Hoắc Mạc không trả lời ông nhưng thật ra ba mẹ Lục ở phía sau thấy được.
Bọn họ phía sau anh nhìn người đàn ông trung niên đã gọi Hoắc Mạc.
Suy nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Đó là ba của Hoắc Mạc.
Ba Hoắc ho khan một tiếng, có chút xấu hổ: “Tiểu Mạc, đã lâu không gặp.” Ông đưa một tay ra để giữa không trung.
Hồi lâu ba Lục mới nắm lấy: “Anh Hoắc, đã lâu không gặp.”
Ba Hoắc hơi dừng lại một chút đánh giá mấy người đang đứng trước mặt.
"Chúng tôi đưa Tiểu Mạc tới tham gia thi đấu.” Ba Lục Lu mỉm cười như thể bọn họ là người một nhà.
Ba Hoắc nhìn Hoắc Mạc rồi rút tay về.
Trên mặt anh từ đầu đến cuối đều không hề có chút cảm xúc, theo Lục Du lướt qua vai Tamura đi vào cửa.
Tamura nhướng mày suy nghĩ, dùng tiếng Nhật hỏi mẹ mình: "Sao mẹ không gọi Tiểu Mạc? Không phải mẹ rất nhớ nó sao?"
Itou nghiêm mặt, cặp mắt quyến rũ trừng Tamura: "Đừng làm rộn." Nói xong đạp giày cao gót đi theo đoàn người vào hội trường.
Vòng thứ ba, Hoắc Mạc lên thi đấu.
Tamura tìm được một chỗ ngồi ngay cạnh Lục Du, anh ta ngồi đó nhìn Hoắc Mạc.
Khi Lục Du nhìn thấy Tamura liền giật mình.
Tamura biết cô, cô gái đã đi cùng Hoắc Mạc ở Nhật Bản sáu năm trước.
Anh ta cười cười, còn nháy mắt với Lục Du.
Đến khi thi đấu bắt đầu, sự chú ý của anh ta hoàn toàn tập trung vào bàn cờ.
Mấy năm gần đây, phong cách chơi cờ của Hoắc Mạc thay đổi mạnh mẽ, đặc biệt thích cách đánh nhanh, nước đi rất lạ khiến cho không có người nào có thể đoán được.
Đối thủ là Park Tae-hwan cửu đẳng của Hàn Quốc, đại diện cho đội Thái Lai Thần Giang Tô.
Cách đánh cờ của người này bảo thủ, thận trọng cho nên rất nhanh đã rơi vào thế bị động.
Không tới một tiếng, thế cục trận đấu đã định.
Tamura dựa lưng vào ghế, tư thế ngồi phóng túng.
Anh ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Du, khi Lục Du nhận thấy Tamura đang nhìn mình thì dáng vẻ tươi cười của anh ta lại càng không kiêng nể gì.
Anh ta nhích lại gần cô, dùng tiếng Nhật nói: "Mẫu người phụ nữ Tiểu Mạc và tôi thích hóa ra lại giống nhau."
Lục Du lạnh lùng nhìn anh ta, mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt.
Trận đấu này Hoắc Mạc dễ dàng giành được chiến thắng.
Nắm bắt trận đấu đội Hàng Châu vượt lên dẫn đầu.
Nửa hiệp sau, Hoắc Mạc cùng các thành viên khác trong câu lạc bộ tham gia hội nghị còn Lục Du thì theo đoàn những người mê cờ ra ngoài hội trường.
Có rất nhiều người, Lục Du do dự một lúc liền đi tới lối thoát hiểm.
Lối đi thoát hiểm tối đen như mực, có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân.
Vốn dĩ ngoài hành lang chỉ có mỗi tiếng bước chân của Lục Du, nhưng chẳng mấy chốc, cô lại nghe thấy tiếng bước chân của đàn ông sau lưng.
Cô quay đầu nhìn thì thấy Taruma đang đứng ở góc cầu thang trên tầng hai.
Tamura và Hoắc Mạc trông rất giống nhau, thậm chí ngoại trừ khí chất ra thì những cái khác đều giống như là một người.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa đầu xuân, nụ cười ngả ngớn nơi khóe miệng.
Lục Du cũng có nghe thầy Nhiếp nhắc đến Taruma.
Anh ta là con trai lớn của ba Hoắc và mẹ ruột Hoắc Mạc.
Sau khi hai người ly hôn thì Taruma đưa cho Itou còn Hoắc Mạc thì đưa cho nhà họ Hoắc.
Khi ba mẹ Hoắc Mạc ly hôn, Tamura và Hoắc Mạc đều còn rất nhỏ.
Hai người bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh gia đình không giống như tự nhiên tính cách cũng khác hẳn.
Tamura bước xuống cầu thang, ngón tay trượt một đường dài trên bức tường sơn, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh Lục Du: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ thi đấu với bạn trai nhỏ của em.” Thì ra anh ta cũng nói được tiếng Trung Quốc, nhưng lại đặc khẩu âm nên nghe vừa sứt sẹo vừa chua chát.
Lục Du dừng lại, giương mắt lên, đột nhiên cười cười: “Cho nên?”
“Cho nên, tôi rất mong chờ nhìn thấy bộ dạng thua cuộc của Hoắc Mạc.” Anh ta nói: “Có phải giống như sáu năm trước dựa vào người em lén khóc hay không?"
Tamura nghiêng người, cơ thể cao lớn đè ép Lục Du, hơi thở ẩm ướt phả vào cổ cô: "Có đôi khi, tôi thực sự rất ghen tị với Tiểu Mạc."
Anh ta cười tủm tỉm nói, giây tiếp theo liền bị một tay Lục Du ghì chặt vào bức tường cũ.
Cô nắm lấy cổ áo Tamura, một tay để ngang qua cổ anh ta.
Lục Du nhìn chằm chằm vào Tamura như thể đang khóa đối thủ của mình trên một võ đài quyền anh.
"Hoắc Mạc" cô kiễng chân lên, gằn từng chữ, "Tuyệt đối sẽ không thua anh."
Tamura cong môi, giơ tay lên: "ごめん (xin lỗi)."
Lục Du buông tay ra, quay đầu đi ra khỏi lối thoát hiểm.
Tamura xoa xoa gáy, ý cười càng lúc càng nhiều.
Tuyển thủ Lục thực sự là một người thú vị.
Đội Hàng Châu bao trọn tầng dưới của khách sạn Tam Nguyên cho các tuyển thủ ở.
Sau khi họp xong, Hoắc Mạc trở về phòng khách sạn để chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
Căn phòng rất yên tĩnh, ba mặt cửa sổ kính kiểu Pháp ngăn cách khách sạn với con phố rực rỡ ánh sáng bên ngoài.
Hoắc Mạc đứng trước cửa sổ, dùng bút trắng chiếu lại trận đấu với kỳ thủ Park sáng nay lên cửa sổ.
"212." Anh vẽ một vòng tròn, cây bút dừng lại trên mặt kính.
Tấm kính phản chiếu ánh sáng của những chiếc đèn lồng đủ màu sắc bên ngoài, sau bàn cờ anh nhìn thấy hình bóng của mình đang lơ lửng trên khung cửa sổ.
Trong trận đấu này, anh quả thật đã mắc một số sai lầm không cần thiết.
Nếu không phải những...!này, anh đã sớm vây khốn Park Tae-hwan.
Ở bước 212, anh đã phạm lỗi.
Lúc anh đi nước cờ này, anh thoáng thấy Tamura và Lục Du dưới sân khấu trong màn hình trước mặt, anh ta ngồi cạnh Du Du, vẻ mặt lỗ mãng.
Vết mực trắng lan dần trên cửa kính, vòng tròn màu trắng dính vào quân cờ đen ở nước 211.
Anh lấy giấy lau đi, rồi ngồi trên ghế sofa bên cạnh giường.
Một lúc lâu sau, anh gửi một tin nhắn cho Lục Du:
[Du Du, nhớ em.]
Sau đó, anh ném điện thoại xuống giường, tiếp tục ngửa đầu nhìn bàn cờ dày đặc quân trắng đen đan xen với nhau trên cửa kính.
Anh cứ nghĩ nếu như sử dụng kỹ thuật đánh cờ của ba mình trong quá khứ, anh sẽ có thể vượt qua giai đoạn quan tử [1]trong vài bước.
[1] Giai đoạn quan tử: Một trận đấu cờ vây sẽ diễn ra trong 3 giai đoạn: Khai cuộc, Trung bàn, và Thu quan (hay còn gọi là Quan tử).
Một lúc lâu sau, anh nghe thấy sau lưng có một giọng nói trong trẻo của ai đó gọi tên mình Anh giật mình, quay lại thì thấy Lục Du với một túi đồ ăn đang đứng ở phía sau.
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ giống như ánh nắng mặt trời vào buổi sáng.
“Tiểu Miêu, sao anh lại không đóng cửa?” Lục Du đặt túi đồ ăn xuống, đi ra đóng cửa lại.
Hoắc Mạc dựa vào cửa sổ, ngơ ngác nhìn cô đóng cửa, cởi áo khoác, lấy các loại thức ăn mùi vị kỳ quái trong túi ni lông ra, tách đũa nhựa bắt đầu ăn.
"Tiểu Miêu, anh có đói không? Em có mua chân gà ngâm sả ớt này."
Khi hỏi, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc đứng yên trước cửa sổ kiểu Pháp đối mặt với cô.
Có lẽ là đèn trong phòng anh quá sáng, hoặc cũng có thể là đèn neon ngoài cửa sổ quá lập lòe nên Lục Du nhìn thấy Hoắc Mạc giống như một người bước ra từ ánh sáng, yên tĩnh mà chói mắt.
"A, ừm.” Một lúc lâu sau, anh mới từ cửa sổ đi đến bàn, cầm móng vuốt của Lục Du và đưa một nửa cái cánh gà tới miệng mình.
Anh chưa từng ăn thứ này, mới cắn một cái đã bị vị cay của sả ớt kích thích.
Hoắc Mạc sặc một cái, từ khóe mắt rơi xuống một vài giọt nước mắt.
“Anh không ăn được cay à?” Lục Du cười xùy một tiếng, ngón tay sờ khóe mắt ngấn lệ của anh:“Vậy lần sau em sẽ mua vị thịt nướng.”
“Vị thịt nướng?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, lần trước em thấy trong tủ lạnh nhà anh có rất nhiều đồ ăn vặt có vị thịt nướng.”
Những món ăn vặt đó… còn không phải là chuẩn bị cho người cần phải kiểm soát cân nặng nhưng lại không chịu từ bỏ thói quen ăn vặt hay sao.
Lúc cậu mới về Trung Quốc đã nhờ chị Phong mua những đồ ăn vặt này dùm anh.
Chị Phong còn đặc biệt kinh ngạc hỏi: "Không phải chứ Tiểu Mạc? Trước giờ cậu có bao giờ mua đồ ăn vặt đâu?? Cậu cũng biết thích ăn mấy thứ này không tốt cơ mà!!"
Đồ ăn vặt? Mỗi miếng đồ ăn vặt anh ăn từ nhỏ đến lớn còn không phải là do bị tuyển thủ Lục mạnh mẽ nhét vào miệng hay sao!!
"Ừ, chưa từng mua." Anh thành thật thừa nhận.
Chị Phong nín cười, ra hiệu cho trợ lý đi siêu thị chọn thật nhiều đồ ăn vặt, sau đó lấp đầy một nửa tủ lạnh của anh.
“Được.” Anh ngồi bên cạnh cô, tựa đầu nhìn chằm chằm vào Lục Du.
Lục Du ăn một hồi liền nghĩ đến chú Giang không bao giờ cho phép mình ăn đồ ăn vặt, cũng nghĩ đến buổi tối Hứa Lộ gọi điện thoại cho cô.
Ở đầu dây bên kia, cô ấy gần như lạc cả giọng, tự lảm nhảm:
"Du Du, Giang Nhược Trần bảo tớ cút đi." Cô ấy ở trong điện thoại miêu tả lại cảnh tượng đó.
Đế đô mưa như trút nước, Giang Nhược Trần cầm một cái dù đen nói với cô ấy: "Tôi đã nói là đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Sau đó cô nhận được tin nhắn của Hoắc Mạc, cô liền muốn đến đây.
Bởi vì chỉ có Hoắc Mạc mới có thể ở bên cạnh cô.
"Còn có hai ngày thi đấu nữa là đi Ninh Ba rồi."
“Mấy trận tiếp theo, em phải trở lại huấn luyện.” Lục Du có chút tiếc nuối, “nhưng mà em đã mua thẻ hội viên xong rồi nên có thể trực tiếp xem anh thi đấu.”
Cũng may lần này Hoắc Mạc thi đấu ở Trung Quốc.
Hoắc Mạc khẽ cười: "Ồ, vậy sao."
“Ừ.” Từ khi Hoắc Mạc đạt được đẳng cấp trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp, anh bắt đầu xuất hiện trong mắt công chúng.
Lục Du rảnh rỗi sẽ luôn theo dõi thi đấu, dần dần, cô có thể hiểu một chút.
Cô đeo kính, rút sổ ghi chú từ trong cặp ra, tính toán lịch trình trong sáu tháng cuối năm: "Tháng 5, em sẽ đến Mông Cổ tham gia thi đấu...!mà anh phải đi..."
Đối với Lục Du mà nói, có thể đem hết lịch trình ghi vào trong một cuốn sổ như vậy là đã phải hạ biết bao nhiêu quyết tâm.
"Du Du.” Hoắc Mạc ghé vào tai cô.
Cô đặt quyển sổ xuống, nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt anh: “Ừm?”
Hoắc Mạc tháo kính của cô xuống, hơi thở từ từ tiến lại gần.
Khi anh đến môi cô, Hoắc Mạc dừng lại, đôi mắt sâu hoắm trong hốc mắt nhìn cô chằm chằm.
Lục Du rất khó để kiểm soát suy nghĩ tập trung trong đầu chứ không phải trôi ào đi mất như lũ lụt.
Vài giây sau, nụ hôn của Hoắc Mạc vẫn rơi xuống môi cô.
Suy nghĩ của cô như vỡ oà, tay không biết để đâu liền ôm lấy cổ anh.
Hô hấp của cô càng ngày càng nặng nề, Hoắc Mạc tự giác thăm dò cái lưỡi nhỏ trong miệng.
Hoắc Mạc rất thông minh, mới đầu còn có chút theo bản năng nhưng sau đó anh liền thông suốt.
Anh nhẹ nhàng đưa lưỡi Lục Du lên, cùng mình quấn quýt một chỗ, những khớp xương tay rõ ràng ôm lấy khuôn mặt Lục Du, ngón tay vuốt ve da cô.
"Du Du." Anh dừng lại, đổi thành hai tay nâng mặt Lục Du.
Lục Du hít vài hơi, ôm trái tim đang đập kịch liệt không ngừng của mình.
Sau đó, anh cười nhạt, điểm một cái trên mũi cô: "ほしい (muốn)" Lục Du còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một nụ hôn dài lại rơi xuống.