TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

"Cám ơn anh!" Puwanet vừa quay về chỗ ngồi, Nam đã nắm tay anh, nhẹ giọng nói.

"Sao em lại cám ơn anh? Những gì anh nói đều xuất phát từ chính trái tim chân thành của anh mà." Mặc dù những lời đường mật ngon ngọt tương tự luôn là câu cửa miệng của các anh chàng đào hoa bay bướm, nhưng phát ra từ miệng của Puwanet lại biến thành một ý vị khác. Có thể khiến tim người ta mềm nhũn, cảm động, lâng lâng vì hạnh phúc.

Cả người Nam như được bao phủ bởi màu hồng, nụ cười trên môi càng nở rộ như hướng dương gặp mặt trời. Chồng cô ít khi nói lời lãng mạn, nhưng mỗi câu nói của anh đều rất đáng tin, chân thật, tựa như nam châm hút chặt trái tim cô.

Thoáng nhìn lướt qua Nam và Puwanet, thần sắc của Diêu Tử Đồng chợt biến, ưu tư ẩn hiện trong đôi mắt xinh đẹp. Trước đây cô từng nghĩ, khi kết thúc khóa học về nước sẽ được nắm tay Viêm Diệc Luân bước vào lễ đường. Nở nụ cười cảm động, rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, cùng anh vui, cùng anh buồn, sống một cuộc sống bình thản nhưng kết quả.... Hóa ra tất cả đều chỉ là ảo tưởng.

Hai người một đôi cùng đồng hành chính là tốt đẹp, nhưng ba người...lại biến thành trò cười, là con dao đâm thẳng vào trái tim cô. Duyên phận giữa cô và Viêm Diệc Luân được gắn chặt với nhau từ nhỏ, nhưng số mệnh vô tình lại quên tính cả Trương Lệ Na. Cúi mi che giấu đau xót, Diêu Tử Đồng tự mình cười khẩy, ký ức của cô đều tràn ngập bóng dáng Viêm Diệc Luân. Thì ra...cô luôn nhớ rõ anh mà quên mất bản thân mình.

Một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm núi rừng chợt thổi qua, quấn quanh chóp mũi, Diêu Tử Đồng hít vào một hơi, cô cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm rất nhiều. Đưa mắt nhìn về khoảng không vô định trước mắt, tuy hiện tại chưa tìm được định hướng cho mình nhưng cô biết, đã đến lúc nên để quá khứ theo gió bay xa. Tương lai sẽ cô quyết định.

"Chúng ta ra nhảy đi." Diêu Tử Đồng nắm chặt tay Prin, cười khẽ khi anh có phản ứng kinh ngạc, bất ngờ. Cô dịu dàng lôi kéo anh đi ra giữa sân cỏ, còn không quên dùng ánh mắt ra hiệu với Saroji và Kati, Fon.

"Đi thôi đi thôi." Fai cũng đứng lên, thúc giục mọi người. Đương nhiên không phải bỗng dưng anh nhiệt tình như vậy, thế nên nguyên nhân chỉ có một – Fai lại muốn phá hư.

Lom là người đầu tiên rời khỏi chỗ trước khi Din và Tịch Thiên Vũ nhích người, hiển nhiên anh thấy được ánh mắt đầy tối tăm của Thuần Vu Triệt nhưng anh lựa chọn phớt lờ. Anh nghĩ, có lẽ Erebus cảm giác được nguy cơ em gái mình sắp bị cướp nên mới vậy, đây là tâm lý chung của các anh trai mà. Khi xưa bốn anh em bọn anh cũng có đồng cảm nhận như thế khi Nam lấy chồng, nên anh có thể thông cảm với Erebus.

"Lom, đợi em với!" Chantel muốn đuổi theo Lom, rất tiếc đã có người nhanh tay cản cô lại.

"Cô em nên ngồi yên ở đây đi nếu không muốn mất mặt." Lời nói mang ý tứ uy hiếp phát ra từ miệng của Saroji, anh cười mỉm vô cùng giả tạo, túm chặt cánh tay của Chantel. Đối với người mình không thích, anh lười hòa nhã!

Khi Chantel ôm uất ức, cắn chặt môi chịu ngồi yên tại vị trí của mình, Saroji mới liếc mắt một cái sắc lẽm, hất cằm, xoay người bước đi, để lại cho Chantel một bóng dáng chả quan tâm dù cô đang trừng lớn mắt, hung hăng nhìn theo.

Tiếng nhạc chậm rãi, nhẹ nhàng vang lên du dương, thông báo cho mọi người biết buổi khiêu vũ chính thức bắt đầu. Các cô gái xinh đẹp với mọi loại hình mặc váy cổ điển, để chân trần, tựa như một cơn gió mềm mại, uyển chuyển xoay người ra giữa sân, mở màn cho vũ điệu truyền thống Scotland luôn xuất hiện tại lễ hội hái nho hàng năm.

Tròn xoe mắt vì thích thú, sau đó Diêu Tử Đồng hơi cúi người xuống muốn tháo giày.

"Đừng đừng!" Saroji lập tức ngăn cô lại, "Em không phải vũ công chuyên nghiệp, cởi cái gì mà cởi."

"Thật sao ạ?" Diêu Tử Đồng không tin tưởng cho lắm, cô ngờ nghệch chớp mắt, nghi hoặc nhìn Saroji.

Fon đứng kế bên thấy vậy cười khẽ, nhẹ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, vòng qua cánh tay rắn chắc ẩn dưới lớp áo của anh, "Chúng ta không cần làm theo họ." Ali thật ngây ngô đến đáng yêu, chỉ khiến cho anh muốn cưng chiều vô bờ.

Prin vừa ngửi thấy mùi vị tình địch tới gần liền chộp nhanh tay trái của Diêu Tử Đồng, "Điệu múa này ban đầu chỉ nên nhảy đôi, thưa thân vương." Nào ngờ anh chưa kịp kéo cô cùng nhảy đã bị kẻ thích phá đám như Saroji xen vào.

Prin híp mắt nguy hiểm nhìn Saroji, đôi mắt phượng dài yêu nghiệt của anh như mũi tên thần Cupid bắn thẳng vào tim Saroji, khiến anh ta buông tay đầu hàng, mặc cho anh dây dưa tranh giành Diêu Tử Đồng cùng Fon. Prin nhếch môi cười đắc ý, anh không quan tâm quy định phải nhảy bao nhiêu người, đừng hòng bắt anh buông tay Ali ra và nhường cô cho người khác.

Những vị khách đang đứng vây xem xung quanh kỳ dị nhìn Diêu Tử Đồng, Fon và Prin trực tiếp bỏ qua màn chấp tay nhau cúi chào mở đầu, mỗi người khoác một cánh tay của Diêu Tử Đồng tiến thẳng về phía những vũ công. Nhưng mà...như thế này thì nhảy làm sao?

"A a, lại tới nữa." Saroji bất lực với Prin, đành khoanh tay đứng nhìn, chợt thấy vài bóng dáng xuất hiện, anh hứng thú cong nhẹ khóe môi khi một người tiếp nối một người tiến về hướng Diêu Tử Đồng.

"Chúng ta sang đó đi." Nathee bật cười lắc đầu, cùng Kati chia ra hai hướng, sau đó chậm rãi bước lại gần nhau, cúi chào, nắm tay nhún nhảy đến cuối hàng rồi gia nhập vào hai dãy vũ công đứng phân biệt nam nữ.

Puwanet và Nam cũng mặc kệ những người ngại cho thiên hạ không loạn kia, tiếp nối Kati, Nathee gia nhập vào hàng ngũ vũ công. Dần dần, cặp từng cặp, đôi nối đôi cứ thế ra nhảy, tới cuối cùng chỉ còn một nhóm dây dưa giữa sân thành một mớ rối nùi.

Điệu nhảy truyền thống Scotland này chủ yếu là nhún nhảy, đá chân nhưng chỉ vì họ mà hai hàng nam nữ bị chậm nhịp. Vẫn chưa hay mình biến thành trung của sự chú ý, Din, Lom, Fai, Fon và Prin mải lo tranh nhau, không một ai nhường nhau cơ hội nhảy đôi với Diêu Tử Đồng.

Đây là điển hình của những đứa trẻ có râu.

Ngồi trong lều quan sát hết thảy, bà Supansa mỉm cười, nâng tay nhẹ vẫy. Một ánh mắt giữa sân nhìn thấy, lập tức liền ra hiệu với đồng bọn của mình.

Vốn đang ở hai hàng nam nữ tách biệt và đối diện nhau, bỗng dưng các vũ công tạo thành vòng tròn. Nam cùng Kati bọn họ bị bắt buộc phải làm theo trong ngỡ ngàng khi đầu óc còn bất chợt mơ hồ, không hiểu rõ nguyên nhân.

"A!" Diêu Tử Đồng kinh ngạc, ngơ ngác bị tách ra khỏi nhóm người của Din chỉ trong tích tắc, còn bị vòng tròn bao vây lại.

Bên kia, Din bọn họ cũng gặp đồng cảnh ngộ, bị những vũ công nam nhốt trong vòng vây, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ai muốn nhảy với Ali thì phải thoát được vòng vây nhé!" Sớm nhận mật lệnh từ bà Supansa, nên Saroji cười tà ác nhìn lướt qua các chàng trai nổi bật nhất buổi tiệc hôm nay, thích thú, lớn tiếng dõng dạc thông báo.

"Tránh ra!" Các chàng trai bắt đầu tranh nhau, xem ai là người thoát ra trước. Prin thiếu kiên nhẫn nên lớn tiếng ra lệnh. Đây chắc chắc là do mẹ vợ hoàng huynh an bài, cũng không biết bà ấy tuyển con dâu hay con rể nữa!

Còn Lom cười đầy mị lực, đẩy đẩy vai một nam vũ công, "Anh bạn, nhường đường cho tôi chút đi." Mẹ thật quá độc ác, luôn thích làm khó các con trai bảo bối của mình!

Còn Din trực tiếp uy hiếp Nathee với gương mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi sắc của anh, "Cậu muốn nộp đơn thôi việc?" Lúc trước khi mọi người hiểu lầm thì anh nên thẳng thắn thừa nhận Ali là bạn gái của mình mới đúng, lần này thật sự thất sách rồi!

Fai cười tà tứ, nâng tay đặt nhẹ lên vai của Puwanet, nháy mắt, "Em rể à, chúng ta là người một nhà." Mẹ à, sao mẹ có thể làm khó Fai thiếu gia đáng yêu của mẹ được chứ!

Người nào người nấy dùng đủ chiêu thức để vượt ải nhưng rất tiếc không một ai thành công vì những người bị uy hiếp đều chọn cách ngó lơ, có bà Supansa làm điểm tựa chống lưng, họ sợ gì chứ?

Fon vẫn luôn im lặng nhìn Prin và các anh trai mình, khi chứng kiến họ không thu được thắng lợi, anh có nghệch ra trong giây lát, sau đó chớp mắt rồi lại chớp mắt, trông đáng yêu vô cùng. Tiếp theo anh tiến lại gần một nam vũ công mặc đồ trắng đối diện mình, thản nhiên nhìn anh ta, cười vô tà, "Có thể cho tôi qua đó được không?"

Một ngọn núi bị bóng tối bao phủ bao nhiêu năm, bỗng chốc bị ánh sáng từ thiên đường chiếu rọi xuống trở nên diễm lệ một cách kỳ diệu, một bài thánh ca nhẹ nhàng len lỏi vào tim chính là những gì nam vũ công này đang cảm nhận. Anh ta buông tay người bên cạnh trong vô thức, như vừa được gặp gỡ thiên thần hộ mệnh của mình giá lâm nhân gian và hỏi, "Ngươi cần ta cứu chuộc ngươi không?" Đến khi hồi thần lại, muốn trả lời thì người đã biến mất. Anh ta quay nhanh người nhìn về phía sau, Fon đã băng qua bên kia, lại thản nhiên cười một cái với nữ vũ công nào đó và lại tự nhiên vượt ải thành công không cần phải tốn nhiều sức lực.

Đây gọi là gì? Hãy nhìn những bộ mặt ngơ ngác của những kẻ còn ở lại vòng vây mà đoán. Đúng là người so với người có đôi khi sẽ tức chết người!

"Cậu Fon giỏi quá!"

"Cậu Fon cười đáng yêu quá, tôi cũng ngất ngây đây này!"

"Tôi cũng muốn ngất, cần tiếp máu gấp!"

"Tôi muốn lên thiên đường!"

"..."

Còn ai khác ngoài Nakree, Bopa và Jantoo, lần này thì có thêm Bualoy, Rarin nhập vào đoàn fans hồng phấn. Riêng Pudsa vì có "thân phận hơi đặc biệt" nên không dám thét hùa cùng họ, nếu không anh ta đã gào lên rằng, "Tôi cũng muốn được chếttt!"

Din, Lom, Fai, Prin lặng người đi, nhìn "đôi bích nhân" đang nắm tay bên kia, họ như bị bóng tối bao phủ, sắc mặt biến âm trầm như bão táp mưa sa đang chờ kéo đến. Họ âm thầm nghiến chặt răng, tay nắm chặt đấm, thật sự không ngờ tới, người nhìn vô hại nhất lại là người lợi nhất. Họ dùng mọi "thủ đoạn" nhưng đều vô ích với đám người muốn "gây sự" này, còn Fon thì qua cửa một cách dễ dàng. Lòng tự trọng của họ bị tổn thương vô cùng, mất mặt trầm trọng!

"Ha ha ha! Fon thật khiến người ta bất ngờ." Bà Supansa cũng không ngờ người đạt được phần thắng lại là Fon, tuy nằm ngoài dự đoán nhưng bà vẫn cười to vì vui sướng, hài lòng nháy mắt với Nam. Nếu không ai vượt qua thì còn gì là thú vị, còn gì là phấn khích nữa.

"Liệu chút nữa đây có xảy ra đánh nhau không?" Ông Montree có chút lo lắng nhìn vợ rồi nhìn về phía các con, đám khỉ này hăng quá thì thế nào cũng sẽ động tay động chân cho xem. Từ đó đến giờ luôn là vậy mà

"Anh yên tâm đi mà, chúng tự biết chừng mực." Bà Supansa cười trấn an chồng, trước giờ đều thế thôi, chúng luôn biết dừng lại đúng lúc.

Lại hướng mắt ra giữa sân cỏ xanh đã bị ánh đèn và trăng nhuộm thành một màu vàng nhạt êm ả. Ở đó, cách Din bọn họ một khoảng, Fon đang nắm tay Diêu Tử Đồng vừa nhảy múa vừa nói chuyện vui vẻ. Hoàn toàn không bị luồng điện hay khí lạnh vô hình của một số người nào đó phát ra làm ảnh hưởng.

"Ali tiếp thu rất tốt." Fon cúi đầu nói khẽ, chóp mũi của anh suýt đã chạm phải chóp mũi của Diêu Tử Đồng, lại gia tăng thêm môt số lượng lớn giấm chua từ nơi nào đó.

"Tôi thật mừng vì đã không giẫm phải chân anh." Diêu Tử Đồng kề sát tai Fon, thì thầm lời thật lòng. Cô ghét tham gia tiệc tùng nên cũng không biết khiêu vũ nhiều, càng đừng nói đến điệu nhảy cổ điển Scotland này. Cũng may cô không làm mất mặt mình và ảnh hưởng tới Fon.

Một tiểu thư giới thượng lưu như cô lại không biết gì về khiêu vũ, đây chính là tin nóng hổi cho các cánh nhà báo, nhưng rất tiếc nó đã bị bóp chết từ trong trứng nước bởi bàn tay của Quỷ vương – Dạ Lang. Khóe môi chợt ẩn hiện ý cười, Diêu Tử Đồng âm thầm tội nghiệp thay cho một số người. Anh hai cô luôn khiến phía truyền thông thất thu như thế đó, lại không ai dám lên tiếng than vãn. Hoặc là liều mình hy sinh; Hoặc là ôm hận khóc thầm – Họ không còn con đường nào khác.

"Ali nên học khiêu vũ từ hôm nay." Fon nắm chặt bàn tay đang đan xen với tay mình, dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp hơn cả ánh sao của DiêuTử Đồng, "Học vì tôi, có được không?" Như thế anh sẽ có cơ hội dạy Ali, có thêm thời gian ở bên Ali nhiều hơn nữa.

Chú mục vào đôi mắt vô tà động lòng người kia, Diêu Tử Đồng không có định lực nào để từ chối, "Được."

Một tiếng đáp nhẹ nhàng thôi, Diêu Tử Đồng liền được nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp rực rỡ hơn cả pháo hoa đủ màu sắc, tim của cô vang lên tiếng bùm bùm như bắp rang bơ nổ giòn tan. Gương mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng, không biết Fon có nghe thấy không?

Diêu Tử Đồng cố gắng hít thở đều đều, ổn định tâm trạng, cô thật sự không có cách nào kháng cự lại nụ cười của Fon, nó vẫn có lực sát thương lớn như thế, không hề thay đổi theo năm tháng.

"Có kẻ muốn ám sát hoàng tộc!" Giọng nói có chút quen thuộc này đã phá tan ngay khung cảnh lãng mạn, một thế giới riêng chỉ có hai người mà Fon vẫn luôn mơ ước. Anh nhanh chóng ôm lấy Diêu Tử Đồng, chuyển mắt quan sát thực hư.

Bên kia đã nháo loạn cả lên, các vũ công bất kể nam nữ ôm chặt lấy nhau, Prin và Puwanet được những vệ sĩ hoàng gia vây kín bảo vệ, vũ khí lạnh chĩa khắp mọi hướng. Giữa sân chỉ còn lại người mang vẻ mặt lãnh đạm như nước Din, khí định thần nhàn Lom và cười đầy bỉ khí Fai.

Những vị khách tới tham dự lễ hội bao gồm Đại sứ quán Tịch Vạn Đào và nhóm người Pháp được vệ sĩ thân cận bảo hộ, ai cũng tròn mắt nhìn dáo dát khắp nơi. Sau đó không khí bỗng chốc biến im lặng, họ ngơ ngác nhìn nhau, nào có kẻ ám sát xuất hiện? Là ai đùa ác vậy?! Làm họ hú vía một phen hà!

Thuần Vu Triệt vẫn duy trì tư thế ngồi vắt chéo chân, một tay gác lên tay sofa, tay còn lại nhẹ cầm ly rượu nho đặt trên đùi, chưa hề động đậy khi có tiếng hô phát ra. Lúc này anh híp mắt, chậm rãi nhìn sang Fai, đôi mắt sắc bén ánh lên ánh sáng lạnh. Người suốt ngày sống trên lưỡi dao và họng súng như anh thì sao có thể không ngửi được hương vị của nguy hiểm, sao có thể để Ali trong vòng tay bảo vệ của người khác trong thời khắc có biến? Chẳng qua anh đã sớm nhận ra có người muốn giở trò.

Đặt ly rượu trên bàn, Thuần Vu Triệt thong dong đứng lên, nhấc đôi chân thon dài tiến về phía Diêu Tử Đồng, khi đi ngang qua còn tặng cho Fai một ánh mắt cảnh cáo. Tên nhóc này phá vỡ cuộc vui của Ali, anh tính sổ với anh ta sau.

"Tiếp tục đi." Đứng tựa vào quầy rượu quan sát vũ hội từ đầu tới giờ, lúc này Tịch Thiên Vũ mới lên tiếng. Anh nhàn nhạt nói với những vũ công vẫn chưa hết bàng hoàng kia xong, rồi cũng cất bước đi vào "trận địa". Thân hình cao lớn nhưng không thiếu nho nhã và đầy mị lực hấp dẫn biết bao ánh mắt của phái nữ, khi đây là lần đầu tiên họ thấy anh mặc trang phục khác ngoài sơ mi trắng, quần tây đen.

Thật không ngờ anh lại hợp với màu đỏ đến vậy. Prin khoác màu đỏ lên người như vương tử ma mị, yêu nghiệt, còn anh như bá tước cao quý cấm dục ẩn chứa đầy hắc ám vì ẩn sâu trong người anh chính là điên cuồng, chiếm hữu cùng khát máu.

Người nào cũng khiến tâm hồn và trái tim phụ nữ không thuộc về bản thể nữa, đúng là tai họa nhân gian mà!

Tiếng nhạc vui nhộn lại vang lên, mọi người tiếp tục nhảy múa. Ông bà Adisuan không nén được thở dài vì hiển nhiên họ biết được vừa rồi là ai đã gây ra chuyện. Họ bất lực, dở khóc dở cười nhìn nhau, Fai ơi là Fai!

"Còn đứng đây làm gì? Muốn cảm ơn em à?" Kẻ đầu sỏ gây ra hỗn loạn cười vô cùng phá hư, nhướng nhướng mày với Din và Lom. Ở đây ai cũng mặc Âu phục, duy chỉ có anh mặc đồ truyền thống Scotland, dáng vẻ y như một công tước phá phách, suốt ngày mang người khác ra vò nắn, tiêu khiển xem đó là thú vui tao nhã.

"Thằng nhóc này! Lỡ như vừa rồi vệ sĩ họ nổ súng thật thì sao?!" Lom giơ chân lên, nhắm về phía Fai mà đạp. Đối phương lập tức né nhanh như gió.

Bờ vai chợt bị người giữ lấy khiến Lom khựng lại trong tích tắc, anh liếc mắt nhìn người đang vỗ vỗ vai mình.

"Nụ cười hài lòng này đã sớm bán đứng em rồi." Din lạnh nhạt nói xong liền đi về hướng có nam chút luôn hút lấy anh. Thằng nhóc Fai làm tốt lắm, giờ thì không còn người ngăn cản bước anh nữa.

"Đợi em với, anh nói đúng thật đó Din. Mặt Lom lại như mông khỉ rồi kìa." Fai cười tinh ranh, co giò chạy theo Din, để mặc Lom đứng đó căm phẫn nhìn như muốn truy sát cả hai người.

Hừ! Mặc dù rất hợp ý anh nhưng anh sẽ không cảm ơn thằng nhóc tinh ranh này đâu, nó sẽ tự mãn hơn!

"Cậu Lom giận gì vậy?" Đứng trong vòng người vây xem, Nakree khó hiểu gãi gãi gò má cao nhọn của mình. Tính khí cậu Lom đúng là thay đổi nhanh y như tên của cậu ấy vậy.

"Chắc cậu Fai lại chọc cậu Lom rồi." Jantoo vừa nói vừa nhìn vào nơi nào đó lại dồn thành một cục. Các cậu chủ thật giống trẻ con quá!

"Chúng ta ra nhảy thôi." Sak chỉnh lại chiếc nón trắng trên đầu, tay kia muốn giở trò nhưng chưa kịp chạm vào Nakree, anh đã bị hai cô vợ lạm dụng cực hình, xách lỗ tai lôi ra sân. Hai con cọp cái này đúng là không biết thương hoa tiếc lá gì cả!

"Hình như Sak quen rồi nên cũng không cảm thấy đau nữa nhỉ." Sek đứng bên phải của Nakree, chấp tay sau lưng, rung đùi nói xong liền ung dung đi tìm một cô bạn nhảy cho mình. Với phong cách ăn mặc hôm nay, anh không tin chả có cô gái nào đổ gục trước anh.

Năm phút sau, sân nhảy vui nhộn, lãng mạn đã trở nên rối tinh rối mù. Diêu Tử Đồng vừa xấu hổ vừa bực dọc vì những chàng hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái đã biến cô thành chiếc cúp vàng, tranh nhau cướp đoạt. Hành động của họ là ngăn cản nhau nhưng thực chất đều đồng lõa, nếu không cũng không có việc người này vừa bị hất tay ra thì tay người kia chộp nhanh lấy bàn tay cô, cả eo cũng không thoát khỏi.

Nhíu chặt mày, mất hứng nhìn lướt qua Thuần Vu Triệt, Prin, Din và Lom, Fai, Fon cùng Tịch Thiên Vũ, Diêu Tử Đồng ngẩng đầu hỏi thương thiên, "giải đấu" này là do ai tổ chức vậy? Có hỏi qua sự cho phép của cô chưa?! Người tham gia đều biến hình hết rồi, cô không quen biết đám "trẻ con" này!

Puwanet vui vẻ nhảy cùng Nam, cũng như Kati và Nathee đang lắc lư bên cạnh, họ thích thú nhìn nhóm người Diêu Tử Đồng gây náo loạn lần nữa. Cái này gọi là một người vui chi bằng mọi người cùng vui, hóng chuyện lại càng khiến người ta phấn khích hơn bao giờ hết!

Cũng ở bên cạnh, không biết Sek chạy đi đâu mà vớ được một cô tóc vàng xinh đẹp không kém Nakree, anh còn biết xoay tròn người ta vòng vòng, cười khặc khặc khi làn váy của cô gái tung bay như sứa biển đang bơi. Đây rõ ràng là vô tình làm việc xấu nhưng cũng thuận nước đẩy thuyền, ngắm vẻ đẹp ẩn hiện vô hình chập chờn trước mắt.

Bualoy vì vấn đề sức khỏe, lượng đường trong máu không cho phép chạy theo "xu thời" nên đành phải đứng xem mọi người high. Pudsa, Rarin và Soroji đã sớm nhập "ngũ" từ lâu. Lắc lư một cách điên cuồng và hết mình giống như đang ở quán bar. Người ta nói ma sẽ nhận biết được ai là đồng loại, hiển nhiên Saroji vừa nhìn đã biết được "bản ngã" thật của Pudsa và ngược lại. Vì vậy hai người họ đã nhanh chóng cùng nhau tìm được đối tượng cho mình, đều là hai chàng trai cao to, vạm vỡ ẩn giấu cơ bắp dưới lớp áo vũ công. Rất tiếc là Pudsa chưa nắm tay trai đẹp được một phút đã phải hoảng hốt rút về, vì đoàn người của Diêu Tử Đồng lấn tới lấn lui lấn làm sao lấn sang bên đây.

Pudsa ôm lấy trái tim nhỏ bé dễ vỡ vụn của mình, âm thầm rơi nước mắt. Nỗi khổ của anh có ai hiểu thấu?!

Quay sang bên Sak, anh bị hai cô vợ giữ chặt lấy hai cánh tay, vậy mà anh vẫn không nỡ rời xa Nakree, không muốn để cô nhảy với người khác nên cố túm áo của Nakree, dù bị vợ tái sử dụng chiêu xách lỗ tai anh vẫn cười hắc hắc thật thích ý. Chữ sắc trên đầu có một cây dao thì sao? Anh đây có chết thì vẫn không chừa.

Vũ hội bắt đầu bằng tràng khôi hài của tất cả các nhân vật chính phụ ở gia tộc Adisuan và kết thúc bởi tiếng cười liên hồi của mọi người tham dự. Mặc dù không một ai nhảy đúng với điệu, thậm chí còn rối loạn nhịp nhưng lại đặc biệt vui vẻ, còn có bình dị, gần gũi. Họ không phân biệt địa vị, tuổi tác, giới tính hay quốc gia, cùng nhau tạo nên một khung cảnh diệu kỳ đáng quý biết bao.

"Cô nghĩ như vậy có thể chiếm được Lom? Hừ, đừng vội đắc ý!" Tiếng nói căm hờn hòa lẫn ghanh ghét là hồi kết cuối cùng cho buổi tiệc, ai cũng vui vẻ ra về mà không ai phát hiện một bóng dáng đứng trong góc khuất sau quầy rượu, đội ánh trăng mờ ảo, phóng ánh mắt cay độc thẳng về phía Diêu Tử Đồng khiến người khác bất giác lạnh sống lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi