TRÚC MÃ CỦA TÔI YÊU NHAU RỒI?

8

Hiện trường đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng. Người chủ trì đại cục là Tô Hằng cũng kì lạ mà giữ im lặng.

Đàn chị trong hội học sinh xuất hiện ổn định cục diện.

“Được rồi, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm chậm tiến độ của chúng ta.”

Nhưng mà hiện tại…..nam chính chạy rồi.

Đàn chị đặt ánh mắt lên người Tô Hằng, “Tiểu Tô, hay là cậu thử xem?”

Tô Hằng ngạc nhiên: “Em?”

Không đợi anh ấy trả lời, Trần Chế đột ngột xuất hiện: “Để em để em! Em sớm đã nhìn không thuận mắt tên tiểu tử Lý Lạc, động tay động chân, diễn thì dở. Đạo diễn! Hãy cho em cơ hội được cùng ngài tạo nên một kiệt tác!”

???

Cái quái gì vậy? Không thèm hỏi ý kiến của tôi à?

Còn nữa, mắt của tên này có vẻ không được tốt lắm, đến một ngón tay của tôi Lý Lạc cũng chưa chạm qua,sao bây giờ cậu ta đã thành tên biến thái chuyên động tay động chân rồi?

Cứ như thế, Trần Chế đã gia nhập đoàn phim lúc nào không hay.

“Này, sao tên tiểu tử cậu lại xuất hiện đúng lúc thế. Nói! Cậu lén lén lút lút trốn ở một bên là muốn làm gì?”

“Còn không phải Tô Hằng cũng ở đây sao, tôi sợ cậu ta với cậu……” Trần Chế đứng ở đó lẩm bẩm.

Tôi không nghe rõ cậu ấy nói cái gì, vẫy vẫy tay.

“Thế cậu kính nghiệp một chút, tí nữa đừng có đình công, liên luỵ đến việc tôi kiếm tiền.”

Trần Chế là một người cả thèm chóng chán, cái này thì tôi hiểu rõ.

“Được thôi Kiều Kiều! Tôi sẽ nghe lời, ở lại đây với cậu!” Cậu ấy đột nhiên nói to, đồng thời nhìn Tô Hằng nhướng mày.

Mấy người đi ngang qua cười cười: “Đôi này thật ngọt ngào!”

Tô Hằng đứng cạnh máy quay, áp suất xung quanh thấp xuống cực độ nhưng vẫn không thể áp chế được sự nhiệt tình như lửa của Trần Chế.

Những cảnh quay đơn của tôi đã sắp xong rồi, Trần Chế cũng không cần quay bổ sung quá nhiều cảnh nữa. Vì thế rất nhanh đã đến cảnh chúng tôi đối diễn.

“Nam nữ chính chuẩn bị một chút, sắp bắt đầu quay rồi!”

Tôi và Trần Chế dựa vào mấy chục năm ăn ý, diễn một phát ăn ngay, qua được cả người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Tô Hằng.

Tôi rất hài lòng: “Đây coi như là sự công nhận năng lực của chúng ta!”

“Hừm, tôi thấy Tô Hằng không thể chấp nhận được việc chúng ta ở cùng một chỗ.” Trần Chế nói, giọng như đòi nợ.

Buổi chiều, đến phần mấu chốt là phân cảnh tỏ tình.

Giữa trưa, người nhận được lệnh lúc lâm nguy là Trần Chế xem xong kịch bản, yên tĩnh lạ thường.

“Là….có gì không hài lòng sao?” Đối với bộ phim này thật ra tôi không nắm chắc lắm.

Trần Chế gật đầu: “Nam chính không nên nói như này.”

Tôi suy tư trong giây lát, đồng ý nhượng bộ: “Nếu không thì cậu tự mình phát huy nhé?”

Trần Chế đang định nói thì bị Tô Hằng xen ngang: “Anh không đồng ý.”

“Kiều Kiều đồng ý rồi! Cậu không đồng ý?”

“Mỗi người đều muốn tự mình phát huy thì quay thế nào?”

“Làm sao? Tô đạo diễn tức giận à?”

Tôi nhanh như chớp xông vào giữa hai người họ.

“Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, giữ hoà khí.” Tôi vỗ vai Tô Hằng rồi lại vỗ đầu Trần Chế, muốn xoa dịu bọn họ.

“Tôi muốn tự mình phát huy!” Trần Chế rất ấm ức, giống như một chú chó con vậy.

Tô Hằng “hừ” một tiếng, không nói gì, tôi biết là anh đồng ý rồi.

“Nào, nam nữ chính về chỗ!” Nhân viên hiện trường hô.

Trần Chế kéo tay tôi rất tự nhiên: “Đi tôi Kiều Kiều.”

Ngữ khí cũng thay đổi, đây là….nhập vai rồi?

Đèn pha chiếu xuống, mỗi một tia sáng, mỗi một phiến lá đều rất hoàn mỹ. Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Chế, mắt hắn rất đẹp, mũi cao, mặt nhỏ, tuy là sinh viên thể dục nhưng da hắn không quá đen, vả lại nhìn rất khoẻ khoắn. Thật sự mà nói, tên gia hoả này có chút xinh đẹp.

“Sao mà nhìn tôi chằm chằm thế, chị?” Cậu ấy đột nhiên cúi thấp người, nói nhỏ vào tai tôi.

9

Lần này, tôi không cho cậu ấy một bạt tai mà trái lại còn đứng sững tại chỗ, gay go rồi! Sao không cử động được thế này? Thậm chí chân hình như sắp không vững nữa rồi?

Lúc này, tôi đã hiểu cảm giác tim bị lỡ một nhịp trong tiểu thuyết là như thế nào rồi.

“Kiều Kiều, đến thoại của cậu rồi.”

“Ồ ồ!” Tôi định thần lại, “Hôm nay….. đi chơi với cậu rất vui.”

“Là đi chơi rất vui hay là đi với tôi rất vui?”

“Đi với cậu….rất vui.” Tôi vô thức trả lời, nhưng theo kịch bản phải là: “Đều rất vui.”

“Tôi có vài lời muốn nói với cậu.” Cậu ấy sít sao ôm lấy tôi, mái tóc mềm mại cọ cọ vào hõm cổ tôi.

Tôi không thể nói được gì, chỉ có thể vỗ vỗ lưng cậu ấy

“Chị ơi, tôi thích chị rất lâu rồi… chị còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Chị đuổi theo tôi suốt ba con hẻm. Lúc đó tôi đã thích chị rồi, rất rất thích chị. Chị nói xem, trên thế giới này sao lại có người con cái đáng yêu như vậy chứ, thật may là tôi đã gặp được rồi. Nhưng mà lúc đó, tôi lùn hơn chị, thành tích cũng kém, tôi nghĩ đợi bao giờ có cơ hội sẽ nói ra, kết quả đợi đã nhiều năm như vậy. Tôi thật sự rất thích chị, nhưng cũng sợ mất đi chị. Muốn ở bên chị, ở bên nhau cả một đời….có thể cho tôi một cơ hội không?”

Tôi gật đầu: “Có thể.”

“Cắt!” Nghe thấy đạo diễn hô cắt, tôi dần ổn định lại tinh thần.

Điều Trần Chế nói là câu chuyện thật của chúng tôi, thế tình cảm của cậu ấy thì sao?

Tôi không thể xác định, nhưng tôi muốn biết đáp án.

“Trần Chế, diễn không tồi.” Tô Hằng cười cười nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói.

Đúng vậy, tất cả….đều là diễn thôi.

Quả nhiên là tôi nghĩ nhiều rồi.

Phân cảnh cuối cùng là quay toàn cảnh, Trần Chế phải chở tôi bằng xe đạp.

“Chị, ngồi vững đó!”

Theo thói quen tôi ôm lấy eo cậu ấy, giống như mọi lần cậu ấy chở tôi, nhưng người Trần Chế bỗng cứng đờ.

“Bám chắc.”

“Tôi ngồi yên sau của cậu ba năm cấp hai đó.” Tôi chọc vào lưng cậu ấy.

“Vốn dĩ lên cấp ba cũng có thể ngồi thêm ba năm.”

“Là do chuyện gì nhỉ? Để tôi nhớ xem….”

“Còn không phải là do Tô Hằng cau có, nhất quyết cướp cậu từ chỗ tôi đi sao.”

Nhớ ra rồi, hai con người ấu trĩ này tranh giành đòi chở tôi m, thế là phân ra ngày lẻ là Trần Chế, ngày chẵn là Tô Hằng. Sau đó, tôi không thể chịu được nữa,học đạp xe, nhưng vì giữ thăng bằng không tốt nên không biết đi. Tô Hằng uốn nắn tôi cả một học kì thì tôi mới đi được. Cuối cùng là ba chúng tôi mỗi người một xe. Những hồi ức đó rất trân quý, giống như một viên ngọc trai được khảm nơi đẹp nhất trong thanh xuân của tôi.

10

Trần Chế lái xe rất ổn định, tôi từ từ buông tay ở eo cậu ra.

“Đừng buông….”

Vì thế tôi lại đặt tay lên, nhưng không được tự nhiên như trước.

Tim đập vô cùng nhanh.

Tôi hình như… thích cậu ấy rồi.

“Những lời lúc nãy là thật đấy.”

Tôi xuất thần, sau một hồi im lặng, tôi hỏi: “Cậu nói gì?”

“Ý của tôi là, tôi thích cậu, rất rất thích cậu. Kiều Kiều, có thể cho tôi một cơ hội không?”

Những lời của Trần Chế chắc chắn đến kì lạ, nhưng tất cả đến rất bất ngờ, tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

“Không cần trả lời tôi luôn đâu, Kiều Kiều.”

Sau khi quay xong trở về kí túc xá, cả người tôi đều trở nên ngơ ngẩn.

“Kiều Kiều! Cậu xem tin trên page trường chưa? Cái này có phải cậu không?” Là bạn cùng phòng tôi-Hạ Hạ.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra. Hôm nay bận cả ngày nên không lướt điện thoại, kết quả phát hiện ra tài khoản trên mạng của tôi đều đã nổ tung.

Có người hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại đa số đều là mắng chửi tôi.

Tôi tìm bài đăng kia, tiêu đề giật tít là: “Bạch liên hoa câu dẫn bạn trai tôi, ai giúp tôi với!”

Là do bạn gái Lý Lạc đăng, các bình luận bên dưới đều là những lời khó nghe.

Bạn cùng phòng vây lại bên cạnh an ủi tôi, lúc này tôi thật sự rất bất lực. Trước kia tôi thấy các con chữ đều vô cùng sống động, nhưng giờ đây hình như nó đã cứng nhắc, bợt bạt.

“Kiều Kiều, tôi đang ở dưới lầu.”

Là Trần Chế.

Lúc gặp cậu ấy, tôi cuối cùng cũng không cầm được mà rơi nước mắt.

Trần Chế ôm lấy tôi, đây là lần thứ ba trong ngày cậu ấy ôm tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cậu ấy đáng dựa dẫm đến thế.

“Cậu còn có tôi.” Cậu ấy an ủi.

Trần Chế đưa cho tôi một chiếc băng ghi hình, ghi lại quá trình tôi và Lý Lạc đối diễn, cả lúc mà bạn gái cậu ta mắng chửi tôi cũng được quay lại.

Sau khi khóc xong, tôi ổn định lại tâm tình mới nhớ ra hỏi cậu ấy: “Sao cậu lại quay cái này?”

“Bởi vì mỗi một thứ liên quan đến cậu tôi đều không muốn bỏ lỡ.”

Cậu ấy nhìn tôi chăm chú, chân thành nói.

“Trần Chế.”

“Ừm?”

“Tôi đồng ý.”

“Sao cơ?”

“Tôi nghĩ, tôi cũng thích cậu.”

Có lẽ tình cảm này đã có từ rất lâu rồi, nó ở sâu trong mọi ngóc ngách của trái tim tôi, bắt đầu từ khi nào? Có lẽ bắt đầu từ những lần cậu ấy không ngần ngại đứng chắn trước mặt tôi, cũng có lẽ do dáng vẻ lúc cậu ấy nói những lời ngốc nghếch, buồn cưới trông rất đáng yêu….nhiều hồi ức, nhiều kỉ niệm, ghép lại với nhau đã tạo nên một người tôi thích đến thế.

Đột nhiên điện thoại reo lên, là Tô Hằng. Lúc này tôi mới phát hiện anh ấy đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

“Kiều Kiều, anh đã liên hệ với người phụ trách xoá bài đăng kia rồi.”

“Anh lập tức qua đó.”

“Kiều Kiều, em ổn không?”

“Kiều Kiều?”

Tôi nhìn cuộc gọi đến, bình ổn lại tâm tình, tôi không muốn Tô Hằng lo lắng.

“Alo, anh?”

“Kiều Kiều, em đang ở một mình à?”

Nghe ra được Tô Hằng đang rất sốt ruột, tôi lập tức trấn an anh ấy.

“Yên tâm, em vẫn ổn, có Trần Chế ở cạnh em rồi!”

Đang nói tôi lại ngẩng đầu nhìn cậu ấy, Trần Chế đứng ngốc rất lâu, nắm lấy tay tôi thế nào cũng không buông.

Đầu điện thoại bên kia đột nhiên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nông của Tô Hằng.

“Anh ơi?”

“Kiều Kiều, yên tâm, anh sẽ xử lí tốt.”

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Một lúc sau, Tô Hằng gửi tới một tin nhắn.

“Kiều Kiều đừng sợ, có anh trai đây rồi.”

11

Tôi không nhớ tối đó đã ngủ đi như thế nào.Ngày hôm sau, tin đồn đó đã được làm rõ.

Tôi không biết Trần Chê và Tô Hằng đã làm gì, cô bạn gái kia của Lý Lạc công khai đăng thư xin lỗi, đem chân tướng của sự việc nói rõ, những người khi trước chửi tôi giờ quay sang chửi cô ta.

Tôi không phải thánh nhân nên không thể nói ra lời tha thứ được, tôi chỉ cam đoan bản thân sẽ không sỉ nhục cô ta, mà cô ta hiện tại cũng phải quả mà cô ta đã gieo.

Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh sáng rất tốt,sương mù rồi sẽ tan biến, không phải sao?

“Kiều Kiều, mau xuống đây!” Trần Chế nhắn tin tới.

Tôi xuống dưới lầu, từ xa đã thấy một thiếu niên mặc sơ mi trắng đang chạy về phía tôi.

Tay cậu ấy ôm một bó hoa, chân thành mà mãnh liệt nở rộ trong tuổi 20 của tôi.

“Kiều Kiều! Làm bạn gái của tôi nhé!” Cậu ấy tặng tôi bó hoa.

Tôi không hiểu lắm, rõ ràng hôm qua đã đồng ý với cậu ấy rồi mà.

“Bày tỏ đương nhiên phải bắt đầu bằng một bó hoa rồi!” Cậu ấy cười tươi.

Tôi cười nhận lấy, tôi biết cậu ấy sợ chuyện hôm qua đã khiến tôi bị ảnh hưởng, gióng trống khua chiêng tặng hoa cũng là đang muốn giúp tôi.

“Trần Chế, cậu học cái này ở đâu thế? Nào là sơ mi trắng, nào là hoa.” Tôi đùa hỏi cậu ấy.

“Cậu dạy tôi mà!”

“?”

“Kiều Kiều, cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cậu viết cậu hi vọng có một chàng trai trong tim đều là cậu, chàng trai đó sẽ mặc sơ mi trắng, vào mùa hạ, bước vào cuộc đời cậu bằng một bó hoa.”

Tôi kinh ngạc, những thứ nhỏ nhặt này đến tôi còn không nhớ….mà cậu ấy vẫn có thể nhớ rõ như vậy.

“Cậu đã đọc bao nhiêu…..” tôi căng thẳng nuốt nước bọt

“Đã đọc rất nhiều cuốn rồi,à, trừ cái cuốn sinh viên thể dục và sinh viên y đó, đọc qua đã không thể đọc tiếp rồi, cậu sửa lại ngay đi, rõ ràng sinh viên thể dục với tiểu thuyết gia thanh mai trúc mã có sức hấp dẫn hơn mà.”

Mặt tôi đỏ bừng, ai mà biết mấy thứ tôi viết chơi chơi lại bị người khác đem ra nghiên cứu chứ.

Tôi vô cùng xấu hổ, không kìm được mà bước nhanh hơn.

“Còn nữa, Kiều Kiều, trong tiểu thuyết còn rất nhiều thứ chúng ta chưa từng thử qua, chúng ta phải thử mỗi thứ một lần mới được!” Trần Chế ở một bên tham vọng nói.

Mặt của tôi càng đỏ hơn, tôi biết rõ những thứ tôi viết xấu hổ như thế nào.

Tôi phải đổi nick clone mới rồi.

12

Sau khi ở bên Trần Chế, cảm thấy không có gì thay đổi, lại cảm thấy cái gì cũng đổi rồi.

Trần Chế vẫn đối xử với tôi như trước, chúng tôi cùng nhau bày trò, chơi rất vui.

Chỉ là bên cạnh không còn Tô Hằng nữa.

Sau sự việc ngày hôm đó, ở trường tôi không nhìn thấy anh nữa.

Anh tự trách, cảm thấy rất hổ thẹn vì không chăm sóc tốt cho tôi.

Thật ra không phải như vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi đã trưởng thành dưới sự bảo vệ của anh.

Mặc dù bằng tuổi nhưng anh lại thành thục hơn tôi, vì có anh mà chúng tôi trở nên tốt đẹp hơn.

Anh không chỉ là anh trai mà còn là một tấm gương để tôi noi theo.

Tôi hỏi tình hình của anh gần đây nhưng anh không nói, chỉ khuyên tôi phải chú ý học tập, học cách trưởng thành.

Sau đó vẫn là Trần Chế nói cho tôi biết, anh được cử ra nước ngoài học chuyên sâu, đã nhận được offer rồi.

Tôi ngạc nhiên vì anh không từ mà biệt, muốn hỏi anh nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Đến tận ngày anh bay, chúng tôi đến tiễn.

Tôi thấy anh vẫn dịu dàng như trước. Viền mắt tôi đỏ lên, không nói được lời nào.

Tô Hằng xoa đầu tôi: “Cũng không phải anh không trở lại, đừng khóc. Hãy tự chăm sóc tốt bản thân nhé!”

Tôi gật đầu.

“Bảo trọng.” Trần Chế cười, gật đầu chào anh.

“Nếu tên tiểu tử nhà cậu dám đối xử không tốt với Kiều Kiều, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”

Trần Chế thu lại nụ cười: “Tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu ấy cả đời.”

Cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi.

Tô Hằng cười, chào tạm biệt chúng tôi, cũng giống như đang chào tạm biệt quá khứ.

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi