Tư Cửu mạnh mẽ ném điện thoại xuống.

Trước tiên là mặc vào bộ đồ dạ hội đã được đặt may riêng từ tháng trước, sau đó đeo lên một chiếc đồng hồ có giá trị ngang với một chiếc xe thể thao, cài lên chiếc khuy măng sét bằng đá quý đắt đỏ nhưng khiêm tốn, Trần Hựu Hàm xịt nước hoa lên tay, gảy xuống kiểu tóc đã được định hình xong xuôi, nhìn vào bản thân mình trong gương cũng coi như hài lòng.

Mặc dù quầng thâm mắt vẫn chưa biến mất, thế nhưng sau khi cạo râu thay quần áo thì hắn nghiễm nhiên lại là một tên vương bát đản tinh anh lương một năm cả chục triệu.

Hắn muốn đổi sang xe khác, nên là lại lái xe về nhà chính trước. Nhà để xe tư nhân dành riêng cho hắn từ từ nâng cửa lên, bày ra một dãy xe ô tô đắt đỏ, mỗi một cái đều lấp lánh rực rỡ, màu sắc không kém phần phóng đãng lẳng lơ, thế nhưng nghĩ đến điều kiện đường xá của cây cầu ven biển lúc nào cũng như chỉ hận không thể kẹt đường đến tận sáng kia, Trần Hựu Hàm lập tức mất hết cả hứng, tiện tay bật đèn xe Panamera. . . Mẹ nó, đúng là chán muốn chết.

Vừa mới lái xe ra khỏi gara liền gặp phải xe của Trần Phi Nhất. Cửa sổ của chiếc Maybach màu bạc cổ điển chậm rãi hạ xuống, Trần Phi Nhất nghiêm mặt nhìn hắn, nói: "Lên xe."

Mẹ nhà nó chứ.

Trần Hựu Hàm ngoan ngoãn xuống xe, vòng sang một bên cửa khác, mở cửa ra rồi ngồi vào.

Trần Phi Nhất nhăn mũi một cái, ông tỏ ra vô cùng khinh thường đối với cách ăn mặc của hắn: "Càng ngày càng không ra sao!"

Trần Hựu Hàm cúi đầu nhìn lại mình một cái, vô tội giơ hai tay: "Hôm nay phong độ của con tốt lắm mà."

Trần Phi Nhất không thèm đấu võ mồm với hắn, trầm mặc một lúc rồi dặn dò: "Đợi lát nữa gặp Diệp Cẩn nhớ phải nói chuyện với con bé nhiều vào."

Đây không phải là lần đầu tiên Trần Phi Nhất nhắc tới chuyện này, Trần Hựu Hàm biết ông nửa già là muốn coi chuyện này thành thật, có chút vô lực: "Ba ghép bậy ghép bạ con với người ta làm gì."

"Mày với Diệp Cẩn từ nhỏ đến lớn đều chơi cùng nhau, hai nhà cũng biết nhau, trên phương diện kinh doanh cùng là liền cành liền lá, có nói là kim ngọc lương duyên cũng không ngoa. Lại nói, mày mỗi ngày chơi bời lêu lổng bên ngoài, tưởng ba mày không biết sao?! Đến Diệp Thông còn biết rõ! Diệp Cẩn nhà người ta không chê mày, mày nên đi chùa thắp nhang cầu nguyện đi!" Trần Phi Nhất vừa nhắc đến chuyện này liền nổi giận, nhịn không được mà bắt đầu ho khan.

Trần Hựu Hàm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nửa chữ cũng không nói, nghĩ thầm lớn lên cùng nhau thì thế nào? Vậy thì Diệp Khai cũng chơi cùng con từ nhỏ đến lớn kia kìa.

Con đường ven biển dẫn đến St. Regis tấp nập xe hơi sang trọng, Trần Hựu Hàm cúi đầu lướt xem vòng bạn bè của họa sĩ, cảm thấy Dư Điềm khá thú vị, nhịn không được mà muốn thay lòng đổi dạ. Chờ hắn ngẫm lại tư vị của đêm qua xong thì xe đã dừng lại trước lối vào tráng lệ xa hoa của St. Regis. Người giữ cửa mở cửa xe cho Trần Phi Nhất, Trần Hựu Hàm thì không có ý định giữ giá như thế, không đợi tài xế đã tự mình đi xuống.

Ở cổng sớm đã có người của Ngân hàng Thương mại Ninh Đông đứng hướng dẫn, nhìn thấy Trần Phi Nhất tới liền cúi đầu chín mươi độ, dẫn người vào phòng VIP trong đại sảnh.

Trần Hựu Hàm ung dung đi theo, mỗi khi hắn ở cùng cùng với Trần Phi Nhất liền tự động hạ xuống thành thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng, hắn đưa tay kéo ra chiếc nơ bị buộc hơi chặt, nhìn thấy bóng dáng của Diệp Khai lướt qua. Tâm trạng Trần Hựu Hàm lập tức tốt lên, hắn đổi hướng chuồn đi. Chưa được hai bước đã đuổi kịp Diệp Khai, vỗ vai cậu một cái dọa cho cậu giật nảy mình.

"Chà, để anh xem đây là tiểu thiếu gia nhà ai nào." Trần Hựu Hàm giữ lấy vai của cậu, nhìn từ trên xuống dưới, rồi huýt sao, "Soái ca, đi một mình sao?"

Diệp Khai cũng âm thầm nhìn hắn, mặt mày sống mũi đều cực kỳ anh tuấn, nhìn một chút cũng cảm thấy nhẹ cả lòng, giống như lơ lửng trên một đám mây được kết bằng hoa vậy.

Cậu vốn là có chút buồn chán muốn đi lên sân thượng hóng gió, lúc này gặp được Trần Hựu Hàm lại cảm thấy không cần nữa.

"Ai chọn đồ cho em vậy, ánh mắt không tệ đâu."

"Anh bị ngơ rồi hả, có năm nào không giao cho stylist phối đồ đâu."

"Em đúng là biết nói chuyện thật đấy." Trần Hựu Hàm búng lên má cậu một cái, "Khen em hôm nay đẹp mà em không nghe ra sao?"

"Em chỉ hôm nay mới đẹp chắc? Ngày thường anh toàn mù à?" Diệp Khai chậm rãi nói.

Trần Hựu Hàm vừa tức vừa buồn cười, vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến nơi, hôm nay toàn bộ chỗ này đã được Ninh Thông bao trọn, trừ VIP ra thì không ai được đi vào. Hai nhân viên bảo vệ đeo kính râm, mặc vest đen canh gác ở cửa, vừa thấy Diệp Khai đến liền cúi đầu chào, rồi giúp cậu đẩy cửa ra. Dù sao thì không khí trong lòng ngoài trời vẫn tốt hơn là trong khách sạn, dù một cái chẳng đáng một đồng, còn cái kia chỉ hít một hơi cũng cảm thấy đắt đỏ.

Trần Hựu Hàm vừa ra ngoài liền không nhịn được muốn hút thuốc, hắn rút ra một điếu cho vào miệng, rồi cúi đầu châm lửa, hắn thở ra một hơi dài, vắt chéo chân, đưa tay khoác lên phía sau của chiếc ghế Diệp Khai ngồi.

"Khi nào thì đi Vancouver?"

"Mùng hai tết."

Trần Hựu Hàm tính toán một chút, cũng chỉ còn năm sáu ngày nữa.

"Đến đó nhớ thay mặt anh hỏi thăm ông bà."

"Anh thôi đi." Diệp Khai cười nói: "Bà ngoại đã suốt ngày kéo Diệp Cẩn hỏi thăm anh rồi."

Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cậu đã tự mình ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Em chỉ thuận miệng nói thôi."

Trần Hựu Hàm vuốt vuốt tóc cậu: "Việc của người lớn trẻ con đừng quan tâm."

"Anh thấy thế nào?" Lòng bàn tay Diệp Khai ướt đẫm, cậu nắm lấy một chiếc lá, vô thức xoa xoa, chờ đến khi phản ứng lại thì đầu ngón tay đã lấm tấm màu xanh.

Trần Hựu Hàm cúi đầu nhìn cậu nghịch lá cây, xếp thành một chồng những chiếc lá to bằng bàn tay, xếp xong lại đổ, giọng điệu thoải mái nói: "Anh không xứng với chị gái em, cũng không có ý gì."

"Vậy anh. . ." Diệp Khai ngẩng đầu, cứ thế nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Anh muốn kết hôn không?"

Trần Hựu Hàm bật cười, gảy gảy tàn thuốc, "Không nhất thiết."

"Vậy. . ."

"Vậy cái gì mà vậy, em lấy đâu ra nhiều câu hỏi thế hả?"

"Vậy bao giờ thì anh muốn kết hôn?"

Diệp Khai không nhịn được mà hỏi.

"Thần kinh." Trần Hựu Hàm quàng lấy cổ cậu, dịu dàng cúi đầu nhìn cậu.

"Anh không tìm được người mình thích thì làm sao mà kết hôn được?"

Diệp Khai động đậy, Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ mà miết lấy đôi môi hơi nhếch, xinh đẹp như cánh hoa của cậu: "Thiếu gia của anh ơi, em lại muốn hỏi gì nữa?"

Đáng ghét. Diệp Khai phất tay đẩy hắn ra, "Vậy anh thích kiểu người thế nào?" Sau khi hỏi câu này cậu liền cảm thấy có chút không logic cho lắm, hỏi việc gì cũng phải hỏi có hay không trước rồi mới hỏi đến vì sao, thế là cậu liền sửa lại câu hỏi: "Không phải, phải nói là anh sẽ thích người nào đó sao?"

"Ông trời nhỏ của tôi ơi." Trần Hựu Hàm cười đến mức ngay cả thuốc cũng không cầm nổi, "Em thay chị gái em đến điều tra tình hình quân địch có phải không?"

Diệp Cẩn còn lâu mới nhàm chán như thế, Diệp Khai nghĩ, nếu Diệp Cẩn muốn biết thì việc đầu tiên mà chị ấy làm là cử hai đợt thám tử tư đến theo dõi anh hai tháng.

Sắp đến giờ dự tiệc, Trần Hựu Hàm đưa tay lên nhìn đồng hồ, rất tự nhiên mà đưa cái tay đang khoác sau lưng Diệp Khai chạm vào vai cậu: "Được rồi, đi thôi, đi vào chịu tội thôi."

Họp hành còn không phải chịu tội thì là gì? Dù cho nội dung có được rút gọn rồi rút gọn bao nhiêu lần đi nữa thì xét cho cùng nó vẫn đi kèm với báo cáo của các ngành, PPT trên màn hình điện tử lật hết trang này sang trang khác. Trần Hựu Hàm ngáp dài nhìn Diệp Khai ngồi nghiêm chỉnh ở hai hàng trước mặt hắn, màn hình hắt ra ánh sáng màu lam nhạt phác họa lên góc nghiêng tinh xảo thanh tú của cậu, nhìn ở góc độ nào cũng là góc nghiêng hoàn hảo không thể bắt bẻ, chỗ nào cũng lộ ra sự thiên vị của Chúa trời đối với cậu. Trần Hựu Hàm bất giác mỉm cười, nghĩ thầm lúc mình bằng tuổi cậu còn không đường hoàng đứng đắn chút nào, vậy mà Diệp Khai ở tuổi này đã thành thạo điêu luyện với tất cả những chuyện này.

Hắn nhìn Diệp Khai, người khác cũng nhìn Diệp Khai, họ ghé đầu lại thì thầm, có người còn nói về một số cái tên, đều là những thiên kim công chúa quý giá nhà nào đó, tất cả đều đang đợi kết bạn với Diệp Khai. Trần Hựu Hàm nhớ đến em gái lớp dưới từng trò chuyện vui vẻ với Diệp Khai ngày nào, tâm trạng uể oải vừa xong liền trở nên không vui.

Vất vả lắm mới đợi đến khi nghỉ giải lao, Trần Hựu Hàm cả đêm qua buông thả du͙ƈ vọиɠ, vừa rồi phải ngồi yên ở đây nửa ngày, cái eo cảm giác như sắp gãy đến nơi, hắn gọi một ly soda đá để lên tinh thần, vừa quay đầu liền thấy Diệp Khai đã bị cả đám người quây lại. Đứa nhóc này tuổi không lớn nhưng khí thế rất được, đối mặt với cả đám trưởng bối cũng không hề sợ hãi, bị người lui tới thăm dò đều ngăn cản không lọt một ai, vừa ngoan ngoãn vừa lạnh lùng. Diệp Thông đứng sau lưng Trần Hựu Hàm, cười đến mức nếp nhăn đều dãn ra: "Tiểu Khai không tệ nhỉ."

Trần Hựu Hàm cung cung kính kính chào hỏi, cười nói: "Diệp Khai được ngài tự tay bồi dưỡng, sao có thể không tốt được."

Diệp Thông khiêm tốn cả đời, kiêu ngạo cả đời đều dành cho cháu trai Diệp Khai, dù Trần Hựu Hàm nịnh nọt rất qua loa, ông vẫn cứ cảm thấy êm tai vô cùng. Ánh mắt ông quay sang nhìn Diệp Cẩn đứng bên khác.

Diệp Cẩn mặc một bộ đồ lụa màu đỏ rực, làm nổi bật lên làn da trắng nõn, cùng với đôi chân dài đẹp đẽ, vừa tự nhiên vừa quyến rũ, lúc này cô đang cầm một ly cocktail cười nói với mấy người bạn của mình. Diệp Thông gật gật đầu: "Cháu gái nhà họ Diệp chúng tôi cũng không hề tệ đâu."

Trần Hựu Hàm bị câu nói này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đề phòng, từng thớ da thịt trên lưng đều trở nên căng thẳng.

"Hựu Hàm, cháu thấy sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi