TRÙM TRƯỜNG THÍCH TÔI


"Tôi mới bắt anh quỳ có một ngày mà anh đã đòi nhai đầu tôi rồi, nói thương người ta mà vậy đó hả?!"
Trịnh Hạo Thạc nghe thấy như thế rất không cam lòng ngẩng đầu, ai oán nói với Triệu Phương Nga.
"Phương Nga, anh đã biết lỗi của anh rồi, anh cũng quỳ xin lỗi em một ngày trời rồi.

Có gì cho anh đứng lên rồi chúng ta tiếp tục nói nhé có được không?"
Triệu Phương Nga đang muốn trả lời là không, nhưng khi nhìn gương mặt đầy ôn nhu dịu dàng kia, đã thế còn mang theo sự đáng thương làm người khác mềm nhũn, cuối cùng không nhịn được mà mím môi, sau đó gật gật đầu.
Trịnh Hạo Thạc chỉ chờ có thế, anh ta chống tay khó khăn đứng dậy sau đó loạng choạng ngã ra ghế, do quỳ quá lâu nên chân đã mất cảm giác.
Mà Triệu Phương Nga thấy anh ta bị ngã lập tức hốt hoảng nhào qua.
Và cũng vào lúc đó Triệu Phương Nga đã rơi vào bẫy của Trịnh Hạo Thạc.
Triệu Phương Nga vừa đi qua liền bị Trịnh Hạo Thạc nắm lấy sau đó kéo vào lòng, bản thân anh ta cũng không để cho cô nàng kịp giãy dụa mà rất nhanh đứng dậy rồi đi mang cô lên lầu.
"Tụi mình lên giường từ từ nói."
"Chết tiệt! Trịnh Hạo Thạc, anh là cái đồ khốn kiếp!"

[...]
Ăn uống xong xuôi, Niên Nhĩ Lạc phụ Mẫn Doãn Kì dọn dẹp bát đĩa, sau đó giúp hắn rửa luôn.
"Giờ mới để ý, anh ở đây một mình à?" Niên Nhĩ Lạc tạo bọt xà phòng sau đó từ từ rửa từng cái bát, lên tiếng hỏi Mẫn Doãn Kì.
"Ừ.

Đây là nhà riêng của anh." Mẫn Doãn Kì đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Anh tự mua ư?" Niên Nhĩ Lạc quay đầu hiếu kì nhìn Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì nhìn gương mặt đó của Niên Nhĩ Lạc thì không nhịn được mà mỉm cười, hắn đưa tay ra véo lấy má cô dịu dàng đáp.
"Phải, là tự anh mua."
"Anh đi làm rồi à? Làm gì thế?"
"Người mẫu ảnh."
Niên Nhĩ Lạc nghe tới đó suýt nữa buông luôn cái chén trong tay, cô ngơ ngác nhìn hắn, bĩu môi.
"Có mặc đồ đàng hoàng không thế?"
Mẫn Doãn Kì nghe thế cười lại càng thêm rạng rỡ, hắn cúi đầu hôn lên má Niên Nhĩ Lạc rồi mới trả lời.
"Không phải người mẫu nội y đâu, đừng lo mà."
Niên Nhĩ Lạc lúc đầu này hài lòng gật gật đầu, tiếp tục rửa bát.
Làm xong việc, Niên Nhĩ Lạc bảo rằng cô muốn về nhà vì thế Mẫn Doãn Kì liền đi lấy xe rồi đưa cô đi.
"Em về Trịnh gia hay Niên gia?" Mẫn Doãn Kì khởi động xe rồi quay đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Niên gia nha." Cô trả lời.

Xe bắt đầu di chuyển, Niên Nhĩ Lạc ngồi trên xe vui vẻ ca hát, hồi lâu sau như nhớ ra gì đó mới nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì.
"Này Doãn Kì, sao đêm qua anh lại trùng hợp có mặt ở quán bar để cứu em thế?"
Không biết bị cái gì mà bỗng dưng Mẫn Doãn Kì đánh hụt tay lái, suýt nữa là gây tai nạn.

"Gì vậy nè?" Niên Nhĩ Lạc tựa người vào cửa xe nhíu mày nhìn Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì có chút không tự nhiên, hắn ho khan một cái rồi mới liếc mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Chuyện đó dài lắm, sau này sẽ kể cho em nghe."
"Cái gì? Mắc gì giờ không kể được?" Niên Nhĩ Lạc càng hỏi càng cảm thấy kì lạ.
"Tại vì giờ là lúc anh hỏi chuyện em, nói đi em có quen thằng nào tên Tần Tuấn Kiệt không?" Mẫn Doãn Kì - ông cố nội tổ đánh trống lảng, lập tức làm cho Niên Nhĩ Lạc cũng lơ đi chuyện mà bản thân đang hỏi.
Đã 6 năm trôi qua rồi, Niên Nhĩ Lạc làm sao nhớ nổi cơ chứ? Cố gắng suy xét hồi lâu, đến khi Mẫn Doãn Kì cứ nghĩ rằng cô đang giả bộ câm điếc với hắn thì cô mới lên tiếng.
"Có đó, hình như quen lúc ở công viên cơ.

À đúng rồi, anh ta còn cứu em nữa."
Á à, thằng Mẫn Doãn Kiệt nhé!
"Cậu ta đưa em vào bệnh viện rồi còn ôm em có phải không?!"
"Hình như là thế." Niên Nhĩ Lạc chớp chớp mắt suy nghĩ.
Á à, thằng Mẫn Doãn Kiệt khốn nạn nhé!
"Ủa mà sao anh biết thế?" Niên Nhĩ Lạc tiếp tục khó hiểu nhìn Mẫn Doãn Kì.

Hôm đó hắn cũng đâu có tới bệnh viện đâu cơ chứ?

"Anh đang hỏi chuyện em mà, ai cho hỏi ngược lại?" Mẫn Doãn Kì liếc xéo cô, lạnh lẽo nói.
Dạ rồi, em sai, em xin lỗi, em không hỏi nữa.
Lại một hồi lâu sau, Mẫn Doãn Kì Lạc tiếp tục gọi Niên Nhĩ Lạc.
"Này mẹ Miên Miên."
Niên Nhĩ Lạc nghe cái danh xưng này có chút ba chấm, nhưng mà cũng không muốn bắt bẻ hắn nhiều.
"Sao thế?"
"Em có nghe lời anh không?"
"Đương nhiên là có." Cô gật đầu chắc nịch.
Mẫn Doãn Kì đột nhiên mỉm cười đắc ý, hắn liếc mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc một cái, nhàn nhạt nói.
"Vậy sau này em gặp thằng Tần Tuấn Kiệt đó ở đâu, không cần biết nó làm gì với em cả, cứ đấm vào mặt nó cho anh.

Đấm càng mạnh thì anh thương em càng nhiều, có biết chưa hả?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi