Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Nét xa lạ chớp mắt thoáng qua trong khoảnh khắc ấy.
Tiểu cô nương vốn dĩ còn đang thầm vui vẻ khi thấy hắn quay người lại ngẫm nghĩ…
Vừa rồi nhất định là huynh ấy đã quên.
Huynh ấy!
Thế mà!
Quên mình rồi!
Ngọn lửa mong manh vừa nhen nhóm trong đáy lòng bỗng bị thổi nhẹ một cái tắt phụt.
Lục Nghi Trinh ngơ ngác nhìn thiếu niên môi đỏ răng trắng, ánh mắt cười chứa cả mùa xuân trong đó, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ không thể tin được.
Tùy Ý thấy nàng mãi không đáp lại, kỳ lạ hỏi: “Hử? Hay là Trinh Nhi muội muội không nhớ ta nữa?”
Người này sao còn định trả đũa nàng nhỉ?
Lục Nghi Trinh buồn bực quay ngoắt đi: “Rõ ràng là huynh không nhớ muội”.
“Xin lỗi, xin lỗi”.
Thiếu niên bị trách móc vẫn chẳng hề chột dạ, xin lỗi hai tiếng cho có lệ, hắn cong mắt, dịu dàng nói: “Vừa rồi bỗng nhìn thấy Trinh Nhi muội muội ở đây nên nhất thời ta chưa phản ứng kịp. Trinh Nhi muội muội tha thứ cho ta lần này đi, được không?”
“… Lúc trước huynh nói sẽ đem mật đường cho muội, cũng không thấy đâu cả”.
Tùy Ý chớp mắt, rõ ràng là không đoán được còn có tình huống như thế này.
Hắn ngẫm một lúc, thử nói: “Thật xin lỗi, Trinh Nhi muội muội. Hay là, bây giờ ta đưa muội đi mua nhé?”
“Nhưng chẳng phải mật đường kia là do đầu bếp nhà huynh làm sao?”
Tùy Ý xoa trán.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra chuyện khiến tiểu cô nương canh cánh trong lòng.
“Ừ, đúng. Nhưng không chỉ mỗi đầu bếp nhà ta mới biết làm bánh đường cá vàng”.
Thấy tiểu cô nương nửa tin nửa ngờ nhìn mình, Tùy Ý khẳng định thêm: “Thật mà. Dưới cầu Kim Môn có một tiệm đồ ngọt, bánh đường cá vàng ở đó ăn cũng ngon lắm. Thế nào? Trinh Nhi muội muội có muốn đi cùng ta đến đó ăn thử không?”
“Xa không?”
“Không xa tí nào, đi về không mất đến thời gian một chén trà”.
“Thế, được thôi”. Tiểu cô nương rụt rè gật đầu.
Tùy Ý thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng lấp kín được lỗ hổng tự mình chọc thủng.
Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị thúc giục bại tướng của mình nốc sạch chỗ rượu cược để thoát thân thì đã thấy Từ Đại Lang đứng cách sau lưng hai bước. Từ Đại nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang nói chuyện với hắn.
“Tùy Ý, đây là muội muội của ngươi sao? Trông thật lanh lợi đáng yêu*”.
* Nguyên văn 水灵: hình dung vẻ đẹp trong trẻo tươi sáng, thần thái, tràn đầy năng lượng. Lúc này nữ chính còn nhỏ nên mình sẽ dịch là lanh lợi đáng yêu.
Lục Nghi Trinh được người khác khen bất ngờ nên không tránh khỏi xấu hổ, mỉm cười một cái đáp lại.
Tùy Ý lấy chiếc quạt trúc từ chỗ tay sai vặt bên cạnh, gõ đầu quạt lên vai Từ Đại: “Là muội muội bên cạnh nhà ta. Ta không có tốn thời gian với ngươi nữa, mau uống rượu đi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi”.
“Ấy đừng… chơi một ván nữa đi, chẳng lẽ ngươi sợ?”
Tùy Ý cười nói: “Ta đã đồng ý lát nữa sẽ chơi với Trinh Nhi muội muội, ngươi cố ý bắt ta thất tín hay sao?”
Từ Đại cúi đầu nhìn tiểu cô nương trắng nõn mềm mại, trong trẻo như nước; thấy cặp mắt hạnh kia không che giấu được nhảy nhót và chờ mong, hắn ta cũng thấy đau đầu mà không so đo thêm nữa: “Thôi vậy thôi vậy, lần sau ta nhất định không nhường ngươi nữa!”
Nói xong, hắn ta bước đến bàn gỗ, nâng bát rượu đầy tràn trên bàn lên uống ực hết một ngụm.
Đám đông cũng tản đi phân nửa.
Đối với Thế tử phủ Quốc công, Bảo Khấu cực kỳ yên tâm. Dù sao thì hai nhà là hàng xóm, cũng coi như là quan hệ gần gũi ra ngõ đụng mặt, về nhà hỏi han.
Lục Nghi Trinh thuận lợi được cho đi, cứ thế theo Tùy Ý rời khỏi tửu lầu, hòa vào con phố nhộn nhịp.
Tùy Ý đưa theo hai người hầu, Lục Nghi Trinh được hai người này che chắn nên tránh được dòng người đông đúc va chạm.
Mặt trời chói chang.
Tùy Ý phe phẩy chiếc quạt trong tay, buồn chán nói chuyện phiếm với nàng: “Lục phu nhân đến tiệm đồ cổ, chọn thứ gì làm lễ bái sư cho Trinh Nhi muội muội?”
“Sao Ý ca ca biết mẹ muội cũng ở đây?” Lục Nghi Trinh kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Muội và Bảo Khấu, chỉ có hai người, hơn nữa vẫn ở tửu lầu…”
Hắn không thể nào vừa chơi ném tên vừa nhìn thấy đâu chứ?
Tùy Ý cười, thu quạt lại, dùng chiếc quạt gõ nhẹ lên đỉnh đầu nàng: “Rất đơn giản mà”.
“Bên cạnh Trinh Nhi muội muội chỉ có một nữ sử, rất nhiên là không thể ra ngoài một mình, có thể thấy là Trinh Nhi muội muội chỉ đến tửu lầu nghỉ chân. Còn người có thể đưa Trinh Nhi muội muội ra ngoài chỉ có Lục đại nhân và Lục phu nhân. Hôm nay lại không phải là ngày nghỉ, cho nên hẳn là Lục phu nhân đưa Trinh Nhi muội muội ra ngoài”.
“…”
Trầm mặc giây lát.
Lục Nghi Trinh ngẫm nghĩ cân não một lúc, lại hỏi: “Nhưng sao huynh lại biết mẫu thân muội đang chọn lễ vật bái sư ở tiệm đồ cổ?”
“Mấy cửa tiệm gần Minh Cảnh lâu chỉ có hoặc là bán bánh bao, hoặc là lầu nghe hát. Nếu đến chỗ nào khác thì căn bản Trinh Nhi muội muội cũng không cần đến tửu lầu nghỉ chân. Cho nên, Lục phu nhân chỉ có thể ở tiệm đồ cổ”.
“Lục muội muội đã đến kinh thành một thời gian rồi phải không? Chắc hẳn mọi chuyện ở quê nhà đã sắp xếp xong rồi. Huống chi, ngày thường dùng tranh chữ cổ thì quá quý trọng. Hơn nữa, thấy hôm nay Trinh Nhi muội muội rảnh rỗi như vậy, e là sau khi chuyển nhà vẫn chưa đến học đường… Nếu vậy, Lục phu nhân không đi chọn lễ vật bái sư thì đi làm gì nào?”
Chỉ một cái nhìn thoáng qua mà hắn có thể nhìn thấu toàn bộ.
[Người này sao khủng bố vậy chứ!]
Bỗng dưng, Lục Nghi Trinh nhớ đến một câu trong thoại bản mà ngày xưa Bảo Khấu đã đọc cho mình để hình dung chuyện này.
Đúng là hợp lý không để đâu cho hết.
Qua một lúc, nàng mới thừa nhận nói: “Huynh nói đúng hết rồi”.
Nàng lại nói: “Phụ thân muội có chút giao tình với với Đặng phu tử trong lớp học tư của phủ Anh Vũ Hầu, muốn để muội học cùng mấy cô nương trong Hầu phủ”.
“Phủ Anh Vũ Hầu?”
“Vâng. Làm sao vậy?”
Tùy Ý gõ nhẹ cây quạt lên cằm, nói: “Từ Đại vừa tỉ thí cùng ta chính là con trưởng phủ Anh Vũ Hầu”.
“Trùng hợp vậy?”
“Đúng vậy, thật trùng hợp”.
Nói đến đây, Lục Nghi Trinh lại nhớ đến một chuyện: “Ý ca ca và Từ gia đại ca ca học cùng một chỗ ạ?”
“Ừ, hiện giờ bọn ta đều học ở Quốc Tử Giám”.
“Thế… hôm nay Quốc Tử Giám xảy ra chuyện gì sao?”
Nếu không thì sao bọn họ lại có thời gian rảnh rỗi tỉ thí ném tên vào bình ở tửu lầu chứ?
“Dĩ nhiên không phải”.
Dứt lời, Tùy Ý dừng lại một chút, đôi mắt hoa đào lộ ra ý cười, đột nhiên chậm rãi cúi người xuống.
Hắn ghé đến sườn tai tiểu cô nương, nói rất khẽ: “Ta lén trốn ra đây đấy…”
“Trinh Nhi muội muội phải giữ bí mật cho ta nhé”.
Nói xong, hắn còn nháy mắt với nàng.
…
Sau khi chén một bữa no nê trong cửa hàng đồ ngọt dưới cầu Kim Môn, Lục Nghi Trinh được đưa về tửu lầu hội họp với mẹ.
Mấy ngày sau đó, nàng cũng không hề gặp lại Tùy Ý.
Thật sự là vì quá mức bận rộn.
Chọn xong lễ vật, ngày hôm sau, Lục Nghi Trinh được phu thê Lục thị đưa đi bái phỏng Đặng phu tử.
Ngày thứ ba, họ lại đến thăm Hầu gia và Hầu phu nhân phủ Anh Vũ Hầu.
Ngày thứ tư, nàng đến tiệm nhận hộp sách đã đặt từ trước.
Sáng sớm ngày thứ năm, xe ngựa xuất phát từ hẻm Du Lâm, Lục Nghi Trinh chính thức đến lớp học tư ở phủ Anh Vũ Hầu.
Lớp học đặt tại một mảnh vườn yên tĩnh của Hầu phủ, là một đình viện thoáng đãng tao nhã.
Đình viện hướng mặt nước, màu sắc non bộ lọt vào mắt rất hài hòa.
Mặt sàn được làm từ gỗ hoa lê, bốn phía đều có rèm lụa mành trúc cuốn hờ một nửa, góc mái còn treo một đôi lục lạc. Gió lạnh ngày thu thổi qua, đôi lục lạc vang lên những tiếng leng keng nghe rất vui tai.
Bên trong lớp học có một bục giảng và bốn chiếc bàn thấp.
Lúc này, hai chiếc bàn phía trên đã có người ngồi.
Đều là tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ Lục Nghi Trinh, hơn nữa tướng mạo còn hơi giống nhau.
“Ta tên là Từ Uyển Trúc”. Một trong hai thiếu nữ nhìn thấy có người đến, nâng cằm lên, kiêu căng nói: “Ngươi là cô nương Lục gia đó phải không? Nghe nói ngươi sinh cuối năm Kỷ phải không?”
Lục Nghi Trinh gật đầu nói: “Phải, ta sinh tháng Chạp năm Kỷ”.
“Ta lớn hơn ngươi nửa năm, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ”.
“… Uyển Trúc tỷ tỷ”.
Thiếu nữ mặc váy màu cánh sen vẫn luôn im tiếng, lúc này mới gật đầu với Lục Nghi Trinh, hiền dịu chào hỏi: “Lục muội muội, ta tên là Từ Uyển Âm”.
“Uyển Âm tỷ tỷ”.
“Chiếc bàn gần muội có người ngồi rồi, chiếc này mới được thêm”. Từ Uyển Âm giơ tay chỉ vào chiếc bàn bên cạnh mình: “Ngồi chiếc bàn ngay sau ta ấy”.
Lục Nghi Trinh bèn mang hộp sách qua đó ngồi, trong lòng lặng lẽ hít một ngụm khí lớn. Không ngồi cùng cái người có vẻ khó chọc vào kia thật sự là tốt quá đi mà.
Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Từ Uyển Trúc ngồi phía trước đã quay người lại, nói: “Chủ nhân của chiếc bàn ngươi vừa đứng cạnh đó là con hổ cái đấy, may mắn ngươi không chiếm chỗ của nàng ta, nếu không nàng ta mà nổi giận thì ngươi không đỡ nổi đâu”.
Lời còn chưa dứt, phía ngoài đình viện bỗng truyền đến một giọng nữ cao vút tràn ngập tức giận.
“Từ Tiểu Tứ, ta biết ngươi chẳng tốt đẹp gì đâu mà! Một thứ nữ nho nhỏ Hầu phủ như ngươi mà cũng dám nói xấu đặt điều cho ta, chán sống rồi hả?”
Lục Nghi Trinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy cực kỳ quý giá đẹp đẽ đang nổi giận đùng đùng bước vào trong đình, nàng ta giơ tay định rút chiếc roi da trâu nhỏ bên hông.
May mà nữ sử đứng một bên kịp thời ngăn lại.
“Đó là con gái của Tể chấp* Đoàn gia, tên Đoàn Dục Nhi”.
* Tể chấp 宰执: Tên ghép giữa Tể tướng và Quan chấp chính, đây là một chức danh thời nhà Tống – Nguyên, có vai trò cực kỳ quan trọng.
Từ Uyển Âm dịu dàng giải thích: “Nàng ta luôn đối đầu với Tứ muội muội của ta, Lục muội muội đừng sợ”.
Lục Nghi Trinh ngoan ngoãn từ nhỏ, có gây chuyện cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh nhỏ xíu mà thôi, chưa từng gặp thiếu nữ khuê các ồn ào giương cung bạt kiếm, nhe nanh móng vuốt như thế này, nhất thời cảm thấy sững sờ. Nghe thấy âm thanh bên này, cô bé mới lấy lại tinh thần, nói tiếng cảm ơn.
Người phía trước vẫn còn đang nghiến răng chế nhạo.
“Ta nhớ buổi học trước, Đặng phu tử có đưa ra câu hỏi, Dục Nhi tỷ tỷ còn chưa trả lời được câu nào đâu. Chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự cho rằng sẽ có ai đó nhìn trúng cái đầu rỗng tuếch như mình ấy hả?”
“E là chỉ có một thứ nữ nhỏ nhoi như ngươi mới coi trọng thứ này thôi? Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, tất cả mọi người trong đình viện này, chỉ có một mình ngươi là chui ra từ bụng tiểu nương* thôi. Nhìn đi, muội muội mới đến cũng thích làm bạn với đích tỷ của ngươi đấy thôi!”
* Tiểu nương: Thời Tống rất coi trọng con vợ cả hay vợ lẽ. Vợ cả là đích mẫu, con do vợ cả sinh ra là đích tử hoặc đích nữ. Vợ lẽ được gọi là tiểu nương, con do vợ lẽ sinh được gọi là thứ nữ, không được coi trọng. Nếu hôn nhân cũng không chọn được những nhà tốt.
Mắt thấy chủ đề câu chuyện và ánh mắt của mọi người đều chuyển đến người mình, Lục Nghi Trinh lập tức như ngồi trên đống lửa vậy.
Hốc mắt Từ Uyển Trúc ửng đỏ, nhìn chằm chằm sang Lục Nghi Trinh: “Ngươi thật sự thích Tam tỷ tỷ của ta hơn sao?”
Lục Nghi Trinh:… Đúng thế.
Nhưng nàng sợ cô nương mắt đỏ trước mặt khóc òa lên, vì thế chỉ im lặng, không nói gì cả.
Tình cảnh thế này chẳng rõ quá còn gì?
Đoàn Dục Nhi xem kịch vui như thắng được một trận chọi gà, vô cùng vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.
Cuối cùng, Từ Uyển Trúc tức giận trừng mắt liếc bàn sau một cái, căm giận nhưng cũng chỉ còn cách quay người ngồi xuống.
Yên tĩnh bao phủ cả ngôi đình.
…
Lục Nghi Trinh chín tuổi gặp phải khó khăn không nhỏ đầu tiên trong cuộc sống của mình…
Làm thế nào để chung sống hoà thuận với bạn cùng lớp đây?