TRỤC VÂN MỘ TRÀNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thang Vu Tuệ không thể tin được, mình đã đến Cam Tư hơn mấy tháng, hành lý vậy mà cũng không thêm được bao nhiêu.
Cậu không nhớ rõ bất kỳ chi tiết nào liên quan đến chuyến bay rời khỏi Bắc Kinh, lại đọc thuộc số chuyến bay mình rời đi.
Ở lại hơn mấy tháng, phòng khách thuộc về Thang Vu Tuệ nghiễm nhiên giống một phòng ngủ của chính cậu.

Trong hộc tủ bày đầy những món đồ vụn vặt – tảng đá Thang Vu Tuệ nhặt được trong sông, vòng tay Khang Giả dùng nhánh cỏ bện cho cậu, khăn quàng cổ mẹ Khang đan cho cậu, bên trên thêu hoa galsang…
Ánh mắt của Thang Vu Tuệ chuyển lên một chiếc chuông đã gỉ và dừng lại, âm thần xuất thần.
Cái này được Khang Giả lấy xuống từ trên cổ “Hoàng Tử Bé Khampa” vào một buổi chiều cậu đi chăn dê với Khang Giả.
Hoàng Tử Bé không hổ là con dê Khang Giả thích nhất, chiếc chuông rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên được rửa, không hề dính mùi tanh nồng trên người dê.
Thang Vu Tuệ rất quen thuộc với âm thanh của nó, bởi vì cậu nhớ sau đó cái chuông được buộc trên mắt cá chân của cậu, phát ra tiếng leng keng theo động tác của Khang Giả.

Nếu như Khang Giả thọc nhanh, âm thanh leng keng trở nên dồn dập, Khang Giả sẽ chống bên người cậu, trong mắt hội tụ một chùm sáng, nhìn cậu cười không thiện ý cho lắm.
Thang Vu Tuệ nắm chuông trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ngày mai sẽ phải đi rồi, nhưng cậu thu dọn đồ đạc vẫn rất chậm.
Đến giờ cơm chiều, Khang Giả thấy cậu vẫn chưa đi xuống bèn vào phòng gọi cậu, “Vẫn chưa dọn xong à?”
Mỗi khi bữa tối tăng thêm giới hạn “Bữa cuối cùng”, sẽ khiến người ta có cảm giác nghi lễ đau lòng.


Bởi vì chuyến bay của Thang Vu Tuệ là sáng mai, cho nên mới đầu cậu không muốn ăn bữa cơm này.
Cậu sợ mình sẽ khóc bù lu bù loa lên, nhưng gần đầy cậu thực sự khóc nhiều lắm.
“Em muốn đợi lát nữa, anh bảo cô chú để phần em chút gì đó là được, mọi người ăn trước đi, em thu dọn xong lại xuống.”
Không gọi được người, Khang Giả cũng không rời đi, hắn đứng tại chỗ một lúc, đoạn ngồi xổm xuống, hỏi Thang Vu Tuệ qua vali: “Cần anh giúp không?”
Thang Vu Tuệ cảm thấy mình thực sự không có sức nói chuyện, chỉ nói ngắn gọn: “Không cần.”
Khang Giả vẫn không rời đi, hắn lấy chiếc mũ được Thang Vu Tuệ xếp gọn trong vali ra, đặt ở trong tay bóp bóp, “Cái này anh lấy.”
Đó là cái mũ hắn mua trong siêu thị ở huyện Khang Định và tặng cho Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ sững sờ nói: “Anh tặng cho em rồi mà?”
Khang Giả nói, “Ừ, nhưng bây giờ anh muốn lấy lại.”
Không rõ tại sao, chỉ vì một chiếc mũ tay nghề thô sơ, thậm chí không đẹp cho lắm, trong nháy mắt trái tim Thang Vu Tuệ đau đến run lên.
Bởi vì đây là món đồ Khang Giả tặng cho cậu, bầu bạn với cậu, sau khi cậu “xé bản thân” một cách rõ ràng và chật vật cho Khang Giả xem vào buổi chiều hoàng hôn trên núi vàng.
Bây giờ hắn lại muốn lấy về.
Thang Vu Tuệ không trả lời, buồn buồn ngồi xổm trước vali gấp quần áo, Khang Giả cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu không nói một lời.
Một lát sau, Thang Vu Tuệ như là nhụt chí, nói: “Ừ, anh lấy đi.”
“Cảm ơn.” Khang Giả nói.
Hắn đứng lên, xoa tóc Thang Vu Tuệ, “Để lại chút đồ ăn cho em ở phòng bếp, thu dọn xong nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh tiễn em.”
Nói xong hắn đang định rời đi, góc áo lại bị kéo nhẹ lại.

Bước chân Khang Giả khẽ dừng lại, tiếp đó vẻ mặt bình tĩnh xoay người, thản nhiên nói: “Sao vậy?”
Thang Vu Tuệ mím môi, ánh mắt tránh khỏi mặt Khang Giả, cúi thấp đầu, có vẻ như không biết mở miệng thế nào.
Bụng ngón tay cậu vê vê góc áo bị níu lại, im lặng hồi lâu mới nói: “Em có thể mang cái áo lông kia đi không?”
Trong căn phòng thoáng cái trở nên yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy rõ ràng không khí lưu động.
Khang Giả hơi ngẩn ra một lát, không ngờ cậu muốn nói chuyện này.
Hắn lùi lại một bước, góc áo bị Thang Vu Tuệ níu lại tuột ra khỏi giữa ngón tay cậu.

Khang Giả đứng ở một chỗ không gần không xa, cười một tiếng với Thang Vu Tuệ: “Được chứ.”
“Cảm ơn anh, A Giả.” Thang Vu Tuệ cũng ngẩng đầu, nhìn hắn cười.
Khang Giả nhìn đi chỗ khác, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Trong thời gian ở riêng cuối cùng, Thang Vu Tuệ không muốn ôm, không muốn hôn, thậm chí không muốn sự thân mật gần kề chỉ được chia sẻ với cậu và Khang Giả, bởi vì cậu biết những thứ này đều không phải mãi mãi.
Giống như một chiếc máy bán hàng lớn lên cùng cậu, cậu dùng tiền xu được đổi bằng tình cảm rồi ném vào, nếu như bên trong máy trống không, chỉ còn lại một chai đồ uống lẻ loi, như vậy cậu hy vọng nó có thể ở lại đó, để không có vẻ cô đơn quá.
Cả đêm Thang Vu Tuệ không ngủ, cũng không phải đau đớn lớn cỡ nào, chỉ là trong lòng cậu có một chiếc đồng hồ cát dài đằng đẵng, lặng yên nhỏ giọt trong biển rộng không ánh sáng.
Thang Vu Tuệ nhớ đến rất nhiều cảnh tượng trong phim và sách vở, trong lòng lại buồn vô cớ hỏi, mọi người nên tạm biệt người yêu với thái độ như thế nào.
Tảng sáng ngày hôm sau, Thang Vu Tuệ cảm giác mình gần như không ngủ, chỉ có câu hỏi kia vờn quanh trong đầu cậu từ đầu đến cuối.

Cậu ngồi dậy khỏi giường, cửa sổ mái nhà vừa khéo có một tia sáng bụi lọt xuống, Thang Vu Tuệ dụi mắt.

Khang Định đã ban cho cậu một ngày nắng đẹp nhân hậu nhất, ngày rời đi vẫn đẹp đến nao lòng, Thang Vu Tuệ im lặng cười với một đám mây bay đến một góc của cửa sổ mái nhà.
Khang Giả mặc chiếc áo khoác đen rất mỏng, xách vali xuống dưới tầng giúp cậu, lại buộc lên xe máy giúp cậu, giống hệt ngày đầu tiên.
Thang Vu Tuệ đến sảnh chào tạm biệt cha Khang và mẹ Khang, hai tay cậu chắp trước ngực hơi cúi đầu với họ, dùng lòng thành lớn nhất của mình, nói trong lòng: Cô nói con có duyên Phật, nếu thật sự có, hy vọng Phật có thể nghe được lời cầu nguyện của con, kết duyên này lên người gia đình họ, để họ mãi mãi hạnh phúc và khỏe mạnh.
Đến sân bay bốn mươi tám cây số, Thang Vu Tuệ thư giãn nhìn phong cảnh đẹp đẽ trên quốc lộ lướt qua ngàn dặm sau lưng, quay đầu trông thấy núi xanh lùi lại sau lưng cậu, giống như im lặng tiễn biệt.
Cậu siết chặt cánh tay ôm eo Khang Giả, dán mặt trên lưng hắn, tưởng tượng âm thanh máu tuần hoàn trong núi băng.
Thang Vu Tuệ dùng má nhẹ nhàng cọ xát, đã dùng hết sức lực của hạnh phúc để nhớ ảo giác như luồng khí lạnh này.

Cậu chườm không ấm, nhưng hy vọng người mình thích có thể cứng rắn và tự do như sông băng.
Đường sá xa hơn nữa cũng có lúc tới nơi, họ đến cũng không còn sớm, Thang Vu Tuệ đã phải vào sân bay rồi.
Khang Giả xách vali xuống giúp cậu, nhưng mình vẫn ngồi trên xe máy, hai chân chống đất, nhìn điệu bộ không có ý định tiễn cậu đi vào.
Thang Vu Tuệ không biết bây giờ mình cười lên liệu có lộn xộn không, nhưng cậu vẫn cố gắng nhếch khóe miệng lên.
Khang Giả im lặng nhìn cậu đau đáu một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng, giọng nặng nề, “Đi thôi.”
Thang Vu Tuệ định mở miệng, vừa mới nói được một chữ “Vâng” thì mang theo giọng nghẹn ngào, cậu chỉ có thể dùng một tay bịt miệng lại và gật đầu với Khang Giả.
Khang Giả vẫy tay với cậu, Thang Vu Tuệ vừa mới quyết tâm quay đầu đi, đi một bước đã bị Khang Giả gọi lại, “Đợi đã.”
Thang Vu Tuệ quay đầu lại, trong mắt đã đầy nước mắt, hiện lên trong đôi mắt như pha lê, lông mi vừa chớp thì rơi xuống.
Không biết Khang Giả lấy từ đâu ra chiếc mũ đã chuyển đến chuyển đi giữa hai người họ, sâu kín gọi một tiếng: “Thang Vu Tuệ.”
Dù đã cách lâu như vậy, khi Khang Giả nghiêm túc gọi tên cậu, cho dù trong trường hợp tạm biệt như vậy, cũng sẽ khiến trái tim Thang Vu Tuệ rung động ổn định theo quy luật.
Thang Vu Tuệ cố nén lại nước mắt, không để nó rơi xuống.

Cậu tiến lên một bước, Khang Giả đội mũ lên đầu cậu, lại khẽ gọi cậu: “Thang Thang.”

Giọng Khang Giả như thể thì thầm, rất nhẹ, giống một cơn gió lướt qua, sau đó không tìm được nữa.
“Trả lại cho em.”
Nói xong, Khang Giả vặn tay ga xe máy, không nhìn Thang Vu Tuệ nữa và chạy lên đường cái từ từ xa hơn.
Nước mắt của Thang Vu Tuệ vẫn rơi xuống, chúng chảy ngổn ngang trên mặt, lướt qua nằm đập xuống đường lớn, trở thành một phần không quá cảm động giữa ngàn vạn khe rãnh này.

Cậu nghe thấy giọng nói của Khang Giả từ nơi không xa truyền đến, lẫn lộn rất nhiều tiếng động, giống như mạch đập của gió, mãi mãi đập trong cờ Lungta tung bay.
Thang Vu Tuệ vừa khóc vừa kéo vali, cho đến khi đi vào nhà vệ sinh cậu từng nôn thốc nôn tháo để rửa mặt mới bình tĩnh lại.

Cậu tìm một nhân viên dân tộc Tạng lặp lại lời nói của Khang Giả, khẽ khàng hỏi anh ta xem nghĩa là gì.
Anh chàng dân tộc Tạng mỉm cười nhìn cậu, “Là người bạn đến tiễn cậu nói hả? Đây là một lời chúc rất phổ biến của chúng tôi.”
Thang Vu Tuệ chậm rãi hỏi: “Nghĩa là gì.”
Vui buồn của con người không hề liên kết với nhau, trong âm thanh nhắc nhở lên máy bay ở sân bay, anh chàng dân tộc Tạng nhiệt tình lại thân thiện lặp lại với Thang Vu Tuệ: “Anh ấy nói tạm biệt.”
“Còn chúc cậu hạnh phúc, khỏe mạnh.”
—————–
Lời tác giả:
Ở một số nơi, nếu chàng trai thích cô gái nào, nguyện gắn kết trọn đời, anh ta sẽ cướp mũ của cô gái.

Mấy ngày sau, chàng trai sẽ đến trả mũ, nếu như cô gái vui vẻ nhận lại, chứng tỏ cô cũng yêu chàng trai này, nếu không, cô gái sẽ không cần chiếc mũ của mình nữa.
Trích từ “Tập tục cưới hỏi của Trung Quốc”, phần dân tộc Tạng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi