TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

"Dịch Luân, Tử Đồng đang đợi cậu trong văn phòng. Còn có..."

"Từ lúc nào mà cậu nói chuyện ngập ngừng rồi, Chính Phong?"

"Cậu vào đi rồi biết, việc riêng của cậu mình không xen vào nữa."

Nghe Diệp Chính Phong nói xong, Viêm Diệc Luân dừng lại bước chân, xoay qua nhìn anh ta, mặt như hàn băng, "Chuyện riêng?"

Diệp Chính Phong nâng cao lông mày, "Nếu mình đánh lại cậu, mình đã sớm tặng cho cậu mấy đấm rồi. Đồ trăng hoa!" Diệp Chính Phong nói xong liền rời đi, anh ta không muốn nhìn thấy cảnh tình phụ tranh giành với vợ chính. Cũng không biết Diệc Luân nghĩ gì, rõ ràng Tử Đồng là cô gái ưu tú như vậy ấy chưa thấy đủ, còn bao nuôi phụ nữ đầy mưu mô như Trương Lệ Na.

Viêm Diệc Luân mắt lạnh nhìn theo bóng lưng của Diệp Chính Phong trong vài giây, sau đó quay trở về văn phòng của mình. Anh vừa mở cửa, đã thấy Diêu Tử Đồng ngồi trên ghế sau bàn làm việc.

"Em tới làm gì?" Viêm Diệc Luân lành lạnh hỏi, anh đi vào trong mới nhận ra còn một người khác ở trong này.

"Chúng ta đi ăn thôi, Luân." Diêu Tử Đồng chưa trả lời anh, thì người ngồi ở sofa đã lên tiếng trước. Cô ta không phải ai khác, là phụ nữ Viêm Diệc Luân đang bao nuôi, Trương Lệ Na. Mặc dù là con gái thứ hai của Trương gia, nhưng cô ta cam tâm tình nguyện làm tình nhân của người khác, vì Viêm Diệc Luân là đại kim khố vô cùng quý giá.

Diêu Tử Đồng liếc mắt nhìn Trương Lệ Na, vừa rồi cô ta còn lên mặt với cô. Diệc Luân vừa tới, cô ta liền dịu ngoan như con mèo. Tự mình cười khẩy, cô thật sự thua cô ta ở mặt đóng kịch này.

Viêm Diệc Luân hơi tránh sang một bên khi Trương Lệ Na muốn sáp vào người anh, không để ý tới vẻ mặt hơi cương lại của cô ta, anh xem đồng hồ trên tay, "Đi nhà hàng gần đây." Anh nhìn thẳng vào Diêu Tử Đồng, không cảm xúc nói.

Diêu Tử Đồng chậm rãi đứng lên, ôm lấy cánh tay Viêm Diệc Luân, cùng anh đi ra ngoài. Mỗi khi ở bên anh đều có Trương Lệ Na chen ngang, lòng cô đau lắm, nhưng vẫn kiềm nén, với mong ước một ngày Diệc Luân sẽ toàn tâm toàn ý yêu cô.

Sau cơn mưa trời lại sáng, khổ tận cam lai. Khi cô vẫn còn đủ sức chịu đựng, cô mong anh sẽ sớm nhận ra.

"Đi thôi." Viêm Diệc Luân nhìn thoáng qua Trương Lệ Na, cô ta mím chặt môi, đi ở phía sau, mắt như độc xà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diêu Tử Đồng.

Viêm Diệc Luân cùng Diêu Tử Đồng và Trương Lệ Na tới nhà hàng cách công ty năm phút lái xe, dưới ánh mắt đầy kỳ dị và tò mò của mọi người, anh giúp Trương Lệ Na kéo ghế, để cô ta ngồi kế bên mình, còn Diêu Tử Đồng ngồi vào ghế được phục vụ kéo ra, đối diện với anh.

Ở góc độ không ai nhìn thấy, khóe môi của Trương Lệ Na cong lên, cô ta cảm thấy vô cùng hả dạ khi thấy Diêu Tử Đồng sượng mặt.

Diêu Tử Đồng nắm tay thành đấm, tự nói với lòng phải kiên trì. Cô là vợ của anh không phải sao? Tuy rằng không có hôn lễ, nhưng trên giấy tờ, cô và anh mới là vợ chồng chính thức.

Thức ăn được dọn lên, Viêm Diệc Luân giúp Trương Lệ Na cắt nhỏ miếng bít tết ra, Diêu Tử Đồng im lặng nhìn họ, bít tết là món cô yêu thích, nhưng sao hôm nay lại đắng chát như vậy.

"Ăn đi." Viêm Diệc Luân ôn nhu nhìn Trương Lệ Na.

"Cám ơn anh." Trương Lệ Na cười ngọt ngào, dùng bữa vô cùng vui vẻ. Ánh mắt cô ta thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Tử Đồng, thấy mặt cô trắng xanh, cô ta càng thích thú. Đây chính là cảm giác cô ta từng trải qua, sao hả Diêu Tử Đồng, cô cảm thấy thế nào. Rất đau đớn đúng không?

Vẫn chưa xong đâu, tôi còn rất nhiều món quà bất ngờ đang chờ cô mở ra!

Đột nhiên có tiếng chuông báo động vang lên, khách đang ngồi ăn đều hoảng sợ, đồng loạt đứng bật dậy, cùng nhìn về nơi gây ồn ào, một người đan ông mang khẩu trang màu đen, đầu đội nón lưỡi trai, hai mắt đỏ ngầu đang bị bảo an rượt đuổi. Hắn ta đột ngột rẽ hướng chạy về phía này, Diêu Tử Đồng lập tức đứng lên, Trương Lệ Na nhanh chóng vòng ra phía sau lưng của Viêm Diệc Luân.

Khi thấy Viêm Diệc Luân dang tay bảo vệ Trương Lệ Na, Diêu Tử Đồng cứng đờ người, thế nên bị người đàn ông kia bắt được, hắn ta kề dao vào cổ cô, "Tránh ra hết cho tao, nếu không tao giết cô gái này!" Hắn ta quay nhanh sang, nhìn vào những bảo an và quát lớn.

Khi quay về phía Viêm Diệc Luân, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thản, lòng của Diêu Tử Đồng liền lạnh. Lạnh tới thấu xương.

Trong lúc nguy hiểm, người ta theo bản năng sẽ bảo vệ người mình yêu nhất. Viêm Diệc Luân, vết dao cắt trên cổ tôi hiện tại, không đau bằng ánh mắt anh đang nhìn tôi.

Tôi...là gì của anh?

"Cô Ali!" Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, giúp Diêu Tử Đồng tỉnh dậy từ trong hồi ức đau thương.

Cô mở mắt ra, nhìn khung cảnh ngoài cửa kính với ánh mắt đờ đẫn. Chậm rãi đưa tay sờ lên khóe mắt, cô cười lạnh. Không có nước mắt.

Viêm Diệc Luân, tôi từng nói sẽ không vì anh mà rơi lệ. Hiện tại tôi đã làm được. Trãi qua sóng gió mới có thể trưởng thành, nhưng cái giá mà tôi phải trả thật đắc.

Gần mười năm tôi yêu anh, chỉ có cho đi, chưa hề nhận lại. Anh nghĩ suốt đời này tôi vẫn yêu và bên cạnh anh, nên anh xem nhẹ tình yêu của tôi, mãi chạy theo cô gái mà luôn bao bọc. Hóa ra tôi mới là nữ phụ trong câu chuyện của hai người.

Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, chính là hiện thực mình từng trải qua, đôi mắt Diêu Tử Đồng nhiễm đầy ánh sáng lạnh. Lúc đó, khi biết không ai cứu mình, cô đã tự cứu bản thân. Cô đeo kính áp tròng nên không thể nhìn thấy hồn ma, chỉ có thể tự nói, "Nếu các người có ở đây thì mau ra tay, tôi hứa giúp các người rửa tội, để sớm đi đầu thai." Cô biết những hồn ma trong nhà hàng có thể nghe thấy, quả nhiên cô đoán đúng. Họ giúp cô, khiến người đàn ông kia tự đâm bản thân, nên cô mới thoát được.

Mặc dù sau đó bị đồn thổi là người điên, nhưng cô mặc kệ. Nếu không có những hồn ma kia, người chết chính là cô. Khi cảnh sát tới thì mọi chuyện đã xong rồi, người đàn ông đó cũng chết, không tra hỏi được gì. Chỉ biết hắn ta là một con nghiện, hôm đó vào nhà hàng muốn trộm đồ của khách, nhưng bị bảo an bắt gặp, nên mới có chuyện bắt cô làm con tin.

"Cô không sao chứ?" Din lại hỏi Diêu Tử Đồng lần nữa, anh thấy cả người cô bỗng nhiên lạnh run, nên mới gọi cô dậy.

Diêu Tử Đồng chậm rãi quay qua, nhìn vào Din, "Nếu vừa rồi, vợ anh và cô gái thích anh cùng lúc ở đó, anh sẽ bảo vệ ai đầu tiên?"

Din hơi ngẩn ra, anh khó hiểu nhìn cô, "Sao cô lại hỏi vậy?" Từ khi gặp cô, câu hỏi mà anh đưa ra càng lúc càng nhiều.

"Không trả lời thì thôi." Xe vừa dừng lại, Diêu Tử Đồng lập tức xuống xe, đi thẳng hướng văn phòng.

Din nhanh chóng đóng cửa xe, sau đó đuổi theo cô, "Cô chưa cho tôi biết khi ở khu đất của ông Wasan, sao cô lại nói chuyện một mình?" Anh giữ chặt tay cô, bắt cô dừng lại.

Diêu Tử Đồng nhìn vào vẻ mặt như đang nói, cô không nói rõ thì tôi không cho cô đi của anh, cô bất đắc dĩ thở dài, "Tôi có thể thấy được ma. Khu nghỉ mát chúng ta có ma, nên những khách quen mới không tới theo định kỳ nữa. Là do ông Wasan gì đó lừa gạt những hồn ma kia, nói rằng anh cho thầy pháp ểm bùa lên tro cốt của họ, nên họ mới tới đây, muốn khu nghỉ mát anh đóng cửa."

Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không chút biến đổi, cô nhướng mày, "Không tin sao? Vậy thì tôi không còn gì để nói nữa." Cô tháo tay anh ra, quay người bước đi.

Din giật nhẹ đuôi lông mày, sau đó lại đi theo cô, "Muốn tôi tin cũng được, cô phải chứng minh."

"Anh tin hay không thì tùy, sao tôi phải chứng minh. Dù sao tôi cũng giải quyết xong rắc rối. Anh nói chỉ cần kết quả, không phải sao?" Diêu Tử Đồng nhàn nhạt nói.

Din nhẹ bóp trán, hình như anh đang tự chuyển đá đập chân mình, "Tôi nhất định bảo vệ vợ."

"Hả?" Bị câu nói đột ngột của anh làm cho kinh ngạc, Diêu Tử Đồng đứng lại, nhìn sang anh.

"Câu hỏi vừa rồi ở trong xe." Din nhướng mi, nhắc cho cô nhớ.

Diêu Tử Đồng hiểu rõ, nhẹ cong khóe môi, "Dù người vợ đó anh không hề yêu, mà cô gái kia mới chính là người anh yêu?"

"Nếu đã là vợ, tôi nên một lòng bảo vệ và chăm sóc cô ấy. Không nên để những thứ khác cám dỗ." Tuy rằng gương mặt Din lạnh nhạt, nhưng câu nói của anh đủ khiến biết bao cô gái phải cảm động.

Nhưng mà Diêu Tử Đồng chỉ hơi động dung một chút, cô nhẹ vỗ vai anh, "Bà Adisuan dạy con trai thật tốt." Nói xong cô liền xoay người rời đi, để lại Din mâu quang ám trầm nhìn theo cô.

Cô vỗ vai anh với vẻ mặt như người lớn khen ngợi và khích lệ trẻ con?

Anh có nên lập tức đuổi việc cô?

Lúc này, Pudsa đi ngang qua, nhìn thấy Din đứng giữa đường, anh ta lập tức tiến lại gần, "Anh Pathapee, anh về rồi sao, cô Ali đâu ạ?"

Din nhìn vào gương mặt tươi cười như hoa cúc nở của Pudsa, "Anh rảnh rỗi lắm sao, không ở quầy tiếp tân lại đi loanh quanh? Nếu rảnh như vậy, hôm nay anh đi giúp đỡ Pon." Không quan tâm tới vẻ mặt đau khổ như ai cướp tiền của Pudsa, Din đi về văn phòng.

Nhìn theo bóng dáng anh, Pudsa khóc không ra nước mắt. Có phải anh ta hỏi sai thời điểm rồi không, nên trở thành đối tượng để boss trút giận?

Boss, boss ơi! Ai chọc giận boss thì boss cứ nói, Pudding giúp boss đánh người đó, boss đừng đem Pudding ra làm thớt để chém mà!

Nhà Aidisuan

"Ục...khụ...khụ!"

"Sao vậy em? Trà chanh dây ở khu nghỉ mát của Din không ngon à?"

Ông Montree đang xem báo, nghe thấy tiếng ho vì bị sặc của vợ mình, ông liền đặt tờ báo xuống, quan tâm và kinh ngạc hỏi bà Supansa.

"Khụ, rất ngon!" Bà Supansa để tách trà lên bàn, bà và ông Montree đang ngồi ở bàn trà ngoài hành lang, cách bàn ăn một khoảng.

"Chậc, em thấy rất lạ! Như có ai đang "giật ria hổ" vậy, nên em mới giật mình." Bà Supansa nhẹ thở dài, hơi nhăn mặt nói.

"Hư! Em có ria sao?" Ông Montree cười khẩy, nhướng mi nhìn vợ mình.

Bà Supansa liếc xéo ông, có chút làm nũng nói, "Anh điên hả? Không phải! Em chỉ cảm thấy có gì đó bất bình thường."

Ông Montree nhẹ nhăn mày, "Bất bình thường?" Thấy vợ mình gật đầu, ông Montree liền nhổm người đứng lên, kề sát nhìn vào mặt bà Supansa, "Để anh xem bất bình thường ra sao."

Bà Supansa khó hiểu, hơi chu môi nhìn ông, "Đây này! Cái này đúng là bất bình thường!"

Nghe chồng mình nói vậy, bà Supansa khẽ giật mình, cầm lấy cánh tay ông Montree, "Cái gì hả anh?"

"Dấu chân chim." Ông Montree phì cười, chỉ tay vào khóe mắt của vợ mình, "Em có nhiều dấu chân chim hơn rồi đấy."

Bà Supansa nhắn mắt, mím chặt môi, sau đó lập tức đánh vào vai ông Montree khi ông đang cười lớn, "Anh chỉ giỏi phá hoại sự tự tin của người khác thôi." Bà Supansa liếc xéo ông Montree một cái, rồi đứng lên muốn vào nhà.

Ông Montree lập tức kéo vợ lại, "Khoan! Đợi đã đợi đã. Bình tĩnh nào! Đừng giận anh, ngồi xuống. Ngồi xuống đi!"

Ông Montree cầm lấy bình trà, rót cho vợ, "Đây! Uống tí trà chanh dây. Vậy thì em sẽ ngủ ngon giấc."

"Anh muốn em đi ngủ trưa à?" Bà Supansa nhướng mày nhìn ông Montree.

"Em nên nghỉ ngơi tí. Dạo này em không ngủ được rồi còn gì." Thấy bà Supansa cầm tách trà lên uống, ông Montree lại nói tiếp, "Em đừng lo. Anh nghĩ Din, Lom, Fai và Fon chưa định từ bỏ cuộc sống độc thân sớm thế đâu."

"Hử!" Bà Supansa ngạc nhiên nhìn qua, "Em đâu nói là em không muốn con trai em kết hôn."

"Sao hả? Vậy em muốn bốn đứa con trai kết hôn chứ gì?" Ông Montree hỏi lại cho chắc chắn.

"Phải. Nhưng con dâu phải là cô gái mà em chấp nhận." Bà Supansa vừa đặt tách trà lên bàn vừa nói, "Đặc biệt là vợ sắp cưới của Din. Trong mấy đứa con trai, Din khù khờ về con gái nhất. Nếu có cô gái nào tinh vi hay muốn trêu đùa Din, em nghĩ ria của con hổ như em sẽ giật." Bà Supansa cười đắc ý nói, đó cũng là lý do sao bà lại bất ngờ khi Din nhận nữ thư ký riêng. Vì Din chưa từng để nữ giới tiếp xúc phạm vi gần hơn nửa mét, nên bà không nghĩ con trai mình có bạn gái làm sao được?

"Ồ!" Ông Montree cười khẽ, gật gật đầu. Trong lòng cảm thán, vợ mình mà chọn dâu, chắc việc đầu tiên là cô gái đó phải biết cách trồng hoa hồng. Ông nghi ngờ lắm đây.

....

Khi thấy Din mặt lạnh như tiền trở về văn phòng, Bualoy và Rarin kinh ngạc nhìn nhau, ai chọc giận boss rồi?

"Cô Ali, boss làm sao vậy ạ?" Rarin đi sang bàn làm việc của Diêu Tử Đồng, gần chỗ cửa lớn.

"Mặt anh ta lúc nào cũng vậy mà." Diêu Tử Đồng thản nhiên nói, cô dán mắt vào máy vi tính, chuẩn bị gửi thư mời cho những người khách quen bị ma nhát kia.

"Không phải đâu ạ!" Bualoy vừa đi sang vừa quả quyết, "Bình thường tuy boss mặt lạnh nhưng không phải kiểu âm trầm như vậy."

"Phải." Rarin gật mạnh đầu, "Vừa rồi cảm giác như boss mang cả đám mây đen vào đây."

Diêu Tử Đồng phì cười, ngước mắt nhìn lên Rarin và Bualoy, "Hai chị quan sát cũng kỹ thật. Có thể anh ta bị táo bón cũng nên." Cô nhẹ nháy mắt nói.

Bualoy và Rarin trố mắt nhìn cô, "Không nên nói boss như vậy đâu cô Ali! Nhưng mà không chừng là vậy." Câu trước nghe rất thuận tai, không ngờ câu sau đã lộ rõ bản chất thích nói xấu boss của Rarin.

"Có cần tôi pha ly trà khổ qua giúp boss nhuận tràng không?" Bualoy bình tĩnh hỏi, giây lát sau chị ta và Rarin cùng phá lên cười.

Diêu Tử Đồng lắc đầu nhìn hai người họ, trước mặt Pathapee thì họ khép nép sợ sệt, nhưng mọi lúc mọi nơi đều ngầm trêu chọc anh. Không biết nên khen họ dễ thương hay nói họ quá quậy phá đây.

Thấp thoáng thấy bóng dáng Pudsa đi vào với vẻ mặt ủ rủ sầu muộn, Rarin cười nhếch môi, hai tay chống hông, "Ố ô, xem mặt đẹp chưa kìa! Bị bạn trai bỏ à?"

Pudsa liếc Rarin một cái thật sắc, "Chị cứ cười đi, lát nữa sẽ tới lượt chị thôi. Cũng không biết ai chọc giận boss, làm tôi phải chịu tội. Boss bắt tôi đi lau sàn cùng với Pon."

"Ha ha ha!" Bualoy và Rarin nghe xong liền ôm bụng cười ngặt ngoẽo.

"Là do cậu không chịu nhìn sắc mặt của boss trước. Như chúng tôi đây, vừa thấy đã biết boss đang bực nên không dám trêu vào." Bualoy chỉ chỉ Pudsa, đắc ý vô cùng.

"Ồ, vậy sao?" Pudsa nhướng mày, "Vậy kết quả phỏng vấn Cha Aim chị đã đưa cho boss chưa? Tôi thấy cô ta còn ngồi đợi trong phòng trà kìa."

Rarin và Bualoy cương mặt, hoảng hốt nhìn nhau, "Chết rồi, tôi quên mang vào cho boss xem!" Rarin không ngừng đánh đánh vào tay của Bualoy, mếu máo nói.

"Hừ! Các người đi thong thả nhé, không tiễn!" Pudsa cười tà nghễ, sau đó đi vào phòng thay đồ, lấy tạp dề, bao tay và khẩu trang.

Bualoy và Rarin giơ nắm đấm về phía Pudsa, rồi mới lề mề như rùa bò, nhích từng chút một đi lên phòng làm việc của Din.

"Cô Ali, cô có cần uống gì không ạ. Tôi nói Nita mang tới cho cô?" Khi đi ngang qua Diêu Tử Đồng, Pudsa mỉm cười hỏi cô.

"Chị Bualoy đã pha trà cho tôi rồi, cảm ơn anh." Diêu Tử Đồng thản nhiên cười, sau khi Pudsa gật đầu chào mình rồi rời khỏi văn phòng, cô lại tiếp tục công việc.

Nhìn chăm chú vào những hình ảnh trong màn hình, Diêu Tử Đồng trầm ngâm. Ông Wasan kia là chủ khu nghỉ mát Fa Fon, rõ ràng cách xa Tararin và mảnh đất kia, vậy tại sao ông ta lại mua nó?

Kế bên khu nghỉ mát của ông ta vẫn còn nhiều đất trống, có thể mở tận hai nông trại, không nhất thiết phải đi xa như vậy. Thầy pháp mà ông ta mời tới có liên quan gì tới người sai hồn ma nữ tới ám hại Wayupak hay không?

Cả hai đều sử dụng tà thuật hắc ám, nhưng một người muốn trí Wayupak vào chỗ chết, còn một người chỉ muốn Pathapee phá sản. Diêu Tử Đồng nhíu mi, hay là chuyện vẫn chưa xong. Nếu như thủ đoạn ông Wasan tàn độc như Pathapee nói, thì ông ta không dễ dàng dừng lại như vậy.

Trong lúc Diêu Tử Đồng đang suy ngẫm, thì Rarin và Bualoy ủ rũ bước ra, vẻ mặt không khác gì so với Pudsa vừa rồi. Sau lưng họ là Din, anh hướng mắt về phía Diêu Tử Đồng, "Ali!"

"Hả?" Diêu Tử Đồng nghi hoặc nhìn qua.

"Cô vào đây với tôi." Din ra đưa mắt ra hiệu về phía phòng trà với Diêu Tử Đồng.

Diêu Tử Đồng đứng lên, đi sang, cùng anh vào phòng trà, Cha Aim ngồi đó chờ từ sáng tới giờ. Vừa thấy Din, cô ta liền nhăn mặt, "Chỗ của anh phỏng vấn một lần khó khăn vậy sao, làm mất thời gian nửa ngày của tôi." Cũng không biết mẹ có trông hay không, nếu về trễ thì phiền phức rồi, mẹ lại hỏi này hỏi kia.

"Cô nên cảm thấy may mắn vì không phải ngồi đợi gọi số." Din lạnh nhạt nói, sau đó anh liếc nhìn Diêu Tử Đồng đang đứng cạnh mình, "Từ ngày mai, cô phụ trách quan sát cô ta, nếu làm sai thì cứ đuổi việc, không cần hỏi ý kiến của tôi."

"Sáng mai 7 giờ cô tới đây, mang theo hồ sơ đưa cho cô Ali." Din nói dứt lời với Cha Aim liền xoay người ra ngoài.

Diêu Tử Đồng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn theo bóng dáng Din, 8 giờ cô mới đi làm, anh dặn Cha Aim tới 7 giờ làm gì?

"Chào cô Ali, hi vọng cô chỉ giáo nhiều hơn!" Cha Aim đứng lên, đưa tay ra, mỉm cười với Diêu Tử Đồng. Mặc dù cô ta không hiểu sao Din lại đồng ý nhận cô ta vào làm, trong khi cô ta đáp không đúng một câu nào trong bài phỏng vấn do Bualoy đưa ra. Cứ tưởng Din sẽ tự mình phỏng vấn cô ta lần nữa chứ.

Cha Aim vui vẻ trong lòng, cô ta có thể tới khoe với ba mình rồi!

Diêu Tử Đồng bắt tay với Cha Aim, cười nhẹ, "Chào mừng cô!"

Lúc này, bỗng nhiên Din đi rồi nhưng quay lại, anh đứng ngoài cửa, nhìn vào Diêu Tử Đồng, "Đi ra đây với tôi."

Cô nhẹ nhếch mi, quả thật đúng với chức trợ lý riêng. Bị gọi liên tục, anh đi đâu cô phải theo đó.

Cha Aim nhìn theo hai người, Pathapee không thích gần con gái, giờ lại tiếp xúc gần gũi với thư ký như vậy, có phải cô ta là người yêu của anh ta hay không?

"Chúng ta đi đâu?" Diêu Tử Đồng không nhanh không chậm bước, lần này cô học khôn, không chạy theo chân Din nữa.

Đến lượt Din đi chậm lại mới có thể nói chuyện với Diêu Tử Đồng, "Để cô hiểu rõ Tararin hơn, tôi dẫn cô đi xem hết khu nghỉ mát."

"Trong ngày hôm nay?" Diêu Tử Đồng dừng lại, kinh ngạc hỏi. Khu nghỉ mát lớn như vậy, tới tối còn chưa tham quan hết nữa. Anh ta định bắt mình tăng ca sao?

"Hôm nay không xong thì ngày mai. Trước hết đi xem nơi nuôi voi." Din đột nhiên đi nhanh hơn khiến Diêu Tử Đồng phải chạy theo, nhưng sau đó anh lại giảm tốc độ, tới khi cô gần tới cạnh mình thì anh lại đi nhanh.

Diêu Tử Đồng đen mặt, anh ta đang trêu chọc cô đúng không?

Liếc nhìn vẻ mặt bực dọc của cô, khóe môi của Din nhẹ giơ lên. Anh sẽ không nhận mình đang cố tình trả đũa cô về việc sáng nay.

Diêu Tử Đồng buồn bực, nên cô trút giận lên bóng của Din. Cô cứ giậm, giậm vào vị trí ngay đầu. trong lúc cô hả dạ thì đột nhiên cái bóng này biến mất, thay vào đó là dáng người cao lớn của ai kia. Ngẩng đầu lên, Din đứng ngay trước mặt, cách cô chỉ có 5cm.

"Chơi vui không?" Din nhìn vào đôi mắt màu tím đang mở tròn, phản chiếu bóng dáng anh trong đó. Sắc mặt anh lạnh đi vài phần, nếu anh không quay lại, anh cũng không biết có người đang chà đạp bóng dáng của mình.

Diêu Tử Đồng bĩu môi, cô liếc Din một cái rồi vòng qua người anh, đi thẳng về phía trước, "Tưởng mình cao thì ngon lắm sao. Hươu cao cổ." Cô lầm bầm, nhưng không biết Din đi sát sau lưng mình rồi.

Anh nhìn vào đỉnh đầu người nào đó với ánh mắt sâu thẳm, lại có người muốn giật ria hổ rồi.

...

"Cô Ali, cô về bằng gì ạ?" 9 giờ tối, Diêu Tử Đồng đúng giờ tan làm, ra sân đỗ xe thì gặp Rarin bọn họ.

"Tôi đi xe." Diêu Tử Đồng trả lời Rarin, chỉ tay về phía xe bán tải nằm kế kên chiếc Lexus ES 2019 màu gold của Din. Chiếc này vẫn chưa ra mắt thị trường vậy mà anh lại sở hữu trước rồi. Xem ra cũng là tay săn xe.

Một bên sang trọng, lịch lãm. Một bên đơn giản, trẻ con khiến cô thật muốn đá vào xe Din mấy cái.

Hết chỗ đậu rồi sao mà anh ta đỗ xe ngay bên cạnh xe mình, để người ta vừa nhìn liền phân biệt sang hèn!

"Cô Ali chạy xe này sao ạ?" Pudsa vì quá ngạc nhiên nên hơi lớn tiếng hỏi.

Diêu Tử Đồng gật đầu, Pudsa cũng nhận thấy nó không hợp với cô sao?

Rarin và Bualoy mở to mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên quái dị khiến Diêu Tử Đồng khó hiểu nhíu mi. Sao họ lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy?

"Cô Ali, ngày mai cô không cần cực nhọc quan sát Cha Aim đâu ạ. Cứ để tôi lo!" Bualoy đột nhiên chuyển biến sắc mặt, tươi cười như hoa nở nhìn Diêu Tử Đồng.

"Phải phải. Cô Ali cứ việc chăm lo cho boss đi ạ." Không chỉ Bualoy mà Rarin và Pudsa cũng đột nhiên trở nên lạ lùng, giống như cô là boss của họ.

"Hôm nay cô Ali đã vất vả rồi. Chúc cô ngủ ngon nhé!" Pudsa cười thần bí nói xong, liền cùng Bualoy và Rarin gật đầu chào cô rồi mới lên xe đi về.

Diêu Tử Đồng chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Biểu hiện này của họ rất giống Nathee sáng nay, khi nghe được mẹ của Pathapee muốn gặp cô. Lắc đầu một cái, Diêu Tử Đồng chậm rãi lên xe. Mệt mỏi cả ngày nên cô muốn về nghỉ ngơi, không cùng Din đi gặp mẹ anh.

...

"Hôm nay đi làm thế nào?" Kati nằm trên giường, ôm laptop viết tiểu thuyết, thỉnh thoảng nhìn Diêu Tử Đồng đang đứng sấy tóc bên bàn trang điểm.

Diêu Tử Đồng dừng lại, trầm ngâm nhìn Kati trong giây lát rồi mới lên tiếng, "Cậu không được đem chuyện này viết vào tiểu thuyết, nếu không mình sẽ không kể."

Kati ngạc nhiên, nhanh chóng đóng laptop lại, ngồi dậy, hiếu kỳ nhìn Diêu Tử Đồng, "Mau kể đi!"

Diêu Tử Đồng ngồi xuống ghế, để Tiểu Lạc giúp mình sấy tóc, cô chậm rãi kể lại chuyện sáng nay cho Kati nghe. Rak và Yom ngồi ở bên bàn sát cửa kính, cũng hứng thú lóng tai lên.

Một lát sau, Kati dùng ánh mắt đầy kim tinh nhìn Diêu Tử Đồng, "Cậu và anh Pathapee thật giống như nam nữ chính trong phim quá. Không được rồi, mình ngứa ngáy tay chân rồi đây, mình phải viết mới được!"

"Không được!" Diêu Tử Đồng trừng mắt.

"Quá trễ rồi baby." Kati tinh nghịch nháy mắt, phóng ngay lên giường, ý tưởng tuôn trào nên cô viết nhanh như gió. Tiếng gõ bàn phím vang lên đều đều khiến Diêu Tử Đồng buông bỏ ý nghĩ muốn ngăn cản Kati.

Cô thật bó tay với tiểu thuyết gia này!

"Ngày mai bọn em theo chị đi làm. Mấy ngày trước bọn em đi một vòng khu nghỉ mát nhưng không phát hiện ra những hồn ma đó, có lẽ do thầy pháp kia giúp họ che dấu." Yom nói.

"Bọn em sẽ đi tuần tra một vòng nữa, xem còn hồn ma nào không." Rak vừa trèo lên chiếc giường nhỏ gần bên cửa sổ vừa nói. Cô bé và Tiểu Lạc ngủ ở đây.

"Ở khu nghỉ mát không có thờ Thổ Địa đâu chị." Tiểu Lạc nhắc cho Diêu Tử Đồng nhớ, nếu không có Thổ Địa bảo vệ, hồn ma lang thang rất dễ xâm nhập vào, làm suy giảm sinh khí và tài vận của gia chủ.

Nghe vậy mới chợt nhớ tới, mấy ngày trước cô nhìn thấy trước cửa khu nghỉ mát trống không, cũng giống với vườn nho Sai Lom. Diêu Tử Đồng quyết định ngày mai nói với Din về việc này, anh so với người em playboy của anh dễ nói chuyện hơn nhiều, chắc hẳn anh sẽ nghe theo cô.

*

Sáng sớm, bầu trời xanh trong, gió mát nhẹ thổi, thời tiết tốt vô cùng. Một ngày đẹp trời như vậy, Diêu Tử Đồng nghĩ hôm nay mọi chuyện chắc đều suông sẻ.

Nhưng dường như có người không muốn tâm trạng cô tốt, nên vừa ra tới ngã rẽ, một chiếc xe Jeep từ đâu chạy ra, chạm ngay đầu xe của Diêu Tử Đồng, khiến cô phải phanh gấp.

Theo quán tính cô ngã mạnh người về phía trước, cũng may không tới nỗi đập ngực vào vô lăng. Cô tức tối nhìn vào chiếc xe jeep kia, cô ngạc nhiên, đây không phải xe mà Sek lái hôm trước?

Diêu Tử Đồng chưa kịp xuống xe, thì bên kia, một bóng dáng thon dài đã bước xuống, đi tới gõ vào đầu xe của cô, "Chạy xe kiểu gì vậy? Mau xuống xe cho tôi." Người đó sẳng giọng nói.

Giọng nói này làm sao cô quên được chứ, người đã mắng cô bị điên vào mấy ngày trước đây mà. Diêu Tử Đồng mím môi, mở cửa và bước ra, lạnh mặt nhìn vào Lom, "Là tôi hỏi anh mới đúng. Anh chạy xe kiểu gì, đây là ngã ba, anh không biết giảm tốc độ sao?"

"Xe tôi đang rẽ vào, là cô không chú ý mà tránh đi, cô còn nói tôi?" Lom chỉ tay về nơi hai xe chạm nhau, "Cô nhìn xem, có phải cô đụng vào bóng đèn bên trái của xe tôi? Còn nữa, cô đang dùng xe của Nam, nên làm ơn bảo quản kỹ càng đi."

Diêu Tử Đồng đột nhiên tiến sát vào người Lom, anh bị bất ngờ nên giật mình nhìn cô, "Cô làm gì? Muốn cướp sắc à?"

Đúng là miệng chó không khạc ra ngà voi!

Diêu Tử Đồng cố nén xúc động muốn đấm vào gương mặt điển trai được lắp sai lầm trên người Lom, "Tôi không hứng thú với ngựa đực. Còn nữa, xe này là do anh Pathapee đưa cho tôi, chỉ anh ấy mới có quyền khiển trách tôi. Xe tôi chỉ chạm nhẹ xe anh có một chút, vẫn chưa xây xát gì. Nên anh và chiếc xe màu mè của anh làm ơn đi sang chỗ khác, nhường đường cho tôi đi làm." Diêu Tử Đồng chỉ cách Lom có 5cm, cô nhón chân, trừng to mắt nhìn anh, nói xong thì xua xua tay, xem Lom như ruồi bọ mà đuổi đi.

Lúc này xe của Lom bỗng nhiên chuyển bánh, Diêu Tử Đồng kinh ngạc nhìn qua, thì ra Sek cũng ngồi trong xe, anh ta chuyển sang ghế lái, đem xe dời sang một bên, nhường đường cho Diêu Tử Đồng.

"Cô Ali có thể đi rồi ạ." Sek đưa đầu ra khỏi cửa xe, mỉm cười với cô.

Cô gật đầu với Sek, không muốn nhìn mặt Lom thêm giây phút nào nữa, cô lên xe và ngang nhiên rời đi. Để lại Lom có chút ngơ ngác trông theo, "Sek, vừa rồi cô ta nói tôi là gì?"

"Câu nào ạ?" Sek nhướng mày hỏi.

"Toàn bộ." Lom hơi lớn tiếng nói, anh vô cùng tức giận vì Diêu Tử Đồng dám hai lần gây sự với anh rồi chuồn đi.

"Tôi nghe không lầm thì cô Ali nói cậu chủ là ngựa đực gì đó, và cậu không có quyền nói cô ấy điều gì, chỉ cậu Din mới được." Sek có chút ngờ nghệch nhắc lại, cô Ali thực sự là bạn gái của cậu chủ Din sao?

"Ngựa dực? Nghĩa là gì? Cô ấy ngầm mắng tôi là động vật sao? " Lom nhướng mày nghi hoặc, cô gái người Hoa này miệng lưỡi cũng thật sắc bén. Nếu cô ta làm chị dâu anh, thì súng hỏa mỗi ngày đều sẽ xảy ra ở nhà Adisuan.

"Có lẽ là vậy ạ." Sek cười thật thà vô cùng.

Lom trừng mắt anh ta, "Đi thôi." Tối nay anh nhất định nói với Din về việc này, để Din dạy dỗ lại cô ta. Nhà Adisuan có một quy định bất thành văn, nếu như không có chuyện quan trọng thì ban ngày không được gọi thiện thoại cho nhau, đến tối về, cả nhà tụ họp, vậy thì có thể đem chuyện ra bàn.

...

Tới khu nghỉ mát, vào văn phòng, Pudsa, Rarin và Bualoy lập tức niềm nở tiếp đón Diêu Tử Đồng.

"Cô Ali, chào buổi sáng ạ!" Họ xếp chỉnh tề đứng thành một hàng trước bàn làm việc của cô, hai tay chấp trước bụng, miệng cười tươi vô cùng.

"Chào mọi người!" Diêu Tử Đồng bị hù giật mình, vì tiếng họ thật đồng thanh và vang dội, ngay cả Din đang trong phòng làm việc cũng nghe thấy.

Anh cùng Nathee đi ra, đứng ở lan can nhìn xuống, "Cô Ali đi ăn sáng cùng tôi, sau đó chúng ta tới vườn của khu nghỉ mát."

"Vâng, anh Pathapee." Diêu Tử Đồng có chút không tình nguyện nói, hôm qua đi đau hết cả chân, nay lại đày đọa cô nữa. Cũng may cô không mang giày cao gót, nếu không đã sớm phồng chân.

Rarin, Bualoy và Pudsa nhìn nhau, len lén cười tủm tỉm. Boss và cô Ali quả nhiên có mờ ám.

Cha Aim ngưng mi, ở khu nghỉ mát này có vườn nữa sao?

"Cô đợi lâu chưa?" Diêu Tử Đồng đi tới bàn làm việc, hỏi Cha Aim đang ngồi trước bàn.

"Cũng không lâu ạ." Cha Aim mỉm cười, cô ta tới lúc 6 giờ 45, cứ ngỡ mọi người đều đến rồi nhưng thật không ngờ lại chẳng có ai. Mãi tới 7 giờ 15 mới có người đi làm, và cô ta lại phải đợi Diêu Tử Đồng đến.

Là thư ký nhưng lại đi làm trễ hơn ông chủ, nếu nói không phải người yêu của nhau thì ai tin chứ? Cha Aim nghĩ thầm.

"Từ khi nào mà anh Pathapee đối xử đặc biệt với nhân viên như vậy? Tôi làm việc cho anh gần mười năm, nhưng anh mời tôi dùng bữa chưa đếm được hết hai bàn tay." Nathee hai tay ôm ngực, nhếch môi cười, nhìn Din hỏi.

"Hôm nay anh không cần ăn cùng, tôi sợ anh phiền muộn vì đếm hết hai bàn tay, không còn chỗ để đếm." Din thản nhiên nói xong, liền tiêu sái đi xuống cầu thang.

Nathee run rẩy khóe môi, "Tôi không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa." Anh ta cố tình trêu chọc, nào ngờ Din chẳng những không phản bác mà còn hài lòng.

"Biết vậy thì tốt." Tiếng của Din vọng lên, anh muốn nói chuyện Diêu Tử Đồng nhìn thấy ma, nên không muốn nhiều người ở đó. Anh luôn làm việc theo ý mình, không quan tâm ánh mắt của người khác. Anh đối xử đặc biệt với Diêu Tử Đồng vì không muốn cô cảm thấy không thoải mái, sau đó tìm sang khu nghỉ mát khác, như vậy Wasan và ông Mok được lợi rồi.

Dự án The Exotic kia làm ảnh hưởng tới những động vật hoang dã và đời sống của người dân quanh đây, anh nhất định không để họ thực hiện được.

"Bualoy, chị trông chừng cô ta." Din nhàn nhạt nói xong liền nắm lấy cổ tay của Diêu Tử Đồng, dẫn cô đi ra ngoài trong khi cô đang nói chuyện với Cha Aim.

Gương mặt của Cha Aim hiện lên khác thường, cô ta vẫn hướng mắt nhìn theo Diêu Tử Đồng và Din.

"Anh Pathapee và cô Ali có gì đó đang dấu chúng ta sao?" Nathee đi tới giữa văn phòng, phóng mắt nhìn hai bóng dáng ở xa xa.

"Không phải đang che dấu đâu ạ." Rarin cười mỉm.

"Rõ ràng quá rồi đó ạ." Bualoy che miệng cười.

"Hai người họ như hình với bóng, anh Nathee còn không hiểu sao? Cô Ali đang dùng xe của cô Nam đó ạ." Pudsa hào hứng nói.

"Thật sao?!" Nathee vô cùng kinh ngạc, vì anh ta sống trong khu nghỉ mát, nên không nhìn thấy được Diêu Tử Đồng lái xe gì đi làm.

"Thật ạ!" Ba người kia đồng thanh, họ rất mong boss và cô Ali thành đôi, vì có cô Ali chống lưng, sau này boss sẽ không thường xuyên phạt họ nữa.

Nathee cười bí hiểm, anh Pathapee, lần này tới lượt anh bị người trong nhà tra hỏi gắt gao rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi