TRÚC MÃ TỐT NHẤT

9.

Sau một tuần tĩnh dưỡng, cơ thể tôi đã hồi phục lại kha khá. Chỉ còn lại một vết bầm tím nhẹ trên trán, chứng tỏ lực tay của Cố Thần mạnh đến mức nào.

Cuối tuần, bố lái xe đến đón tôi.

Ồ, nhân tiện bố tôi cũng đưa Cố Thần về nhà. Ai bảo hai nhà chúng tôi chỉ cách nhau có vài bước chân làm chi.

Vừa lên xe, Cố Thần đã miệng lưỡi ngọt xớt, nịnh bố tôi cười tươi đến mức không khép miệng lại được.

Tôi cũng phối hợp với anh ta để có thể lờ đi chuyện của tôi, tôi không muốn nhắc đến nó, sợ khi về nhà bố mẹ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. Nếu nhắc đến Tằng Phàm một lần nữa, tôi sợ mình sẽ lên cơn đau tim mất.

Trong bữa cơm, hai gia đình quây quần rất vui vẻ.

Đặc biệt là dì Cố, luôn nháy mắt với Cố Thần. Cố nhị liền trở nên giống như một học sinh ngoan, chuyên tâm lột vỏ tôm và múc canh cho cả nhà.

Ánh mắt anh ta còn dịu dàng nhìn tôi: “Ăn nhiều một chút để lấy lại sức.”

Có trời mới biết vì sao anh ta lại đột ngột thay đổi như vậy.

Tôi rùng mình một cái, ôm chặt lấy mình: “Cố Thần, anh đang diễn tuồng gì vậy?”

***

“Nhìn hai đứa nhỏ kìa, đã nhiều năm rồi mà tình cảm vẫn tốt như thế.” Mẹ tôi vui mừng nhìn Cố Thần và nói, bố tôi cũng gật đầu theo.

Dù sao trong mắt bố tôi, mẹ tôi nói gì cũng đúng.

Chắc là do mắt mẹ tôi không tốt, cho nên mới không nhìn thấy tôi đang hung dữ trừng mắt với Cố Thần.

“Bây giờ hai đứa nhỏ đều học ở Thanh Hoa hết rồi, hai đứa chăm sóc cho nhau cũng tiện.”

Đừng liên lạc với nhau thì tốt hơn, tôi sợ Cố Thần lại vô ý làm tôi nổi điên lên.

Dì Cố cũng nói với Cố Thần: “Con lớn hơn Uyển Uyển thì phải chăm sóc em cho tốt, nếu con dám bắt nạt em mẹ sẽ coi như mình không có đứa con trai này.”

Cố Thần: ……

Đôi mắt to tròn đen láy nhìn tôi chằm chằm, trông thật ngây thơ vô số tội.

Tôi phớt lời anh ta.

“Dì ơi, mẹ ơi, thật ra chương trình học của khoa bọn con tương đối kín nên đại đa số thời gian có lẽ sẽ không thể gặp nhau đâu, hơn nữa mỗi người đều có bài tập và câu lạc bộ riêng……”

Cố Thần lập tức bịt miệng tôi lại: “Mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái Uyển Uyển mà!”

Nghe có vẻ không được chân thành cho lắm, bởi vì anh ta vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Ôi, đồ đàn ông tồi!

10.

“Anh đánh rắm vừa phải thôi, sao phải nói dối người lớn làm gì?”

Thừa dịp đi vào nhà WC, tôi lôi Cố Thần vào một góc hỏi.

Anh ta giễu cợt chọt vào trán tôi: “Sao em ngốc thế hả, nếu anh không đồng ý, không biết bọn họ còn muốn nói đến bao giờ nữa.”

“Biến đi!”

“Này, vẻ mặt của em vậy là sao hử?”

Ngay khi tôi định lên tiếng thì Cố Thần đột nhiên kéo tôi vào lòng.

Chiếc mũi đáng thương của tôi bị đập mạnh vào cơ ngực cường tráng của anh ta, khiến cho mũi tôi tê dại, nước mắt cũng trực trào ra.

“Cố Thần!”

Tôi nghiến răng dẫm một phát lên chân anh ta.

“Ối ——”

Thấy Cố Thần đau đến mức nhảy cẫng lên, lòng tôi mới dễ chịu một chút.

“Em, em, đúng là chó cắn Lữ Động Tân —— không biết lòng người tốt [1]!”

[1] Có nghĩa là không hiểu lòng tốt của người khác.

Lúc này tôi mới nhìn thấy nhân viên phục vụ đang đứng ở bên cạnh, liền nhìn cô ấy với vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi chị gái xinh đẹp, vì anh trai này sợ chị va phải em nên mới……”

Thật sự đã hiểu lầm anh rồi.

Tuy vậy, tôi sẽ không xin lỗi anh ấy đâu.

“Đó cũng đáng đời anh, ai bảo anh ra tay không biết nặng nhẹ!”

Hôm trước là đầu tôi, hôm nay đến mũi tôi.

Nếu một ngày nào đó nhan sắc của tôi bị hủy hoại, nhất định là do Cố Thần ban tặng.

Sau khi về nhà, tôi không khỏi than thở với mẹ: “Mẹ ơi, con đã lớn rồi, mẹ có thể đừng để Cố nhị xem chừng con được không.”

Cứ như tôi không biết tâm tư nhỏ của bố mẹ tôi vậy?

Mẹ tôi nói để chúng tôi tự lo cho nhau, chắc chắn hàm ý là muốn để anh ta giám sát tôi.

Tôi đoán đó là do hậu quả của Tằng Phàm để lại.

“Uyển Uyển, không cần phải giấu giấu giếm giếm trước mặt mẹ. Con và Cố Thần đã trưởng thành rồi, hai đứa yêu nhau không phải là bình thường sao, còn xấu hổ gì nữa chứ.”

“!!!”

“Mẹ, con không có yêu Cố Thần mà! Con không thích anh ta một chút nào……”

Không đúng, sao mẹ tôi lại nói thế?

Chẳng phải trong đại viện đang đồn chuyện tôi thất tình ư?

Tôi dở mếu dở cười hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nghe tin đồn này ở đâu vậy.”

Mẹ tôi lấy điện thoại ra, cực kỳ nghiêm túc:

“Đã truyền ra ngoài cả rồi, mọi người đều nói con rất có mắt nhìn đấy, con xem này, trong hình có phải Tiểu Thần đang đỡ con không, đầu con còn tựa vào ngực nó.”

Quào, hai chúng tôi trong tấm hình này thực sự rất mập mờ và thân mật.

Đợi đã, rốt cuộc tấm hình này ở đâu ra vậy?

“Mẹ, ai gửi hình cho mẹ vậy?”

“Con khỏi bận tâm chuyện này, dù sao thì mọi người đều biết con với Tiểu Thần đang yêu đương, thế thì tốt quá!”

Tôi thì rất muốn quỳ xuống lạy!

Chúng tôi yêu đương hồi nào cơ chứ!

Dù tôi có giải thích thế nào, mẹ tôi cũng không chịu tin. Tôi tức đến nhức cả óc, ai mà lắm chuyện quá vậy.

Đừng nói là Cố Thần đấy nhé?

Nhất định là như vậy rồi, nếu không thì sao anh ta lại cố tình nói với tôi rằng anh ta đã nói chuyện tôi thất tình cho cả đại viện biết rồi chứ.

Anh ta cũng thật biết cách dát vàng lên mặt mình!

11.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng sáng, tôi đã xách vali chuẩn bị chuồn ra khỏi cổng.

Khi ra ngoài sân, tôi gặp Cố Thần.

Kẻ thù gặp nhau, hận đỏ con mắt.

Tôi đang định xách vali chạy đi thì anh ta liền van xin, cố ý hạ giọng nói: “Mọi chuyện đều có thể thương lượng, ra ngoài rồi nói.”

Nếu chẳng may, nếu mọi người trong đại viện thức dậy, chúng tôi lại trở thành trò cười cho họ.

Anh ta không cần mặt mũi nhưng tôi vẫn cần.

Ra khỏi cổng, tôi thẳng lưng eo, nhìn thấy Cố Thần tay cầm chìa khóa đi tới trước mặt tôi, trong lòng tôi khẽ động: “Chúng ta cùng đi nhé.”

“Cắt!”

Ngọn lửa không tên tức khắc bùng lên, tôi nhảy lên nắm lấy tai Cố Thần: “Tối hôm qua anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em thật tốt, hôm nay lại muốn bằng mặt không bằng lòng, có tin em hét lên một tiếng là dì Cố sẽ ra đây ngay không?”

“Coi như em lợi hại!”

Ngồi lên xe, anh ta nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lên tiếng: “Già rồi cũng tốt, có xe rồi sau này muốn về nhà sẽ thuận tiện hơn.”

Tôi thấy chiếc xe khá đơn điệu nếu không được trang trí, vì vậy tôi nhất thời ngứa tay lấy cái móc khóa trong túi do tôi tự làm treo lên.

Cố Thần nhìn một cái: “Đừng nói thứ này làm cho bạn trai cũ nhá? Chỗ của anh không phải trạm thu gom rác.”

“Hôm nay để anh chiếm hời rồi, cái này là em đan cho bố.”

Anh ta nhếch môi lên, đắc ý mà huýt sáo một cái.

Sáng sớm, khuôn viên đại học Thanh Hoa tràn đầy sức sống tuổi trẻ và bầu không khí học thuật nồng đậm.

Cố Thần đưa tôi tới cửa ký túc xá, sau khi xuống xe, tôi nhìn thấy Tằng Phàm đang cầm sữa đậu nành và bánh quẩy trên tay, đứng cạnh bồn hoa giống như một con chó canh gác.

Nợ đều đã thanh toán xong cả rồi, nên tự nhiên không còn gì để nói.

“Tô Uyển!”

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tằng Phàm nhìn tôi với vẻ mặt tức giận:

“Hô, cô cũng tâm cơ thật đấy.”

Anh ta sải hai ba bước tới trước mặt Cố Thần, cảm khái: “Chắc anh biết không cô ta chính là một đứa nghèo nàn đây, anh đừng bị cô ta lừa gạt.”

Mẹ kiếp!

“Chỉ cần là Tô Uyển, dù tôi bị lừa gạt thì có sao?” Cố Thần đột nhiên vòng tay qua vai tôi, giọng điệu lạnh lùng và biểu cảm sắc bén.

“Anh là Tằng Phàm phải không, anh đã làm lãng phí một năm thanh xuân của Uyển Uyển rồi, còn dám đến đây để vu khống cô ấy? Chúng ta đều là đàn ông, nhưng tôi khác anh, tôi không thiếu tiền tôi chỉ thiếu mỗi Tô Uyển.”

Những lời này khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, nếu không có người khác đang vây xem, tôi thật sự muốn vỗ tay khen ngợi anh ấy.

Mặt Tằng Phàm đỏ bừng, nhưng anh ta không muốn mất mặt:

“Tôi…… Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, Tô Uyển mua một đống hàng nhái cho tôi, chứng tỏ cô ta không phải là hạng người tốt gì.”

“Hàng nhái?”

Nghe vậy tôi liền bật cười thành tiếng, may là tôi có chuẩn bị trước, tôi đã lấy mấy hóa đơn trong nhà định gửi cho người mua trên cá muối cùng với những thứ đó.

“Banh mắt chó của anh để nhìn kỹ xem nó rốt cuộc là thật hay giả.”

Một số hóa đơn và biên lai chuyển khoản được đặt trước mặt Tằng Phàm, tôi thấy sắc mặt của anh ta hết xanh rồi lại đỏ, biểu cảm không thể tin được:

“Thì ờ, thì cũng có chứng minh được cái gì đâu, có lẽ cô đã nhờ người ta ……”

Anh ta còn chưa nói xong thì Cố Thần đã túm lấy cổ áo của anh ta: “Tôi đã ghi âm lại rồi, ác ý vu khống người khác, anh xứng đáng được giao cho phòng Đào tạo của trường hoặc tôi sẽ kiện anh lên tòa, hãy chọn một cái đi?”

Chóp mũi tôi cay cay, trái tim cũng cảm thấy ấm áp.

Tằng Phàm bất lực nhìn những người xung quanh, xét thấy mức độ nổi tiếng của Cố Thần ở trường nên không có ai tiến lên nói giúp anh ta.

“Xin lỗi!”

12.

Sắc mặt Tằng Phàm gần như tím tái, thanh âm trầm thấp giống như có ruồi mắc trong cổ họng:

“Xin, xin lỗi.”

“Anh nói xin lỗi với ai đó!”

Tằng Phàm như sắp khóc đến nơi, vành mắt đỏ hoe:

“Tô Uyển, rất xin lỗi!”

Lúc này Cố Thần mới buông tay ra, sau đó anh ấy nắm tay tôi: “Nhớ kỹ, sau này bị chó cắn thì không được nuốt giận, đánh không lại còn có anh chống lưng cho em.”

“……”

Quá bảnh!

“Không cần đâu, đâu phải em không có không tay.”

Tôi nhướng mày liếc nhìn Tằng Phàm đầy khiêu khích: “Tằng Phàm, tôi thật sự rất cảm ơn anh vì đã nghĩ rằng những thứ tôi tặng đều là đồ giả nên chúng hầu hết đều mới hơn 90%, tính ra nếu bán lại còn có thể quyên góp cho dự án Hy vọng đấy.”

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng vẻ mặt của Tằng Phàm càng lúc càng bối rối, cách anh ta nhìn tôi cũng thay đổi:

“Tô Uyển, cô thật sự giàu như vậy sao, àaa, tôi hiểu rồi, có phải cô đã biết nhà Cố Thần sống ở tứ hợp viện từ trước, cho nên cô đã đánh chủ ý lên người anh ta phải không……”

Mạch não của thằng cha này càng ngày càng thái quá.

Cố Thần nhướng mày nhìn tôi, hic, phen này Cố nhị lại chê cười tôi rồi.

Cố Thần nắm chặt tay tôi nhìn Tằng Phàm đầy giễu cợt, trực tiếp đá vào một chân của anh ta:

“Tô Uyển nhà bọn tao là người mà mày có thể bàn luận à? Cút ra xa một chút!”

Sức lực Cố Thần không hề nhỏ, Tằng Phàm bị anh đá đến nỗi ngã ngồi chổng mông trên đất, e ngại sự uy hiếp của Cố Thần nên anh ta chỉ có thể oán hận liếc tôi một cái, sau đó lê lếch đứng dậy và bỏ đi.

Tôi khinh.

Thiệt là mất mặt quá đi!

***

Thấy Cố Thần đã ra mặt giúp tôi nên tôi quyết định mời anh ấy đi ăn một bữa cơm.

“Mời anh ăn cơm á? Đúng là mặt trời mọc đằng tây mà, có phải em thấy anh đây rất ngầu không? Mê rồi chứ gì.”

Tôi: ……

Không nên tức giận, cuộc đời chính là một vở kịch. Tôi đọc thầm câu《 không nên tức giận 》trong lòng nhiều lần, kìm lại ý định muốn đấm anh ấy.

“Không đi thì thôi!”

Cố Thần rất tự nhiên câu lấy cổ tôi: “Đi, sao lại không đi chứ? Cô gái nhỏ tính khí như pháo, chạm một chút là nổ.”

Anh còn làm như mình vô tội lắm?

“Hôm nay em mời, anh muốn ăn gì cứ việc gọi.”

Cố Thần nhướng mày, ra vẻ đáng thương nói: “Trông bộ dáng của em như thế này là sắp cạn máu rồi hửm.”

Thật ra cũng không hẳn.

Hồi con quen Tằng Phàm, tôi biết anh ta có thói quen tiết kiệm nên ngay cả việc ăn uống bọn tôi cũng đều chia AA. Thậm chí tôi còn cố ý chọn một số quán ăn có giá bình dân nữa.

Không ngờ điều này lại cho anh ta ảo tưởng rằng nhà tôi rất nghèo, đây là mạch não kỳ lạ gì vậy. Nói chung, sau khi chia tay với anh ta, tôi như được cởi bỏ xiềng xích, cả người đều cảm thấy thư thái.

“Bây giờ mới trông giống Tô Uyển mà anh biết, xem em yêu đương một năm qua đã làm bao chuyện ngốc nghếch như thế nào kia kìa.”

Tôi: ……

Chắc ngày nào anh ấy không nói vài câu sát thương tôi thì hôm đó sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Đến lúc tính tiền, ông chủ nói hóa đơn đã được thanh toán rồi.

Lúc này Cố Thần mới lấy một tấm thẻ thành viên ra, cười nói: “Trong thẻ còn tiền dư, không nên tiêu xài hoang phí.”

Tôi thấy anh ấy nói cũng đúng nên đã vui vẻ trở lại.

Vừa về đến ký túc xá tôi lập tức phát hiện ra bầu không khí có gì đó không đúng lắm, Hoàng Vi Vi đang nhìn tôi bằng một ánh mắt không ra gì.

Cậu ta ra hiệu cho người hầu nhỏ của mình một ánh mắt.

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, có vài người chỉ thích ra vẻ cao thượng.”

Tôi cắm tai nghe vào điện thoại bắt đầu chơi game, phớt lờ những người này.

Nhưng Hoàng Vi Vi lại rất hăng hái, lách cách lang cang không biết đang diễn trò gì.

Đột nhiên cậu ta xốc rèm giường của tôi lên, tức giận nói: “Tô Uyển, mình không ngờ cậu lại vô liêm sỉ như vậy đấy.”

____

Đọc thêm về nguồn gốc của câu “chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt.”

Chuyện xưa kể rằng: Trước khi Lã Động Tân thành tiên, có một người bạn tâm giao đồng hương tên là Cẩu Diễu, cha mẹ của anh ta đều đã qua đời, gia cảnh rất nghèo khó. Lã Động Tân đồng cảm với người bạn này, liền cùng anh ta kết bái làm huynh đệ. Hơn nữa, còn mời anh ta đến ở tại nhà mình, động viên anh ta chịu khó học hành, tương lai mới có ngày mở mày mở mặt.

Một ngày nọ có vị khách họ Lâm đ ến chơi nhà, thấy Cẩu Diễu anh tuấn nho nhã lại chăm chỉ học hành, vị khách bèn nói với Lã Động Tân: “Thưa tiên sinh, tôi muốn gả Lâm muội muội của tôi cho Cẩu Diễu, ý tiên sinh thế nào?”.

Lã Động Tân thấy Cẩu Diễu có vẻ ưng thuận mối hôn sự này nên không tiện từ chối, nhưng lại lo rằng bạn mình thành gia lập thất rồi sẽ bỏ lỡ tiền đồ. Ông bèn nói: “Lâm tiểu thư vừa xinh đẹp lại có đức hạnh, quả là phúc đức lớn cho tiểu huynh đệ của ta. Chỉ có một điều kiện này, sau khi hai người thành thân rồi, ta muốn được động phòng với tân nương tử ba đêm đầu”.

Cẩu Diễu nghe xong thấy thất kinh, trong lòng không khỏi sửng sốt nhưng vẫn đành phải cắn răng đồng ý. Cuối cùng thì hôn sự vẫn diễn ra như dự định. Vào đêm động phòng, tân nương đeo khăn hồng che mặt, ngồi trên giường chờ tân lang đến. Chờ mãi chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân chàng tiến vào phòng. Nhưng vị tân lang này chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm đ ến nàng, mà cứ thế ngồi ở bàn chong đèn đọc sách suốt cả đêm. Lâm tiểu thư kiên nhẫn ngồi đợi đến nửa đêm vẫn không thấy động tĩnh gì, đành phải ấm ức ngủ một mình. Nhưng sáng sớm hôm sau nàng tỉnh dậy thì chàng ta cũng biến đi như một cơn gió.

Chuyện cứ như thế suốt ba đêm liền.

Sau ba ngày mòn mỏi, Cẩu Diễu mới được vào động phòng. Anh ngạc nhiên thấy nương tử đang ngồi trên giường khóc thút thít, bèn quỳ xuống bên cạnh an ủi nàng. Lâm tiểu thư nói trong nước mắt: “Lang quân, vì sao cả ba đêm qua chàng không chịu đi ngủ mà cứ mải mê đọc sách suốt đêm, đến sáng thì lại bỏ đi đâu mất vậy?”.

Đến lúc này Cẩu Diễu mới vỡ lẽ: “Thì ra ca ca sợ ta ham vui mà quên việc đèn sách, nên mới dùng cách này để nhắc nhở ta. Ca ca dụng tâm như vậy thì quả là quá ‘nhẫn tâm’ rồi!”. Nói xong, anh bèn kể lại đầu đuôi sự tình cho nương tử nghe.

Về sau Cẩu Diễu thi đỗ bảng vàng và được lên làm quan. Cả hai vợ chồng cùng đến cáo biệt Lã Động Tân để lên đường nhậm chức.

Nhiều năm trôi qua, Lã gia không may gặp hỏa hoạn, toàn bộ cơ ngơi sản nghiệp nay chỉ còn lại một đống tro tàn. Lã Động Tân đành phải dựng một căn nhà tranh để vợ con ở tạm qua ngày, rồi khăn gói lên đường tìm Cẩu Diễu nhờ giúp đỡ. Trải qua quãng hành trình khổ nhọc, mãi rồi ông cũng tìm được người bạn chí thân chí cốt năm xưa. Cẩu Diễu mặc dù đón tiếp ông rất thân tình, nhưng tuyệt nhiên lại không đề cập đến chuyện giúp đỡ, thậm chí một đồng bạc lẻ cũng không hề đưa cho Lã huynh.

Cứ như thế Lã Động Tân đã ở nhà Cẩu Diễu hơn một tháng trời. Tiền mang theo người cũng tiêu sạch, mà Cẩu Diễu vẫn cứ dửng dưng như thế, ông bèn buồn bã trở về nhà.

Lã Động Tân vừa về đến nhà thì bất ngờ thấy một ngôi nhà mới. Không tin vào mắt mình, ông tiến vào bên trong nhà, thấy hai bên cửa lớn dán giấy trắng, giống như là trong nhà có người chết. Quá kinh ngạc, ông vội vàng bước vào, nhìn thấy giữa nhà có một cỗ quan tài, vợ con mình mặc áo tang, đang gào khóc thảm thiết.

Lã Đông Tân gọi vợ: “Phu nhân, phu nhân… chuyện gì xảy ra thế?”.

Vợ ông quay đầu lại, vừa run rẩy vừa nói: “Chàng… là người hay là ma?”.

Lã Động Tân cảm thấy lạ lùng, nói: “Phu nhân, ta có chết đâu, sao lại là ma được?”.

Thì ra trong những ngày ông đi vắng thì có người đến giúp xây nhà, lại sắm sửa đồ đạc mới tinh tươm. Ít lâu sau, lại có người mang theo cỗ quan tài đến báo tin: Lã lão gia đã đổ bệnh chết rồi.

Lã Động Tân nghe xong, biết là Cẩu Diễn bày trò đùa mình. Ông lại gần quan tài, cầm cái búa lớn bổ quan tài làm đôi, chỉ thấy bên trong tất cả đều là kim ngân châu báu, bên trên còn có một phong thư, viết: “Cẩu Diễu không phải là phụ lòng huynh, xin tặng huynh số kim ngân này và một căn nhà. Huynh khiến thê tử ta giữ phòng trống, ta khiến thê tử huynh khóc đoạn trường”.

Từ đó trở đi, hai nhà Lã Động Tân và Cẩu Diễu càng thêm thân thiết. Từ câu chuyện này, người ta mới có câu rằng: “Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) và “Cẩu giảo” (狗咬) đồng âm, truyền tới truyền lui mới trở thành “Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm” cũng có nghĩa là ‘chó cắn’ (Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người), là một câu thành ngữ trong nhân gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi