TRÚC MÃ VI PHU

Editor: Mạc

Điển Sát Ti.

Trong căn ngục u tối, ngọn đèn dầu đang lập lòe; hai con bướm đêm vỗ chiếc cánh đen vây quanh ngọn đèn đang nhấp nháy.

Tiếng trò chuyện trong hầm ngục như đã đến hồi kết, tiếng hít thở bằng phẳng xen lẫn với tiếng cười châm biếm lan truyền trong không gian chật hẹp, dọa hai con bướm đêm phải chui vào sâu trong bóng tối.

“Thì ra ta thật sự đã già rồi”.

Tể tướng Đại Triệu xưa kia giờ đây đang mặc trang phục tù nhân ngồi xếp bằng cạnh bàn thấp, tóc tai lộn xộn, nhưng sâu trong ánh mắt là dáng vẻ tỉnh táo.

Bên kia bàn, Đoàn Bá An quỳ xuống trước mặt ông.

“Chuyện này không thể báo trước cho cha mẹ, làm cha mẹ giật mình khổ sở, là con trai bất hiếu”.

“Được rồi, đứng lên đi. Ta đây có nói là sẽ trách phạt con đâu?”. Đoạn Nghiệp nói:”Về phần mẹ con… Mấy hôm nay không có ta bên cạnh, con phải chăm sóc bà ấy thật tốt”

“Con đã hiểu”.

“Ta không lo lắng về muội muội con ở trong cung mà ngược lại, ta lo lắng cho con. Việc này hung hiểm, chỉ sợ sẽ phải thấy máu”.

“Cha, khi con ở Phụng Sơn đã từng nghe tiên sinh giảng một đạo lý, làm quân tử phải “không ngại mang nặng đường xa, không sợ việc nguy việc khó”.

An tĩnh hồi lâu.

Chợt vang lên tiếng bật cười.

“Sau chuyện này, có lẽ ta nên cáo lão từ quan thôi”.



Đoàn Bá An rời khỏi ngục tối, vừa mới vào nha đường đã nghe tiếng nhạo báng từ cạnh cửa truyền đến: “Ôi chao, ngươi chỉ bo bo giữ mình như vậy mà cha ngươi không tháo đai lưng ra quất ngươi à?”.

Lạnh mặt nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Hoàn Thận vểnh hai chân, dáng vẻ xiêu vẹo ngồi lên ghế từ đằng sau, bộ dạng lười nhác.

Hắn nhấc chân đạp tới.

Tiêu Hoàn Thận né nhanh như chớp, người chẳng hề hấn gì, cái ghế sau lưng lại bị đạp ngã.

Đoàn Bá An không đá trúng cũng chẳng có ý định truy kích, thu chân lại rồi nhìn vào người đang nhàn nhã pha trà bên trong nha đường.

“Phó Sứ, tiếp theo phải làm thế nào?”

“Thế cục đã định, tiếp theo dĩ nhiên là đã đến lúc thu lưới rồi”.

Tùy Ý cầm chén sứ lên, bình thản nhấp một ngụm trà nóng.

Tiêu Hoàn Thận đang trốn ở góc tường đúng lúc chen lời, nói: “Thu lưới từ nơi nào?”.

“Tiêu Thiêm sự thông minh như thế mà không đoán ra được à?”.

“… Nói thẳng đi”.

Vẻ mặt Tiêu Hoàn Thận như kiểu đang ê răng.

“Ta ghét nhất là kiểu người thích vòng vo, làm người đơn giản chút không được à?”.

Tùy Ý không mặn không nhạt nói: “Tự bản thân ngu xuẩn còn trách người khác?”.

Tiêu Hoàn Thận nghẹn lời, cẩn thận đặt câu hỏi: “Ngươi cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với Lục cô nương à, sao nàng ta thích ngươi được thế?”.

Một tiếng “Ầm” khẽ vang lên.

Tách trà đã được đặt trên bàn dài.

“Họ Tiêu kia”.

“Được rồi được rồi, ta biết rồi. Vài ngày nữa ta sẽ lên đường đến Thông Châu”.



Tuyết đã rơi hai tháng trên kinh thành đất Triệu, vụ án của Đoàn Nghiệp cũng đã được muôn nhà nhiệt liệt thảo luận suốt hai tháng.

Đến gần năm mới, các vị vương gia vào kinh gặp mặt, còn có cả sứ thần các nước, tất cả tạo nên bầu không khí hỗn tạp chốn kinh đô, làm tăng thêm vài phần náo nhiệt.

Ngày 23 tháng Chạp, hai nhà Lục Tùy trong hẻm Du Lâm cùng nhau ăn bữa cơm đón Tiểu Niên*.

*Tết ông Công ông Táo

Ban đêm, trên bài dài đầy ắp sơn hào hải vị nóng hổi, rượu trái cây còn đang bọc vải bố đã ngửi thấy mùi thơm tràn ra.

Tùy lão thái thái ngồi ghế chủ tọa rất cởi mở, nhìn sang tất cả mọi người ngồi ở đây, vui tươi hớn hở nói: “Đã lâu trong nhà ta không náo nhiệt như bây giờ”.

Lục phu nhân cười nói: “Nhà ta cũng đâu thường như thế? Nếu lão phu nhân không chê, sang năm chúng ta sẽ tiếp tục đến làm phiền”.

“Đương nhiên là không ngại, sao mà chê được chứ? Cô nương nhà các ngươi được nuôi dưỡng rất tốt, bà già này rất thích, mỗi lần thấy nàng đều rất vui”.

Lục Nghi Trinh đang dùng bữa nghe thấy lời này lập tức bị sặc, ho khan mấy tiếng.

Tùy Ý bên cạnh bận bịu rót nước đưa sang, thấp giọng cười nói: “Trinh Nhi muội muội dễ ngượng ngùng như vậy thì sau này phải làm sao đây?”.

Động tĩnh không lớn không nhỏ bên này làm sao thoát được tai thính của Tùy lão thái thái, bà cười híp mắt nhìn sang.

Tai Lục tiểu cô nương càng đỏ hơn, vừa ho khan vừa áp ly nước lên mặt.

Cũng may Tùy lão thái thái cũng không tiếp tục đề tài này, quay sang nói với Tùy Ý: “Ta nhớ người bạn học cùng ở Phụng Sơn tên là Tiêu Hoàn Thận của con cũng làm quan cao ở Điển Sát Ti, hắn ở kinh thành tứ cố vô thân, đến Tết con cũng nên mời hắn đến phủ cùng ăn Tết”.

“Không cần đâu tổ mẫu, tháng trước lão tiên sinh ở Phụng Sơn lâm bệnh, Tiêu huynh đã cưỡi ngựa về Thông Châu rồi”.

“Y cũng là người có ân tất báo”.

Tùy lão thái thái than thở một câu, nhanh chóng đã chuyển hướng câu chuyện, cười nói không dứt.

Lục Nghi Trinh ngừng ho khan, quay mặt về lại phát hiện trong bát đã đầy ắp những món nàng thích ăn.

“Trinh Nhi muội muội”.

“Vâng?”. Nàng nhìn sang Tùy tiểu Thế tử bên cạnh mình.

“Đến ngày Tết trong cung có tiệc rượu, sợ là đêm đó ta không về được”.

Lục tiểu cô nương gật đầu đáp một tiếng.

Cha nàng năm ngoái cũng như vậy, chẳng hề kỳ lạ gì. Nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại có chút bất an.

Có lẽ là vì vụ án tham ô của Đoàn gia vẫn chậm chạp không có tiến triển, chân tướng đằng sau vẫn chưa trồi lên mặt nước, tựa như một thanh kiếm sắc bén treo trên không trung, lại chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống.

Tiểu cô nương suy nghĩ một lát, mặc dù chẳng nghĩ ra được gì nhưng cũng dặn dò y: “Vậy, vậy huynh đừng để bụng đói, cũng đừng say, bình an trở về”.

Tùy Ý cười nhẹ, đồng ý.

Tiệc rượu được một nửa, Đỗ ma ma đột nhiên vén rèm đi vào, đến bên tai Tùy Yến thị thỏ thẻ gì đó.

Đó chẳng phải tin tức tốt lành gì.

Lục Nghi Trinh liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt bà ta càng ngày càng kém nhưng lại ngại mọi người xung quanh nên không biểu lộ rõ rệt. Bà ta vẫy tay lệnh Đỗ ma ma rời đi rồi khôi phục bộ dáng chẳng có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười yêu kiều.

Tiểu cô nương cảm thấy xem thế cũng đủ rồi, ghé sát bên tai Tùy Ý, len lén nói: “Kế mẫu của huynh thật giỏi, không đi diễn kịch thì thật quá lãng phí”.

Trong mắt Tùy Ý hiện lên ý cười, lại nói nhỏ bên tai nàng: “Ta cũng thường xuyên cảm thấy vậy”.

Lỗ tai tiểu cô nương bị hơi nóng của hắn làm cho ngứa ngáy. Nàng chậm rãi ngồi ngay ngắn lại, quan sát cẩn thận xung quanh, phát hiện không ai chú ý đến hai người họ bên này, nỗi thẹn nói xấu trước mặt người ta cũng thoáng phai nhạt.



Tiệc tàn, hai nhà tạm biệt ai về nhà nấy.

Tùy Yến Thị vừa cười tiễn người xong lập tức thay đổi biểu cảm, vội vã trở về viện của mình.

Lệnh cho thị nữ lui xuống, bà ta vội vàng gọi Đỗ ma ma đến: “Ngươi nhanh chóng nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Phu nhân, cầu xin người hãy cứu cháu của ta”.

Đỗ ma ma hoảng sợ quỳ xuống nói.

“Ngươi mau đứng dậy, ta đâu nói là sẽ không cứu hắn, trước tiên hãy kể rõ mọi chuyện rồi mới bắt đầu nghĩ cách chứ”. Tùy Yến Thị cau mày đỡ bà ta dậy, “Điền trang ngoài kinh thành đã xảy ra chuyện gì? Người đó rốt cuộc là ai?”

“Ngay cả người trong trang cũng không biết”. Đỗ ma ma nói thầm.

“Quản sự điền trang truyền tin đến, cháu của ta đêm hôm đến rừng cây ăn quả tuần tra đụng phải hơn hai mươi người áo đen bịt mặt, hơn nữa thân thủ của nhóm người kia rất tốt, vừa chạm mặt đã bắt cháu ta đi”.

“Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, định thương lượng cùng bọn chúng. Nhưng bọn người bịt mặt hình như có chút quan hệ với Huyện chúa Ninh Gia, vừa đến đã hỏi chủ điền trang ở đâu. Quản sự giải thích với họ rằng điền trang bây giờ đã đứng tên phu nhân, Huyện chúa Ninh Gia vốn cai quản điền trang cũng đã sớm đổi thành người của phu nhân. Nhóm người bịt mặt nói tối nay muốn gặp phu nhân, nếu phu nhân không đến thì bọn chúng sẽ giết cháu của ta. Nếu để người khác đến, hoặc phía quan phủ biết được chuyện này… sợ rằng sẽ có tai họa ập lên đầu phu nhân”.

Đôi mày liễu của Tùy Yến Thị khẽ nhíu lại: “Thật to gan!”

“Phu nhân. Bọn chúng biết thân phận của người mà còn dám nói ra những lời này, sợ rằng lai lịch không đơn giản”. Đỗ ma ma do dự nói, “Hơn nữa cháu ta…”.

Tùy Yến Thị siết chặt móng tay, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Ngươi tuyển chọn một nhóm người mạnh một chút, tối nay giờ Tuất bảy khắc đến cửa sau chờ ta”.

“Vâng, đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân!”.



Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trong thành dần tắt lịm.

Trong con đường tắt tối đen trong ngõ Du Lâm, một cỗ xe ngựa nhẹ nhàng rời đi từ cửa phủ Quốc công.

Vừa ra khỏi thành đã đối mặt với bóng đêm vô tận.

Thỉnh thoảng có ánh sáng le lói bên đường, là từ khe cửa sổ của các hộ nông dân trong núi.

Xe ngựa vừa vào điền trang đã có quản sự áo vải nịnh nọt tiến lên tiếp đón: “Phu nhân, người đến rồi”.

Đỗ ma ma đỡ Tùy Yến thị xuống xe ngựa, không hề khách sáo cau mày hỏi: “Tình huống bên trong như thế nào?”

“Bẩm phu nhân, cháu của ma ma còn đang bị bọn chúng áp giải, chúng ta cũng chẳng dám động”.

“Ngươi nói rõ ràng xem, bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu người?”.

“Ra mặt khoảng chừng hai, ba mươi người. Nhưng sau đó chúng ta dò xét lại, phát hiện bọn chúng còn có đồng bọn trú ẩn trong rừng. Chúng ta không dám cẩn thận tra xem; đoán chừng, ước chừng trên trăm người”.

Sắc mặt bà ta trở nên kinh hãi, trong lòng hoảng hốt.

Đây là số lượng người bà ta chẳng hề ngờ tới, vốn nghe tin chỉ hai mươi mấy người nên bà ta cắn răng mang theo một đội hộ vệ. Nhưng bây giờ chuyện đã trở nên càng khó giải quyết.

Đội ngũ trên trăm người kia dù ở đâu cũng là một nhóm thế lực không nhỏ, huống hồ nhóm người kia còn có thân thủ cực tốt…

“Phu nhân, phu nhân?”.

Tùy Yến thị lấy lại tinh thần, đi tới đi lui.

Gió đêm lạnh lẽo trên núi như thổi thẳng vào não, bà ta khép sát mũ đội đầu, lùi về sau một bước.

Ngay lúc này, giọng điệu cười cợt của nam nhân trẻ tuổi theo gió rét truyền đến:

“Tùy phu nhân, tới cũng tới rồi, bên ngoài trời đông giá rét, sao không vào trong ngồi một lát, cùng ta trò chuyện một lúc?”.

Giọng nói này có phần hơi quen tai.

Tùy Yến thị kinh hãi ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy sâu trong đêm đen có người xách đèn lồng thong dong bước đến.

Đó là thân hình của một người đàn ông gầy gò mà khỏe mạnh, hắn ta mặc một y phục áo đen, khoác áo choàng đen, gò má bị khăn đen che khuất, không thấy rõ tướng mạo. Tóc đen như mực được buộc lên liều lĩnh tung bay trong gió.

Trong lòng Tùy Yến thị đã biết tối nay sợ rằng bản thân sẽ chẳng rời đi được.

Trái tim ngày càng trầm xuống.

“Ngươi là ai?”.

Người đàn ông đi tới cạnh bà ta, đứng yên, cười một tiếng.

“Cũng đúng, cứ thần bí như vậy không tỏ rõ được sự thành tâm của ta”.

Y một tay xé mặt nạ, lộ ra nửa mặt dưới, dưới ánh sáng mờ tỏa ra từ đèn lồng phác họa nên đường nét khuôn mặt.

“Đã lâu không gặp, Tùy phu nhân”.

Giọng điệu hắn ta nhẹ nhàng như đang bàn chuyện phiếm: “Lần trước gặp mặt hẳn là tiệc hằng năm trong cung?”. Hắn ta gãi cằm, “Ta nhớ lại đã, hẳn là… vào đâu bốn, năm năm trước?”.

Tùy Yến thị nhìn chằm chằm mặt y, một lát sau mới kịp phản ứng, hoảng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thần sắc hoảng sợ dựa vào vai Đỗ ma ma bên cạnh.

Răng run lập cập, từ trong kẽ hở phát ra tiếng: “Tiểu, Vương, gia”.

Con trai của Dự vương, ca ca của Huyện chúa Ninh Gia, tiểu Vương gia Triệu Kha.

Tính tình ngang ngược coi trời bằng vung, là ma đầu lăn lộn bấy lâu hiếm ai dám chọc chốn kinh thành, thậm chí còn gây ra một vụ án mạng. Sau khi tân hoàng lên ngôi, hắn ta theo Dự vương đến Đức Châu ở phương Bắc, không ai biết hắn ta trưởng thành ra sao, nhưng nghe nói hắn ta tàn bạo ác độc, chuyện vui thường làm là các hình phạt tra tấn.

Trong mắt Từ Yến thị, hắn ta hoàn toàn là một kẻ điên.

“… Trò chuyện một lát chứ hả?”.

Triệu Kha nghiêng đầu, cười nói với bà ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi