TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

"Cô ấy là Chantel, là khách quan trọng của sự kiện này và cũng là khách quý của Lom." Bỗng nhiên Panu đi tới bên cạnh Diêu Tử Đồng, nhỏ giọng nói cho cô nghe. Tuy rằng nét mặt anh ta vẫn như thường nhưng ánh mắt lại chứa đầy hài lòng. Tiếc là Diêu Tử Đồng chỉ lo nhìn Lom và Chantel nên không thấy được.

"Lom mời cô ấy làm chuyên gia tư vấn rượu nên cô ấy vẫn tham gia lễ hội này hàng năm. Hai người họ là bạn học ở Pháp." Din đi sang đưa tay ôm lấy vai của Diêu Tử Đồng, dẫn cô trở về ngồi vào sofa. Hành động này của anh giống như tuyên bố chủ quyền khiến Panu tối tăm nhìn theo. Anh chỉ vừa đi lấy thức ăn cho cô thôi mà cô đã chạy sang quầy rượu rồi, để "người xấu" có cơ hội tiếp cận thế này.

Diêu Tử Đồng nhíu mi nhìn Din, không phải anh nói đi lấy bữa sáng cho cô, sao tay trống rỗng vậy?

Din hiểu rõ nên cong nhẹ khóe môi, anh hướng mắt nhìn sang hướng lều được dựng lên bằng vải sa màu trắng, theo mắt anh nhìn qua, cô thấy Prin cùng Fai, Fon đang bưng thức ăn để trên bàn.

Vừa ngồi xuống Fai liền ăn không ngừng miệng nhưng vẫn rất tao nhã, chắc là dạ dày anh đang kêu gào dữ dội lắm nên anh mới ăn bất chấp hình tượng như vậy.

"Ali mau ngồi xuống, ăn xong mới có sức tham gia lễ hội." Fon kéo tay Diêu Tử Đồng, để cô ngồi cạnh Fai, còn anh ngồi bên tay trái cô, hồn nhiên không biết được hành động này làm Din đen mặt.

Người cảm thấy tức tối còn có Prin, anh cũng có phần đi lấy thức ăn cho Ali, vậy mà để tên này được lợi. Prin hậm hực ngồi xuống giữa Phuwanet và Fai, nghiêng đầu ra sau nhìn qua Diêu Tử Đồng, "Tôi làm cam ép cho em. Ăn xong rồi nhớ uống đấy."

"Cám ơn anh." Diêu Tử Đồng cười tươi với Prin khiến anh như được tắm ánh nắng mùa xuân còn Din, Lom, Fon như bị gió lạnh thổi qua còn thổi trúng cả Fai.

"Sáng sớm uống nước cam không tốt cho dạ dày." Din ngồi vào sofa đơn ở đầu bàn, lạnh nhạt vô tình tước bỏ cơ hội ghi điểm của Prin, không chút nể mặt.

Đúng lúc Prin muốn mở miệng nói gì đó với Diêu Tử Đồng thì Fai lại ngồi thẳng người khiến Prin mất hứng phải nghiêng đầu về trước, nhưng cũng không biết vô tình hay cố ý mà Fai lại cúi đầu xuống thêm lần nữa làm Prin có lời chưa nói đã bị buộc nuốt vào trong.

Anh mím môi nhìn Fai, tên này cố ý đúng không?

Thường ngày anh ta vẫn luôn nói chuyện thân thiết như người một nhà với anh mà, hôm nay anh ta uống sai thuốc hay còn chưa tỉnh rượu hẳn?

"Này Lom, anh ngồi yên một chút được không?" Prin trừng mắt Fai, nghiến răng nói.

Fai vừa bưng tô cháo ăn vừa liếc mắt nhìn qua Prin, vô tội hỏi, "Tôi làm gì nào? Anh muốn nói chuyện với Ali?"

Prin nhìn Fai như đang nói biết rõ còn hỏi, Fai liền cười mỉm ôn hòa, "Anh qua đây ngồi đi, tôi với anh đổi chỗ." Anh tốt tính biết bao nếu như đôi mắt phượng dài kia không chợt lóe qua nhanh tia sáng tinh quái, anh là đang cố ý làm loạn đây mà. Không khí yên bình quá khiến anh cảm thấy rất nhàm chán, phải tưng bừng lên anh mới hài lòng.

Vì thế Fai chỉ vừa đứng lên thì có người nhanh hơn Prin ngồi vào chỗ anh khiến Prin ngớ người trong giây lát, "Anh làm gì?"

Din kéo lại áo khoác suit, không mặn không nhạt trả lời, "Hướng gió bên đây tốt." Dáng ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, chân phải gác chân trái, thong dong nhưng lại đầy bá đạo. Chậc, đủ ngầu!

Prin nghẹn họng, nhìn trân trối. Được rồi, anh nhịn. Vì việc hay còn ở phía sau. Để xem lát nữa đây ai sẽ đoạt được cơ hội cùng Ali chơi trò chơi!

Phuwanet đưa mắt nhìn em trai mình, rồi lại nhìn cô gái chỉ lo ăn sáng, trò chuyện với Fon vui vẻ biết bao. Anh thầm lắc đầu, kề tai Nam nói khẽ, "Em nghĩ em trai anh và anh trai em, ai là người chiến thắng?"

Đang uống nước ép nho, nghe vậy Nam đưa mắt nhìn nhóm người bên kia, "Ai cũng là kẻ có bụng dạ đen tối duy chỉ Fon. Em nghĩ Fon có cơ hội thắng nhiều hơn. Anh xem, Ali chỉ thân với Fon nhất." Thiên thần luôn có mê lực thu hút người khác một cách vô hình, khó ai cưỡng lại được. Cô cá Fon sẽ là người chiếm được trái tim cô Ali.

Đừng nghĩ rằng Fon rất ngây thơ sẽ bị ăn hiếp, đôi khi ba ông anh kia cũng phải bó tay không làm gì được Fon. Chỉ biết ôm dầu nhìn trời, âm thầm rơi lệ. Ngây thơ vô tội mới chính là vũ khí lợi hại của Fon.

Mọi người đừng nên xem thường nhé!

"Chào hai bác ạ!" Lúc này cô gái người lai kia đi sang lều, cô ta chấp tay vái chào ông bà Adisuan.

Bà Supansa hòa nhã cười, "Chào cháu."

"Đây là ba của cháu tặng hai bác ạ!" Chantel hơi cúi người đưa cho ông Montree đang ngồi phía ngoài sofa.

"Gửi lời cảm ơn của bác đến cho ba cháu. Khi ông ấy tới đây chú nhất định sẽ tiếp đãi bằng những thứ quý giá như chai rượu này." Ông Montree cười nói, ba của Chantel mới là cố vấn thực sự mà Lom mời về. Ông ấy tốt tính lại có trách nhiệm nhưng hai năm nay do sức khỏe có vấn đề nên chỉ để mình Chantel sang đây, Chantel được ba huấn luyện từ nhỏ nên kỹ thuật không thua gì ba mình.

"Cháu thay ba cháu cảm ơn bác ạ!" Chantel ngồi xuống ghế đơn khi được Lom mời, ánh mắt hơi liếc nhìn về phía Diêu Tử Đồng, vừa rồi cô ta thấy cô rất gần gũi với Lom. Đây là ai?

Nhận ra ánh mắt của Chantel, bà Supansa từ ái nhìn qua trái, yêu thương gọi, "Ali, đây là bạn học ở Pháp của Lom. Ali là con nuôi bác, nhưng không lâu nữa sẽ thành con dâu." Câu sau bà nói với Chantel khiến cô ta giật mình.

"Cô ấy là bạn gái của ai ạ?"

Diêu Tử Đồng ngạc nhiên khi Chantel chỉ lo nghi vấn truy hỏi mà không nhìn mình khi cô đang chào cô ta, hay là cô ta nghĩ rằng cô là bạn gái của Lom? Hướng mắt sang Lom, thấy anh cầm bó hoa trên tay cô liền muốn cười. Chantel tặng hoa cho Lom thật giống như đang nói anh là hoa hoa công tử, playboy chính hiệu. Còn là loài hoa Jessamine thu hút ong bướm nhất. Cũng không biết có phải Lom đang nghĩ rằng Chantel làm vậy là có ẩn ý hay sao mà sắc mặt anh lại hơi khó chịu.

"Của tôi."

"Của tôi."

"..."

Bốn tiếng nói vang lên cùng lúc khiến mọi người giật mình sau đó là câm nín, trực tiếp dọa Chantel sợ kế đến khiến cô ta như người lọt vào trong sương mù, ngơ ngác nhìn.

Diêu Tử Đồng nói khẽ với Fon, "Bốn người họ thích đùa như vậy, thật không ngoan. Anh đừng nên học hư giống họ." Dọa người ta phát ngốc như thế vui lắm sao? Cũng may cô miễn dịch với họ rồi. Mấy tên này lớn rồi mà giống như trẻ chưa trưởng thành, Fai, Prin và Lom không nói, ngay cả Din cũng hùa theo. Bản tính lạnh nhạt thường ngày của anh đi đâu mất rồi.

Fon thật nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu. Ali nói gì cũng đúng, dù đó là điều đi ngược lại với tự nhiên anh cũng ngốc cùng cô.

"Cô Chantel ạ. Để tôi giải thích cho cô hiểu." Lúc này có một bóng dáng lù lù xuất hiện, anh ta chấp hai tay sau lưng, miệng cười tủm tỉm tỏ ra mình hiểu hết mọi thứ, "Cô Ali ban đầu là bạn gái của cậu Din. Nhưng sau đó lại bị cậu Lom hôn, cô Ali lại hôn cậu Fon, sờ mó cậu Fai còn từng hẹn hò với thân vương Prin nữa ạ."

Tập thể đứng hình nhìn Sak, duy chỉ có Diêu Tử Đồng là bắn ánh mắt về phía quầy rượu, nơi đó có ba bóng dáng đang che miệng cười khúc khích.

"Các em được lắm, dám làm chị mất mặt!" Diêu Tử Đồng nói thầm nhưng Tiểu Lcạ, Rak và Yom vẫn nghe được vì chúng không phải người còn có liên kết với cô.

"Bọn em chỉ muốn cho cô ta biết khó mà lui thôi mà." Tiểu Lạc nhếch môi, ghét bỏ liếc mắt Chantel.

"Phải đó. Em không thích ánh mắt cô ta nhìn chị." Rak hai tay ôm ngực, hậm hực quay sang hướng khác.

"Được rồi. Chúng ta đi hái nho thôi." Yom bĩu môi, mất hứng lôi kéo Tiểu Lạc và Rak đi về hướng những mảnh nho. Bọn chúng lại quyết định tạm thời nghỉ chơi với chị Đồng Đồng của chúng.

Diêu Tử Đồng rất muốn trợn trắng mắt, ba đứa nhóc này khiến Sak nói lung tung bây giờ quanh đi quẩn lại thì cô là người không đúng. Ôi trời, cô thực sự không nói lại chúng!

Giờ cô bị chúng biến thành cục nam châm mất rồi, có ai cứu cô không?

Prin híp mắt nhìn Din, Lom, Fai, Fon. Hóa ra người trong cõi u mê là anh. Những người này đã sớm động tay động chân với Ali rồi. Anh chỉ mới hôn cô có hai lần, nhưng lần nào cũng bị cô trừng phạt. Như vậy là không công bằng.

Lúc này Prin cảm thấy chân tường mình bị khoét rỗng nhưng Fai nào dễ chịu hơn Prin. Anh đã cố gắng quên đi "sỉ nhục" của hôm đó nhưng Sak lại giúp anh hồi tưởng, khiến anh không thể bỏ qua cái hố trong tim. Anh cảm thấy cả người mình đều không ổn.

Din lạnh nhạt nhìn Lom, hay lắm. Tên nhóc này biết rõ Ali là "bạn gái" của anh nhưng lại dám hôn cô, còn có Prin. Mãi tới hôm nay anh mới biết Ali từng hẹn hò với anh ta. Hiện tại, anh và những người này chính thức bước lên cự luân của tình địch.

Khác với ba người có tâm tư kia, Fon chỉ im lặng cúi mi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy lỗ tai anh hơi ửng đỏ. Chắc chắn người này đang nhớ tới cảnh tượng được hôn Diêu Tử Đồng, à không...là bị cô hôn. Xem kìa, màu hồng phấn như đang bao phủ người anh. Thật đáng yêu!

"Lom, không phải con nói còn một số việc chưa chuẩn bị xong sao? Sắp đến giờ rồi, nhanh lên đi con." Nhận thấy không khí ngượng ngùng, bà Supansa liền lên tiếng xua tan mọi thứ nhưng lại cười thầm. Sak thật đúng ý bà, quăng một tràng bom như vậy thì đừng hòng ai có ý đồ thầm kín nữa. Công khai đấu tranh mới là anh hùng.

"Dạ, thưa mẹ." Lom gật đầu, hơi liếc nhìn Diêu Tử Đồng rồi mới rời đi khiến Chantel lại ngơ ngác nhìn theo anh.

Những năm trước Lom luôn muốn mình giúp đỡ nhưng sao năm nay anh lại không nói với cô tiếng nào, còn thường xuyên nhìn cô gái kia bằng ánh mắt cẩn thận, dường như sợ cô ta tức giận. Chantel nắm chặt hai tay, Lom chỉ có thể là của cô, anh không được hướng mắt về ai khác. Người nào cản trở cô và Lom đến với nhau, đều phải...

Ở góc độ không ai nhìn thấy, Chantel nhếch nhẹ khóe môi, nụ cười nửa miệng đầy nham hiểm và quỷ dị.

Diêu Tử Đồng đột nhiên lạnh sống lưng, cô nhìn tới nhìn lui. Không có hồn ma cũng không có ai đang trừng chính mình, vậy lý do gì khiến giác quan cảnh báo cô?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi