"Cơm nấu xong rồi, ra ngoài ăn đi".
"Đến đây".
Thẩm Ngôn giấu tay sau lưng đi ra ngoài, Triệu Lâm Tô đang bày bát đũa.
"Hai giáo sư không ăn hả?"
"Có, tao bê lên trên rồi".
"Ồ".
Thẩm Ngôn chậm rãi đi sang, tới cạnh bàn ăn liền không chịu nhúc nhích tiếp.
Triệu Lâm Tô bày xong bát đũa ngước mắt nhìn cậu.
Nét mặt Thẩm Ngôn sâu xa khó dò.
"Sao thế?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Thẩm Ngôn mím môi, "soạt" một tiếng kéo chiếc phong bì sau lưng mình ra ngoài: "Cái này sao lại ở chỗ mày?"
Phong thư màu lam nhạt, cánh hoa anh đào trắng, Thẩm Ngôn liếc mắt một cái liền biết đây là phong thư tình cậu viết cho Đường Di.
Thư tình cậu viết cho Đường Di sao lại ở chỗ Triệu Lâm Tô?!
"Ồ, cái đó hả".
Giọng điệu Triệu Lâm Tô vẫn thản nhiên, dáng vẻ hờ hững: "Ăn cơm trước đã".
Ghế ngồi trước bàn ăn đã được kéo ra, Thẩm Ngôn ngồi xuống, đặt phong thư lên bàn: "Tao nhớ ngày hôm đó chúng ta đi uống rượu, tao có uống một chút, ngày hôm sau không thể tìm thấy bức thư tình này.
Cho nên nó đã bị mày lén lút lấy đi hả?"
Triệu Lâm Tô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn: "Sửa một chút, hôm đó chúng ta đi ăn thịt nướng.
Thẩm Ngôn: "..."
Đó là trọng điểm sao?!
"Còn nữa, tao không lén lút lấy đi", mười ngón tay Triệu Lâm Tô đan vào nhau đặt dưới cằm: "Chính mày đã cho tao".
"Hả?"
Thẩm Ngôn trợn to mắt: "Tao cho mày???"
"Lúc không có tao ở bên, tốt hơn hết mày đừng nên uống rượu".
Triệu Lâm Tô gắp thịt bò xào sang cho cậu: "Mày muốn biết gì thì ăn đi rồi ta cùng nói".
Thẩm Ngôn cầm đũa lên, vẻ mặt như chìm trong sương mù: "Rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trong trí nhớ của Thẩm Ngôn chỉ có cảnh tượng cậu đi ăn thịt nướng với Triệu Lâm Tô, mở hai chai bia.
Sau đó ký ức nhảy thẳng tới ngày tiếp theo khi cậu thức dậy ở trên giường.
Mất một thời gian dài sau khi tỉnh dậy cậu mới nhớ tới lá thư tình chưa gửi được của mình đã biến mất.
Chuyện quá mất mặt, cậu không muốn nhắc lại với Triệu Lâm Tô, ngược lại Triệu Lâm Tô thường xuyên lôi nó ra để trêu chọc cậu.
Không thể hiểu nổi suy nghĩ của con người này.
Thẩm Ngôn trợn to hai mắt nhìn Triệu Lâm Tô, rõ ràng cậu đã quên sạch chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Triệu Lâm Tô lại nhớ rất rõ tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó, bao gồm cả nhiệt độ, độ ẩm và mùi hương thực vật nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Tất cả chúng đều khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
*
"Tao về ký túc đây".
"Đừng, chờ một lát".
Thẩm Ngôn gọi hắn lại.
Triệu Lâm Tô dừng bước chân, một bên lòng bàn tay túm lấy dây đeo balo, đứng dưới bóng râm của cây ngô đồng bao phủ.
Thời tiết đầu hạ hơi nóng nhưng chưa quá oi bức.
Hắn lên tiếng hỏi: "Sao?"
Sau khi hỏi xong hắn mới phát hiện ra biểu cảm của Thẩm Ngôn hơi khác bình thường.
Sắc mặt cậu phiếm hồng, hàng mi rũ xuống không dám nhìn hắn, yết hầu căng thẳng lăn lăn.
Triệu Lâm Tô vô thức siết chặt quai đeo balo.
Nhịp tim chậm rãi tăng lên.
"Có chút việc".
Thẩm Ngôn ở trước mặt hắn lộ ra nét ngượng ngùng hiếm gặp.
"..."
Triệu Lâm Tô giật mình, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Ngôn, ánh mặt trời phủ lên mái tóc cậu nhuộm thành màu nâu nhạt.
Thẩm Ngôn kéo balo đến trước ngực.
Dây khóa kéo mở.
Tất cả hình ảnh đều như thước phim quay chậm trước mắt Triệu Lâm Tô, từng khung hình, từng khung hình đều khiến trái tim hắn điên cuồng tăng tốc.
Cho đến khi chiếc phong bì màu xanh nhạt xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Nó được kẹp giữa những ngón tay của Thẩm Ngôn, mỏng manh, thậm chí còn có chút sắc bén.
Trong tích tắc đó, Triệu Lâm Tô dường như không còn cảm giác được nhịp tim đập của mình.
Giống như bị phép thuật đóng băng trấn áp, ánh mắt, hô hấp, nhịp tim, dòng máu chảy trong người đều cứng đờ.
Đầu óc của hắn trống rỗng, nỗi niềm may mắn to lớn sắp tới khiến hắn choáng váng mê muội.
"Cái đó...!mày, chiều nay mày có bận việc gì không...!cái đó, mày đi cùng tao, cùng tao...!tới ký túc xá nữ, gửi thư tình nhé".
Phép thuật chấm dứt.
Thẩm Ngôn cúi đầu, liên tiếp cất tiếng cười ngây ngô thẹn thùng.
Triệu Lâm Tô lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tầm mắt hướng ra ngoài cây ngô đồng.
Ánh mặt trời vô cùng chói mắt, mắt hắn đau nhức vô cùng.
"Không rảnh".
Triệu Lâm Tô lạnh lùng nói.
Hắn xoay người rời đi, chỉ cần thêm một giây nữa thôi có lẽ Thẩm Ngôn sẽ trông thấy biểu cảm không thể kiềm chế của hắn.
"Gì mà không rảnh chứ, mày có việc gì? Về ký túc xá cũng chỉ có thể chơi game..."
Thẩm Ngôn đẩy balo về sau lưng, đuổi theo hắn.
"Tao lên thư viện".
"Thôi đi, bây giờ đã mấy giờ rồi, chắc chắn thư viện đã kín chỗ".
"Vậy thì đi nơi khác".
"Ôi chao, mày đi với tao đi mà, đây là lần đầu tiên tao thổ lộ với con gái đó, tốt xấu gì cũng phải có anh em đi cùng giúp đỡ", Thẩm Ngôn ôm lấy bả vai hắn: "Chẳng lẽ mày không phải anh em của tao?"
Triệu Lâm Tô dừng bước chân, bàn tay siết chặt quai balo, quay mặt sang.
Gương mặt Thẩm Ngôn vẫn hồng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, cau mũi cầu xin: "Tao mời mày ăn cơm nhé, có được không?"
"Ai?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Sắc đỏ trên mặt Thẩm Ngôn càng đậm, cậu ấp úng đáp: "Một...!một đàn chị khóa trên..."
Triệu Lâm Tô lại chuyển dời tầm mắt sang cây ngô đồng ở bên đường, hắn vững tin gương mặt hiện giờ của hắn không hề hiện ra bất cứ biểu cảm gì.
"Lúc nào?"
"Ngay bây giờ đi".
"Vừa ăn cơm xong, dưới tầng ký túc xá hẳn là không có mấy người".
Trái tim giống như một đôi bàn tay vô hình siết chặt.
Tức giận, buồn bã, đau đớn, thất vọng...!còn có cả ghen tị, đủ loại cảm xúc tiêu cực tràn ngập lồng ngực.
Triệu Lâm Tô muốn hất cánh tay Thẩm Ngôn đang khoác trên vai mình, hắn muốn xoay người bỏ đi, hắn muốn nói với Thẩm Ngôn, mày có thể đừng tàn nhẫn quá mức như thế hay không...
"Thế nào cũng được".
Mấy từ không cảm xúc.
Thẩm Ngôn cười ha ha, nhảy lên một cái, ra sức ôm lấy cổ hắn, lắc hắn ngã trái ngã phải: "Tao biết mày đáng tin nhất mà!"
Quãng đường đi tới đích rất ngắn.
Cả đoạn đường đi Thẩm Ngôn đều luôn căng thẳng suy nghĩ linh tinh.
Triệu Lâm Tô đi bên cạnh cậu, cảm nhận được nỗi chết lặng chấp nhận số phận.
Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như thế này.
Từ khi hắn phát hiện ra bản thân thích Thẩm Ngôn, mà Thẩm Ngôn lại là một cậu trai thẳng tưng từ đầu tới cuối, hắn đã biết được nhất định sẽ có một ngày như thế này.
Giống như án tử hình đã được phán nhiều năm, sau đó lại được hoãn thi hành án, cuối cùng ngày chấp hành của nó đã đến.
Hắn cũng muốn giãy giụa không muốn chết, muốn liều lĩnh bất chấp tất cả mà xông ra ngoài, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy Thẩm Ngôn lại đang kéo balo đến trước người, cẩn thận che chở, dáng vẻ gương mặt hớn hở, tâm trạng kích động.
Hắn còn có thể làm gì nữa đây?
Nói với cậu ấy hắn thích cậu ấy, hắn rất thích cậu ấy, cầu xin cậu ấy đừng thích con gái sao?
Tại sao hắn phải làm điều đó.
Khiến cho người khác buồn nôn lại chưa chắc có thể cứu vớt chính mình.
Nụ hôn tạm biệt dưới tầng khu ký túc xá đã đủ khiến tâm trạng Thẩm Ngôn uể oải biến từ xuân thành đông.
"Đi thôi".
Thẩm Ngôn nhỏ giọng nói.
Cậu xoay người rất nhanh rất vội, không hề có chút dây dưa dài dòng.
Triệu Lâm Tô lẳng lặng đi cùng cậu.
Hắn vẫn còn sống.
Dùng chất dinh dưỡng mà hắn hèn hạ lấy ra bởi sự mất mát của Thẩm Ngôn.
Có lẽ Thẩm Ngôn rất đau lòng, không nói một lời đi loạn trong trường học.
Triệu Lâm Tô theo sau cậu, may mắn ban đầu trong lòng chậm rãi biến thành đau xót.
"Ôi..." Thẩm Ngôn miễn cưỡng cười với hắn: "Tao mời mày ăn thịt nướng nhé".
Thịt nướng ăn đến độ ngột ngạt nặng nề.
Thẩm Ngôn một mực cúi đầu ăn xiên nướng không nói một câu, sau đó cậu đột ngột đứng lên, đi vào trong quán nướng, cầm ra hai chai bia lạnh: "Nào, người anh em, cùng uống một ly".
Triệu Lâm Tô từ chối cho ý kiến.
Thẩm Ngôn uống một cốc bia, hai mắt bắt đầu trống rỗng.
Triệu Lâm Tô nâng cốc lên môi: "Không sao chứ?"
Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nét mặt suy sụp.
"Chia tay vui vẻ, chúc em hạnh phúc..." (*Bài hát Chia tay vui vẻ - Lương Tịnh Như)
"..."
Cậu hát tới hát lui một câu như thế, hát rất sầu thảm.
Triệu Lâm Tô lạnh nhạt nói: "Mày nhiều nhất cũng chỉ xem như tỏ tình không thành, nào được tính đến chia tay."
"Mày kệ tao đi——"
Thẩm Ngôn tiếp tục cao giọng hát vang.
Triệu Lâm Tô uống bia trong cốc, nói tiếp: "Mày đừng uống nữa".
Thẩm Ngôn mặc kệ hắn tiếp tục uống, uống xong lại hát, hát xong lại uống.
Cậu hát hò một hồi, đáng thương nói với Triệu Lâm Tô: "Tao...!thật sự thích chị ấy".
Triệu Lâm Tô lạnh lùng nhìn cậu.
Tựa như cậu đang muốn chứng minh chuyện gì, "soạt" một tiếng kéo khóa balo, lôi bức thư tình giấu kỹ bên trong ra vỗ lên lồng ngực, sắc mặt ửng hồng: "Mày xem này, tao còn viết thư tình cho chị ấy đó".
"Đồ lạc hậu".
"Cái này gọi là trường phái cổ điển, mày hiểu cái beep!"
Thẩm Ngôn lại uống một ngụm, ánh mắt bắt đầu rã rời: "Chị ấy dịu dàng thông minh, luôn chăm sóc cho tao như một người chị gái..."
Triệu Lâm Tô cười lạnh một tiếng: "Mày có thói xấu thích yêu chị gái mình sao?"
"Mày không hiểu ——"
Thẩm Ngôn say, liên tục lắc đầu, lặp đi lặp lại: "Mày không hiểu".
Trái tim Triệu Lâm Tô rơi vào trong biển lửa núi đao, hắn không hiểu được sao? Hắn không hiểu được sao?!
"Nếu mày thật sự thích người ta thì sao không cố gắng tranh thủ?" Từng chữ từng chữ Triệu Lâm Tô nói ra không khác gì băng đá: "Cố liều thử một phen?"
Thẩm Ngôn không trả lời.
Cậu ngã xuống bàn, say ngất mất rồi.
Triệu Lâm Tô cũng không trả lời được.
Bởi vì hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn thích người ta như thế nhưng không dám đem ra đặt cược.
Cái giá của canh bạc này quá lớn, hắn chẳng thể bỏ ra.
Triệu Lâm Tô đeo balo của hai người mỗi cái một bên vai, sau đó nhờ sự giúp đỡ của chủ tiệm đỡ Thẩm Ngôn lên lưng mình.
Thẩm Ngôn vẫn một mực cầm bức thư tình trong tay.
Triệu Lâm Tô cõng cậu đi hai bước, Thẩm Ngôn không nắm chắc, bức thư tình cứ vậy chao nghiêng rơi xuống.
Rơi vào một vị trí cách họ không xa.
"Không cần thứ này nữa à?" Triệu Lâm Tô hững hờ hỏi.
Thẩm Ngôn "Ờ" một tiếng, cái trán tựa vào gáy Triệu Lâm Tô đã nóng lên, rõ ràng đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Đường phố không có quá đông người, Triệu Lâm Tô chần chờ một thời gian rất ngắn liền bước sang.
Vì trên lưng còn cõng người nên động tác hơi quá sức, không, phải nói là rất tốn sức mới có thể nhặt phong bì màu xanh nhạt rơi trên mặt đất.
"Không cần thì cho tao nhé".
Thẩm Ngôn ở trên lưng hắn nói mớ, Triệu Lâm Tô liền tự coi đã được cậu đồng ý, một mực cất giữ nó hai năm.
*
"Mày không cần nó nữa", Triệu Lâm Tô bê bát lên, ngắt đầu bỏ đuôi nói lời ngắn gọn: "Tao hỏi mày cho tao, mày không phản đối, tao liền lấy nó đi".
Thẩm Ngôn hơi há miệng ra: "Thật á?"
"Ừ".
Thẩm Ngôn cúi đầu xuống, dáng vẻ chính mình đã hại chính mình: "Tao cứ tùy tiện cho mày như thế sao?"
"Cũng không tùy tiện quá đâu".
Triệu Lâm Tô nhớ lúc mình nhặt lá thư kia lên, cơ bắp căng cứng vì phải cố sức giữ thăng bằng, không để Thẩm Ngôn trên lưng trượt xuống, không hề dễ dàng chút nào.
Thẩm Ngôn không nói gì, ăn miếng thịt bò Triệu Lâm Tô mới gắp cho cậu.
Cậu nhai hai lần mới cẩn thận hỏi: "Mày chưa mở ra xem đó chứ?"
"Chưa".
Triệu Lâm Tô cười cười với cậu.
"Trông tao giống thằng thích tự ngược đãi bản thân mình thế à?"
"..."
Thẩm Ngôn ăn hai miếng cơm lại quay về phía Triệu Lâm Tô: "Xin lỗi, lần đó là do tao lôi kéo mày..."
"Cái này có gì đáng xin lỗi?" Triệu Lâm Tô rất bình tĩnh: "Hồi đó mày đâu có biết".
Thẩm Ngôn thở dài một hơi, có chút áy náy.
"Lần đó mày đau lòng lắm, có phải không?"
"Vẫn ổn".
"..."
Thẩm Ngôn không tin, cậu nghĩ Triệu Lâm Tô đã rất khó chịu.
Triệu Lâm Tô nhìn về phía Thẩm Ngôn, đôi mắt mang theo tươi cười: "Mày có biết vì sao mùa hè tao phải ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi không? Bởi vì chị ấy cũng đã từng ở đó".
Thẩm Ngôn lần nữa trợn to hai mắt: "Mày đi là vì lý do đó?! Không phải mày muốn dùng cơ hội ra nước ngoài để làm bước đệm cho tương lai sao?"
Triệu Lâm Tô cười cười: "Tao đi du học còn cần bước đệm?"
"Thật ra tao biết đi so sánh ganh đua với chị ấy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tao không muốn thua", Triệu Lâm Tô nói: "Ý nghĩ của tao ấu trĩ lắm nhỉ?"
Thẩm Ngôn hơi cong môi, nháy mắt đáp: "Không, mày không ấu trĩ, mày quá yêu tao".
"Ừ, mày biết thì tốt".
"..."
Thẩm Ngôn ăn hai miếng lại dừng đũa.
Cậu than: "Trách không được mày lại ghen với chị ấy đến thế".
Triệu Lâm Tô gắp thức ăn cho cậu: "Hình như xưa nay mày chưa từng ghen tị vì tao bao giờ".
Thẩm Ngôn đáp: "Tao tin mày đó".
Triệu Lâm Tô khẽ lắc đầu.
Thẩm Ngôn nhìn nét mặt của hắn, thăm dò: "Hay là tao tìm cơ hội nào đó ghen một lần nha?"
"Bỏ đi", Triệu Lâm Tô không ngừng lại, nói tiếp: "Tao không nỡ".
Thẩm Ngôn nở nụ cười, cậu cắn đầu đũa, nhỏ giọng nói: "Thật ra...!hình như tao cũng đã từng ghen vì mày đấy".
Triệu Lâm Tô nghiêng mặt sang, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cậu.
Thẩm Ngôn đối mặt với ánh mắt của hắn, sắc mặt đỏ hồng: "Lần đó trên đầu một người có tên của mày, lần ấy, tao đã cảm thấy rất khó chịu..." Thẩm Ngôn cúi đầu, cười ha ha, lại ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng nhìn Triệu Lâm Tô: "Thật ra trong lòng tao đã cảm thấy mày thuộc về tao, người khác tưởng tượng mày tao liền khó chịu.
Ha ha, lúc đó chúng ta mới chỉ là bạn, tao đã hơi, ha ha —— như thế có vẻ quá đáng quá rồi nhỉ..."
Thẩm Ngôn đảo đầu đũa, không biết vì sao cậu cảm thấy rất ngại ngùng khi kể chuyện này ra.
Cậu cúi đầu, hai tai đều nóng lên.
"Không quá đáng".
Má Thẩm Ngôn bị người khẽ chạm vào, cậu đỏ mặt nhìn sang phía Triệu Lâm Tô.
Con ngươi Triệu Lâm Tô rất sáng, "Mày nói đúng, tao thuộc về mày".
Thẩm Ngôn cười ngây ngô, nâng bát che mặt: "Không nói nữa, ăn cơm đi."
Má cậu lại bị nhẹ nhàng hôn lên.
Thẩm Ngôn liếc mắt sang, Triệu Lâm Tô cười nhìn cậu: "Được rồi, ghen tuông tượng trưng một lần là đủ, sau này ngàn vạn lần đừng ghen tuông nữa, tao sẽ đau lòng".
Thẩm Ngôn cười hề hề, cong mắt đáp: "Mày có thể tiếp tục ghen, tao thấy rất vui".
Triệu Lâm Tô bật cười, véo mũi cậu: "Tao biết".
Thẩm Ngôn cười tránh về phía sau: "Biết cái gì?"
Đôi mắt Triệu Lâm Tô dịu dàng.
Khổ tận cam lai, hắn chẳng muốn hỏi lại tình yêu của bản thân đã từng nếm trải biết bao nhiêu đau khổ, yêu thầm đau đớn đến thế nào, hắn chỉ muốn Thẩm Ngôn biết một chuyện.
"Biết tao yêu mày".
Rất yêu, rất rất yêu..