TRÚC MÃ CỦA TÔI LÀ TRA CÔNG

Chương 96

Diệp Khai thu lại ánh mắt rơi trên mặt biển của mình, đùa cợt cười một tiếng: "Sao nào, anh tán thưởng chị ấy hơn em sao?"

Đây là một đề tài trí mạng, đương nhiên Trần Hựu Hàm không thể rơi vào hố được, hắn rất hàm súc mà nói: "Anh không dám."

Nói rồi lập tức vẫy tay với Diệp Khai: "Đừng đứng xa như vậy, tới đây với anh nào."

Người vừa mới đi tới liền bị hắn ôm vào lòng, Trần Hựu Hàm ghé vào tai Diệp Khai nói: "Bằng không anh khiến cho em không còn sức để giận nữa rồi mình lại nói chuyện nhé?"

Nói thì nói như vậy, nhưng hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là ôm người ngồi xuống ghế sô pha một cách đàng hoàng.

"Ngả bài với ông nội là một chuyện khó khăn, anh không muốn em phải một mình đi đối mặt với nó. Anh biết chứ, lúc đó chúng mình đã chia tay thật rồi, khi anh nói với em những lời kia cũng không giữ lại chút may mắn nào trong lòng nữa, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc kết thúc hoàn toàn với em cả đời này. Khi anh tới thú nhận quan hệ của chúng mình với ông, không chỉ riêng em mà ngay cả ông cũng cảm thấy kỳ lạ. Ông hỏi anh, hai đứa mình đã kết thúc rồi, vậy anh còn đến nói những lời này với ông làm gì? Chẳng lẽ anh còn trông mong ông đi khuyên em làm hòa với anh hay sao?"

Diệp Khai cảm thấy vi diệu mà im lặng một lúc.

"..." Trần Hựu Hàm ôm ôm cậu, "Sao vậy?"

"Anh còn nhớ hai bức tranh chữ kia không?"

"Anh nhớ, sao vậy --" Trần Hựu Hàm bỗng chợt hiểu ra, hắn cười phá lên: "Anh nhớ em từng nói rằng ông nội nhất quyết kêu em phải tận tay mang cho anh đúng không?"

Diệp Khai vô cùng thê thảm mà đỡ trán: ". . . Mẹ nó."

Uổng công cậu giả vờ trước mặt Diệp Thông lâu như vậy!

Khó trách ngày đầu tiên Lucas tới nhà làm khách, ông nội liền tỏ thái độ không thích không hài lòng như vậy, gần như là nhạt nhẽo xa cách mà đối xử với người kia, khi đó cậu còn tưởng rằng ông nội không thích giao thiệp với người Hoa Kiều ngoại quốc, giờ nghĩ lại, rõ ràng là ông đang so sánh người kia với Trần Hựu Hàm. . . Nếu như nhất định phải chọn người yêu đồng giới, Lucas dĩ nhiên là thua kém Trần Hựu Hàm, người đã được ông quan sát suốt quá trình trưởng thành, cộng với năng lực và cá tính tiếng lành đồn xa khắp giới thượng lưu của bọn họ. Diệp Khai lại nhớ đến lúc ông nói bóng nói gió hỏi Trần Hựu Hàm lúc nào thì kết hôn, thích kiểu con gái như thế nào, cùng với chuyện tại sao cậu và Trần Hựu Hàm đột nhiên trở nên xa cách trong mấy năm qua . . . Diệp Khai vô cảm nói: "Ông nội đang tác hợp cho chúng mình." Cậu dừng một chút rồi lặp lại lần nữa: "Thế mà ông lại đang tác hợp cho chúng mình."

Trần Hựu Hàm ôm thật chặt Diệp Khai, vùi mặt vào cổ cậu cười đến nỗi thở không ra hơi.

"Anh thật đáng sợ." Lần đầu tiên Diệp Khai cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình sâu xa đến độ không thể thăm dò được, "Ngay cả chủ tịch ngân hàng Ninh Thông mà anh cũng có thể mua chuộc được. . ."

Mặc dù nghe có vẻ không phải là một lời khen, nhưng Trần Hựu Hàm vẫn phong độ nhẹ nhàng mà vui vẻ tiếp nhận: "Em quá khen rồi."

"Ông không đánh anh sao?"

"Không đâu."

"Cũng không nổi giận ư?"

"Cũng không luôn."

". . . Anh nói thật đi, có phải anh mới là cháu ruột của ông hay không?"

"Chính vì không phải ruột thịt, nên ông mới không so đo với anh."

"Vậy ông cũng không so đo với em."

Không chỉ không so đo, lại còn luôn giả bộ như mình không biết gì cả, nhìn cháu trai của mình giả vờ giả vịt dùng hết thủ đoạn mà lừa gạt mình.

Diệp Khai nghĩ một hồi, cảm thấy mình có thể hiểu được cách làm của Diệp Thông. Cậu và Trần Hựu Hàm đã kết thúc, có khả năng sẽ trở lại cuộc sống của một người bình thường, không bằng mình cứ coi như không biết chuyện gì cả. Huống chi dù Cù Gia có giấu diếm kỹ đến đâu thì Diệp Thông cũng không phải người có thể bưng bít tai mắt, nhiều ít vẫn là có thể phát hiện ra tình trạng mất hồn mất vía của Diệp Khai trong khoảng thời gian kia có gì đó không đúng. Một tới hai đi, sao ông nỡ lòng lôi ra những chuyện cũ sau khi mọi chuyện đã lắng xuống đây?

Quanh đi quẩn lại, hai người lại quay về vấn đề ban đầu. Trong lòng Diệp Khai cảm thấy khó chịu: "Hựu Hàm ca ca, rốt cuộc anh đang toan tính chuyện gì vậy?"

Sau khi chia tay lại đi học cờ vây, học trà đạo để dỗ vui ông cụ, cẩn thận từng li từng tí mà giải sầu với ông, từng chút từng chút mà ám chỉ thăm dò, kế hoạch diễn ra chầm chậm suốt một năm rưỡi cùng với một loạt hành động như nước chảy đá mòn, gánh chịu nguy cơ khiến cho một ông cụ mắc bệnh cao huyết áp có thể giận đến nỗi phải nhập viện -- rốt cuộc là vì cái gì?

Trần Hựu Hàm thu lại vẻ cười đùa, chăm chú nhìn vào mắt Diệp Khai: "Vì để mình có thể quang minh chính đại mà đứng trước mặt em một lần nữa, có cơ hội để theo đuổi em một lần nữa."

Thân thể bị ép chặt cứng đờ, Diệp Khai bối rối mà nhìn Trần Hựu Hàm: "Ý anh là?"

"Anh có thể bội tín một lần không? Làm một thương gia không có chữ tín." Trần Hựu Hàm vén gọn tóc mái cho Diệp Khai, ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, nở nụ cười tự hỏi tự trả lời: "Vì em mà ngay cả nɠɵạı ŧìиɦ anh cũng đồng ý, vậy thì việc này cũng có thể."

"Chúng mình không phải --"

"Suỵt." Trần Hựu Hàm không để cậu nói hết, hắn đặt tay lên đôi môi mềm mại của Diệp Khai: "Anh đã ký hợp đồng với Diệp Cẩn."

Ánh mắt của Diệp Khai run lên, lập tức nheo mắt hỏi: "Hợp đồng? Hợp đồng gì?"

"Em đi hỏi Diệp Cẩn đi. Hai năm nay có phải em với cô ấy đã không còn thân thiết như trước không?"

Diệp Cẩn đã bỏ lại công ty đầu tư mà mình quản lý, dồn toàn tâm sức cho việc kinh doanh của Ninh Thông. Việc mở rộng phát triển hướng đến miền Bắc của Ninh Thông, cùng với phát triển các thành phố và thị trấn thuộc khu vực số 4 không thể bỏ qua công lao của cô. Mỗi khi Diệp Khai quay về nhà dịp nghỉ đông và nghỉ hè cũng không có nhiều cơ hội để gặp mặt cô, cô sẽ không còn từ chối mọi cuộc xã giao để chờ cậu trong nhà mỗi thứ 6 hàng tuần giống như trước, hai người rốt cuộc cũng không còn vùi mình trên rạp chiếu phim tầng 4 để cùng thảo luận về kịch bản và góc quay trong các bộ phim điện ảnh nữa.

Mây bay dễ tán, lưu ly dễ bể, khoảng thời gian có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng không bền.

Có đôi khi, cả nhà hiếm hoi được quây quần bên nhau ăn tối, nói chuyện phiếm vài câu, cũng đều là những câu chuyện nhỏ không quan trọng. Diệp Cẩn sẽ bóng gió hỏi thăm cuộc sống đại học của Diệp Khai, thế nhưng câu trả lời của Diệp Khai vẫn luôn qua loa, khép kín. Dần dà, cũng không còn gì để nói với nhau nữa.

Có điều Diệp Khai vẫn thường xuyên nhận được đồ chuyển phát nhanh của cô. Giày thể thao, quần áo, các loại quà tặng, sản phẩm điện tử mới ra mắt, một cuốn sách hay mà trước đây Diệp Khai thích.

Diệp Khai lấy lại tinh thần sau một thoáng mất tập trung, lạnh lùng nói: "Vẫn bình thường, cũng chỉ vậy thôi."

"Tiểu Khai, không phải cặp anh chị em nào cũng sẽ xa cách trong quá trình trưởng thành đâu em, em đừng cảm thấy cái chuyện càng lúc càng cách xa như thế là chuyện bình thường."

Diệp Khai giống như một con đà điểu đột nhiên bị lôi ra khỏi bãi cát nơi mình ẩn náu, lẻ loi mà đối mặt với sự thật tàn khốc, cậu lạnh lùng đẩy Trần Hựu Hàm ra rồi đứng dậy: "Anh là đồng phạm với chị ấy, anh không có tư cách đi khuyên em."

Đột nhiên bị đẩy từ vị trí của người bị hại lên vị trí đồng phạm, Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, vẫn là quyết định phải làm người xấu đến cùng: "Mối quan hệ giữa anh và chị gái em tốt đẹp hay là sâu sắc bao nhiêu, dù anh có không nói thì em cũng còn biết rõ hơn, tương lai ông bà ngoại, ông nội, hay ba mẹ đều sẽ đi trước em một bước, em và anh, chúng mình không có con, Diệp Cẩn là người thân duy nhất của em, cô ấy không kết hôn, vậy thì em cũng là người thân duy nhất của cô ấy, hai người các em là mối quan hệ nương tựa vào nhau còn hơn cả chúng mình, Tiểu Khai, em không cần phải giày vò bản thân như vậy --"

"Anh sợ em giày vò bản thân hay là giày vò chị ấy!" Diệp Khai phẫn nộ mà lạnh lùng ngắt lời hắn, "Chị ấy từng thích anh, anh tưởng em không nhìn ra được chắc! Anh thì sao? Liệu anh có --" Trong lòng cậu thắt lại, không nói được gì nữa, phất tay ngăn lời Trần Hựu Hàm, Diệp Khai nhắm mắt lại, mím môi thở hào hển, rốt cuộc cũng ép bản thân bình tĩnh lại: "Em xin lỗi, ý em không phải vậy.

Tự cậu cũng cảm thấy mình thật vô lý.

Trần Hựu Hàm thẳng thắn trả lời cậu: "Anh không biết liệu Diệp Cẩn có từng thích anh hay không, có lẽ là có, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với anh chuyện đó. Còn về phần anh, thì anh chưa thích cô ấy dù chỉ là một giây một phút nào. Em hài lòng chưa?"

"Em biết, em xin lỗi, em biết anh không thích chị ấy." Diệp Khai mệt mỏi dựa vào tấm bình phong, cậu lấy hộp thuốc trong túi quần ra rồi bắn ra một điếu.

"Em đã từng cố gắng rồi." Cậu nhấp một hơi thật sâu, "Em đã cố gắng để không trách chị ấy. Trong khoảng thời gian mất tiếng vì cú sốc kia em đã suy nghĩ rất nhiều, em gần như đã tha thứ cho chị ấy, nhưng em thật sự không làm được. Em không biết làm thế nào mà anh có thể tha thứ cho chị ấy, nếu không có chị ấy, chúng mình sẽ không phải đi nhiều đường vòng như vậy, Trần Hựu Hàm," Diệp Khai ngước mắt, nhìn thật sâu vào mắt Trần Hựu Hàm: "Anh quan trọng với em bao nhiêu thì em liền hận chị ấy bấy nhiêu."

Cậu khẽ cười: "Lạ lắm anh ạ, biết anh càng vô tội bao nhiêu thì em lại càng không thể tha thứ cho chị ấy bấy nhiêu. Khi mà em đang định bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước thì anh lại xuất hiện, nói với em rằng anh vẫn luôn yêu em, tất cả mọi chuyện đều là do bị chị ấy bức ép. Em vẫn luôn nghĩ lúc đó anh chỉ là đơn thuần cảm thấy chuyện chúng mình không có tương lai nên mới muốn từ bỏ, nhưng anh lại nói với em rằng ngay từ đầu anh đã không muốn buông tay, chỉ vì ký hợp đồng với Diệp Cẩn mà mọi chuyện mới thành ra như thế." Ngón tay cầm thuốc của Diệp Khai hơi run lên: "Anh nói em nghe đi, em nên làm gì bây giờ?"

Trần Hựu Hàm lau mặt, luồn tay vào tóc mà siết chặt.

Có lẽ hắn đã thực sự nghĩ đến việc sẽ giữ mãi chuyện về bản hợp đồng ấý, sự thật trong quá khứ ra sao, 90% sự thật đã bày ra trước mặt Diệp Khai, chỉ còn lại 10% liều mạng lấp liếm không ảnh hưởng toàn cục. Là do hắn lòng tham không đáy, nghe thấy Diệp Khai nói muốn lùi chuyện công khai lại, mới không nhịn được mà lấy ra lá bài tẩy là Diệp Thông. Rút dây động rừng, Diệp Khai thông minh như vậy, sao có thể không thuận theo đó mà truy hỏi đến cùng.

Diệp Khai giễu cợt nhìn hắn: "Anh đang hối hận. Hựu Hàm ca ca, quả nhiên anh vẫn còn muốn giấu diếm em chuyện đó."

Trần Hựu Hàm thở dài: "Đúng là anh đang hối hận, nhưng chẳng hề liên quan gì đến Diệp Cẩn."

"Hai người làm em tổn thương nhất, một là anh, một là chị ấy. Anh có biết là chuyện gì em cũng kể cho chị ấy nghe không, em ngây thơ cho rằng chị ấy sẽ ủng hộ chúng mình, CMN, ngay cả chuyện công khai sau khi thi đại học xong mà em cũng nói cho chị ấy biết! Còn chị ấy thì sao, chị ấy đã đối xử với em thế nào? Chị ấy giả tạo hai mặt, phản bội, đùa cợt! Anh có biết em đã cảm thấy thế nào khi biết chuyện chị ấy dùng 20 tỷ để bức ép anh không? Con dao của anh còn chưa kịp đâm đến em thì dao của chị ấy đã đâm vào người em rồi."

"Tiểu Khai, đến anh mà em cũng có thể tha thứ cơ mà --" Trần Hựu Hàm dịu dàng nhưng mạnh mẽ kéo Diệp Khai vào trong lòng mình, ôm chặt cậu: "Đến anh mà em còn tha thứ được, sao phải khó khăn ở chỗ của Diệp Cẩn? Anh không muốn nhìn thấy em càng ngày càng trở nên đơn độc, Bảo Bảo," Hắn dừng lại một chút, giọng hắn rã rời mỏi mệt: "Anh chỉ muốn khôi phục lại cuộc sống hoàn hảo của em."

Diệp Khai nhắm mắt lại: "Làm sao mà khôi phục lại được? Hai năm, đúng là không phải quá lâu, nhưng lỡ chúng mình cứ vậy mà bỏ lỡ nhau thì sao?" Diệp Khai nắm chặt lấy áo Trần Hựu Hàm: "Em không dám nghĩ đến chuyện đó, có đôi khi em chợt bừng tỉnh lại từ trong mơ, em nhớ đến tin nhắn chia tay mà anh gửi cho em kia, em có làm thế nào cũng không tìm được anh, Cố Tụ, ba anh, Diệp Cẩn, ông nội, chẳng ai biết anh ở đâu cả, em đến quán bar của Kiều Sở tìm anh, bọn họ nói, không phải Trần Hựu Hàm có một người mà hắn rất yêu tên là Diệp Khai sao? Cậu đi hỏi Diệp Khai đi, cậu đi hỏi Diệp Khai xem anh ấy đang ở đâu. . . Em còn mơ tới khung cảnh anh trở về sau rất nhiều năm, vào sinh nhật của bác Trần, anh quay về tham dự, còn dẫn theo một người phụ nữ nước ngoài xinh đẹp, em chạy đến trước mặt anh, anh bắt tay em, rất khách sáo mà cười, nói, Tiểu Khai, đã lâu không gặp. Còn nói đây là người yêu anh, em gọi cô ấy một tiếng chị dâu đi. Em mơ thấy anh và cô ấy cùng nhau đứng trước cửa sổ xem pháo hoa, trận pháo hoa đó còn đẹp hơn cả lần mà chúng mình xem trong buổi tiệc thường niên mấy năm trước.

"Đừng nói nữa," Trần Hựu Hàm không đành lòng nghe tiếp: ". . . Bảo bối, em đừng nói nữa."

". . . Em hỏi anh, Hựu Hàm ca ca, em đến muộn rồi sao? Em tha thứ muộn rồi ư? Anh buông tay rồi thật à? Anh nói với em rằng, Tiểu Khai, anh đã buông xuống mọi chuyện rồi, hiện giờ anh đang rất hạnh phúc, sẽ kết hôn ngay thôi. Anh cầm lấy tay người kia, cho em xem nhẫn kim cương mà anh đặt riêng cho người ấy, em muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không nói lên lời, chỉ biết ôm cánh tay anh mà lắc đầu liên tục, anh nhẹ nhàng nhìn em, nói, Tiểu Khai, em đừng như vậy."

Diệp Khai ôm lấy Trần Hựu Hàm, cố gắng hết sức để che đi nỗi sợ hãi trong trái tim sắp sụp đổ một lần nữa của mình, mệt mỏi nói: "Anh đừng thuyết phục em tha thứ cho chị ấy, sai lầm mà chị ấy phạm phải rất nhỏ, ý định ban đầu của chị ấy rất tốt, nhưng em không chịu nổi. . . Em thật sự không chịu nổi đâu anh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi