TRÚC MÃ CỦA TÔI "NGUY HIỂM" VÔ CÙNG

Lục Mạn Chi nhẹ nhàng duỗi tay ra phác họa gương mặt góc cạnh của người đàn ông.

"Anh Mãnh, anh đã có dấu vết của thời gian rồi này." Bà nói bằng giọng trêu đùa nhưng lại có hơi nghẹn ngào khó hiểu.

"Còn em vẫn xinh đẹp như trước, không khác gì hồi đôi mươi cả."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Giang Mãnh Nam ôm lấy vòng eo thon thả của bà nhưng không dám ôm quá chặt, đôi tay chỉ ôm hờ lấy bà.

Cho đến khi bà nắm tay của ông vòng quanh người mình: "Đồ hèn nhát..."

Đúng, ông là đồ hèn nhát.

Nhiều năm trôi qua nhưng ông chẳng đủ can đảm chủ động gọi điện cho bà lấy một lần, hai người khác nhau một trời một vực, ông nào dám vươn tay ngắt lấy sao trời.

Ông dẫn con gái sống mai danh ẩn tích, từ đó không còn tin tức gì cả.

Ông không dám giãi bày với ai, cả con gái của mình cũng không thể, chỉ biết trong những đêm đen dài dằng dẵng, lấy những ký ức tươi đẹp trong lọ thủy tinh ra để ngắm nghía cẩn thận.

Trăn trở, đau đớn cào xé trái tim.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Anh Mãnh, anh muốn em hay không?"

"Anh không dám... Muốn em."

Lục Mạn Chi cúi đầu rơi nước mắt, Giang Mãnh Nam không muốn bà khóc bèn lấy ngón tay thô ráp của mình lau nước mắt cho bà, cử chỉ vụng về làm nhòe đi lớp trang điểm tỉ mỉ trên gương mặt bà.

Lục Mạn Chi nhón chân lên, nhiệt tình ôm lấy ôm như muốn giãi bày nỗi nhớ nhiều năm qua vào cái ôm ấy.

Giang Mãnh Nam không thể chống cự, gần như trong khoảnh khắc đã...

Khi xưa hai người bị buộc phải chia xa nên cực kỳ đau khổ, có điều cách xa nhiều năm khiến tình cảm giữa đôi bên càng mùi mẫn hơn.

Chỉ cần cả hai không quên đối phương thì sẽ không sợ tháng năm hao mòn và dài đằng đẵng.

"Gia đình của em có biết... Em đến tìm anh không?"

Bởi vì năm đó ba của bà đã chia rẽ cặp tình nhân số khổ này, ép Lục Mạn Chi ở lại Hồng Kông và nhốt bà tận ba tháng trời.

Giang Mãnh Nam là người đàn ông không có bối cảnh gì, ông xuất thân từ tầng lớp thấp nhất nên không dám động vào gia đình danh giá ở Hồng Kông như nhà họ Lục.

Ông ẵm đứa bé còn trong tã lót, nén đau khổ rời đi, vì không để nhà họ Lục điều tra ra tung tích mà ông đã từ bỏ cả sự nghiệp quyền anh của mình.

Ông đến thành phố Hạ Khê, giấu tên giấu họ, sống cuộc sống của một người bình thường.

Lục Mạn Chi ôm lấy mặt ông, đau đớn chả y nước mắt: "Họ đều nói dối em rằng cục cưng đã mất rồi, nhiều năm qua, không có ngày nào mà em không chìm đắm trong vòng xoáy tự trách, em hận mình tại sao mang con bé đến thế giới này nhưng không thể bảo vệ con bé. Cho đến khi... Năm ngoái, em nhìn thấy cục cưng của em ở thành phố Thâm Hải thì em mới biết ông trời đã cho gia đình chúng ta một cơ hội đoàn tụ. Bây giờ cho dù em có chết cũng muốn bảo vệ con bé và cả anh nữa, không ai có thể chia rẽ gia đình chúng ta."

"Em nói gì thế, còn sự nghiệp của em thì sao..."

"Em đã nỗ lực cả đời vì sự nghiệp của mình mà vẫn chưa đủ hay sao? Cục cưng của em đã lớn rồi, bây giờ em chỉ muốn làm một người mẹ tốt, một người vợ hiền của anh thôi."

Cuối cùng Giang Mãnh Nam cũng bỏ qua khúc mắc rồi ôm chặt lấy bà.

Ông đã chờ đợi quá lâu rồi.

Họ đã trả giá quá nhiều cho tình yêu này.

Lục Mạn Chi cảm nhận được tình cảm dâng trào của ông bèn c.ởi quần áo của ông ra, Giang Mãnh Nam ngửi hương thơm trên người bà thì cản bà lại: "Anh... Anh đi tắm trước."

"Không sao, không sao đâu anh Mãnh."

"Cục cưng đâu?"

"Con bé và đám người của Mập đã đến sân vận động đánh bóng rồi, chưa tới mười giờ thì sẽ không quay về."

"Tuyệt quá, con bé còn biết chơi bóng nữa."

Ông bế bà lên rồi ngồi xuống ghế: "Không phải, do tế bào vận động của nó phát triển rất tốt nên học cái gì cũng nhanh giống hệt em vậy. Anh thì không đủ sức để con bé đi học piano, trước mắt con bé đang tự học khiêu vũ và nhảy cũng khá tốt."

Bên cửa sổ, Lục Mạn Chi chống tay vào bả vai của ông rồi tăng tốc, Giang Mãnh Nam nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, có lẽ hơi nhanh.

Suy cho cùng ông đã không chạm vào phụ nữ rất nhiều năm rồi.

Bà dựa vào vai ông và thở hổn hển, ông hôn vào cổ bà như an ủi: "Có phải anh hơi nhanh đúng không? Anh xin lỗi."

"Anh xin lỗi làm gì, đồ đần!"

"Lần sau anh sẽ lâu hơn."

Lục Mạn Chi mỉm cười: "Anh vẫn luôn cho rằng mình không thích hợp y hệt hồi trước."

Giang Mãnh Nam nhẹ nhàng đặt bà xuống, sau đó dẫn bà vào toilet để tắm rửa...

"Cục cưng rất thích ngâm bồn nên anh đã mua một cái bồn tắm khá lớn cho nó, muốn tắm ngày nào cũng được. Em xem mình dùng có quen được không?"

Ông xả nước ấm vào bồn tắm lớn, hơi nước lượn lờ bốc lên: "Có phải em vừa xuống máy bay đã đến đây ngay đúng không?"

"Ừm, không trễ bất kỳ giây phút nào, em muốn gặp anh và cục cưng sớm nhất có thể."

Lục Mạn Chi bước vào nước ấm, Giang Mãnh Nam lấy sữa tắm bong bóng của Giang La rồi đổ vào trong nước, thậm chí còn thả con vịt vàng nhỏ của con gái cho nó trôi trong bồn, khiến Lục Mạn Chi bật cười ha ha.

Ông ngồi phía sau nhẹ nhàng cầm vòi sen và kỳ lưng cho bà: "Bây giờ em có thể thư giãn rồi, bay từ Hồng Kông đến đây mất mấy tiếng đồng hồ."

Bà nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận người đàn ông dịu dàng vuốt v.e cho mình.

"Lục Lục, lần này em về là vì muốn dẫn cục cưng đi sao?"

"Em không những dẫn con bé đi mà còn muốn anh đi cùng mẹ con em, chúng ta cùng quay về Hồng Kông." Lục Mạn Chi nói bằng giọng kiên quyết: "Em muốn công bố mọi chuyện, em phải tuyên bố với toàn thế giới em có cục cưng và em muốn kết hôn với anh."

Giang Mãnh Nam im lặng rất lâu rồi mới thở dài: "Giang La có thể theo em nhưng anh... Thôi bỏ đi."

"Vì sao?"

Lục Mạn Chi quay đầu nhìn về phía ông, ông hèn mọn né ánh mắt của bà: "Anh đã không còn là quán quân quyền anh năm đó nữa, biết làm gì khi đến Hồng Kông chứ, đến đó bán que nướng à?"

"Có gì không được! Anh muốn làm gì thì làm đó, anh muốn mở cửa hàng thì em sẽ mở giúp anh, anh muốn ở nhà không làm gì cũng được, thậm chí anh muốn trở thành võ sĩ quyền anh nữa cũng không thành vấn đề, em sẽ giúp anh! Đó là do em thiếu nợ anh, một mình anh nuôi nấng cục cưng nhiều năm vất vả quá rồi, bây giờ đến phiên em."

"Ở nhà không làm gì hết thì anh sẽ là người thế nào?" Giang Mãnh Nam cười khổ.

Lục Mạn Chi dựa vào cánh tay rắn rỏi của ông, nửa đùa nửa thật: "Anh có thể không làm người mà trở thành vật dụng thuộc về riêng em, anh không thấy hạnh phúc ư?"

"Vậy không biết sẽ hạnh phúc đến nhường nào?"

Giang Mãnh Nam ôm lấy tấm l ưng trắng nõn của bà, sau đó hôn bà say đắm.

Rất khó không động lòng.

Lục Mạn Chi là người phụ nữ mà ông mơ ước có được, là mối tình đầu mà ông mãi khắc ghi, là ánh trăng sáng mà ông nhớ nhung cả đêm lẫn ngày.

Ông đã nhớ bà rất nhiều năm rồi.

"Anh Mãnh, anh không cần băn khoăn gì cả, chúng ta đã từng tuổi này và cục cưng cũng đã trưởng thành, cả hai không còn bao nhiêu thời gian gặp nhau nữa cả nên chẳng phải từng giây từng phút đều quý giá hay sao?"

"Vâng, Lục Lục nói gì cũng đúng."

Giang Mãnh Nam dần buông bỏ tất cả trong sự ủi an dịu dàng của bà.

Đúng vậy, họ không còn là những thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi nữa, quãng đời còn lại không còn bao nhiêu thời gian để phí hoài nữa,càng không có thời gian để ông giữ mãi sự kiêu ngạo không chịu cúi đầu uốn gối của mình.

Sự ly biệt dài đằng đặc trong quá khứ chưa đủ đau khổ hay sao.

Đôi bên có cơ hội ở cùng nhau và yêu nhau lần nữa như thuở đầu là ông trời đã ban ơn rồi.

"Nhưng mà..." Giang Mãnh Nam do dự: "Chúng ta cần bàn kỹ hơn về việc đến Hồng Kông, em cũng biết Giang Lạc từ nhỏ đã ở chỗ này, con bé có rất nhiều bạn tốt ở đây nên nếu từ biệt, con bé sẽ rất buồn đó."

"Tốt nghiệp trung học vốn đã mang ý nghĩa phải chia xa, em muốn con sẽ nhận được nền giáo dục tốt nhất. Con bé muốn học gì cũng được, bây giờ vẫn còn chưa muộn, chẳng phải anh nói con bé thi rất tốt và muốn đến trường Đại học Hồng Kông ư? Năm ngoái em đã hỏi nó có muốn đến trường Đại học Hồng Kông không, nhà văn Trương Ái Linh mà con bé ngưỡng mộ cũng từng học tại khoa tiếng Trung của trường Đại học Hồng Kông, con bé đã động lòng."

Giang Mãnh Nam chỉ lắc đầu: "Bây giờ không thể so với lúc trước vì con bé đã có bạn trai rồi. Hơn nữa bọn chúng... Thân, Kỳ Thịnh và bạn thân của con bé đều đã hứa hẹn sẽ học cùng một trường đại học."

"Thế nào cũng được, em chỉ muốn tặng cả thế giới cho con bé để nó trở thành nàng công chúa thật sự."

Giang Mãnh Nam nhận ra bà thật tâm muốn bù đắp những thiếu sót mà mình đã nợ con gái trong biết bao nhiêu năm qua.

Có điều... Tốt quá hóa dở, những thứ bà muốn cho con gái của mình chưa chắc đã là điều mà cô cần lúc này.

"Từ nhỏ cục cưng đã bị anh chiều hư nên rất bướng bỉnh, chuyên để bụng mấy chuyện vặt vãnh, anh cảm thấy con bé sẽ không thích sự sắp đặt này đâu."

Hơn nữa chưa chắc cô có thể thích Lục Mạn Chi hay không.

Mấy năm qua tuy cô không hận mẹ của mình nhưng chắc chắn cô không hề yêu bà.

"Chúng ta bàn bạc sau đi, việc này không thể gấp được." Giang Mãnh Nam nói: "Chúng ta phải ưu tiên nguyện vọng của con bé, có thể khuyên như không được ép buộc, con bé đã trưởng thành."

Lục Mạn Chi nâng mặt Giang Mãnh Nam lên, nhẹ nhàng hôn lên đó rồi kề sát mặt mình vào mặt ông vô cùng thân mật.

"Anh Mãnh, anh rất thương con bé, cảm ơn anh rất nhiều."

"Em nói gì thế, đó là con gái của anh, anh không thương nó được sao?"

"Vâng."

Sau khi ngâm nước nóng thoải mái, Lục Mạn Chi thay bộ đồ khác, Giang Mãnh Nam lấy mũ lưỡi trai trên giá đỡ xuống: "Anh đưa em đến khách sạn."

"Cái gì, đêm nay em sẽ ở lại đây, không đến khách sạn đâu."

"Em ở lại đây?"

"Đúng vậy, chúng ta chia xa nhiều năm như vậy mà em chưa từng qua lại với người đàn ông nào, anh tưởng chỉ một lần là đủ rồi ư?"

Giang Mãnh Nam biết người yêu của ông trước giờ đâu dễ thỏa mãn như vậy, đêm nào cũng quấn lấy ông muốn rất nhiều lần.

Ông cười bất đắc dĩ: "Đợt lát nữa cục cưng sẽ về."

"Đúng lúc anh có thể giới thiệu với nó, em là mẹ của nó." Lục Mạn Chi ôm lấy cổ Giang Mãnh Nam, nũng nịu với ông: "Vậy được không? Anh Mãnh."

"Ôi..."

Bỗng nhiên có tiếng vặn chìa khóa vang lên, Giang La đẩy cửa bước vào: "Ba, con nhìn thấy xe đẩy của ba ở dưới lầu, hôm nay ba dọn quán sớm thế?"

Lục Mạn Chi mới vừa mạnh miệng muốn nhận lại con gái nhưng giờ đã sợ cong đuôi, bèn trốn ra sau lưng của Giang Mãnh Nam, để vóc người cao lớn của ông che chắn mình lại: "Thôi rồi!"

Giang La cúi đầu đổi giày, bỗng nhiên cô thấy đôi cao gót màu đen Jimmy Choo đang nằm ngay ngắn ở cửa.

Cô bỗng mở to hai mắt...

"Wow!"

Cô lập tức ngửi được hương thơm tỏa ra khắp phòng, là hương nước hoa của phụ nữ trưởng thành mà trước giờ cô chưa từng ngửi thấy.

Giang La kinh ngạc nhìn Giang Mãnh Nam, lúc này cô mới phát hiện có một người phụ nữ đang nấp sau lưng ba của mình.

"Wow wow wow! Ba! Ba đang xem mắt ư? Sao ba không báo với con một tiếng?"

"Ba có muốn con ra ngoài tránh đi một chút hay không?"

Giang La hoàn toàn không bài xích chuyện Giang Mãnh Nam coi mắt, thỉnh thoảng cô còn làm mai ba với dì thầm mến ba, ví dụ như dì Vương cách vách... Cô rất muốn tác hợp cho hai người họ.

Ba đã lớn rồi nên phải có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, cứ đơn chiếc một mình là thế nào.

Có điều Giang Mãnh Nam còn không thèm đi coi mắt, ông vốn không muốn tìm người sống chung với mình.

Ông không có ý định này.

Cho nên đây là lần đầu tiên ông dẫn phụ nữ về nhà.

Giang La cẩn thận bước đến muốn nhìn thấy người phụ nữ sau lưng ba mình, có điều bà cứ tránh cô miết.

Trong vóc dáng khá xinh xắn, dường như còn trẻ lắm, có lẽ chỉ lớn hơn cô vài tuổi.

Khó trách ba từ chối hết mấy dì ở ngõ Vũ Túc, hóa ra ba thích kiểu trẻ trung thế này.

Đúng là... Một lời khó nói hết.

Ánh mắt của Giang La dần trở nên quái lạ: "Ba à, con nên gọi đó là dì hay chị nhỉ?"

Giang Mãnh Nam sợ con gái hiểu lầm bèn kéo Lục Mạn Chi từ sau lưng ra rồi giới thiệu: "Đây... Cục cưng đến đây làm quen đi, người đẹp này là mẹ của con, mẹ ruột."

Lúc này Giang La mới thấy rõ tướng mạo của người phụ nữ đó.

Khoan đã... Sao trông quen thế nhỉ?

Người mẹ này quen quá rồi.

"Hình, hình như con đã gặp bà ấy ở nơi nào rồi thì phải?"

"Có lẽ con không chỉ gặp mẹ trên TV chỉ một lần, mấy tháng trước con cũng đã gặp cô ấy ở thành phố Thâm Hải, cô ấy là Sylvia mà con luôn miệng nhắc tới khi quay về."

Gương mặt Lục Mạn Chi đỏ bừng, chưa bao giờ căng thẳng như lúc này, dù lần đầu bà đóng phim cũng... Không căng thẳng như bây giờ.

"Ha ha, xin chào, mẹ... Mẹ là Lục Mạn Chi, con là mẹ của mẹ, à không mẹ là mẹ của con." Lục Mạn Chi nhanh chóng tìm kiếm trong túi xách của mình, ấp úng nói: "Mẹ mẹ mẹ... Mẹ có mang quà đến cho con."

Rõ ràng đây không phải là lần đầu hai người gặp nhau nhưng Lục Mạn Chi vẫn căng thẳng không biết phải làm gì khi làm quen với cô trong vai trò là một người mẹ.

Quan trọng hơn là... Bà không thấy quà đâu cả.

Thỏi son mà bà đã cẩn thận chọn cho cô đâu rồi?

Nó đâu mất rồi?

QAQ

Thôi xong, thật là mất mặt!

Có khi nào cô sẽ ghét người mẹ này hay không?

Thôi xong rồi!

"Xin xin xin lỗi, mẹ không thấy quà ở đâu cả."

Giang Mãnh Nam vội vàng nói: "Hay là nó vừa rớt ở trên giường rồi?"

"Em không lên giường thì sao rơi trên đó được?"

"Vậy em tìm thử trên ghế có không, vừa rồi chúng ta ngồi trên ghế, chắc chắn nó đã rơi xuống dưới bàn."

Lục Mạn Chi bèn đánh ông một cái: "Không có, anh nói mấy chuyện này trước mặt con cái làm gì!"

"À." Giang Mãnh Nam gãi đầu.

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi