TRÙM TRƯỜNG THÍCH TÔI


Niên Nhĩ Lạc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ, khắp cơ thể cũng đau nữa.

Cô ngẩng đầu ngước nhìn xung quanh, hồi lâu sau mới giật mình.
Ủa sao mình ở đây? Là ai đã đem mình tới nơi này?
Nam mô a di đà phật, làm ơn không phải thằng cô hồn đêm qua sàm sỡ mình.
Lại cúi đầu nhìn quần áo của bản thân, phát hiện không có gì bất ổn thì mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi cửa phòng mở, người ở bên ngoài bước vào thì cơ thể Niên Nhĩ Lạc lại tiếp tục căng cứng.
Người Niên Nhĩ Lạc ngày nhớ đêm mong 6 năm trời giờ đây đang đứng trước mắt cô, còn là bằng xương bằng thịt, hàng thật 100%.

Hắn đang nhìn cô, dáng vẻ này chắc chắn là đang xem xét.
"Em dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi, anh nấu bữa sáng rồi."
Mẫn Doãn Kì nhàn nhạt nói, sau đó lại xoay người đi ra khỏi phòng.
"..."
Vật dụng vệ sinh cá nhân đều được Mẫn Doãn Kì mua sẵn rồi chú thích lại để cho Niên Nhĩ Lạc, cho nên chỉ cần lấy rồi dùng thôi.

Nhưng Niên Nhĩ Lạc vẫn chưa hoàn hồn được, cô ngồi thẫn thờ trên giường, đầu óc nhảy số liên tục chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh.

Ngồi ngây ngốc thêm một hồi cô mới rời giường.
Rửa mặt đánh răng xong thì Niên Nhĩ Lạc đi ra ngoài, mang ý định muốn chạy trốn cho nên cô đi rất nhẹ nhàng.

Nhưng khi ra gần tới cửa, Niên Nhĩ Lạc chợt nhớ ra rằng cô đã quên cảm ơn Mẫn Doãn Kì...
Chết tiệt! Không cảm ơn là mất dạy lắm đấy huhu.
Vì thế liền thở dài, quay đầu vòng lại vào bếp.
Niên Nhĩ Lạc đứng trước cửa phòng bếp, cô tựa đầu vào cửa mở miệng muốn gọi Mẫn Doãn Kì, nhưng còn chưa kịp thốt ra tiếng đã bị nhan sắc của hắn làm cho mất hồn, câu từ cảm ơn khách sáo gì gì đó kéo nhau chạy tám hướng.
M* nó! Người gì đâu mà càng lớn càng đẹp trai thế hả?! Thôi xong rồi chết rồi không ổn rồi huhu cứu với.
Mẫn Doãn Kì đang bày đĩa và thìa lên bàn, dường như cũng phát hiện ra được rằng Niên Nhĩ Lạc đang nhìn hắn, vì thế liền ngẩng đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười.
"Nhìn cái gì đó? Em mau qua đây ăn sáng đi này."
Niên Nhĩ Lạc được Mẫn Doãn Kì gọi mới lập tức hoàn hồn, cô lắc lắc đầu sau đó mở miệng nói.
"Không cần đâu, em chỉ muốn cảm ơn thôi.


Cảm ơn anh vì đã giúp em, còn bây giờ em đi trước đây.

Tạm biệt."
Nói xong liền quay đầu đi, trong lòng ngập tràn hối hận cùng luyến tiếc.
Bớt xạo lại coi Niên Nhĩ Lạc, mày không phải muốn nhào qua hôn lấy hôn để cái gương mặt đó hay sao hả?
Nhưng anh ấy sắp lấy vợ rồi...
Ai rảnh quan tâm, nhào vào đi chứ.
Không muốn làm trà xanh đâu huhu.
Nội tâm của Niên Nhĩ Lạc rối tung rối bời cả lên, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn rời đi.
Vậy mà còn chưa kịp ra tới cửa, Niên Nhĩ Lạc đã bị nắm lấy tay kéo lại, cuối cùng ngã vào lòng người ta.
"Ai cho mà đi?" Mẫn Doãn Kì nhíu mày, hắn nắm lấy cằm của Niên Nhĩ Lạc siết chặt, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
"Mẫn Doãn Kì chúng ta chia tay lâu rồi mà..." Niên Nhĩ Lạc đau đớn giãy dụa muốn thoát khỏi Mẫn Doãn Kì.
"Anh từng cảnh cáo em chạy xa một chút rồi, giờ anh bắt được rồi thì đừng có hòng mà chạy."
Niên Nhĩ Lạc tức giận đẩy Mẫn Doãn Kì ra, cô nghiến răng tức giận nói.
"Anh có hôn thê rồi còn muốn em là sao?"
"Hôn thê gì chứ? Cô ta bây giờ đang ở cùng anh họ của em đấy!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi