TRÚC MÃ VI PHU

Lục Nghi Trinh cẩn thận quan sát sắc mặt ngẩn ra của thiếu niên, rất có vẻ ngốc nghếch.

Vốn dĩ nàng tưởng tiểu Thế tử không thích cách nói của nàng, thậm chí nàng còn nghĩ xong cả lời xin lỗi.

Tiểu Thế tử không hề rối rắm ở vấn đề này, hắn nhìn sắc trời qua lùm cây, nói với nàng: “Thời gian không còn sớm, mã cầu chắc cũng thi xong rồi, Trinh Nhi muội muội không quay về tìm Lục đại nhân sao?”

Nàng tự nhiên cũng không cần hỏi hắn vì sao lại biết “Nàng đi cùng phụ thân đến Quốc Tử Giám”.

Dù sao thì tình hình cũng giống lần trước ở Minh Cảnh Lâu

Lục Nghi Trinh nói: “Muội đến giúp tìm người, chắc chắn phải đưa người quay về mà”.

“Nhưng nơi này rất thoải mái, khiến người ta vui vẻ, ta không muốn rời đi đâu”.

“Vậy cứ đợi Tế tửu đến bắt huynh đi”.

“Trinh Nhi muội muội thật tàn nhẫn”. Tiểu Thế tử cất giọng lười biếng: “Chẳng phải lúc này muội nên dỗ dành khuyên bảo một chút sao? Nói không chừng ta mềm lòng rồi sẽ đi theo muội”.

“Vậy được”. Lục Nghi Trinh ngồi trước mặt hắn, nghe lời lên tiếng dỗ dành: “Nhà muội có mật đường, ngon hơn rượu nhiều; trong tiểu viện có ghế trúc, ngồi thích hơn tảng đá nhiều. Sao nào, huynh có muốn về cùng muội không?”

“Không đủ”. Hắn nói.

“… Không đủ chỗ nào?”

“Còn thiếu một người tiêu sầu cùng ta”.

“Muội chơi với huynh”.

Tiểu Thế tử ngừng mắt nhìn nàng, từ từ thở dài: “Nhưng thật ra ta muốn một muội muội cơ”.

Lục Nghi Trinh bị lời nói lơ đãng của hắn ảnh hưởng, nỗi lòng lay động, buột miệng thốt lên: “Vậy huynh làm ca ca muội đi”.

Dứt lời, không chỉ có cảm giác vô thức lỡ lời, nàng còn vô cùng vừa lòng với ý nghĩ kỳ diệu thình lình ập đến.

Tiểu cô nương lộ ra ánh mắt trông mong, vội vàng giải thích: “Mấy bạn học trong lớp của muội đều có ca ca, mỗi muội không có, vừa hay huynh cũng không có muội muội, chúng ta có thể bù trừ”.

Tùy Ý chẳng nói chẳng rằng, vừa buồn cười vừa kỳ lạ nhìn nàng.

Một lúc sau, hắn mới cất giọng hòa nhã: “Tiểu muội muội, muội đang chơi trò gia đình đó hả?”

“Muội rất nghiêm túc, huynh suy xét chút đi”.

“Vậy thì, ta cũng nghiêm túc suy xét xem sao”.

Lục Nghi Trinh thấy thiếu niên tuấn tú trước mặt gập chân, đỡ má, giống như bộ dáng rất nghiêm túc tự hỏi.

Một lát sau, không thấy hồi âm, nàng nhìn mũi giày rồi lại nhìn vẩn vơ xung quanh. Cuối cùng, tầm mắt dừng lên trên khuôn mặt của thiếu niên, không kiềm chế được mà đặt câu hỏi: “Ý ca ca suy nghĩ xong chưa?”

Đầu ngón tay trắng như ngọc chạm bên khóe mắt, Tùy Ý đáp vu vơ: “Ừm, suy nghĩ xong rồi”.

“Vậy huynh đồng ý không?”

Ánh mắt tiểu Thế tử xoáy sâu vào nàng, đáy mắt hoa đào đen nhanh chỉ có bóng dáng một mình nàng.

Hắn đè giọng trầm thấp nói chậm rãi: “Ta thử xem vậy”.

Thử xem… đó là đồng ý rồi!

Tiểu cô nương nghe được lời này, tâm trạng quả thực vui vẻ khôn cùng, đôi mắt long lanh nước ngắm nhìn thiếu niên như đoạt được báu vật quý giá, nhìn đến mức đối phương cũng thấy vành tai nóng rần rần.

Tùy Ý quay mặt sang chỗ khác.

Cánh rừng thâm u yên tĩnh, mơ hồ có tiếng bước chân vọng đến.

“Ôi, hình như là bọn Tế tửu chạy đến rồi”.

Ngữ khí của hắn có phần tiếc rẻ, nói với tiểu cô nương: “Trinh Nhi muội muội mau đi đi, bằng không lát nữa muội mà nhìn thấy cảnh ta bị Tế tửu mắng thì kẻ làm ca ca này biết giấu mặt đi đâu”.

Thế ban đầu huynh đừng trộm rượu thì mọi chuyện chẳng phải tốt rồi sao?

Lục Nghi Trinh bị suy nghĩ của mình chọc cười.

“Ý ca ca không đi sao?’

“Vừa uống rượu, cả người làm gì còn sức, muốn trốn cũng không thoát với bọn họ”.

“Thế đành vậy… Ý ca ca bảo trọng, muội đi trước”.

Sau khi vẫy tay tạm biệt hắn, Lục Nghi Trinh men theo con đường nhỏ đi về phía chân núi.

Thính lực của Tùy Ý quá tốt, đi được nửa đường, quả nhiên nàng đụng phải đám người Tế tửu đến bắt người. Không chỉ vậy, phía sau còn có Tùy phu nhân sốt ruột lo lắng.

Lục Nghi Trinh thăm hỏi hai tốp người này mấy câu, sau đó đưa nhóm nữ sử lẫn người hầu nhà mình đi tìm Lục Tông.



Vào tiết Tiểu Tuyết, kinh thành nước Triệu đón trận tuyết rơi đầu tiên trong năm.

Lúc đứng dậy, Lục Nghi Trinh nghe thấy Bảo Khấu nói một câu, chải đầu gọn gàng, nàng gấp gáp nhảy khỏi ghế gỗ chạy ra đẩy cửa sổ trong phòng.

Những bồn hoa trong hành lang tiểu viện, cây hương xuân, hòn non bộ và cả bức tường bằng đá xanh đều phủ một lớp trắng xóa.

Sắc trời âm u, từng đợt bọt tuyết vẫn không ngừng rơi xuống.

Sau khi bị Bảo Khẩu thúc giục vào phòng chính ăn sáng với phụ thân và mẫu thân, Lục Nghi Trinh trở lại tiểu viện của mình, lấy ra mấy vật dụng nho nhỏ rồi mừng rỡ bắt đầu đắp người tuyết.

Mặc dù tuyết đã rơi cả một đêm nhưng lớp tuyết chưa quá dày. Lục Nghi Trinh chỉ nặn được một búp bê người tuyết to hơn bàn tay của nàng chút xíu.

Nàng lấy hai viên đá đen làm mắt, một cành cây khô làm mũi, một cái móc màu đỏ làm miệng, thế là một người tuyết bé nhỏ đơn giản đã thành hình.

Vào lúc nàng đang nặn người tuyết thứ hai, Bảo Khấu đến thông báo.

“Cô nương, Tùy tiểu Thế tử tới rồi”.

Đây là điều mà Lục Nghi Trinh ngàn lần không dự đoán được.

Nàng dừng động tác trên tay, người đứng trên nền tuyết mỏng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn xung quanh cửa viện.

Bóng dáng người thiếu niên nhanh chóng lọt vào mắt nàng.

Hôm nay Tùy Ý mặc một bộ áo lông cừu màu trắng đơn giản rất hợp với thời tiết. Sợi lông mềm mại hòa chung với tuyết trắng tuôn rơi, không biết cái nào mới thực sự mềm mại hơn cái nào.

“Ý ca ca!”

Lục Nghi Trinh chạy đến phía hắn, dấu chân in đầy trên nền tuyết.

Chàng thiếu niên cong mắt cười với nàng, môi đỏ răng trắng, ánh mắt trong trẻo như bão tuyết qua đi để lại bầu trời quang đãng.

“Trinh Nhi muội muội thật có hứng, nhưng mà đắp người tuyết không khỏi cóng tay, vẫn nên chơi vừa vừa thôi”.

Lục Nghi Trinh chạy đến đứng yên trước mặt hắn, thấy phía sau hắn còn có thêm mấy nữ sử cao tuổi.

Lão ma ma đi đầu là người nàng đã từng gặp trong buổi Ngự khảo ở Quốc Tử Giám, chính là người hầu hạ bên Tùy gia lão thái thái.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Tùy Ý giải thích: “Sáng sớm ta nói với tổ mẫu muốn ra ngoài, người bèn sai nhiều người đi theo thế này đó. Nhưng không sao, chúng ta chơi là chuyện của chúng ta”.

Hắn vừa cười vừa lấy một hộp đồ ăn từ phía sau.

Sự chú ý của Lục Nghi Trinh lập tức bị hấp dẫn vào hộp đồ ăn đó: “Huynh lại mang cho muội thứ gì vậy?”

“Trinh Nhi muội muội mở ra nhìn một cái là chẳng phải biết rồi sao?”

Tùy Ý xách hộp đồ ăn đung đưa trước mắt nàng.

Lục Nghi Trinh đưa tiểu Thế tử đến cuối hành lang gấp khúc, đặt chiếc hộp lên ghế bên hiên.

Đồ ăn bên trong vẫn nóng hôi hổi, cách nắp hộp làm bằng trúc, hơi nóng bốc ra ngoài khiến khuôn mặt trắng nõn mềm mại của tiểu cô nương cũng mờ mịt đi vài phần.

“Thịt dê nướng, măng trúc khắc hoa, súp cua, bánh sợi hoa mai thập cẩm…”.

Tùy Ý tỉ mỉ điểm qua những món ăn phong phú cho nàng, giữa lúc tiểu cô nương còn ngây người, hắn lại nhắc thêm: “Đúng rồi, dưới còn một tầng nữa”.

Lục Nghi Trinh lấy tấm ngăn bằng gỗ ra, một luồng hơi nóng khác lại phả vào mặt.

Hơn mười chiếc đĩa sứ nhỏ đựng đồ ăn vặt chỉ đủ cho một miếng, vừa hay đỡ thèm.

Dòng cảm xúc ấm áp dễ chịu đột nhiên vây lấy Lục Nghi Trinh.

Tiểu Thế tử thấy nàng bất động bèn cho rằng nàng tiếc rẻ không dám ăn, đùa cợt nói: “Sao vậy? Do mấy thứ này được làm quá xinh xắn phải không?”

Lục Nghi Trinh lắc đầu.

Nàng lấy một chiếc xiên tre, từ từ nếm thử hương vị từng món.

Tùy Ý đến gần người tuyết nhỏ do nàng đắp ngoài sân.

“Mũi của nhóc con này dài quá”. Hắn vừa nói vừa rút nhanh cách bị cắm coi như chiếc mũi của người tuyết. “Rắc” một tiếng, nhành cây bị bẻ làm đôi.

Lục Nghi Trinh nuốt miếng thịt dê nướng, đề nghị: “Ý ca ca đắp thêm một người tuyết nữa là được rồi mà? Vừa hay có thể chia một nửa cái mũi cho nó”.

“Ý kiến này không tồi”.

Tùy Ý vén tay áo, đắp thêm một đồng bọn lớn xấp xỉ người tuyết của Lục Nghi Trinh, sau đó cắm mũi cho chúng. Lục Nghi Trinh cũng vừa ăn xong miếng thịt dê, nàng nắm chiếc xiên tre bóng loáng trong tay, sực nhớ đến chuyện gì mà hứng khởi bừng bừng: “Ý ca ca, huynh dạy muội ném tên vào bình đi!”.

Dĩ nhiên nàng đã từng chơi ném tên vào bình khi còn ở Dương Châu, nhưng vẫn chưa chơi giỏi lắm. Tiểu Thế tử còn có thể ném trúng Long đầu thì nhất định sẽ là sư phụ giỏi.

“Trinh Nhi muội muội thật sự muốn học với ta sao?”

“Vâng!”

Tùy Ý cũng không từ chối, cúi người đi nhặt cành cây làm tên ném, sau đó lại tìm một ống trúc làm bình đặt ngoài hành lang cách đó một khoảng.

Cuối cùng, tiểu Thế tử vuốt cằm, vẫn còn đang suy tính cẩn thận như đã nghĩ ra được biện pháp thú vị nào đó. Đuôi lông mày của hắn hơi cong lên toát ra ý cười nồng đậm.

Hắn chuyển hai người tuyết dùng chung một cái mũi đến bên cạnh ống trúc, một bày phía trước, một bày đằng sau.

Giọng điệu bâng quơ: “Nếu Trinh nhi muội muội ném trượt thì chỉ còn cách nhịn đau nhìn hai người tuyết đáng yêu này bị ném thủng thôi”.

Người tuyết nhỏ bé đáng yêu bị ném thủng, đúng là khiến người khác không đành lòng chút nào.

Lục Nghi Trinh không bằng lòng, nhăn mày nhăn mặt nói: “Sao làm vậy được?”

“Không đánh cược đồ vật quý trọng nhất thì vĩnh viễn không thể có được thứ mình muốn”.

Tùy Ý khép tay áo rộng, ánh mắt phảng phất ý cười nhạt, khuyên nhủ dịu dàng: “Trinh Nhi muội muội, đôi khi phải biết tàn nhẫn”.

Bông tuyết vẫn bay lơ lửng trong không khí.

Cuối cùng Lục Nghi Trinh vẫn tiếp thu đạo lý của tiểu Thế tử… nói không chừng Ý ca ca ném tên vào bình lợi hại như vậy chính là được luyện bằng cách đó.

Tùy Ý bắt đầu ném trước, làm mẫu cho Lục Nghi Trinh.

Nhưng dù sao thì xiên tre hay cành cây cũng không thể so bằng mũi tên, mấy lần ném đầu hắn cũng không vững cho lắm, có mấy lần suýt rơi khỏi ống tre.

Nhưng sau khi tiểu Thế tử đã quen tay, tình hình dần chuyển biến tốt đẹp. Từng động tác từ chạm vào xiên tre, giơ cao, ngắm chuẩn, ném mạnh đều cực kỳ trôi chảy khiến người khác không khỏi thầm nghĩ nếu hắn nhắm mắt lại cũng có thể bách phát bách trúng.

Lục Nghi Trinh quan sát với ánh mắt hâm mộ không thôi.

Tiểu Thế tử nhận ra nàng ngứa ngáy chân tay bèn đưa cho nàng một một chiếc tên.

“Tay phải vững, mắt phải chuẩn”.

Tùy Ý duỗi tay ra, đích thân điều chỉnh tư thế ném tên vào bình cho nàng.

Lục Nghi Trinh duy trì động tác giơ tay, giữ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy ăn lên tiếng: “Được rồi, ném đi”.

Tiểu cô nương lập tức dừng mắt, mím môi, tự tin ném chiếc tên về phía trước.

“Vút!”

Chiếc xiên tre vút trên không trung tạo ra một đường cong như cây cầu, cuối cùng…

Nó rơi xuống cái bụng mượt mà của người tuyết phía trước ống trúc.

Lục Nghi Trinh tròn mắt không thể tin nổi quay sang nhìn tiểu Thế tử đang dựa vào hàng ghế ngoài hành lang.

Nào biết đối phương ngây người một lúc rồi thản nhiên bật cười thích thú, tư thái tự do lẫn thoải mái hơn bao giờ hết.

Tiểu Thế tử cười rộ lên rất đẹp.

Lúm đồng tiền nơi khóe môi tinh xảo, đôi mắt hoa đào cong cong vẽ ra một đường lưỡi liềm thích mắt, tựa như gió thoảng trên suối mát trong, tựa như hương hoa đỗ quyên nở rộ trong ngày hè tháng sáu.

Dáng vẻ của hắn lúc này khiến nàng chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn như vậy, không cách nào nảy sinh trách cứ oán hận.



Trên hành lang cách đó không xa, lão ma ma phủ Quốc công gọi nữ sử phía sau đến dặn dò.

“Mau, mau bẩm báo tỉ mỉ chuyện ở đây cho lão thái thái, cứ nói Ý ca và cô nương Lục gia chơi rất vui vẻ, phải muộn chút nữa mới về được”.

Nữ sử dạ vâng nhận lệnh rời đi.

Lục Nghi Trinh cầm xiên tre trong tay, hơi nghiêng đầu sang một phía, vô tình va phải ánh mắt của lão ma ma.

Bà lão xưa nay luôn nghiêm túc cẩn thận nhưng lúc này lại khẽ mỉm cười.

Sự thờ ơ trong ánh mắt đã không còn, thậm chí còn nhường chỗ cho tia hiền hậu thoáng qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi