TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

"Chào boss ạ!" Tất cả các nhân viên đều xếp hàng chỉnh tề như các học sinh đang tham dự lễ khai giảng, đồng loạt vái chào hai bóng dáng chỉ vừa xuất hiện ở sảnh lớn của công ty.

"Đây là cô Ali." Fon không giới thiệu chức vụ trong công việc hay thân phận của Diêu Tử Đồng, nhưng hành động thân mật hiện tại của hai người đã đủ chứng minh và tuyên bố ngầm với từng nhân viên rằng – Cô gái xinh đẹp này chính là...

"Chào phu nhân ạ!"

Tiếng la đồng loạt của mọi người như một tràng sấm đùng đoàng đánh thẳng xuống làm chấn động cả đại sảnh của công ty, đồng thời làm lùng bùng màng nhĩ của Diêu Tử Đồng.

Cô cười ngượng nghịu, "Mọi người nhầm rồi ạ, tôi không phải là bà Supansa." Chắc là họ chưa từng nhìn thấy mẹ của Fon nên mới nhầm lẫn như thế.

Lần này đến lượt mọi người tròn xoe mắt ngơ ngác, sau vài giây im lặng, họ ngoác miệng đồng thanh cười lớn, "Ha ha ha...!" Tràng sấm này còn rền vang và kéo dài hơn vừa rồi.

Fon cố nhịn nhưng khóe môi vẫn bất giác cong lên, anh cúi đầu, kề sát tai Diêu Tử Đồng nói nhỏ, "Họ nghĩ Ali là vợ của tôi, nên mới gọi phu nhân."

Chết thật! Diêu Tử Đồng khẽ thốt lên, gương mặt đỏ gấc vì ngượng. Cô lúng túng nhìn mọi người, sau đó vội giấu mặt vào lồng ngực của Fon.

Đúng như cô tự tiên đoán cho mình vào sáng sớm, cả ngày hôm nay đều không tốt lành mà!

Để người nào đó không kêu khóc như ấu thú đáng yêu, Fon phất tay ra lệnh cho tất cả nhân viên đều giải tán, ai về việc của người ấy. Anh dẫn Diêu Tử Đồng vào tháng máy, lên văn phòng của mình – Tầng sáu. Suốt thời gian di chuyển, Diêu Tử Đồng chưa hề ló mặt ra khỏi người Fon.

Cô muốn tĩnh!

"Cô gái đó là ai vậy anh Noo Tor?" Trên tầng hai của công ty, thông qua tường kính của phòng làm việc, có hai người nhìn thấy Diêu Tử Đồng và Fon khi thang máy đang lướt lên một cách êm đềm.

"Nghe Fai nói là con gái nuôi của phu nhân Supansa." Đáp lời cô gái mặc quần yếm bằng jean xanh phối với áo sơ mi kẻ sọc xanh thẫm đang đứng cạnh bàn làm việc là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có thân hình cao lớn, trắng trẻo với bộ râu rất điệu đà điểm xuyết trên gương mặt lai Tây. Phong cách ăn mặc của anh ta cũng trông rất thời thượng, mang hơi thở châu Âu.

Hai người đang bàn về Diêu Tử Đồng chính là Noo Tor – MC trong cuộc thi đua ATV lần trước và là người đoạt giải quán quân từ trong tay Fai là Ajjima Posawat hay còn gọi là Jeed.

Jeed vừa có một cuộc đụng độ với Fai trước cửa chợ khi tranh nhau chỗ đỗ xe. Vốn là người không biết nho nhã với ai dù là phụ nữ, Fai sao có thể cho Jeed đạt được "mong ước". Thế nên anh ngang nhiên chiếm vị trí cuối cùng gần cửa chợ nhất, còn buông lời làm Jeed tức tối đến mức hai lỗ mũi nở ra, buộc miệng quát lên giữa chốn đông người. Kết quả, Jeed trở thành tâm điểm trước khi Fon và Diêu Tử Đồng xuất hiện.

Ấy vậy mà Fai xem như không có gì, thong dong cùng Sak bước vào địa phận chính thức của chợ, thích ý tìm kiếm thứ mình muốn. Còn Jeed mang theo tâm trạng bức bối đi tìm Noo Tor, người vốn sở hữu cửa hàng quần áo Athony, nhưng Noo Tor đem cửa hàng giao lại cho cháu gái mình để trở thành một trong những nhà thiết kế dưới trướng Fon. Vì Fon, đáng giá để anh ta hợp tác – Một thiên tài thiết kế như Fon, thì còn nơi nào học tập và tu nghiệp tốt hơn là Duangjai Adisuan.

"Cô ấy đến từ đâu ạ?" Jeed rất tò mò về Diêu Tử Đồng, người con gái có thể hòa nhập với bốn quý tử nổi tiếng của gia tộc Adisuan. Họ như sao trên trời, trăng dưới nước đối với tất cả phái nữ. Bởi bao quanh Din là một bức tường bằng nước vô hình, tuy mềm mại trong suốt nhưng sức phòng ngự rất cao – Bất khả xâm phạm.

Lom suốt ngày vẫy tay trêu đùa với nhiều cô gái, tuy nhiên muốn bước vào trái tim Lom thì bắt buộc phải trải qua con đường rải đầy hoa hồng được vun bón từ máu và nước mắt – Đa tình thực chất cực vô tình.

Ánh mặt trời chói lọi, rực rỡ đầy sức sống đại diện cho Fai, anh luôn mang đến cảm giác cuồng nhiệt chứa lẫn ôn nhu cho người khác nhưng ẩn sâu sau những thứ đó chỉ có hai chữ – Vô cảm.

Thiên thần khiến người ta hướng tới, tôn thờ, nụ cười thánh thiện lúc nào cũng nở rộ trên môi nhưng đôi cánh của Fon chỉ có thể vì một người mà giương rộng – Một người Fon muốn chở che, bao dung suốt cuộc đời.

Cô gái này phá vỡ những ranh giới đó bằng cách nào? Hoại thư nó ra sao? Điều này làm cô tò mò vô cùng cực, nó có sức mạnh khơi dậy thứ ẩn sâu dưới đáy lòng cô khi bản ngã cho phép cô vùi lấp nó từ rất lâu về trước.

Chậc, tò mò thật khiến người ta hưng phấn!

"Đài Loan. Fai nói anh nếu còn hỏi tiếp thì sẽ cho anh một đòn nên anh không dám hỏi thêm. Chỉ biết rằng, cô ấy tên Ali, vừa tới thị trấn chưa được hai tháng, hiện đang làm thư ký cho Din. Rất được phu nhân Supansa thương yêu, bà có ý định muốn cô ấy làm con dâu thay vì con gái nuôi như hiện tại." Noo Tor liên tục nói một tràng dài mới dừng lại thở, sau đó lại tiếp, "Anh thấy cô ấy cũng đáng yêu nhỉ? Nhỏ nhỏ xinh xinh như thế, nép vào lòng một trong bốn quý tử nhà Adisuan thật xứng đôi. Đáng yêu quá trời hà!"

Noo Tor vì quá kích động mà vun tay, nhún người, so với Saroji thì một chín một mười. Bao năm nay, anh với nhà Adisuan cũng coi như có giao tình, hiện tại nhìn thấy bốn quý tử gia tộc Adisuan tiếp xúc gần gũi với cô gái khác ngoài Nam đúng thật là điều kỳ diệu hiếm hoi, nhưng đôi khi nó thực sự tồn tại.

Jeed nhẹ híp mắt, thả hồn vào suy nghĩ của mình trong khi Noo Tor quay trở lại công việc lấy số đo của cô và miệng không ngừng phàn nàn về vấn đề gặp phải tại cuộc thi thiết kế của Tỉnh diễn ra vào năm ngoái.

...

Vừa bước vào văn phòng của Fon đã thấy một nam một nữ đang ngồi trên sofa, hai ly nước cam gần thấy đáy chứng tỏ thời gian họ chờ đã có chút lâu. Diêu Tử Đồng mỉm cười thân thiện vái chào đáp lại họ, cô biết rõ mình chính là lý do khiến Fon bắt họ phải đợi ở đây như thế.

"Đây là anh Yai và cô Pee Mai. Khách hàng của chúng ta. Đây là cô Ali." Fon thản nhiên giới thiệu cả ba người với nhau.

"Chào anh Yai! Cô Pee Mai!"

"Chào cô Ali!"

Trong lúc bắt tay nhau thay vì vái chào, Diêu Tử Đồng chăm chú quan sát hai người họ. Tay trong tay mười ngón đan xen, nụ cười gần như tương tự và màu hồng không ngừng tỏa ra khắp nơi đủ để cho cô đạt được điều mình đoán – Họ là một đôi vợ chồng sắp cưới.

"Anh Yai và cô PeeMai cần Fon thiết kế trang phục cưới ạ?" Nụ cười chắc chắn của Diêu Tử Đồng làm Yai cùng PeeMai hài lòng, họ nghĩ, chờ đợi có đôi khi cũng không phải là chuyện khiến người khác bực mình.

"Khi nghe Fai nói rằng Fon mở công ty thiết kế thì tôi vui mừng biết bao, vì thật trùng hợp khi tôi quyết định kết hôn trong khoảng thời gian này." PeeMai biểu lộ tâm trạng kích động của mình qua cái kiểng chân và đôi mắt cong lên hình trăng khuyết.

Diêu Tử Đồng nhướng một bên chân mày, dựa theo những gì PeeMai vừa nói, thì cô ấy rất thân với Fai. Quan hệ của anh ta cũng thật rộng rãi.

"Fon nói nếu tôi nhờ cô thiết kế áo cưới thì hôn lễ của tôi nhất định sẽ rất tuyệt vời." PeeMai bỗng nhiên tiến lại gần, nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của Diêu Tử Đồng, đôi mắt sáng rực nhìn cô như chờ đợi thời khắc đáng ghi nhận trong lịch sử.

Diêu Tử Đồng có hơi bất ngờ với lời nói của PeeMai, cô đồng thời nhận ra vị hôn phu của cô ấy cũng mong mỏi nhìn cô. Chuyển mắt sang Fon, anh chỉ nhẹ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng cất chứa hình bóng cô như đang nói – Mọi sự quyết định đều nằm trong tay cô.

Khẽ thở dài, Diêu Tử Đồng gật đầu. Làm thư ký cho Din, giúp Lom trừ nguyền rủa, trồng hoa hồng cho mẹ Supansa nay thêm một việc thiết kế nữa chắc cũng không quá sức đối với cô. Vì Fon luôn giải quyết những rắc rối tại trường giúp cô trong quãng thời gian đại học, nên hiện tại so với sự đáp lại này của cô chỉ là nhỏ nhoi.

Hơn nữa, dùng trái tim cùng cảm xúc làm việc là thứ thuốc bổ tiện ích và hiệu quả nhất để bít lấp những vết rạn nứt do đau thương gây ra cho tâm hồn, giúp cho cô không vùi mình trong sự bi thảm hay một cuộc đời đầy oán hận sau tất cả những gì cô nhận lấy từ Viêm Diệc Luân.

"Việc đầu tiên chúng tôi nên làm là lấy số đo của cô dâu, còn chú rể..." Diêu Tử Đồng mỉm cười nhìn qua Fon, "Giao cho anh."

"Tuân lệnh!" Fon thật hài hước cúi chào Diêu Tử Đồng theo phong cách hoàng gia, thế nhưng cô và Yai, PeeMai lại không cảm thấy nó buồn cười chút nào bởi ba người bọn cô phải công nhận rằng, động tác của Fon đẹp mắt vô cùng. Không khác gì hoàng tử thực sự.

Một hoàng tử bước ra từ một câu chuyện cổ tích có thật.

"Anh biết không, trước đây em luôn mơ ước Fai sẽ là chú rể của em, nhưng cậu ấy chỉ cho em một địa vị hiếm hoi, bạn thân khác giới duy nhất trong đám bạn của cậu ấy." PeeMai bỗng dưng nhắc tới chuyện này trong lúc Diêu Tử Đồng dùng thước dây đo vòng eo cho cô.

"Em thành công khiến anh ghen rồi đấy. Anh có nên tìm Fai đấu tay đôi ngay lập tức hay không?" Bên kia, Yai đang dang hai tay để Fon đo chiều dài tay áo, nghe vậy liền xụ mặt.

"Ha ha! Dù sao người em chọn cuối cùng trong đời này vẫn là anh mà."

"Em lại làm anh yêu em lần nữa rồi."

"Anh này...ở đây không phải chỉ có hai chúng ta."

"Có gì phải ngại. Đây là chuyện thường tình của các cặp đôi mà."

Diêu Tử Đồng cười mím môi, lắng tai nghe Yai và PeeMai nói đùa với nhau, hiển nhiên những câu thoại của họ đều mang tính xác thực. Bởi cô tin chắc rằng Fai có đủ bản lĩnh khiến nhiều cô gái si mê và mơ mộng anh làm đấng lang quân của mình. Cô chỉ không ngờ Fai lại từ chối một người xinh đẹp, sắc nước hương trời như PeeMai. Nhưng mà...chàng trai tuấn tú, nho nhã như Yai cũng rất xứng đôi với Pee Mai. Có lẽ hai người này mới là sinh ra dành cho nhau.

Chợt có một ý tưởng lóe lên trong đầu, đôi mắt long lanh của Diêu Tử Đồng càng thêm sáng ngời. Cô đã nghĩ ra kiểu áo cưới nào thích hợp cho PeeMai rồi, chỉ chờ trang phục chú rể do Fon thiết kế để kết hợp thôi.

Đôi mắt của Fon chứa đầy ý cười và hiểu rõ, anh biết Ali đã có ý tưởng. Cô luôn thông minh, giỏi giang như thế. Trong giới thiết kế này, anh chỉ công nhận mình có thể bại bởi cô.

...

Sau khi tiễn vợ chồng PeeMai ra cửa văn phòng, Fon bỗng nhiên nhận được cuộc gọi quốc tế từ nước Pháp. Để tránh không quấy rầy anh, Diêu Tử Đồng nói mình muốn đi quanh chợ một lúc. Vì cô kiên trì mãi, Fai đành chấp nhận yêu cầu không cần người trong công ty đi cùng của cô.

Ra khỏi công ty, trông thấy đám trẻ con đuổi theo đàn bồ câu đang vỗ cánh phành phạch bay vụt lên trời, Diêu Tử Đồng nhoẻn miệng cười tươi. Khu chợ này đúng là nơi tồn tại nhiều màu sắc của cuộc sống, tô điểm lên bức tranh tẻ nhạt của những người mang sầu muộn. Tiếng hi hi ha ha của bọn trẻ, tiếng khiển trách chứa lo lắng và dung túng của người lớn, tiếng ríu rít như đang vui đùa của bồ câu, tiếng thích thú của tất cả người có mặt tại đây chính là thứ âm thanh diệu kỳ tạo nên một bản giao hưởng đầy sức sống.

Mang theo tâm trạng thoải mái cất bước tới những con đường mình chưa trải qua, Diêu Tử Đồng không tránh khỏi kinh ngạc và thán phục. Nơi cô đang đứng là một khu vườn vô cùng xinh đẹp, chỉ tồn tại không khí trong lành do cây xanh mang đến và âm thanh ríu rít thật vui tai của các chú chim, còn có tiếng nước chảy róc rách của nhiều hồ nước nhân tạo bao quanh những bụi hoa hồng phấn đáng yêu. Hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào vội vã của các khu khác trong chợ, cô nghĩ ai khi tới đây chắc cũng phải trúng tiếng sét ái tình của nó, một nơi thật đặc biệt biết bao.

Diêu Tử Đồng mải mê nhìn quanh, chợt có một bóng dáng che mất tầm nhìn khi cô đang muốn xem mô hình khinh khí cầu màu xanh lam ở gần vườn hoa. Lúc bóng dáng đó lướt qua, cô mới có thể nhìn rõ đó là...Fai!

"Anh ta sao đi có một mình vậy?" Cô nhớ Fon nói rằng Fai ghé qua công ty xong thì cùng Sak đi mua một số vật dụng cho trang trại, vậy Sak đâu? Diêu Tử Đồng nghi hoặc nhíu mi, trông bộ dáng anh ta lén lút như thế thật mờ ám. Liếm nhẹ môi, nét tinh nghịch thoáng hiện trên gương mặt xinh đẹp của Diêu Tử Đồng, cô nhanh chóng rón rén bám theo Fai.

"Cậu Fai!" Bỗng dưng một tiếng gọi lớn vang lên làm Diêu Tử Đồng giật thót tim, cô vội vàng núp vào bụi hoa gần nhất. Người đồng cảnh ngộ với cô còn có Fai, anh trốn sau bức tường của cầu thang, trừng mắt cảnh cáo Sak đang thong thả đi sang với chiếc lược hường phấn trong tay – Anh ta lại chải tóc mọi lúc mọi nơi.

"Sak!" Trước khi âm thanh chói tai này vang lên, Fai đã kịp chạy sang nơi ẩn núp khác.

Lộ ra đôi mắt to tròn giữa những khóm hoa, Diêu Tử Đồng nhìn thấy Fai nép sát người, dựa lưng vào bức tường màu cam của cầu thang nối giữa hai khu lầu với nhau. Bên trên là một cửa tiệm làm tóc màu hồng đậm chói chan dưới ánh chiều tà và con đường nối liền hai khu.

Nhận ra cô gái mặc váy jean xanh cụt ngủn chưa vượt qua đùi và chiếc áo xanh lơ ôm sát người kia là cô gái mình đã giúp lấy lại túi xách lần trước, Diêu Tử Đồng liền hiểu rõ tại sao cô ta lại gọi Sak rồi. Nhưng sao Fai phải trốn cô ta như chuột thấy mèo?

Diêu Tử Đồng khó hiểu mím môi, hai người họ rất thân nhau mà, chẳng lẽ đang dỗi? Chậc, cái cách cô ta gọi Fai nghe thật ớn lạnh. Cảm giác rờn rợn người lại dinh dính đó đến giờ vẫn đeo bám lấy cô, hiện tại cô bị ám ảnh và phải tránh xa cả kẹo mạch nha cũng vì thế.

Đàn ông đều thích nghe chất giọng eo éo, ngây ngấy như thế à? Khẩu vị thật nặng quá.

"Cậu chủ của anh quay lại chưa?" Milk đứng sát lan can bên trên, vọng xuống hỏi Sak đang đứng trước những bụi cây xanh mượt được cắt tỉa gọn gàng. Vừa rồi nếu không phải do Jeed gây chuyện thì cô cũng không để lạc mất Fai, thật ghét ghê đó!

Fai nghe thấy thì cả người liền từ chối. Kẻ điếc cũng có thể đọc được từ mà Fai không tiếng động phát ra để ra hiệu cho Sak, hai cánh tay anh cũng biểu hiện sự cự tuyệt thế mà kẻ khờ kia lại ú ớ không ăn nhịp với anh.

"Không biết. Tôi không nghe cô nói gì cả. Không nghe!" Sak vun tay liên tục như Fai nhưng lời nói lại trái ngược hoàn toàn.

Fai trợn trắng mắt, người thông minh tài giỏi như anh sao lại có trợ thủ đần như Sak vậy không biết!

Diêu Tử Đồng dùng tay che miệng cười khẽ để không phát ra âm thanh khiến mình bại lộ, ba người kia thật khôi hài. Cho nên cô quyết định, tiếp tục xem kịch.

"Chết bầm!" Milk tức tới hai tay chống hông, mở lớn miệng, to tiếng hơn chậm rãi nói, "Tôi hỏi anh, cậu chủ của anh...Fai yêu dấu của tôi...quay lại chưa?" Thật là điên người mà! Tên khờ này lúc nãy để cô vô tình chạm vào hại cô phải đi tắm rửa, thay đồ khác. Giờ lại bắt cô tốn hơi cùng nước miếng.

Dưới chân cầu thang, Fai dùng hết sức ra hiệu cho Sak. Lần này anh ta cố gắng nhìn kỹ, tỏ vẻ hiểu rõ làm Fai yên tâm rất nhiều.

Diêu Tử Đồng nhếch môi, thật sự vậy sao?

"Tai của tôi không được tốt lắm. Tốt nhất cô nên xuống đây mà nói!"

Ha ha ha, cô biết ngay mà! Fai sao có thể dựa vào Sak được chứ.

Ôi trời! Fai tức muốn phun khói, anh mím chặt răng, thực sự có xúc động muốn giết người. Sau đó băm xác Sak cho bò ở trang trại anh ăn, để kiếp sau cậu ta không làm người nhưng mang theo óc heo nữa!

"Tai của tôi không tốt. Tôi không nghe cô nói gì cả!" Sak vẫn chưa phát hiện ra nét mặt giận dữ của Fai, anh ta nhanh nhảu đi lên cầu thang trong lúc Milk cũng nhấc chân bước xuống.

"Tôi hỏi anh là Fai của tôi quay lại chưa?"

Sớm nhận ra tình hình không ổn, Fai đã lập tức chạy đi nhân lúc Milk đang quát lên với Sak. Thấy thế, Diêu Tử Đồng cũng ra khỏi vườn hoa, vội vàng nhưng cẩn thận đuổi theo Fai. Để lại hai kẻ dở hơi đôi co với nhau.

"Anh không những xấu xí mà còn bị điếc nữa! Cuộc đời của anh có gì tốt không vậy? Hừ, tránh ra!"

"Tôi chóng mặt."

"Á! Anh đang làm trò gì vậy?"

"Bốp" Một tiếng tát tay giòn tan vang lên, khiến Sak say xẩm khi anh vừa ôm chặt Milk, ngăn cản bước cô lại.

"Sao...ngôi sao ở đâu ra nhiều quá?"

"Sak! Sao anh dám! Anh có biết tôi vừa tắm ra, mới thay quần áo không? Sao anh dám ôm tôi với hai bàn tay dơ dáy của anh hả? Cái tát vừa rồi còn nhẹ lắm đó, đồ bẩn thỉu!"

Sak câm nín, "......" Thật ra anh cũng sạch sẽ thơm tho lắm mà.

"Lại phải đi tắm nữa rồi, Anh làm tôi lãng phí nước quá đi. Anh nhớ đó! Anh dám thách thức con gái của chủ tịch quận, anh sẽ chết chắc. Cứ chờ đó mà xem. Hừ!"

Sak xoa xoa mặt, cười đáng đánh đòn nhìn theo bóng dáng giận dữ của Milk, cất lên chất giọng nhái theo cô, thủ thỉ một cách run run đầy nham nhở, "Rồi sẽ có ngày cô sẽ đổi từ "Fai của em" sang "Sak của em" cho xem. Hứ!"

Màn kịch bên này kết thúc ra sao, cả Diêu Tử Đồng và Fai đều không biết. Họ người trước người sau bước vào cửa lớn của bệnh viện thị trấn Pak Chong nằm tại địa phận phía Đông của khu chợ.

Diêu Tử Đồng ngơ ngác quan sát tới lui, bệnh viện này chắc không phải cũng là của gia tộc Adisuan luôn đâu nhỉ?

"SaiParn!"

"Anh Fai!"

Bạn gái của Fai à?!

Diêu Tử Đồng vừa bất ngờ vừa nghi hoặc khi thấy Fai tự động chào hỏi nữ y tá của bệnh viện – Một cô gái khi cười lên thật dịu dàng và thu hút.

Không biết họ trò chuyện về điều gì mà nữ y tá kia luôn giữ nụ cười trên môi. Fai cũng tỏ ra lịch thiệp với cô ấy, giữa hai người họ dường như có một mối liên kết nào đó.

"Hôm nay anh vẫn đúng hạn như mọi khi nhỉ, Fai."

Giọng nói như mang theo men say lại đặc biệt có mị lực này là...? Diêu Tử Đồng mở to mắt trông về một hướng, tiếp đó quýnh quáng tìm chỗ trốn vào. Giấu kỹ mình sau cột nhà hình vuông trắng muốt của bệnh viện, nâng tay vuốt ve trái tim đang đập loạn xạ, cô có thể nghe thấy rõ rang tiếng thình thịch phát ra từ lồng ngực của mình.

Len lén hơi ló đầu ra, Diêu Tử Đồng đưa mắt quan sát tình hình phía trước nhưng khi vừa chạm vào đôi mắt bí hiểm của người nào đó đang khoác trên mình áo blouse trắng đầy nho nhã, cô lập tức rụt đầu về, giấu mình kỹ hơn, ngay cả một góc áo cũng không dám lộ ra. Hy vọng chiếc cột này đủ để che đi thân hình của cô.

Cắn móng tay, sắc mặt của Diêu Tử Đồng rối rắm và hoảng loạn, như nai con gặp phải sói xám đang nghĩ cách trốn thoát để bảo toàn tính mạng. Lần trước Tịch Thiên Vũ từng đe dọa, nếu như anh ta nhìn thấy cô vào bệnh viện thì nhất định sẽ tiêm cho cô vào muỗi. Diêu Tử Đồng lắc đầu nguây nguậy, cô tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện ra mình!

Cô không thể đứng đây chờ chết rồi nói hello với kim tiêm của Tịch Thiên Vũ – Diêu Tử Đồng quyết định tìm cách rút lui an toàn, cô vòng qua bên phải của từng chiếc cột, mong rằng những khối ô vuông to đùng này có thể giúp mình thoát thân.

Chân vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, Diêu Tử Đồng cảm giác như mình vừa sống lại. Cô đúng là không có tài theo dõi người khác, cũng may là không bị phát hiện.

"Anh bị một nai con theo đuôi, anh không nhận ra sao?" Tịch Thiên Vũ nhếch môi cười hỏi Fai. Vừa rồi, anh đã bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn mặc váy màu lam kia nép sau cột, sở dĩ không vạch trần chỉ vì anh muốn xem cô sẽ làm gì.

Hai mắt của Tịch Thiên Vũ chợt lóe sáng, cô ấy còn nhớ tới lời "đe dọa" của anh sao? Ha ha, đúng là ngốc nghếch một cách khôi hài, nhưng khôi hài theo kiểu đáng yêu.

"Tôi biết." Fai nhẹ gật cằm, "Tôi chỉ muốn xem cô ấy sẽ làm gì." Theo dõi người khác mà chân đeo lục lạc kêu leng keng thế kia, muốn người ta không biết cũng khó. Fai khẽ phì cười, cô ngốc đó chắc vẫn chưa biết hành tung của mình đã sớm bị bại lộ nhỉ? Ha ha!

Y tá Saiparn khó hiểu nhìn Tịch Thiên Vũ và Fai, người mà họ đang nhắc đến là ai? Biểu cảm hiện tại trên gương mặt của họ, cô chưa nhìn thấy bao giờ dù rằng cô làm đồng nghiệp của bác sĩ Thiên Vũ đã ba năm và thời gian quen biết Fai còn lâu hơn thế. Cô thật tò mò muốn biết người đó là ai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi