TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

"Mấy đứa trẻ của chúng ta vô dụng quá." Ngồi ở bàn sắt ngoài trời, ông Montree kề tai bà Supansa nói nhỏ. Một lời nhưng hai ý, ông ám chỉ cuộc thi hái nho và cách lấy lòng Diêu Tử Đồng của các con trai mình.

"Em có an bày khác, anh yên tâm đi." Bà Supansa cười nháy mắt với chồng mình, lần này cũng không biết bà tạo cơ hội cho ai đây.

"Sau cuộc thi sẽ có một nghi lễ quan trọng khác, đó là giẫm nát nho." Lúc này Panu lại lên tiếng, "Vì vậy với các cô gái, các bạn có thể chuẩn bị ngay từ bây giờ."

Panu nói xong thì những người khách nữ bao gồm người làm của gia tộc Adisuan đều rời khỏi chỗ của mình, một lúc sau khi họ quay trở lại cũng đúng lúc Diêu Tử Đồng thay đồ xong. Cô ngạc nhiên nhìn họ rồi lại nhìn xuống bộ váy màu trắng mình đang mặc, tuy rằng khác kiểu dáng và màu sắc nhưng đều là váy cổ điển của Châu Âu. Đây là sao? Cô cứ ngỡ anh hai cố tình chuẩn bị cho mình để hợp với bầu không khí nhưng hình như sắp làm sự kiện gì thì phải.

"Cô Ali không biết mặc vậy là để tham gia nghi lễ giẫm nát nho à?" Thình lình có tiếng nói vang lên phía sau, Diêu Tử Đồng lập tức xoay người lại, thì ra là Tịch Thiên Vũ.

Cô khẽ nhíu mày, "Ai cũng phải tham gia à?" Đối với những lễ hội như vậy cô giống như ếch ngồi đáy giếng, không biết một chút gì.

Tịch Thiên Vũ nhìn lướt cô một vòng từ trên xuống dưới, dáng người cô nhỏ nhắn lại có làn da trắng hồng, mặc trên người bộ váy cổ điển như vậy còn thắt hai bím tóc nữa trông có chút đáng yêu, tựa như búp bê.

"Nè!" Diêu Tử Đồng khó hiểu khi Tịch Thiên Vũ cứ nhìn mình chằm chằm, cô liền nghiêng người sang bên, quát khẽ với anh.

"Cô mau qua đó đi, bạn cô đang gọi kìa." Tịch Thiên Vũ thản nhiên nói, anh cùng cô trước sau đều hướng mắt nhìn qua lều nghỉ ngơi, quả nhiên Kati đang vẫy tay với cô.

Thấy Diêu Tử Đồng mang theo vẻ mặt vẫn còn nghi hoặc rời đi, Tịch Thiên Vũ cong môi cười. Lát nữa đây lại có màn kịch tính xuất hiện, bởi vì....

"Bình thường những cặp đã kết hôn mới được đi giẫm nho chứ nhỉ?" Bên trong lều, Sarah nửa ngồi nửa đứng sát cạnh bàn, cười tươi nhìn qua Phuwanet đang đứng cách mình vài bước, "Không lẽ Ali sắp kết hôn với..." Anh ta lập tức quay ngoắt qua Lom, cười nham nhở lại ấp úng một cách đầy ẩn ý. Chantel thích Lom như vậy, trong lúc Diêu Tử Đồng chưa chọn được ai thì anh ta phải giúp cô dẹp hết mọi râu ria đi.

Sắc mặt của Chantel cương cứng khi thấy Lom nghe Sarah nói xong liền cười tà, vui lộ ra mặt. Cô ta mím chặt môi, hung dữ và cảnh cáo nhìn Sarah. Nhưng người kia nào đâu sợ, anh ta còn cười đầy thách thức khiến Chanel càng tức tối hơn.

Din, Fai, Fon nhìn nhau, họ đều nhìn rõ ý đồ của đối phương vì một lời của Sarah như đánh thức người trong mộng. Chút nữa ai cùng Ali giẫm nho thì tất cả mọi người đều biết cô thuộc về người đó, cho nên họ nhất định không nhường.

Prin liếc mắt nhìn Phuwanet khi anh cười đầy tà tứ còn vỗ vai mình, "Không cần anh khích lệ vì em có đủ tự tin." Prin âm quái dương khí khẽ nói. Hừ!

"Kết hôn gì? Ai sắp kết hôn?" Đúng lúc Diêu Tử Đồng tới lều, cô ngạc nhiên hỏi.

"Không ai kết hôn cả, cậu nghe lầm rồi." Kati lôi kéo cánh tay của cô, kịp thời đổi chủ đề, "Anh trai cậu đâu rồi?"

"Anh ấy lại đi nghe điện thoại." Dường như bên Mỹ lại xảy ra chuyện nên anh sắc mặt anh hai có chút không tốt.

Diêu Tử Đồng cứ thế mà bị Kati lừa gạt qua mặt, để rồi lát nữa đây cô bị đám người kia gây "phiền não".

...

Trong thời gian chờ đợi đến giờ làm nghi lễ giẫm nho thì tất cả khách mời đều dùng bữa chiều trước, sau đó khi các nhân công khiêng những thùng gỗ thật lớn ra giữa thảm cỏ còn có cả những khay gỗ nho vừa hái trong cuộc thi thì mọi người mới bắt đầu tập trung lại với nhau.

Diêu Tử Đồng mân chặt môi, kéo tay Din hỏi, "Phải đứng trong thùng gỗ đó giẫm nát nho sao?" Hiện cô và anh đang đứng kế bên vợ chồng ông bà Achille, vì không để ông bà Achille biết bản thân cô cái gì cũng không biết nên cô phải dùng tiếng Thái hỏi Din.

Din nhẹ gật cằm, "Lát nữa đây còn có nhạc nữa, rất vui." Khóe môi anh vẫn luôn cong lên, dường như tâm trạng rất tốt.

"Nghi lễ bắt đầu." Khi Panu cao giọng hô thì Din và Fai đi sang hướng ông bà Adisuan khiến Diêu Tử Đồng khó hiểu, họ muốn làm gì? Điều làm cô ngạc nhiên hơn là hai anh mỗi người ôm một bên và khiêng bà Supansa bỏ vào trong thùng, chẳng lẽ mẹ Supansa là người mở màn?

"Chúng ta qua đó thôi." Đáng lý ra Nam và Phuwanet đang nói chuyện với ông Tịch Văn Đào và Tịch Thiên Vũ ở bên lều, nhưng khi nghe Panu thông báo thì Nam liền đi sang chỗ Diêu Tử Đồng, kéo cánh tay cô, nhẹ giọng thân thiện nói.

Diêu Tử Đồng theo Nam ra giữa thảm cỏ, lúc này cô mới thấy Kati và Nathee xuất hiện, cũng không biết vừa rồi hai người họ đã đi đâu.

"Nhìn cậu y như tiểu thư của gia đình quý tộc ở Châu Âu." Kati cười nháy mắt với cô.

"Giờ cậu mới nhận xét có phải muộn quá rồi không?" Khi nãy bà Dorine cũng có khen, nhưng cô nhìn tới nhìn lui cũng không thấy bản thân mình giống. Rõ ràng cô là người thuần Đông Phương mà, có chỗ nào lai Tây chứ?

"Tu!" Lom đưa cho bà Supansa một con ốc tù và, bà vừa cầm nó thì tất cả mọi người đều đứng ngay ngắn và trang nghiêm lại. Tiếng tù và bất chợt vang lên, Diêu Tử Đồng không kịp giật mình đã phải làm theo mọi người, không ngừng xoay về bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.

"Cái này để tỏ lòng tôn kính với chúa Brahma theo bốn hướng." Lom đứng sau lưng cô, nhỏ giọng nói, "Nó là truyền thống của chúng tôi."

Hóa ra là vậy, lát nữa cô phải phiên dịch cho những người Pháp hiểu.

Sau khi thổi xong tù và, bà Supansa lại được Din và Fai ôm ra, Fon còn hiểu ý đưa nước cho mẹ mình uống. Lúc Lom ra lệnh cho nhân công đem hết nho bỏ vào trong thùng gỗ thì Prin đã lập tức kề sát vào Diêu Tử Đồng khiến cô khó hiểu, cũng không biết anh đang muốn làm gì.

Trong lúc Kati đang cười nói chuyện với Diêu Tử Đồng thì Nathee dịu dàng nói, "Thất lễ rồi!" Sau đó Nathee liền ôm Kati lên và để cô đứng vào trong thùng gỗ.

Bên này Phuwanet cũng làm y như vậy với Nam, khi các cô gái khác lần lượt được người ôm bỏ vào thùng bao gồm bà Dorine thì Diêu Tử Đồng mới chợt nhận ra vấn đề. Hình như người bế đều là người yêu hoặc chồng họ, còn cô thì sao đây?

"Em cũng vào đi." Không biết Thuần Vu Triệt đã đến bên cạnh cô lúc nào, anh bất ngờ ôm cô lên, cúi đầu nói khẽ vào tai cô. Din còn thuận tay tháo luôn giày của cô, sau đó Lom lấy nước rửa chân cho cô.

Diêu Tử Đồng bị hành động của họ làm cho ngơ ngác, đến khi bản thân đứng trong thùng gỗ đầy nho cô vẫn chưa tỉnh táo lại.

"Em còn muốn ngốc đến bao giờ?" Prin đưa tay nhéo nhẹ mặt cô, cười hỏi.

"Tôi phải làm gì?" Cô tròn xoe mắt nhìn, ngây ngốc hỏi anh.

"Tức nhiên là nhảy rồi." Thuần Vu Triệt, Din, Lom, Fai, Fon và Prin cùng lúc nói, chưa từng thấy mấy tên đàn ông này ăn ý như vậy, bao gồm Tịch Thiên Vũ.

Nhưng vấn đề ở chỗ là cô không biết nhảy nha!

--------------

Chuyên mục tự Pr! Mọi người hãy xem luôn truyện này của Ảnh nhé, đang viết song song với Quỷ Nhãn Tiểu Thư.

Ánh Nắng Mùa Hạ

Tác giả: Tuyết Mị Duy Ảnh.

Thể loại: hiện đại, tâm linh, kinh dị, 3s.

Văn Án

Một gia tộc có lịch sử lâu đời, vô cùng bí ẩn.

Một căn bệnh kỳ lạ di truyền từ đời này sang đời khác.

Một cô gái nhỏ bé bước chân vào hào môn sâu như biển.

Sau vẻ hào nhoáng, xa hoa bên ngoài là những điều đen tối, hủ bại của gia tộc có truyền thống nhiều vợ.

"Nếu muốn sống yên, cô nên biết an phận."

"Sau mười một giờ tối không được ra khỏi phòng."

"Không có chuyện gì cần thiết thì đừng tới tìm tôi."

Đây là những lời anh nói với cô trong lần đầu tiên gặp mặt.

Và, không biết từ khi nào thái độ anh đối với cô đã chuyển biến...

"Anh đây."

"Không cần sợ."

"Ngủ đi, anh nhìn em."

Tuy rằng anh không nói lời ngon ngọt, nhưng cô biết chính mình đã kéo anh ra khỏi bóng đêm tăm tối và cô độc kia.

Tuy rằng trong thế giới của anh có vô số nguy hiểm, chết chóc, nhưng vì có anh, cô tình nguyện bước vào.

Cuộc đời của mỗi người đều có một điểm bắt đầu và kết thúc. Điểm bắt đầu của cuộc đời em là Dịch Thần, và điểm kết thúc cũng là Dịch Thần.

Lạc Hy, Cảm ơn em đã xuất hiện, cuộc đời anh mới trở nên chân thực hơn.

...

"Có người chết nữa rồi. Là nhị thiếu phu nhân của đại thiếu gia."

"Chết rất thê thảm, da mặt bị lột bỏ, thân thể trần truồng với nhiều vết thương chằng chịt. Còn thảm hơn những người trước."

"Cậu có nghĩ người tiếp theo là đại thiếu phu nhân vừa vào cửa kia không?"

"Cũng có thể lắm."

Trong gia tộc họ Dịch, cứ cách một năm lại có người chết vào đúng ngày giỗ của đại phu nhân đã mất của Dịch lão thái gia. Người ta nói là do đại phu nhân chết oan, nên mỗi năm đều về đòi mạng. Khi nào tìm được hung thủ thật sự, bà ấy mới dừng tay.

Người chết đều là nữ, phải chăng đại phu nhân đang nhắn gửi điều gì?

Thật sự là hồn ma đang tác quái, hay là do bàn tay ác độc của con người gây ra?

Thật sự là hồn ma đòi mạng, hay là do sự đố kỵ, ghen tuông của con người tạo nên?

Sự xuất hiện của cô gái nhỏ có thân phận đặc biệt đã khiến cho gia tộc vốn chịu sự nguyền rủa càng trở nên rối ren, mâu thuẫn và tranh đấu kịch liệt. Cũng chính cô đã vén lên bức màn bí mật hơn ba mươi năm của Dịch gia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi