TRÚC MÃ NÀY TA KHÔNG CẦN NỮA

Ăn xong, chào tạm biệt Trình Trí An và Lý Tuấn Văn xong, Lưu Trạch Hằng dắt xe đạp, cùng Lưu Tiêu Di đi bộ về nhà. Lưu Tiêu Di ăn quá no cần đi bộ tiêu cơm.
Đã cuối tháng mười trời đã vào thu, mặc dù ở phương nam mùa thu ban ngày vẫn rất ấm áp, nhưng đêm xuống sẽ trở lạnh. Lưu Tiêu Di vẫn mặc đồng phục mùa hè, mặc thêm áo khoác mỏng bên ngoài.
“Lạnh quá...” Lưu Tiêu Di  rụt cổ rùng mình một cái, lạnh nổi cả da gà.
“Lại đây.” Lưu Trạch Hằng lấy tay còn lại ôm cô vào lòng giữ ấm.
Lưu Tiêu Di cứ thế bị kéo vào, một cái ôm ấm áp đến từ người yêu, dựa vào bờ vai rộng rãi, lắng nghe tiếng tim đập thình thình trong lồng ngực rắn chắc ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn anh!”
Lưu Trạch Hằng không đáp, anh còn đang bận nhớ lại lời Lưu Tiêu Di nói lúc  nãy, cô nói muốn thi vào học viện Mỹ Thuật Đế Đô. Đó là học viện mỹ thuật top đầu cả nước, nhưng mà quá xa, không thể thường xuyên về nhà, hơn nữa tết nhất lễ lạt, vé máy bay vé tàu cao tốc cũng rất khó mua.
“Em dự định thi đại học ở Đế Đô?” Lưu Trạch Hằng thật hy vọng ban nãy cô chỉ thuận miệng nói vui, sẽ không làm thật.
“Đúng vậy, trường học ở Đế Đô rất tốt, hơn nữa lại là thủ đô, em muốn đi để mở rộng tầm mắt.”
“Ở lại thành phố Thanh Dương không tốt ư, dù sao cũng là thành phố loại một, so với Đế Đô cũng không kém bao nhiêu.” Lưu Trạch Hằng ra sức thuyết phục cô.

Lưu Tiêu Di lắc đầu, trả lời: “Thành phố Thanh Dương không có trường mỹ thuật tốt... , khả năng vẽ tranh của em cũng ổn, điểm thi chắc cũng khá cao. Cuối tháng 11 em tham gia một cuộc thi mỹ thuật, nếu em đoạt được giải cấp tỉnh thì sẽ được cộng điểm thi đại học. Điểm văn hóa hiện tại của em hiện tại hơi kém, nhưng từ học kỳ sau là có thể tạm dừng vẽ tranh, mấy tháng tập trung bổ túc chắc cũng sẽ xử lý được mấy lỗ hổng kiến thức kia của em, em cảm thấy mình có thể thi vào học viện Mỹ Thuật Đế Đô.”
“Nhưng mà Đế Đô cách đây quá xa, em bỏ được ba mẹ em mà đi sao?” Lưu Trạch Hằng vốn dĩ muốn hỏi, cô đi Đế Đô thì anh phải làm sao bây giờ, nhưng mà anh lại không dám nói ra miệng.
“Em chỉ đi học bốn năm thôi, có phải đi luôn đâu... Nghỉ đông em sẽ về, còn nghỉ hè em định ở lại Đế Đô làm gia sư hoặc là đi làm công việc partime nào đó...”
“Vậy còn anh...” Lưu Trạch Hằng nghe, nghe, nghe mãi cũng không thấy anh trong kế hoạch tương lai của cô, anh cười khổ.
Lưu Tiêu Di hỏi: “Trạch Hằng, thành tích học tập của anh rất tốt mà, thi đại học ở Đế Đô với anh căn bản không phải vấn đề gì nha, chúng ta cùng nhau đi Đế Đô học đại học, được không?”
May mắn cô vẫn còn nhớ tới anh, nhưng mà...
“Anh không thể đi Đế Đô, anh muốn ở lại thành phố Thanh Dương, cha mẹ anh lớn tuổi rồi, anh không thể đi xa.”
Cha mẹ hai người không giống nhau, cha mẹ Lưu Tiêu Di 20 tuổi đã kết hôn sinh con, Lưu Tiêu Di học xong đại học, họ cũng vẫn còn rất trẻ.
Mà cha mẹ Lưu Trạch Hằng hơn ba mươi tuổi mới có anh, anh lớn lên một chút, cha mẹ đã già rồi.
Lưu Tiêu Di nhớ rõ năm đó, Lưu Trạch Hằng tham gia thi Olympic các môn khoa học tự nhiên đạt giải quốc gia, kết quả thi đại học xếp thứ 3 toàn tỉnh, có tới hai trường đại học danh tiếng ở Đế Đô gửi thư mời anh nhập học, cuối cùng anh lại lựa chọn đại học Thanh Dương. Đại học Thanh Dương cũng là trường đại học top đầu trong tỉnh, vì thu hút học sinh ưu tú trong tỉnh, phát học bổng vô cùng lớn, ngoài ra còn có học bổng 5 vạn cho thủ khoa từng môn thi. Lưu Trạch Hằng là thủ khoa 2 môn, cộng vào được 10 vạn tiền học bổng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khoản tiền học bổng đó giúp đỡ được rất nhiều gánh nặng trong nhà. Năm đó Lưu Tiêu Di đậu  trường đại học hạng ba, học phí ở đó đắt vô cùng, đều là Lưu Trạch Hằng len lén đưa tiền cho ba cô để đóng học phí, chuyện này cô cũng không hề hay biết.
Lưu Tiêu Di biết Lưu Trạch Hằng rất có hiếu, kiếm được tiền rồi, việc đầu tiên nghĩ tới đó là muốn mua nhà mới cho cha mẹ hai bên. Ba mẹ hai bên lại muốn ở nội thành cho tiện, không muốn chuyển tới nhà mới ở ngoại ô. Nhưng anh vẫn luôn lo lắng chu đáo mọi chuyện cho người lớn hai nhà. Vài năm sau sức khỏe của bố chồng cô có vấn đề, Lưu Trạch Hằng tuy rằng vừa học vừa làm rất bận rộn nhưng cũng sẽ thu xếp thời gian về thăm ông, có vài lần thực sự không thu xếp được anh cũng sẽ để cô quay về thăm ba mẹ.
“Học viện Mỹ Thuật Thanh Dương không tốt sao? Thật ra chỉ cần bản thân em chăm chỉ, nỗ lực, bất kể học ở đâu, cũng sẽ có thành tựu... Không nhất thiết phải đi xa như thế...” Lưu Trạch Hằng càng nói càng nhỏ.
Kiếp trước, anh can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Lưu Tiêu Di, cưng chiều tới mức làm hỏng cả cuộc đời cô, giờ đây khó khăn lắm mới có cơ hội làm lại, cô mới có can đảm bước đi trên một con đường mới,..
Anh sợ, anh can thiệp quá sâu sẽ lại đảo lộn cuộc sống mới của cô.
Lưu Tiêu Di cảm nhận được Lưu Trạch Hằng không muốn cô đi học đại học xa như vậy, bọn họ từ nhỏ đến lớn, từ kiếp trước đến kiếp này, chưa từng cách xa nhau như thế. Kiếp trước Lưu Trạch Hằng rất hiếm khi đi công tác, có đi thì cũng  sẽ không quá một tuần, mà hiện giờ lại là cả học kỳ, thậm chí là cả một năm chỉ có Tết Âm Lịch mới gặp mặt. Năm đó vào đại học hạng ba mọi thứ đều mông lung mơ màng, trách giáo sư giảng bài không chuyên nghiệp, học sinh trong trường đều là con nhà giàu, không chịu học hành, bản thân còn học không ít thói xấu. Vì thế kiếp này, cô muốn tranh thủ chọn một ngôi trường thật tốt, cảm nhận bầu không khí học tập nghiêm túc, sôi nổi, hơn nữa trước kia trong khóa học mỹ thuật của Trình Trí An, anh sẽ kể một chút chuyện thú vị hay ho trong trường, vô cùng tốt đẹp, khiến cho cô ngưỡng mộ, một lòng muốn đến trải nghiệm cuộc đời sinh viên tại đó.
Đại học Thanh Dương cũng không tồi, nhưng ngành mỹ thuật chỉ dạy thiết kế.
Học viện Mỹ Thuật Thanh Dương so với học viên Mỹ Thuật Đế Đô, cũng không phải chỉ kém có một chút.
“Thật ra trình độ các môn văn hóa của em hiện tại cũng chưa đủ để đỗ đại học Đế Đô. Anh không cần lo lắng quá... Kỳ thật, bản thân em cũng chưa chắc chắn lắm, vẫn còn hơn nửa năm nữa cơ mà. Thi đại học xong tính tiếp cũng được .” Lưu Tiêu Di hiện giờ có một chút tự tin, trong lòng  cũng tự mình hiểu rõ năng lực của bản thân tới đâu.
Kế hoạch và thực tế không phải lúc nào cũng giống nhau, không thể quá hy vọng vào một chuyện. Cô cũng không phải Lưu Trạch Hằng, có thể nắm chắc 100% với bất cứ chuyện gì. ,

Hai người cứ trầm mặc như vậy về đến nhà, vấn đề giữa hai người bấy lâu đã xuất hiện. Trước đây bọn họ không hiểu nhau gây ra đủ thứ chuyện, hiện giờ thoạt nhìn quan hệ tốt lên, nhưng cũng vẫn không thể hiểu đối phương.
Hiện giờ ai cũng cho rằng đối phương sẽ đi theo mình, đã nói là vợ chồng đi đến đâu cũng có nhau, chắc đối phương sẽ không cự tuyệt chứ?
Lưu Tiêu Di về đến nhà, nằm trên giường trằn trọc khó ngủ. Đôi khi cô thật sự không tính đến hậu quả sự việc, cô muốn đi Đế Đô, không tính tới Lưu Trạch Hằng không thể ra xa nhà. Nếu không phải cha mẹ anh sức khỏe không tốt, anh sớm đã ra nước ngoài học tập, trước kia ở đại học Thanh Dương, mỗi năm đề cử lưu học sinh ra nước ngoài, tất cả giảng viên trong học viện đều chọn Lưu Trạch Hằng đầu tiên, nhưng anh đều từ chối.
Có lẽ trong lòng anh cũng một phần vì Lưu Tiêu Di anh không nỡ để cô ở lại, thế nên anh không  ra nước ngoài mà ở lại trong nước học tập.
Lưu Tiểu Di kéo chăn chùm kín đầu, không thèm nghĩ nữa, đau đầu chết được. Được, được, Học viện Mỹ thuật Thanh Dương cũng không tồi, vẫn là đại học trọng điểm, xếp hạng thấp hơn chút thôi không sao hết.
...
Thi thử lần một xong là đến đại hội thể thao. Trình Trí An nghe nói có đại hội thể thao muốn ở lại chơi thêm mấy ngày, lùi lịch trở về thành phố Thanh Dương huấn luyện. Nhưng đăng kí tham gia hội thao đã kết thúc từ tháng trước, Trình Trí An không biết, cho nên anh không thể tham gia thi đấu cá nhân, nhưng thật ra có thể tham gia thi tập thể phần gậy tiếp sức với lớp.
Lưu Trạch Hằng từ trước đến nay không tham gia hội thao, năm nay là bị Lưu Tiểu Di bắt tham gia. Lưu Tiêu Di nghĩ anh kiếp trước chỉ là một nhà khoa học,  đa số thời gian tiếp xúc với máy móc nên giao tiếp người với người không đâu vào đâu. Nhưng mà, hiện giờ anh học khoa văn, khoa văn các ngành nghề đều là giao tiếp với người khác, Lưu Trạch Hằng hiển nhiên cần thay đổi  vấn đề về giao tiếp này của mình. Tình trạng học đại học năm đó của anh  đó là làm được việc nhưng không kết bạn được với ai, tối nghiệp xong thì chỉ có vài người bạn cùng chung trí hướng, cùng nhau nghiên cứu phát minh kỹ thuật mới, đồng cam cộng khổ, cộng hưởng phú quý rất nhiều năm. Thế mà cũng chẳng người nào biết anh đã kết hôn 5 năm. Thật ra về tính cách của anh, anh chính là kiểu người truyện trong nhà tuyệt không nói ra ngoài.
Lưu Tiêu Di bắt anh tham gia thi đấu, chỉ là muốn anh dung hợp vào tập thể. Rốt cuộc, Lưu Tiêu Di với các bạn cùng lớp, trừ Tô Băng ra, quan hệ đều rất tốt. Lưu Trạch Hằng vẫn giống như trước kia đến lớp, trừ cùng Lưu Tiêu Di nói chuyện ra, anh gần như không cùng người khác nói chuyện.
Lưu Trạch Hằng vẫn cảm thấy bản thân không cần đến loại kĩ năng này, dù sao tương lai anh cũng chỉ muốn làm một thầy giáo dạy văn bình thường, sáng chiều sách cặp đi dạy, buổi tối về nhà viết luận văn, không giống mấy giáo sư ngành khoa học tự nhiên quanh năm ngồi trong phòng thí nghiệm, có khi còn phải ở phòng thí nghiệm cả đêm để theo dõi kết quả.
Lưu Tiêu Di bị anh phản bác cũng không nói lại được gì.
Nhưng dù sao thì cũng đăng kí rồi, vẫn cứ phải tham gia thôi.
Lưu Trạch Hằng ngày thường cũng rất chăm chỉ vận động, mỗi ngày đều dắt chó chạy bộ. Anh không giống như các bạn học có thành tích học tốt nhưng sức khỏe lại yếu như sên kia. Chạy 200 mét với anh không thành vấn đề, cứ thế nhẹ nhàng vào được vòng chung kết. Đợi các khối lần lượt thi xong vòng loại mới bắt đầu thi các trận chung kết.

Anh chạy về đích thứ 5 giúp cả lớp có được lợi thế ban đầu.
Nhưng nhìn lại 20 đội, lớp cô đa số là vận động viên nữ, hơn nữa có vài bạn học mỹ thuật và âm nhạc đi huấn luyện ở Thanh Dương không tham gia được, lực lượng thiếu hút, cũng không có nhiều bạn nam, xếp hạng cuối cùng chỉ có 20 lớp đạt giải, lớp cô gần như không có cửa.
Đại khái là lớp học nhiều nữ sinh cũng không mấy để tâm đến thứ hạng, không giống các lớp khoa học tự nhiên đa số là con trai, vô cùng sĩ diện lúc nào cũng điên cuồng tranh giành hạng nhất chạy bạt mạng.
Tuy rằng thành tích thi đấu của cả lớp không ra sao, Trình Trí An cũng muốn cống hiến vài điểm thế nên cũng đăng kí tham gia chạy tiếp sức hỗn hợp(*)
trùng hợp Lưu Tiêu Di cũng đăng kí. Trình Trí An đứng thứ 3, Lưu Tiểu Di đứng thứ 4.
Vốn dĩ lớp cô chạy ở vị trí sau cùng nhưng đến đoạn đường thứ 3, bị Trình Trí An chạy vượt qua các lớp khác nhanh chóng đưa gậy cho Lưu Tiêu Di.
(*) là kiểu chạy thường tổ chức trên sân vuông hoặc tròn chia 4 phần để 4 người chạy tiếp sức,
Bên cạnh cô cũng là một bạn nữ nghe nói thành tích chạy rất tốt, chạy rất nhanh đuổi theo Lưu Tiêu Di. Lưu Tiêu Di có cảm giác rằng mình bị người bên cạnh ngáng chân nhưng cô cũng không chắc, ban nãy chạy quá nhanh có thể cô tự vấp vào chân mình cũng nên...
Ngã sõng xoài trên mặt sân.
Vài giây sau ở vạch đích vang lên tiếng còi “Tuýt...”, rất nhiều người đã chạy tới đích.
Hai bóng người chạy về phía Lưu Tiêu Di, đỡ cô đứng dậy.
Chuyển ngữ: Nấm


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi