TRÚC MÃ LÀ ÔNG XÃ TƯƠNG LAI

Còn lại hai ngày, Tiếu Sam và Hàn Mặc Thần bắt buộc phải bỏ tất cả mọi chuyện sang một bên, tập trung cho thời gian cuối.

Tiếu Sam làm đề thi thử đến mức nhìn thấy chữ là muốn nôn ra, đến Hàn Mặc Thần cũng cảm thấy đầu óc choáng váng. Đúng là muốn bức chết người ta mà.

Rốt cuộc cũng đến lúc thi đại học, người ta thường nói đây là kì thi quyết định cả một tương lai của đời người.

Đại khái mục tiêu của Tiếu Sam là anh văn thương mại, còn Hàn Mặc Thần chính là kinh doanh. Kì thi diễn ra cũng khá thuận lợi, có vài người cùng phòng Tiếu Sam quay tài liệu, kết quả liền bị bắt được. Chỉ e sau này thi lại cũng khó khăn.

Tuy rất căng thẳng nhưng bọn họ đã cố gắng hết sức, thi cũng thi rồi, hy vọng kết quả không phụ công sức của họ.

Thi xong Tiếu Sam và Hàn Mặc Thần đều được xe đến đón về, cô còn dựa vào hắn mà ngủ không biết trời đất gì hết. Cũng chịu thôi, ai bảo mấy ngày này quá căng thẳng, dây thần kinh của cô cũng sắp bị ép đến mức đứt ra rồi.

Hàn Mặc Thần biết Tiếu Sam mệt, về đến nhà cũng không đánh thức cô dậy, tự tay bế cô lên phòng để nghỉ ngơi.

Tiếu Sam thế nhưng đánh hẳn một giấc đến tối. Đến lúc cô giật mình dậy đã là bảy giờ tối, không kịp mang dép mà vội vàng chạy sang phòng khách nhà họ Hàn, phát hiện ra ba mẹ Tiếu, mẹ Hàn, còn có cả Hàn Mặc Thần đều đầy đủ.

Hàn Mặc Thần thấy cô để chân trần chạy qua, chỉ nhíu mày mang một đôi dép bông tới cho cô, kéo cô vào phòng khách.

Bọn họ vừa call video cho Hàn Nhiếp Ngạn, tối nay là thời gian cuối cùng, bọn họ sẽ phải lựa chọn, trả lời Lâm Tống Thành.

Hoặc là tập đoàn, hoặc là Hàn Mặc Thần!

Chỉ là hình như Tiếu Sam cảm thấy có gì đó hơi khác, nhất là mẹ Hàn. Thần sắc bà rất tốt, đến Hàn Mặc Thần cũng lộ ra vẻ vui mừng, còn mẹ cô thì không có biểu hiện gì khác thường. Chỉ có ba cô, ông Tiếu, luôn luôn là cái vẻ vợ con mình là nhất, vợ con vạn tuế =))))

Tiếu Sam thắc mắc liền hỏi

" Mẹ, mọi người sao thế? Chuyện xử lí thế nào rồi? "

Ứng Dĩ Mạn thản nhiên giúp một ngụm trà, chậm rãi nói

" Thế nào là thế nào? Một chốc nữa ba nuôi con mới gặp lão Lâm hồ ly đó. "

Tiếu Sam không hiểu, chỉ ảo não "à" một tiếng.

- --

Phía bên kia, tại đất nước mà Hàn Nhiếp Ngạn phải đấu tranh cho hạnh phúc của con trai mình, tại nhà chính là Lâm Gia...

Lâm Tống Thành vẫn ung dung ngồi đó, bên cạnh còn có Lâm Tần Y - công chúa Lâm Gia. Cô ta cao ngạo ngồi đó, tâm trạng rất tốt. Hai ba ngày nữa cô ta sẽ thi đại học, vừa vặn thi xong chắc sẽ đón được Hàn Mặc Thần sang đây. Mọi chuyện rốt cuộc cũng sẽ tốt thôi, hôm nay chẳng phải chú Hàn tới thông báo tin này sao, cô ta rất mong chờ, điềm đạm cười hỏi

" Chú Hàn, khi nào Hàn Mặc Thần mới bay sang đây ạ? "

Lâm Tống Thành cười ha hả, chiều chuộng nói

" Xem con kìa, vội vội vàng vàng cái gì chứ. Sẽ nhanh thôi, tôi nói đúng chứ hả ông Hàn hà hà"

Hàn Nhiếp Ngạn thoải mái dựa lưng vào ghế. Mấy ngày này rất mệt mỏi, tuy nhiên hôm nay, ông ngồi đây, đã không còn thái độ của một người anh em thân quen mà là đầy khí chất của một người đàn ông trên thương trường. Bởi vì lần này, chính là một bài học cho ông, nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Tống Thành.

" Đúng vậy đấy! Sẽ nhanh thôi! "

Lâm Tống Thành hài lòng, cười ha hả, nếp nhăn trên đuôi mắt làm khuôn mặt thêm gian xảo

" Ha ha, tôi rất vui khi được làm thông gia với nhà họ Hàn! "

Hàn Nhiếp Ngạn bỗng nhíu mày, hơi nghiêng người về trước

" A, tôi nói này, có phải ông hiểu lầm gì không? Tôi nói sẽ nhanh thôi, chính là sẽ rất nhanh thôi con trai tôi sẽ ở cùng một chỗ với Sam Sam, chắc hẳn ông cũng biết con bé rồi nhỉ? "

Lâm Tần Y nghe thế liền hốt hoảng

" Chú Hàn, chứ nói gì thế? "

" Lão Hàn, ông nói vậy là ý gì? ". Thần sắc Lâm Tống Thành cứng lại, trầm xuống.

" Ý trên mặt chữ. À đúng rồi, tôi sẽ làm thông gia đấy, nhưng là với Tiếu Gia, không phải họ Lâm Gia! ". Hàn Nhiếp Ngạn nhàn rỗi nghiêng đầu nhún vai.

Lâm Tống Thành nghe xong, giận dữ đứng bật dậy

" Lão Hàn, ông nên cân nhắc lại, ông không sợ mất đi chức chủ tịch trong tập đoàn sao? "

Lâm Tần Y cũng không kiềm được, lo lắng nói

" Chú Hàn, có phải chú nhầm lẫn gì không? Chú Hàn, chú mau nói lại với cha cháu! "

Hàn Nhiếp Ngạn chậm rãi đứng dậy, chống hai tay lên mặt bàn, con ngươi nhìn thẳng vào mắt Lâm Tống Thành, âm trầm nói

" Lâm Tống Thành, tôi nể tình ông là chỗ anh em bạn bè bao nhiêu năm, nhưng không ngờ ông sau lưng tôi, thao túng con gái làm chuyện xằng bậy, dùng sự tin tưởng của tôi, lấy tập đoàn uy hiếp tôi, ông thật sự làm tôi bất ngờ đấy. Cả đời này ông cũng đừng mong làm thông gia với nhà họ Hàn. Mất chức chủ tịch sao? Được, tôi thật chờ mong! ". Hàn Nhiếp Ngạn nói xong liền quay người bỏ đi, mặc cho Lâm Tần Y ở phía sau cuống quýt ngăn lại. Ông một chút cũng không muốn đứng trong nhà họ Lâm, trong lòng sớm đã tức giận.

Lâm Tần Y nhìn Hàn Nhiếp Ngạn rời đi, xoắn xuýt hỏi Lâm Tống Thành

" Cha, cha chẳng phải đã nói chú ấy sẽ đồng ý sao? Vì sao chú ấy, vì sao chú ấy lại nói như vậy? Cha! "

Lâm Tống Thành giận dữ, đập bàn

" Hừ, rượu mời không muốn muốn ống rượu phạt sao? Được, để ta xem lão ấy làm sao chống đỡ! ". Dứt lời liền lấy điện thoại ra, bấm một dãy số

" Alo, lão Quý sao? Lập tức họp cổ đông! "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi