TRỤC VÂN MỘ TRÀNG



Khi Thang Vu Tuệ nói ra câu này, thật ra trong lòng Khang Giả rất bình tĩnh.
Hiếm khi hắn không nhanh chóng và chuẩn xác hiểu ý của người khác, mà là mấy giây sau mới hiểu được Thang Vu Tuệ đang nói gì.
Nhưng điều khiến người ta vui mừng là, từ lâu Khang Giả đã có một gương mặt lạnh lùng đao thương và đường mật đều không thể xâm nhập, không cần xác nhận, hắn đã biết chắc chắn mình đang mặt không gợn sóng, vẻ mặt bình tĩnh.
Cho nên hắn nghĩ, như vậy sẽ không tổn thương Thang Vu Tuệ.
Tất nhiên cũng sẽ không làm tổn thương hắn.
Sau vài giây gần như có thể nói là ngẩn ra đó, Khang Giả nhìn mặt Thang Vu Tuệ, trên thực tế đang bình tĩnh và thong thả suy nghĩ, tại sao chứ.
Thang Vu Tuệ có một đôi mắt rất đẹp không thể bàn cãi, thật ra cậu không có một tuổi thơ hạnh phúc bao nhiêu, nhưng kỳ lạ là cậu có một đôi mắt thuộc về một đứa trẻ được yêu thương đủ đầy.
Thang Vu Tuệ có rất nhiều chỗ đẹp, khuỷu tay, đầu gối, mũi, có lẽ không chỉ là một người đã từng đánh mất bản thân vì những thứ này, nhưng nếu để cho Khang Giả chọn, điều hắn chú ý trước nhất và từ bỏ trước nhất, là đôi mắt kia.
Có lúc Khang Giả sẽ nhìn thấy bản thân qua hai “ao nước” trong veo này trên mặt Thang Vu Tuệ, nghĩ rằng cái này chưa chắc không phải một dáng vẻ khác của tấm gương kia.
Suy nghĩ này khiến Khang Giả cảm thấy chán ghét, như thể bị nhìn chằm chằm ở khắp mọi nơi, khiến hắn thậm chí không muốn nhìn thấy nữa.
Từ khi có dấu vết đến nay, sự say đắm giống như phát sốt của Thang Vu Tuệ thật ra cũng không khiến Khang Giả sinh ra nhiều cảm xúc kỳ lạ, mà trên thực tế Thang Vu Tuệ cũng có thể không cần bày tỏ tình yêu của mình một cách dè dặt như vậy.
Khang Giả không ghét say đắm, đương nhiên cũng không trân trọng.

Hắn từng nhận được rất nhiều thứ tương tự, những thứ này khiến hắn trở nên am hiểu.
Nhưng có lẽ vì rất khó được coi là trân trọng, cho nên khiến những đáp lại tình cờ đều có vẻ không đáng quý.
Trong mấy giây, trước tiên Khang Giả cảm thấy mờ mịt, chấn động, sau đó là một chút đau khổ và chút rã rời rất nhỏ bé.


Sau cùng những thứ này dần dần rút đi, chỉ còn lại sự bình tĩnh mà hắn quen thuộc, như thể cộng sinh với hắn vậy.

Trong sự bình tĩnh này trộn lẫn vẻ kinh ngạc như bàng quan, bởi vì Khang Giả hiểu vẻ ngoài của Thang Vu Tuệ có tính lừa gạt cỡ nào – cậu trông có vẻ hồn nhiên, ngây thơ, không hiểu gì cả, lại có một sự can đảm vừa ngốc vừa đáng sợ.
Nhưng Khang Giả biết thật ra cậu vô cùng vô cùng thông minh, chưa chắc đã không nhìn thấy kết cục của câu chuyện.
Nếu như có thể chọn lại, Khang Giả nhất định ngồi cáp treo, cùng bị giam trong không gian bịt kín với Thang Vu Tuệ – nơi hắn kháng cự để lại ký ức cho cậu, xem mây trắng và ánh vàng mà hắn biết sẽ rất đẹp, sẽ khiến Thang Vu Tuệ mở to mắt ngắm nhìn.
Hoặc là sẽ hôn cậu, thậm chí có thể bế Thang Vu Tuệ ra khỏi cáp treo, ngay trước kẻ không quen biết, hôn lên trán cậu dưới ánh hoàng hôn.
Dù sao như vậy, đều sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc nghe lời nói phía sau.
Cho nên Thang Vu Tuệ cũng không tốt hơn cha mẹ hắn là bao, Khang Giả lạnh lùng bàng quan nghĩ, khi sa vào tình yêu đều không đủ thông minh.
Khang Giả cho rằng, trong thời gian và không gian rất ngắn vừa rồi, hành động của Thang Vu Tuệ giống như trở về tuổi thơ không có ai thương của cậu, đã có cơ hội lựa chọn lại lần nữa.
Mà Thang Vu Tuệ không đủ thông minh đã chọn sai, cậu cầm món đồ chơi mới tên là Khang Giả, rời khỏi căn nhà rộng mà trống trải có lẽ Khang Giả cũng chưa từng gặp qua, tựa như ngoại trừ cái này thì có thể không cần gì cả, cũng không quan tâm gì hết.
Trong trạm cáp treo dưới núi, trái tim Khang Giả đập chậm mà ổn định, hắn không muốn nghĩ đến cách khiến Thang Vu Tuệ nhắm mắt, cho nên chỉ có thể là mình không nhìn cậu.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay đặt sau gáy Thang Vu Tuệ, dùng chút lực, có thể nói là nhanh chóng mà rời khỏi đôi mắt kia, để mặt Thang Vu Tuệ dán vào lồng ngực mình.
Thang Vu Tuệ nghe được nhịp tim có quy luật mà cũng không nhanh, nghe được lời nói thong thả và không có quy luật.
Khang Giả gọi cậu: “Thang Thang.”
Cậu nghe thấy Khang Giả nói rất chậm, “Anh chỉ có thể đi cùng em một đoạn đường rất ngắn.”

“Còn lại em phải tự bước đi, anh không đi cùng em được.”
Thang Vu Tuệ ngẩng đầu nhìn Khang Giả, dường như hắn không còn lạnh lùng nữa, nhưng cũng rất kiêu ngạo, giống như một người anh trai, mang theo sự dịu dàng sâu lắng mà chẳng thân thiết, hỏi cậu: “Em hiểu chưa?”
Thang Vu Tuệ cảm thấy mình trào dâng ý nghĩ muốn khóc, nhưng không biết tại sao không làm ra hành động như vậy.
Thế là cậu im lặng ôm Khang Giả một lát.
Sau khi rời khỏi núi Pao Ma, hai người trầm mặc đi trên đường, Thang Vu Tuệ cảm thấy mỗi một giây mình đang đang mất đi ký ức của một giây trước, giống như suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại như không hề suy nghĩ điều gì cả.
Khang Giả đi ở phía trước, đột nhiên dừng lại, nói với Thang Vu Tuệ: “Muốn đi bộ không?”
Cái mũ trước đó Khang Giả đội lên đầu cậu đã bị Thang Vu Tuệ cởi xuống, cậu không muốn đội cho lắm, vừa sợ làm hỏng, lại vừa không muốn đội nó.
Thời gian của Thang Vu Tuệ dường như trở nên rất chậm, vẻ như hoàng hôn và Khang Giả đều sẽ khiến cậu chậm chạp, một lát sau cậu mới nói: “Được, đi đâu?”
Khang Giả nói: “Đi đây đi đó, em đói không?”
Không như Khang Giả trốn đằng sau phòng điều khiển chơi điện thoại, Thang Vu Tuệ đã phơi nắng dưới ánh mặt trời rất lâu, cảm thấy ngón tay hơi đau, cậu lắc đầu, mấy giây sau lại nói, “Em không đói.”
Khang Giả nhìn cậu chốc lát, rút cái mũ cậu cầm trong tay ra, một lần nữa đội lên đầu cậu.
Thang Vu Tuệ cảm thấy Khang Giả như là có nỗi buồn mỏng manh cậu không hiểu được.
Có lẽ Khang Giả thật sự thiếu khả năng mềm mỏng, cho dù là một chút đau lòng mang theo tình người.

Cũng không phải nỗi buồn ướt át như chảy nước mắt, mà là nỗi buồn như sắt rỉ sét, dụng cụ của bệnh viện vào ban đêm, hoặc như lỗ đen, cứng rắn và im lặng.

Không biết là vì mình tỏ tình không đúng lúc hay là không đội mũ, Thang Vu Tuệ phân tâm nghĩ.
Sau khi đội mũ xong, Khang Giả lại nói: “Vậy thì đi loanh quanh một lát, hình như anh rất ít đi bộ cùng em.”
Thang Vu Tuệ thất thần một thoáng ngắn ngủi, cảm thấy dường như đúng là vậy.

Phần lớn thời gian đi ra ngoài, họ đều ngồi trên xe máy, Thang Vu Tuệ sẽ ôm Khang Giả rất tự nhiên, nếu không có ai, Khang Giả sẽ bế cậu xuống.
Trên đường cái bằng phẳng và rộng lớn, Khang Giả đi trước Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ thở phào nhẹ nhõm vì điều này, cậu cũng không biết tại sao lúc này lại không muốn đi song song với Khang Giả.
Cảm giác đau tựa kim đâm kia như lan ra bốn phía từ lòng bàn tay, ngay cả móng tay của Thang Vu Tuệ cũng bắt đầu đau.

Trong im lặng, sự tê dại kia chồng chất lên, đột nhiên trở nên khó chịu đựng, Thang Vu Tuệ gọi người đang đi ở phía trước, gần như đã hóa thành một mảng với ánh chiều tà.
“A Giả.”
“Anh có thể chờ em không,” Thang Vu Tuệ nhìn con đường cái được trải ánh mặt trời màu vỏ quýt, nói rất khẽ, “Em rất muốn, nắm tay anh khi hoàng hôn.”
Nếu như không phải thực sự xảy ra, có lẽ Thang Vu Tuệ sẽ không bao giờ tin, hóa ra hoàng hôn có thể lưu luyến sống chết của con người như thế, nếu như không nghe thấy.
Khang Giả đi tới, im lặng nắm tay Thang Vu Tuệ.
Bàn tay Khang Giả rất rộng, sờ tới sờ lui rất thô ráp, lúc kề sát vào, làn da tay mang theo nhiệt độ, như tưởng tượng của Thang Vu Tuệ, không giống bàn tay lạnh lẽo và trơn nhắn của tượng thần.
Họ không nói gì, người đi trên đường rất ít, nhưng lúc đi ngang qua, đều sẽ nhìn họ với chút tò mò.
Thang Vu Tuệ nắm tay hắn một lát, đã cảm thấy có thể buông ra.
Nhưng Khang Giả nắm rất chặt, làm như không nhìn thấy ánh mắt của người khác, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thang Vu Tuệ.”
Ngón tay Thang Vu Tuệ khẽ co lại một cái.

Ngón tay cậu quá nhỏ quá trắng, gần như được Khang Giả nắm trong lòng bàn tay.
Khang Giả nói một cách bình tĩnh và chắc chắn: “Nếu có thể, anh không hy vọng em nhớ đến anh.”
Thang Vu Tuệ chợt cảm thấy cảnh tượng này rất buồn cười, cảm thấy Khang Giả không nói lý lẽ, cậu không để lại dấu vết mà siết chặt bàn tay xuôi ở bên người, gần như hoang mang hỏi: “Sao có thể như thế được?”
Cậu thậm chí cười một cái, “Em chỉ là người bình thường thôi, A Giả.”
Khang Giả chậm rãi dừng lại một lát, năm ngón tay thon dài rộng lớn của hắn chen giữa kẽ ngón tay của Thang Vu Tuệ, trông ra sắp sửa siết chặt với cậu, nhưng cuối cùng vẫn không dùng lực, cũng không nắm lại.
“Khi nào thì em đi?”
Thang Vu Tuệ ngẩng đầu, mang theo chút mờ mịt, lại như mang theo chút đau lòng mà nhìn hắn, “Còn vài ngày nữa.”
“Anh biết,” Khang Giả buông tay Thang Vu Tuệ ra, xoay lại đứng ở nơi ngược sáng nhìn cậu, khuôn mặt mơ hồ, giọng nói trầm thấp, thậm chí có phần nghiêm khắc sắc bén.
“Ý của anh là, em sẽ đi đúng chứ?”
Đây không phải là một câu nghi vấn, giọng điệu của Khang Giả có phần vô tình ép hỏi, dường như trong mấy phút này, hắn đã chịu đủ lề mề để dỗ người và che giấu.
Thật ra Khang Giả rất ít sử dụng câu hỏi, dù là dùng thành ý đặt câu hỏi cũng rất có hạn, bởi vì hắn thường đã biết đáp án trước khi mở miệng.
Nhưng vẻ mặt hiện tại của Khang Giả nói cho Thang Vu Tuệ, có vẻ như hắn tàn nhẫn đến mức cần hỏi ra một đáp án xác định.

Thang Vu Tuệ rất muốn rất muốn hỏi, A Giả, anh thích em không, nhưng đau khổ khi bị buông tay ra khiến cậu cảm nhận được sự sợ hãi trước đó chưa từng có.

Nỗi sợ này khiến cậu không thể thốt ra những câu như vậy, cậu thầm nghĩ gần như là khẩn cầu, thật ra không phải cậu không sợ gì cả.
Vì vậy cậu chỉ nói ra đáp án mà cậu cảm thấy Khang Giả muốn nghe, hy vọng Khang Giả có thể tha cho cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi