TRÚC MÃ VỪA NGỌT LẠI MẶN


Edit: PhLinh – Beta: Tuangg
Trái tim Đường Hạnh bỗng thắt lại, ánh mắt nhìn Trình Liễm Nhất tràn đầy kinh ngạc, lại có chút không biết phải làm sao.
Nhưng Trình Liễm Nhất lại cười nhạt, “Lúc nhỏ làm cậu bị thương, sau đó thì tớ có suy nghĩ như vậy.”
Trong nháy mắt, sự kinh ngạc tan đi, Đường Hạnh có cảm giác hơi mất mát.
Trình Liễm Nhất cầm tay cô không buông, đang nắm vui vẻ thì Đường Hạnh phản ứng lại, lập tức tránh ra, nhân tiện lùi về sau một bước.
“Tuy cậu cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng cũng không ép buộc, dù sao bây giờ cũng còn nhiều thời gian.”
“Xem ra tớ không tập đi xe được rồi, chúng ta đi về thôi.” Đường Hạnh hơi rủ mắt, thở dài.
Trình Liễm Nhất khẽ cười, “Vẫn còn sớm, nếu không tớ đạp xe đưa cậu đi giải sầu một chút?”
Khi còn học cấp hai, Trình Liễm Nhất thường đưa Đường Hạnh đi như vậy, hai người thường đi dạo trong tiểu khu.
Buổi tối mùa hè trời nhiều gió, trên lối đi bộ vắng vẻ của tiểu khu, Trình Liễm Nhất đạp xe chở Đường Hạnh, băng qua những cơn gió và các con hẻm, vững vàng đi về phía trước.
“Tâm trạng có khá lên chút nào không?” Trình Liễm Nhất ở phía trước hỏi.
Đường Hạnh híp mắt, hưởng thụ làn gió mát, cô gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Trình Liễm Nhất cong môi cười, cậu đạp xe ra khỏi tiểu khu, đến một tiệm bán kem ly.
Sau khi dừng xe, Trình Liễm Nhất nói: “Cậu đợi một lát, tớ mua cho cậu một cây kem.”
Đường Hạnh đứng cạnh xe đạp, nhìn bóng dáng chạy xa dần của Trình Liễm Nhất, trong lòng như được đổ hũ mật.
Trình Liễm Nhất chạy chậm lại, trong tay cầm một cây kem ly hai màu, cậu cười đưa cho Đường Hạnh, “Cậu thích nhất là dâu tây thêm vani.”
Đường Hạnh híp mắt nhận lấy, “Cảm ơn.”
Cô nhận lấy rồi cắn một miếng, hương vani và dâu tây hòa tan trong miệng, biến thành vị ngọt nhân đôi, thậm chí còn ngọt đến tận đáy lòng.
“Ngọt quá.” Đường Hạnh lại ăn một miếng.
Ánh mắt Trình Liễm Nhất hơi trầm xuống, cười hỏi: “Thật sự rất ngọt sao?”
“Thật đó!” Đường Hạnh gật đầu.

Trình Liễm Nhất nhíu mày, “Ngọt như thế nào, cậu cho tớ nếm thử đi.”
Đường Hạnh đang định đưa kem ly qua, sau đó mới phản ứng lại, “Muốn ăn thì cậu tự đi mua đi.”
“… Quên đi, tớ không thích ăn ngọt.” Trình Liễm Nhất mấp máy môi.
Đường Hạnh không ép buộc, chỉ nói: “Chúng ta về thôi.”
***
Sau khi lên xe, Đường Hạnh ngồi sau giải quyết số kem còn lại, còn Trình Liễm Nhất ngồi trước khó chịu một mình.
Cửa chính tiểu khu liên tiếp có mấy gờ giảm tốc, Trình Liễm Nhất quan sát Đường Hạnh đang ăn kem ly, sau đó không nhắc nhở, cũng không giảm tốc độ mà phanh gấp luôn.
Vì hành động đột ngột này mà Đường Hạnh bị lắc lư, bám vào người Trình Liễm Nhất theo bản năng.

Kem ly trên tay cô chưa ăn xong cũng theo đó mà dính lên áo Trình Liễm Nhất.
Đường Hạnh kinh ngạc há miệng, cố gắng tìm cách che giấu sai lầm này.
“Có phải cậu cọ kem ly lên người tớ rồi không?” Trình Liễm Nhất vẫn cảm nhận được cảm giác mát lạnh truyền đến từ ngoài lớp áo.
“Ai bảo cậu đi qua gờ giảm tốc mà không nhắc tớ.” Đường Hạnh cảm thấy đâu là lỗi của Trình Liễm Nhất, cô chỉ bị liên lụy thôi.
Trình Liễm Nhất cũng không phản bác, áy náy nói: “Tại tớ quên mất, bây giờ tớ đây xin lỗi cậu.”
Đường Hạnh híp mắt, luôn cảm thấy cậu có âm mưu gì đó, nếu không… sao lại xin lỗi nhanh như vậy.
Đang nói chuyện, hai người đã đi đến dưới lầu, Trình Liễm Nhất dừng xe lại nói: “Vậy cậu giặt áo giúp tớ đi.”
“Cái gì?” Đường Hạnh mở to mắt nhìn, “Chỉ cọ vào cậu có mỗi tí thôi mà cậu bắt tớ giặt áo? Không làm!”
“Tớ biết rồi, không muốn thì thôi.” Trình Liễm Nhất cúi đầu, nhìn rất tủi thân.
Đường Hạnh nhìn cậu, “Kem cũng đâu phải thứ gì khó giặt, cậu bỏ vào máy giặt là sạch rồi.”
“Ừm, không cần cậu giặt, tớ về bỏ vào máy giặt là được.” Tuy nói như vậy nhưng sự tủi thân trong giọng nói cũng không ít.
Đường Hạnh đấu tranh trong lòng hồi lâu, cho tới khi đến cửa nhà mới mở miệng nói: “Vậy cậu đưa áo cho tớ đi.”
“Cái này làm khó cậu quá, không cần.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh lắc đầu.

Đường Hạnh tức giận nói: “Tớ tùy tiện vò hai cái là được.”
Khóe môi Trình Liễm Nhất khẽ cong lên, “Cậu chờ một chút, tớ cởi áo ra cho cậu.”
Đường Hạnh nhìn xung quanh, dù là ở cầu thang nhưng cởi áo ở chỗ này có phải không ổn lắm không, “Cậu thật sự phải cởi áo ở đây à?”
“Nếu cậu muốn nhìn thì tớ có thể suy nghĩ.” Trình Liễm Nhất mỉm cười.
Đáy lòng Đường Hạnh run lên, xấu hổ nhìn cậu, “Tớ không muốn xem! Cậu cởi nhanh đi, tớ còn mang về giặt.”
“Cậu đã gấp như vậy thì tớ về thay quần áo ngay đây.” Trình Liễm Nhất ném một ánh mắt cười như không cười cho Đường Hạnh, lúc này mới mở cửa đi vào.
Trình Liễm Nhất đi rồi, mặt Đường Hạnh không tự chủ đỏ lên, vừa rồi đúng là cô đã nghĩ đến cơ thể của Trình Liễm Nhất…
Cô sờ gò má đang hơi nóng lên, cảm thấy dạo này mình càng ngày càng không được bình thường.
***
Trình Liễm Nhất không để Đường Hạnh phải chờ lâu, nhanh chóng thay xong áo đi ra, cậu đưa chiếc áo T-shirt màu trắng đã thay ra, “Giao cho cậu.”
Đường Hạnh hừ một tiếng, “Giặt xong sẽ trả cho cậu!”
Nói xong lập tức cầm áo đi vào nhà.
Nhìn cửa bị đóng sầm lại, Trình Liễm Nhất sờ mũi, không nhịn được mà nở nụ cười.
Về đến nhà, Đường Hạnh lén cầm áo bỏ vào phòng mình, sau đó đi ra phòng khách.
Mẹ Đường thấy cô đã về cũng nhìn sang bên này, “Tập xe thế nào rồi?”
“Không dám học.” Đường Hạnh thành thật trả lời.
Ba Đường vội an ủi cô: “Không sao, không học được thì không học được, sau này thi lấy bằng lái, ba mua xe cho con.”
Đường Hạnh bật cười, “Đợi lấy được bằng lái, con đi xe của ba cũng được.”
“Con không được đi cái xe cùi đó của ba con.” Mẹ Đường không chút do dự nói.
Ba Đường bất mãn lên tiếng, “Xe cùi cái gì, xe của anh rất tốt, bầu bạn với anh mấy chục năm rồi vẫn chưa hỏng đâu.”

“Được, vậy anh sống với nó cả đời luôn đi.” Mẹ Đường trừng mắt nhìn ông.
Ba Đường lập tức đổi giọng, “Dạ dạ dạ, xe đó là xe cùi.”
Mẹ Đường hài lòng, bà quay đầu nhìn Đường Hạnh, “Như lời ba con nói, không học được thì thôi, đừng tự làm khó mình, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
Đường Hạnh thấy rất ấm áp, gật đầu rời đi.
Cô cầm đồ ngủ sạch sẽ đi vào nhà vệ sinh, nhân tiện cầm luôn áo của Trình Liễm Nhất vào.
Đường Hạnh giặt sạch áo của Trình Liễm Nhất rồi mới bắt đầu tắm.
Đợi lúc cô tắm rửa xong đi ra, ba mẹ Đường đã về phòng ngủ từ sớm rồi, Đường Hạnh vội cầm áo ra ban công phơi.

Cô nghĩ sáng mai áo sẽ khô, cô thu áo sớm thì sẽ không có ai thấy.
Vì vậy nên Đường Hạnh đặt đồng hồ báo thức, sau đó mới hài lòng đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, Đường Hạnh dậy muộn, cô nhìn đồng hồ đã là tám giờ, vội ra ban công lấy áo.
Nhưng lúc cô ra ban công lại không thấy áo đâu, quần áo trên ban công và giá treo bên ngoài đều là của người nhà, cô không tìm được T-shirt của Trình Liễm Nhất.
“Con dậy rồi à, mẹ con đi mua đồ ăn rồi, để phần cháo trong nồi cho con đấy.” Giọng nói của ba Đường truyền tới từ phía sau.
Đường Hạnh quay đầu, khi nhìn thấy ba Đường thì ngẩn ra.
Vì chiếc áo ông đang mặc chính là áo Đường Hạnh đang tìm, là áo của Trình Liễm Nhất.
Dáng người Trình Liễm Nhất cao gầy, áo trắng mặc trên người cậu nhìn rất thoải mái.

Còn khi cái áo này được mặc trên người ba Đường với thân hình trung niên hơi phát tướng, có gì đó không ổn lắm…
“Ba, sao ba lại mặc cái áo này!” Đường Hạnh đau đầu.
Ba Đường chỉnh lại cái áo hơi chật ở phần bụng, sau đó khoe khoang nói: “Ba con mặc cũng không tệ lắm phải không, ba thấy mẹ con phơi ở ban công, chắc là mới mua nên chưa nói cho ba biết.”
“Là con phơi đấy!” Đường Hạnh bĩu môi.
Ba Đường kinh ngạc nhìn cô: “Con phơi ở ban công á, lẽ nào đây là quà con mua cho ba?”
Đường Hạnh thật sự không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của ông, nhưng cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật, “Đây là áo của Nhất Nhất, còn làm bẩn áo của cậu ấy nên mang về giặt.”
Trái tim ba Đường tan thành tám cánh hoa, ông không ngờ cái áo này không phải vợ mua cho ông, cũng không phải con gái mua cho ông, mà lại là đồ con gái ông giặt hộ người ta.

“Ba cởi ra đi, con đi giặt lại.” Đường Hạnh yếu ớt vẫy tay.
Ba Đường thở hổn hển trừng mắt nhìn Đường Hạnh, vốn còn thấy cái áo này đẹp, bây giờ nhìn lại cực kì chướng mắt.
Đường Hạnh cầm áo vào nhà tắm giặt lại lần nữa, ba Đường đứng ngoài cửa nhìn cô, chua chát nói: “Tiểu Hạnh chưa từng giặt quần áo cho ba bao giờ, vậy mà lại giặt quần áo cho Tiểu Liễm rồi đấy.”
“Vậy ba cởi áo ra, con giặt cho.” Đường Hạnh không động đậy.
“Hừ, nói dễ nghe nhỉ, không phải là giặt cho người ta trước rồi sao.” Ba Đường không vui nói.
Đường Hạnh liếc mắt, “Nếu không phải tại ba mặc linh tinh, con còn phải giặt lại à?”
Ba Đường không nói nữa, chỉ là lúc đi qua ban công, nhìn áo trắng đang được phơi nắng, hận không thể dùng ánh mắt đốt một lỗ thủng trên đó.
***
Gần tối, sau khi áo đã khô, Đường Hạnh cầm xuống chuẩn bị mang trả cho Trình Liễm Nhất.
Sau khi gấp áo gọn gàng, cô đến nhà Trình Liễm Nhất.
Cô gõ cửa, người mở là mẹ Trình.
“Tiểu Hạnh đến tìm Nhất Nhất à?” Mẹ Trình cười kéo cô vào.
Đường Hạnh nhìn xung quanh, “Vâng, cháu đến trả áo.”
“Nó đang tắm, cháu mang áo vào phòng nó để là được.

Nó cũng thật là, còn bắt cháu giặt đồ cho.” Mẹ Trình thấy chiếc áo trong tay Đường Hạnh rất quen mắt, vì đó là do bà mua.
Đường Hạnh cười nói: “Là tại cháu làm bẩn áo của cậu ấy, nên làm.”
“Đúng là khác người.” Mẹ Đường không khỏi nói.
Đường Hạnh nhịn cười, sau đó vào phòng Trình Liễm Nhất, sau khi gấp áo đặt lên giường liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc này, Đường Hạnh nhìn thấy điện thoại trên bàn, cô suy nghĩ một hồi.
Đường Hạnh nhìn cửa, Trình Liễm Nhất vẫn đang tắm, cô vội đóng cửa lại, cầm điện thoại lên.
Mặc dù tim đang đập thình thịch, nhưng muốn biết bí mật trong điện thoại của Trình Liễm Nhất khiến cô can đảm hơn.
Nhấn nút, màn hình điện thoại sáng lên, khóa mật khẩu hiện ra, Đường Hạnh không do dự nhập mật khẩu vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi