TRỤC VƯƠNG

Chương 15:

Yến Tư Không đứng ngồi không yên cả một ngày liền xin nghỉ sớm về nhà, ngồi một mình trong thư phòng suy nghĩ. Y nhìn hoàng hôn dần hạ xuống, ánh nắng biến mất, bên trong phòng rơi vào bóng đêm, ấy thế mà lại không đốt ngọn đèn nào.

Cuộc đời này, y không biết đã từng cầu xin biết bao người. Lúc khó khăn nhất, vì một bát cơm thiu để mưu sinh, y sớm đã chẳng còn bao nhiêu lòng liêm sỉ. Đối với y mà nói, cầu xin đã là cái gì, chỉ cần đạt mục đích là được. Nhưng khi người y cầu xin là Phong Dã, y quả thực cảm thấy mở miệng sao mà khó khăn.

Y tự giễu, đây chính là kết quả của việc hành động theo cảm tính, trừ tự trói mình ra thì không còn tác dụng gì khác.

May mắn thay, Yến Tư Không y vẫn là Yến Tư Không, mặc dù sẽ phân vân nhưng chưa từng thực sự giao động.

Y đứng lên, sải bước khỏi phòng, cao giọng nói: "A Lực, chuẩn bị xe."

------------------------------

Yến Tư Không rất ít khi tới phủ Tĩnh Viễn vương, phần nhiều là Phong Dã tới tìm y. So với phủ đệ đơn sơ của y, vương phủ này là nơi tốt nhất ở kinh thành, xung quanh thông với các đường, lúc nào cũng có người qua lại.

Đến vương phủ, phu xe định gõ cửa giúp y, y bèn vung tay ngăn lại, đích thân đi gõ cửa.

Thị vệ canh gác thấy là y, liền hơi kinh ngạc: "Yến đại nhân, để tôi đi báo với thế tử."

Yến Tư Không nói: "Ta tới phủ không phải lần một lần hai, còn cần thông báo à?" Y vừa nói vừa định đi thẳng vào.

Thị vệ canh gác lại chắn trước người y, lúng túng: "Yến đại nhân, vẫn nên để nô tài đi thông báo chút được không?"

Mấy thị vệ gác cửa này giỏi nhất là chọn mặt gửi lời, trước đây gặp y luôn trong bộ dáng cung cung kính kính, nhưng từ lúc y bị Phong Dã làm nhục trêи đại yến, chuyện này đương nhiên đã sớm truyền khắp kinh đô, bây giờ ngay cả cửa cũng không cho y vào.

Yến Tư Không cũng không giận, y chưa từng tức giận hay lãng phí tinh lực mình vì mấy chuyện nhỏ nhoi, bèn nói: "Vậy làm phiền tiểu huynh đệ rồi."

Cánh cửa đóng lại, Yến Tư Không nghe được bên trong truyền tới tiếng chạy chậm, liền đứng chờ ở ngoài cửa.

Nhưng chờ mãi rồi chờ mãi, cánh cửa khắc hoa sơn đỏ nặng ngàn cân ấy lại không hề mở ra.

Phu xe Lưu Thành đứng bên cạnh chờ đến nóng nảy: "Đại nhân, đúng là ức hϊế͙p͙ người quá đáng mà, ta trở về thôi."

Yến Tư Không nói: "Không gấp, kiên nhẫn chờ đi."

"..."

Một người một xe cứ vậy đứng chờ ở ngoài cửa. Mặc dù sắc trời xâm xẩm tối nhưng vẫn có không ít người đi đường qua lại, tướng mạo Yến Tư Không xuất chúng, đã có người đoán được ra y là ai, bèn chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận sôi nổi từ phía xa.

Đổi thành người da mặt mỏng mà chịu loại đối xử này đã sớm phất tay áo rời đi, nhưng Yến Tư Không lại chỉ mong đứng lâu hơn một chút. Quan kinh quá gần với võ tướng biên ải sẽ dễ khiến người ta băn khoăn. Mặc dù y không trực tiếp qua lại với Tĩnh Viễn vương, nhưng y và thế tử Tĩnh Viễn vương thường xuyên gặp mặt cũng khó tránh khỏi bị người khác mượn cớ. Trước đây không ai nói là vì Phong Dã còn trẻ mà mình thì chức quan hèn mọn, nhưng bây giờ lại khác, Tĩnh Viễn vương đánh thắng trận, còn mình đã là Chuẩn Phò mã, phủi sạch quan hệ đối với ai cũng đều có lợi.

Qua chuyện Phong Dã phản đối hôn sự trêи đại điện và chuyện xảy ra ngày hôm nay, khắp thiên hạ hẳn phải biết y và Phong Dã giống như đã Quản Ninh cát tịch*, tình bạn xem như kết thúc rồi.

*Quản Ninh cát tịch: hình dung việc đoạn giao với bạn bè.

Cứ như vậy, Yến Tư Không đứng ở ngoài cửa vương phủ khoảng một giờ. Bây giờ đang trong lúc trời xuân se lạnh, y đã cóng đến mặt mày tái xanh, toàn thân run rẩy.

Lúc này, cửa vương phủ mở ra, Yến Tư Không quay đầu lại thì thấy là Tiết bá, vẻ mặt Tiết bá rất không biết làm sao: "Yến đại nhân, mời vào trong."

Yến Tư Không chắp tay, theo Tiết bá vào vương phủ.

Bên trong vương phủ quá lớn, đến giờ y vẫn chưa thuộc hết đường, nhưng y lại xe chạy đường quen với biệt viện của Phong Dã, mà hướng Tiết bá dẫn rõ ràng là không đúng.

Yến Tư Không không đặt câu hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo. Cho đến khi quẹo hành lang, trước mắt xuất hiện một gian phòng lớn bật đèn sáng trưng, y mới phản ứng được.

Đây là phòng luyện công của Phong Dã, nếu gặp phải thời tiết không tốt, Phong Dã sẽ luyện công ở đây.

Tiết bá dẫn Yến Tư Không đến trước cửa, chắp tay nói: "Yến đại nhân, thỉnh."

Phòng luyện công cực kỳ rộng rãi và thông thoáng, bày đủ loại vũ khí và dụng cụ luyện võ. Phong Dã đang đứng đưa lưng về phía Yến Tư Không, hạ thế trung bình tấn, hai tay hắn cầm cung, mũi tên chĩa về cái bia xa xa, không cần nhìn cũng biết chắc chắn là tâm bia.

Than trong phòng đốt ấm áp, Yến Tư Không cảm thấy máu cả người hơi lưu thông, y yên lặng nhìn bóng lưng cao ráo của Phong Dã, cố gắng nắm chặt ngón tay chưa hết cóng, mở miệng nói: "Phong Dã."

Phong Dã chợt xoay người. Một mũi tên nhọn xé rách bầu không, lao thẳng đến mặt Yến Tư Không.

Yến Tư Không không tránh kịp nữa --- Y cũng không định tránh, thậm chí mắt cũng chẳng thèm chớp.

Trong nháy mắt, một trận gió mạnh ập đến, mũi tên kia sượt qua thái dương y, bắn vào giấy cửa phía sau lưng.

Một tiếng "phập", tựa như bắn thẳng vào lòng người.

Yến Tư Không nhìn thẳng vào Phong Dã, thấy được đấu tranh trong đôi mắt sắc bén ấy.

Phong Dã lạnh nhạt nói: "Ai cho ngươi đến tìm ta?"

"Ta phải đến tìm ngươi."

"Tại sao?" Phong Dã nhìn Yến Tư Không rét đến hồng cả hai má, trong lòng khó chịu như bị mèo cào. Hắn vừa hy vọng Yến Tư Không mau cút đi, lại biết hiện tại mình không thể chịu nổi y bước khỏi cánh cửa này.

Yến Tư Không chớp mắt, nói thẳng: "Ta tới cầu ngươi cho Thái tử và Huệ phi nương nương."

Phong Dã ném cung cầm trong tay xuống đất, gầm nhẹ: "Cút!"

Trong lòng Yến Tư Không hơi chua xót, y cố gắng che giấu cảm xúc mình, nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng biết bọn họ bị oan, chuyện thích khách do Tạ Trung Nhân và Văn quý phi..."

"Ta đã nói, cút." Phong Dã nghiến răng: "Bây giờ ngươi mới nhớ ra sự hữu dụng của ta có phải quá muộn rồi không?"

Yến Tư Không nhắm hai mắt lại: "Ta biết ngươi từng xin tha cho Thái tử trêи buổi lâm triều."

"Ta cho rằng Ngôn quan không thể ăn nói bừa bãi, bẩm báo đúng như sự thật là bổn phận của nhân thần, chỉ như vậy mà thôi."

"Bảo vệ Thái tử cũng là bổn phận của nhân thần."

Phong Dã bước nhanh tới, dùng ngón tay thon dài chỉ vào y: "Ngươi không có tư cách nói bổn phận nhân thần với ta, ngươi hãm hại mệnh quan triều đình hai lần, âm thầm hô mưa gọi gió, đó nào phải chuyện nhân thần nên làm? Chỉ cần ta nói một cái thôi cũng đủ để ngươi chết vạn lần rồi!"

"Nhưng ngươi sẽ không nói."

"Yến Tư Không!" Phong Dã tức giận, hận không thể bóp chết y.

Yến Tư Không khẽ nói: "Phong Dã, xin lỗi."

Phong Dã ngẩn ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm y.

"Ta xin lỗi ngươi về chuyện Vạn Dương."

Phong Dã cười nhạt: "Ngươi vì cầu ta mới đến tìm ta, đến cả chuyện che giấu ngươi cũng không thèm che giấu chút nào à?"

"Ngươi nói đúng, nếu không phải Thái tử gặp chuyện, ta sẽ nhịn...không đến tìm ngươi." Yến Tư Không nhìn thẳng vào mắt Phong Dã, chậm rãi nói: "Tình cảm giữa ngươi và ta vốn đã không hợp lẽ, ngày này, kỳ thực là chuyện sớm muộn. Ta không biết sau này ngươi sẽ lấy thiên kim nhà nào, nhưng ngươi sẽ lấy, sẽ còn sinh rất nhiều đứa trẻ. Ngươi là nhi tử độc nhất của Tĩnh Viễn vương, ngươi không thể đổ trách nhiệm nối dõi Phong gia cho người khác được. Đến lúc ấy ngươi nghĩ về ta, sẽ chỉ biết mỉm cười nói câu "thời trẻ ngông cuồng", không phải sao?"

Phong Dã nắm chặt quả đấm, trong lòng ẩn ẩn đau: "Trong lòng ngươi, tình cảm của ta cũng chỉ bâng quơ như thế!"

"Ta không dám nói bâng quơ, nhưng so với chuyện nối dõi tông đường, ngươi ta đều rõ gì nặng gì nhẹ."

"Không, do ngươi chưa từng coi trọng, vậy nên ngươi cho rằng ta cũng không coi trọng." Vành mắt Phong Dã dần đỏ: "Ta từng nói, ta đối tốt với ngươi mười phần, ngươi chỉ dành một hai phần cho ta, chỉ như vậy mà thôi."

Tim Yến Tư Không thầm quặn đau, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn: "Phong Dã, chuyện tình cảm há lại cân đo đong đếm? Ta khác với ngươi, thân ta mang huyết hải thâm cừu, sao có thể giống với một thiếu niên không rành thế sự, chìm đắm trong phong hoa tuyết nguyệt đây!"

"Ta chưa từng muốn ngươi phải từ bỏ việc trả thù, thậm chí ta còn giúp ngươi, ta cũng có thể chịu đựng ngươi lấy vợ sinh con, nhưng nữ nhân kia không thể là Vạn Dương!" Phong Dã căm giận nói: "Mà ngươi lại giấu ta, ngươi không tiếc giấu chuyện kết hôn với biểu muội ta để lên làm Phò mã, ngươi đã vội muốn thoát khỏi ta như thế!"

"Không phải." Yến Tư Không lắc đầu khổ sở: "Ta không phải cố tình giấu ngươi, ta chỉ là không dám nói với ngươi. Lúc ta biết, lão sư đã được bệ hạ gật đầu đồng ý, chẳng lẽ ta có thể thoái hôn sao, chẳng lẽ ngươi có thể hủy hôn à? Hôm đó ở trêи điện, ngươi có nghe Tạ Trung Nhân nói gì không, sao ta dám để ngươi kháng chỉ thay ta được?"

"Nếu ta bằng lòng thì sao?" Phong Dã cắn răng nghiến lợi: "Ngươi đã từng hỏi ta có bằng lòng hay không chưa!"

"Ngươi có nghĩ cho phụ thân ngươi không?" Yến Tư Không run giọng nói: "Ngươi có nghĩ tới mình sẽ mang đến nguy hiểm lớn thế nào cho Tĩnh Viễn vương nếu ngươi hành động hấp tấp không?"

"Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn đến mức nào, ta chỉ cần bảo phụ thân dâng thư gả Vạn Dương cho người khác là được, nhưng đến lúc ta biết thì đã chậm rồi!"

"Gả cho ai? Thế gia đại tộc? Thư hương quý tộc? Ngươi vẫn không rõ suy nghĩ của bệ hạ à? Cái bệ hạ muốn là gả chất nữ* của Tĩnh Viễn vương cho một thư sinh nghèo hèn!" Yến Tư Không nâng cao giọng: "Lão sẽ không để Phong gia kết thêm một gia tộc lợi hại nào nữa!"

*Chất nữ: Cháu gái.

Phong Dã khẽ run, khôi phục lại nụ cười nhạt: "Yến Tư Không ngươi thông minh tuyệt đỉnh, ai cãi nổi ngươi? Hôm nay nói lời này đã trễ rồi, mà ngươi lừa ta là sự thật, ngươi muốn kết hôn với biểu muội ta cũng là sự thật, vậy mà ngươi còn mặt mũi đến tìm ta. Cút đi, cút ngay bây giờ."

"Phong Dã, chẳng lẽ ngươi muốn vì tình cảm riêng giữa ngươi ta mà không quan tâm đến an nguy của Thái tử sao?"

Phong Dã lạnh giọng đáp: "Trần gia lão ai làm thái tử, ai làm hoàng đế, ngươi thật sự cho rằng có quan trọng với Phong gia ta à?"

Trong lòng Yến Tư Không hiểu, đây đúng là không quan trọng với Phong Dã, vậy nên Tĩnh Viễn vương không hề tham dự vào tranh đấu lập ngôi. Ông chỉ cần nắm tốt binh quyền trong tay, dù cho ngồi trêи ghế Kim Loan kia có là một con chó cũng chẳng hề ảnh hưởng gì đến quốc gia.

Dáng vẻ lạnh lùng vô tình của Phong Dã đâm Yến Tư Không "máu chảy" không ngừng, dẫu sao, y đã từng được thấy nét mặt tươi cười đầy ôn nhu và đa tình của người này.

Yến Tư Không nắm chặt thành quyền, đi vài bước đến gần Phong Dã.

Tim Phong Dã đập loạn, lại khó mà kiểm chế nối sự khẩn trương. Hắn đối mặt với thiên quân vạn mã, tên đá vèo vèo, cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

Yến Tư Không khuỵu hai đầu gối xuống, quỳ trước mặt Phong Dã.

Chương 16:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi