TRÚC MỘC LANG MÃ

Phó Khôn vừa nghe thấy giọng nói này đã ngây người, qua nửa buổi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Một Khúc?” Cậu đột nhiên phát hiện ra, Phó Nhất Kiệt đã cao lên nhiều lắm rồi, ngổi xổm dưới đất ngẩng đầu lên nhìn Phó Nhất Kiệt, cậu vậy mà lại có cảm giác hơi ngột ngạt, đương nhiên, cũng có thể là vì bị Phó Nhất Kiệt không hề có dấu hiệu gì đã đột ngột xuất hiện làm cho giật mình.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, Phó Khôn đứng lên, cười hơi lúng túng với nó: “Sao em lại tới đây?”

“Nhất Kiệt à,” Tôn Vĩ vừa nhìn thấy tình hình căng thẳng này, đã muốn giảng hòa, “Nóng không? Uống ít nước đi?”

“Anh lại đây.” Phó Nhất Kiệt không để ý tới Tôn Vĩ, chỉ vào Phó Khôn, rồi quay đầu bước đi.

“Chờ đã,” Phó Khôn ngơ ngác, xoay mặt định nói với Tôn Vĩ một câu, “Mày trông hộ tao…”

“Em bảo anh lại đây!” Phó Nhất Kiệt lùi về, một phát tóm được tay cậu, kéo mạnh đi.

Phó Khôn bị nó kéo, lảo đảo mấy bước mới đứng vững được: “Đừng kéo đừng kéo nữa, anh đang lại rồi còn gì!”

Phó Nhất Kiệt không nói gì nữa, quay đầu cắm mặt đi về phía trước, Phó Khôn đi theo sau nó, không biết nó định đi đâu, cũng chẳng biết giờ nên nói gì cho phải, chỉ có thể lẳng lặng đi theo.

Phó Nhất Kiệt đi thẳng ra ngoài chợ đêm, đi tới tường trường đại học bên cạnh mới dừng lại.

Xung quanh đã không có ai, đèn đường bị tán cây che khuất, chỉ có vài đốm sáng vàng nhạt xuyên thấu qua, Phó Khôn nhìn Phó Nhất Kiệt, trên mặt Phó Nhất Kiệt chẳng có cảm xúc gì, này còn khiến Phó Khôn không yên tâm bằng nó giận.

“Sao em lại đến đây?” Phó Khôn quan sát Phó Nhất Kiệt, “Đôi giày này là đôi dạo trước mẹ mua cho em phải không, anh chưa nhận ra được…”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng, không nghe ra được có cảm xúc gì.

“Sao quần toàn là bùn thế?” Phó Khôn khom lưng vỗ vỗ lên ống quần dính bùn của Phó Nhất Kiệt.

“Ngã xuống cống.” Phó Nhất Kiệt trả lời.

“Cái gì?” Phó Khôn sợ hết hồn, “Sao lại ngã? Còn ngã vào cống nữa! Em đi đâu mà lại ngã được?”

“Hai anh đạp xe nhanh quá.” Phó Nhất Kiệt cũng cúi đầu vỗ quần.

“Ơ?” Phó Khôn kinh ngạc, “Em bám theo bọn anh à? Xe ở đâu ra?”

“Mượn.” Phó Nhất Kiệt nói xong chữ này, chỉ dựa vào tường không nói gì nữa.

Phó Khôn đứng cùng với nó, im lặng rất lâu, cậu không biết Phó Nhất Kiệt định làm gì, thế nên đành phải tự mình mở lời: “Một Khúc, anh bày sạp ở đây được một thời gian rồi.”

“Ừm.”

“Anh xin thầy nghỉ không đi học hè, anh tự viết giấy phép.” Phó Khôn vò vò tóc.

“Ừm.” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn anh, chữ Phó Khôn rất đẹp, cũng giỏi nhại theo chữ người khác, thời cấp hai đi học còn giả chữ ký mẹ lừa thầy cô.

“Cơ bản… là như vậy, à đúng rồi,” Phó Khôn cảm thấy Phó Nhất Kiệt có vẻ rất bình tĩnh, có lẽ mấy chuyện mình khai ra nó đều đã biết rồi, “Anh sợ thầy Hoàng gọi điện về nhà hỏi, nên lấy cớ là nhà đổi số… Em biết hết rồi đúng không?”

“Biết rồi.”

“Mẹ cũng biết rồi à?” Phó Khôn phấp phỏm nhìn nó.

“Không, thầy Hoàng tìm em, em bịa cho qua chuyện hộ anh rồi.”

Phó Khôn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Phó Nhất Kiệt: “Làm anh sợ mất một lúc, em trai anh vẫn…”

“Phó Khôn,” Phó Nhất Kiệt hất tay cậu ra, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, “Anh có ý gì?”

“Có ý gì… cái gì?” Phó Khôn có vẻ như hơi khó hiểu, Phó Nhất Kiệt nếu như giận, chắc không đơn giản chỉ là chuyện cậu nói dối không đi học hè.

“Anh còn một năm nữa thôi là thi đại học rồi đấy!” Phó Nhất Kiệt đột nhiên gào lên, “Ngày nào cũng chạy ra đây bày sạp là thế nào! Anh bị điên à!”

Phó Khôn bị nó quát mà lùi lại mấy bước, Phó Nhất Kiệt không phải chưa quát cậu bao giờ, thằng nhóc này từ lúc lên cấp hai đã ghê gớm lên nhiều, nhưng giận dữ quát cậu như vậy mới là lần đầu tiên.

“Anh có đi học hè hay không học cũng vậy cả,” Phó Khôn sững sờ rồi thở dài, “Anh thật sự không có lòng đi học.”

“Một câu không có lòng đi học là xong?” Phó Nhất Kiệt cau mày đi tới trước mặt cậu, “Anh học trường cấp ba số một số hai trong thành phố chỉ để cuối cùng ra bày sạp vỉa hè? Trong đầu anh toàn màu nước thôi đấy à?”

“Màu nước anh còn chưa mua được đây.” Phó Khôn đáp một câu.

“Anh đừng có trả treo với em nữa!” Phó Nhất Kiệt nghiến răng, “Bố mẹ đã ngày nào cũng vất vả rồi, anh ngày ngày giả vờ đi học hè, cuối cùng chỉ bày cái quán vỉa hè ở đây, anh định làm thế nào!”

Câu nói này của Phó Nhất Kiệt, đã chọt trúng vào chỗ khó chịu trong lòng Phó Khôn, cậu lập tức cảm thấy phiền muộn vô cùng, cũng quát lại một câu: “Em tưởng anh không biết bố mẹ vất vả chắc? Em không hiểu thì cũng đừng có quát anh! Bày quán vỉa hè thì làm sao! Anh mẹ nó cứ bày đấy! Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nghĩ tới thi đại học gì cả, xưa nay chưa bao giờ nghĩ tới!”

“Anh nói cái gì đấy?” Phó Nhất Kiệt đột nhiên giơ tay lên.

Phó Khôn nhìn tay nó: “Phó Nhất Kiệt em giỏi rồi đấy nhỉ!”

Phó Nhất Kiệt bị cậu chọc giận quá chừng, giơ tay lên mà tay cũng run, một lúc lâu mới hít vào một hơi, rồi buông tay xuống: “Chúc anh sớm phát tài.”

Phó Khôn không ngờ Phó Nhất Kiệt sẽ bất thình lình nói ra một câu như vậy, nói lại theo bản năng: “Đưa tiền lì xì đây.”

Phó Nhất Kiệt nhìn sâu vào cậu tới nửa phút, cuối cùng quay người bỏ đi.

Phó Khôn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Phó Nhất Kiệt, định đuổi theo nói gì đó, đi được hai bước đã dừng lại, đuổi theo nói gì đây? Đạp xe chậm thôi, đừng ngã nữa… có khi Phó Nhất Kiệt nghe thấy còn thật sự sẽ động tay với cậu.

“Ai…” Phó Khôn thở dài thườn thượt, ngồi xổm xuống đất.

Có tiếng bước chân ai đó chạy tới từ phía sau, Phó Khôn nhìn qua, là Tôn Vĩ.

“Đệch, mày không trông quầy hộ tao à!” Phó Khôn hô.

“Tiểu Thành Thành đang trông mà,” Tôn Vĩ lau mồ hôi trên trán, “Tao đi tìm cả buổi rồi, sao lại chạy ra đây, em mày đâu?’

“Đi rồi,” Phó Khôn đứng lên, nhìn qua hướng Phó Nhất Kiệt bỏ đi, “Đi, đi uống ít nước mát.”

“Hai người bọn mày không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Tôn Vĩ lo lắng, “Lần đầu tiên tao thấy em mày như thế, giận rồi à? Mày nói với nó thế nào? Mày nói xem làm sao nó tìm ra được chỗ này nhỉ, giỏi thật…”

“Xin cụ ngậm miệng một lúc cho con nhờ,” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó, “Giờ tao mới biết mày giỏi thắc mắc thế kia đấy.”

“Rồi rồi rồi, tao không hỏi,” Tôn Vĩ vỗ túi quần, “Mời mày uống nước.”

Phó Khôn vốn định dọn sạp sớm, hôm nay buôn bán cũng không tệ lắm, nhưng cậu không có tâm trạng gì, đã vậy trong lòng cũng không yên, cuối cùng cũng không di chuyển, đến thời gian không khác ngày thường là bao, cậu mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lúc Tôn Vĩ giúp cậu cất hàng vào thùng, cậu ngồi ngơ ngẩn bên cạnh, đột nhiên hơi hơi không muốn về nhà.

Nói đúng ra thì, không dám về.

Cậu không biết liệu Phó Nhất Kiệt có thể nào dưới cơn thịnh nộ mà kể chuyện này cho bố mẹ hay không, nếu như vậy thì, cậu không dám tưởng tượng, đang chờ đợi cậu là chuyện gì.

Kể cả Phó Nhất Kiệt có không nói gì đi nữa, cậu cúi đầu, buồn bực vò mạnh tóc mình  mấy cái, cậu cũng không biết phải đối mặt với Phó Nhất Kiệt thế nào.

“Đi đi?” Tôn Vĩ thu dọn xong, xách thùng đá đá cậu.

“Ừ, chờ tao một phút,” Phó Khôn đứng lên, chạy tới quán thịt nướng ven đường mua mười xiên thịt bò, nhét gọn vào trong cặp.

“Mang về cho em mày à?” Tôn Vĩ hỏi cậu.

“Nó thích ăn cái này, mày lấy mấy xiên không?” Phó Khôn vừa trả tiền vừa nói.

Tôn Vĩ đè tay cậu lại, “Không ăn gì cả, hai bọn mày dằn vặt như thế, tao cũng chẳng có tâm trạng, uống nước mà cũng thấy khô họng.”

“Mày còn có sức theo tao nữa.” Phó Khôn cười.

“Về rồi thì kể rõ ràng ra,” Tôn Vĩ đặt thùng lên yên sau xe mình, cột chặt, “Em mày hiểu chuyện mà, không được thì cứ nói thật với nó, tội gì phải giữ trong lòng một mình.”

“Chuyện này, đến tao mà mẹ tao còn không kể hết, còn bảo tao không được nói cho nó biết, sợ nó cảm thấy vì trong nhà có thêm nó mà phải tính toán, thằng nhóc này từ nhỏ đã nhạy cảm rồi, lại nói, nó một lòng một dạ mong tao thi vào được trường vẽ, canh tao học từ hồi tiểu học rồi,” Phó Khôn trèo lên xe, chậm rãi đạp, “Tao thật sự không dám tùy tiện kể với nó mấy chuyện này.”

“Vậy thì làm sao bây giờ?”

“Không biết nữa.”

Tới tận lúc về đến nhà mở cửa đi vào, Phó Khôn vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì.

Có điều, chuyện đầu tiên cậu làm là liếc mắt nhìn lên giá để giày, nhìn thấy giày Phó Nhất Kiệt rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, cậu còn sợ Phó Nhất Kiệt lại cá cược giận cậu không về nhà hay gì đó, vậy thì còn phiền phức hơn.

Lúc cậu đổi dép vào nhà, mẹ cầm quyển sách chạy chậm lại gần cậu: “Con trai, mẹ có chuyện hỏi con.”

Phó Khôn lập tức hơi run chân, định cứ thế quỳ xuống ôm chân mẹ vừa bò vừa nói “Mẹ, mẹ nghe con giải thích”, cậu hỏi yếu ớt một câu, “Chuyện gì?”

Mẹ kéo cậu vào nhà bếp, “Em trai con hôm nay hình như không vui.”

“Làm sao thế.”

“Hôm nay lúc từ nhà thầy về cứ là lạ thế nào ấy, vừa vào phòng đóng cửa là không ra ngoài nữa, đầu tiên đấm cái bao cát kia trong phòng, xong rồi chẳng thấy tiếng gì nữa, hỏi nó làm gì, nó bảo đang đọc sách…” Mẹ vỗ lên tay Phó Khôn, “Tối con hỏi nó xem, xem nó làm sao, có đụng phải chuyện gì không..”

“À, rồi.” Phó Khôn gật đầu, câu trả lời này cũng yếu xìu, Phó Nhất Kiệt đụng phải chuyện gì, cậu là người rõ nhất.

Phó Khôn đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Phó Nhất Kiệt ngồi trước bàn học đọc sách, nghe thấy cậu đi vào, chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái, rồi lại cúi đầu đọc sách tiếp.

Bao cát ngày thường đứng trong góc tường đã ngã ra đất, Phó Khôn đi tới dựng dậy, nói bừa một câu: “Đọc sách à?”

“Ừm.” Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng rất bình tĩnh.

Phó Khôn cảm thấy bầu không khí hơi căng, nên cầm quần áo thay đi ra ngoài: “Anh đi tắm đây.”

Phó Nhất Kiệt không để ý tới cậu.

Bao cát bị Phó Nhất Kiệt đạp mạnh ngã lăn ra sàn nhà, đạp xong nó tự dưng chẳng còn sức lực làm gì nữa, ngồi ngây người trước bàn đọc sách.

Trước lúc Phó Khôn về nhà, cảm giác phẫn nộ vì Phó Khôn vốn luôn chẳng đáng tin trong chuyện học hành giờ càng trở nên không đáng tin hơn, đã bị nó đè nén xuóng không ít.

So với chuyện Phó Khôn bày tỏ không có lòng đi học, cũng chẳng có hứng thú với việc thi đại học, chuyện nó càng để tâm hơn, là nguyên do.

Nó cầm bút, vạch vạch trên vở, cố hết sức làm mình tỉnh táo lại.

Phó Khôn tuy chưa nói rõ, nhưng nó đã nghe ra được ý trong lời Phó Khôn, Phó Khôn dự định từ bỏ việc thi đại học. Nguyên do gì khiến Phó Khôn đột nhiên có thay đổi như vậy?

Tại sao chứ? Thi đỗ hay không đỗ là một chuyện, từ bỏ lại là chuyện khác.

Kể cả có định bỏ học đại học đi nữa, cũng không cần phải đi bày sạp, tuy rằng Phó Khôn vẫn luôn kiếm tiền, ngày thường đi gắp thú bông bán đi, Tết năm ngoái còn viết câu đối Tết bán, nhưng mấy thứ đó không cùng một cấp bậc với đi bày quán trên vỉa hè.

Bố, mẹ, Phó Khôn, dạo gần đây đều rất kỳ lạ.

Nó nhắm mắt lại, dựa vào ghế, trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi.

E rằng, mình chính là người duy nhất bị giấu.

Phó Khôn tắm xong cầm cặp đi vào nhà, nó vẫn đang nhắm mắt dựa vào ghế.

Nó có thể nghe thấy Phó Khôn đi tới đứng bên cạnh nó, nó mở mắt ra, Phó Khôn đang khom lưng nhìn chân nó, nhìn thấy nó mở mắt ra, hỏi khẽ một câu: “Có bị thương không?”

“Không, mặc quần bò mà,” Nó sờ lên đầu gối, “Chỉ sợ thôi, leo lên đã mất dấu rồi.”

“Ầy, em mà gọi anh một tiếng là tốt rồi,” Phó Khôn cau mày bóp chân nó, vừa nghĩ tới Phó Nhất Kiệt đạp xe chẳng thành thạo đuổi theo cậu với Tôn Vĩ cuối cùng lại ngã xuống cống là cảm thấy đau lòng, “Biết trước đã không đạp xe nhanh thế.”

“Gọi cũng chẳng để làm gì.” Phó Nhất Kiệt lại nhắm hai mắt lại.

“Một Khúc,” Phó Khôn cầm cặp qua, xách túi thịt bò xiên ra đặt lên bàn, “Ăn thử không? Xiên nướng nhà này đắt khách lắm, bình thường toàn phải xếp hàng thôi.”

Phó Nhất Kiệt ngửi thấy mùi thì là, hai mắt hé ra, nhìn qua túi, không nói gì, cũng chẳng động đậy.

“Hay để anh đút cho em ăn?” Phó Khôn cười, lấy một xiên ra quơ quơ dưới mũi nó.

Phó Nhất Kiệt thở dài, đưa tay ra tự cầm xiên thịt bò, cúi đầu cắn một miếng, đúng là rất ngon.

“Một Khúc,” Phó Khôn nhìn nó, “Còn giận nữa không?”

“Không, giận qua rồi không giận lại được nữa,” Phó Nhất Kiệt vừa ăn vừa nói.

“Hôm nay còn định đánh anh rồi còn gì,” Phó Khôn nhìn qua bao cát, tưởng tượng thảm trạng mình bị bạn học Phó Nhất Kiệt dùng một chưởng đẩy ngã xuống đất, “Cái bao cát này không phải là bao cát lật đật à, em dùng sức thế nào mà làm nó ngã được thế?”

“Anh thử là biết,” Phó Nhất Kiệt ăn xong một xiên, thả que tre lại vào túi, rồi lại cầm một xiên lên ăn tiếp.

“Ác thật.” Phó Khôn cười ha ha.

“Đừng có cười, ăn xong rồi em sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, “Đêm nay kể cả có phải thức đi nữa, anh cũng phải kể chuyện rõ ràng cho em.”

Phó Khôn đang cười dở, nghe thấy câu này, lại nhịn nửa còn lại vào trong, nằm lên sàn tatami nhìn đăm đăm lên trần nhà, suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể giải thích rõ ràng hợp lí vấn đề mình không muốn lên đại học và đi bày sạp, mà lại có thể tránh đi chuyện nhà đang kẹt tiền.

Phó Nhất Kiệt ăn xong xiên thịt bò, đi rửa mặt xong quay về phòng, vặn nhỏ đèn đi, đứng ở bên cạnh sàn tatami nói một câu: “Nhà mình xảy ra chuyện gì rồi đúng không.”

Phó Khôn đang nghĩ ngợi lời giải thích được nửa, lập tức bị làm rối loạn, cậu hoàn toàn không ngờ được Phó Nhất Kiệt sẽ hỏi thẳng vào trọng điểm cậu đang muốn tránh đi.

“Hả?” Trong chốc lát, cậu không biết nên trả lời thế nào.

“Bố đi lái xe cho thuê ca đêm, mẹ làm sổ sách cho người ta, làm nghề tay trái cũng không cần đồng điệu như hô khẩu hiệu “cả nhà cùng nhau hành động” vậy chứ?”

“Vừa khéo có cơ hội thích hợp, nên cùng nhau hành động….” Phó Khôn cảm thấy mình đã hơi đổ mồ hôi.

“Thật? Vừa khéo lúc bà ngoại phải phẫu thuật? Anh, anh thấy em có thể tin được không?” Phó Nhất Kiệt dừng lại, dường như hơi do dự, “Sao chỉ có mình em là chẳng biết gì? Đều giấu em… là vì… em là người ngoài đúng không?”

Phó Khôn vốn đang nằm, vừa nghe thấy câu này cái là lập tức cuống cuồng, cậu chỉ sợ Phó Nhất Kiệt sẽ nghĩ như vậy, chưa chờ cho Phó Nhất Kiệt nói thêm, cậu đã nhảy dựng lên, ôm lấy Phó Nhất Kiệt vỗ liên tục lên lưng nó: “Em đừng có mà đoán lung tung, có phải giấu mỗi em đâu! Còn giấu cả anh nữa đây này!”

“Thế anh nói đi.” Phó Nhất Kiệt đẩy cậu ra, đôi mắt sáng lên trong bóng tối nhìn chằm chằm vào cậu.

“Ai…” Phó Khôn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, sau đó ngã ra sàn tatami, “Em lại đây, anh kể cho em.”

Phó Nhất Kiệt lên sàn tatami, nằm xuống bên cạnh cậu.

Phó Khôn sửa sang lại dòng suy nghĩ, từ từ kể chuyện hôm đó nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại và chuyện nghe lén mẹ nói chuyện với bố ra.

Phó Nhất Kiệt vẫn luôn im lặng nghe cậu kể, không hề nói dù chỉ một câu.

Phó Khôn kể hết mọi chuyện xong, rồi thở dài: “Còn nữa, mẹ nói với anh là tiền đang gửi có kỳ hạn, cho nên phải vay tiền, bảo anh đừng kể cho em, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em, lúc đó đang ngay lúc thi cuối kỳ mà.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, hình như đang nghĩ ngợi, Phó Khôn hơi lo lắng bóp bóp tay nó: “Một Khúc, em đừng nghĩ lung tung…”

“Nghĩ lung tung cái gì?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Nghĩ gì gì mà coi em là người ngoài đấy.”

“Em chưa bao giờ nghĩ thế cả.”

“Hả?” Phó Khôn ngơ ngác, “Thế nãy em vừa nói…”

“Lừa anh mà.” Phó Nhất Kiệt trả lời rất bình tĩnh.

“Anh… đệt!” Phó Khôn ngồi dậy bật đèn lên, “Phó Một Khúc em chơi anh đấy à!”

“Em không nói thì anh sẽ nói cho em chắc?” Phó Nhất Kiệt kéo vỏ gối đắp lên mắt, “Bố mẹ rốt cuộc đã vay mượn bao nhiêu tiền?”

“Không biết nữa, bố mẹ cũng không kể chuyện này, dù sao thì chắc cũng mượn không ít đâu, lúc mua nhà đã mượn rồi, lúc bà ngoại làm phẫu thuật lại mượn nữa, mẹ cũng nói rồi đó, không mất mấy năm thì không trả hết được, lương tháng của bố mẹ cũng được bao nhiêu,” Phó Khôn cúi đầu thở dài, ngẫm lại, lại vỗ một cái lên người Phó Nhất Kiệt, “Con nít con nôi còn học được lừa người rồi!”

“Anh,” Phó Nhất Kiệt kéo vỏ gối, hé một con mắt ra, “Đây mới là nguyên nhân anh không muốn thi đại học đúng không?”

“…Coi như chất xúc tác đi,” Phó Khôn gõ gõ hai cái lên sàn tatami, nếu đã nói hết với Phó Nhất Kiệt rồi, cậu cũng không có ý định giấu giấu diếm diếm nữa, “Anh không giống em, anh là thật sự không học vào, giờ tình huống trong nhà như thế, kể cả anh căng mắt sụt mấy cân thi đậu được đại học thì thế nào? Tiền học đại học mấy năm cũng chẳng biết đến bao giờ mới kiếm về được, lỗ bao nhiêu tiền.”

“Có thể đi làm thêm ngoài giờ mà.”

“Anh cũng nghĩ tới rồi, nhưng mà,” Phó Khôn nhích lại gần người nó, “Làm thêm ngoài giờ gì đó, có khác gì anh đi bày sạp đâu? Đầu kia thì là kiếm tiền nộp học phí, đầu này là kiếm tiền giữ lại cho mình, mấu chốt là, tâm tư anh cũng chẳng đặt vào chuyện học, anh việc gì phải phí hoài sức lực như thế?”

“Kiếm cớ.” Phó Nhất Kiệt nhíu mày.

“Anh đang nói thật.”

Phó Nhất Kiệt im lặng, ý của Phó Khôn đã rất rõ ràng, tuy rằng nó vẫn không chấp nhận được, thế nhưng ngay lập tức cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để phản bác lại Phó Khôn.

Hai người không ai nói gì một lúc, Phó Khôn ngáp một cái, đổ người ra gối.

Đợi tới lúc Phó Nhất Kiệt muốn tiếp tục bàn với cậu về chuyện ôn thi và thi cử, phát hiện ra cậu đã ngủ lăn trái lăn phải rồi.

“Phó Khôn,” Phó Nhất Kiệt nghiêng người sang chọt bụng cậu, “Đã bảo hôm nay không ngủ cũng phải kể rõ ràng mọi chuyện rồi mà.”

Phó Khôn nhắm mắt không hề động đậy, Phó Nhất Kiệt nghiên cứu nửa ngày, không biết anh mình ngủ thật hay là giả vờ ngủ, người này không có thịt ngứa, nếu đổi thành mình, chọc một cái thôi có mà nhảy dựng lên cao một mét.

Chắc là ngủ rồi, Phó Khôn thở rất chậm, Phó Nhất Kiệt không chọc anh nữa, hôm nay nó đứng bên cạnh nhìn Phó Khôn bán hàng, trời nóng, còn phải nói chuyện không ngớt mồm, quả thực là vất lắm.

Nó nhẹ nhàng sờ lên mũi Phó Khôn, đợi một lúc nữa, thấy Phó Khôn không có phản ứng gì, nó từ từ rướn người qua.

Lúc cách mặt Phó Khôn chỉ còn có mấy centimet, Phó Khôn đột nhiên lầm bầm rồi trở mình, từ nằm nghiêng thành nẳm ngửa mặt lên trời.

Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn, trong lòng bồn chồn như có một cơn giông, nhanh chóng nằm ngửa lại.

“Anh?” Nó nhỏ giọng gọi một tiếng.

Phó Khôn không đáp lại.

Rốt cuộc là có ngủ không đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi