Nô tài ở hậu cung Thanh triều được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, tuổi tác, thân thế, gia cảnh đều được ghi chép kỹ càng, thậm chí năng lực của mỗi người cũng được xếp vào từng loại. Cung nữ khi vừa mới nhập cung đều bắt đầu từ may thêu, quét dọn, sau đó dần dần học nữ công cùng các loại lễ nghi. Đại đa số cung nữ được Nội vụ phủ tuyển vào Tân Giả khố đều xuất thân Bao y, nhưng Tang Chi nàng dù không xuất thân từ danh môn thế gia, nhưng dù sao gia phụ nàng tinh thông dược lý, căn bản thì Tang Chi với những người khác vẫn có sự khác biệt. Gia phụ hành nghề y dược, cha mẹ hun đúc cho nàng một tấm lòng lương thiện, lại thêm bản tính trung hậu tận tâm, phẩm hạnh cũng vô cùng tốt. Đây cũng là lí do vì sao Lục Oanh tự nguyện hết lòng che chở, và Chưởng sự Tân Giả khố Lý Ứng Vinh dù cho không hài lòng nàng không thạo việc, nhưng vẫn thường giúp đỡ để mắt tới nàng.
Chỉ tiếc, tâm địa nàng quá mức lương thiện, lương thiện tới mức mất cả mạng sống.
Một nữ tử như vậy, có lẽ là không ai lại không muốn thân cận. Lâm Văn Lan không nhịn được mà than thở một tiếng, cảm giác sâu sắc sự mặc cảm. Nàng không thể như Tang Chi kia, đối với tất cả mọi người đều bằng sự lương thiện tận tâm từ tim gan, cùng với nụ cười xán lạn treo trên mặt. Tang Chi không nên chết a, công bằng ở đâu! Lúc này, Lâm Văn Lan mang theo một mảnh phức tạp rối loạn trong lòng, khép lại văn tịch ghi chép về Tang Chi.
Trước tới nay Lâm Văn Lan không hề có chút khái niệm về thân thế của Tang Chi, vốn là không có thời gian, không có sức lực, cũng chẳng có quyền gì để đọc. Nàng đã từng bóng gió hỏi dò những cung nữ kia, nhưng đều không tìm ra được câu trả lời.
Thực tế, quả thực khi ấy các cung nữ cũng không biết gì nhiều về gia cảnh của lẫn nhau, trừ phi là có người xuất thân hiển hách một chút nên tự khoe khoang phách lối. Cung nữ, với tư cách là nô tài, mỗi ngày trừ việc học nữ công thì chính là học quy tắc hầu hạ chủ tử, kiêng kị nhất là những lời bàn tán. Nơi hậu cung này, có thể ăn bậy, tuyệt đối không thể nói bậy, đây chính là mạo hiểm rơi đầu. Nhưng dù lệnh trên truyền xuống là cấm thì cũng có lúc vô dụng, ai có thể ngăn được miệng các nàng. Nhưng mà, nội dung đàm tiếu giữa các cung nữ rất ít khi là về bản thân các nàng, hơn phân nửa là bát quái về các chủ tử nương nương. Tang Chi khi ấy học nữ công không tốt, còn đối với mọi người vô cùng tốt, trong lòng nàng thì hoàn toàn là vô tư trong sáng, nhưng vào mắt người khác, bọn họ lại cho rằng nàng có ý đồ đấy.
Sau này xác thực Tang Chi đúng là một đại tỷ ngốc nghếch, bọn họ cũng buông bỏ đề phòng, nhưng thói đời thích ỷ mạng hiếp yếu, sợ dây dưa phiền toái khiến cho Tang Chi mỗi ngày đều bị khi dễ bắt nạt. Kết quả, bị trên chèn bị dưới ép, làm việc không tốt không tránh khỏi bị phạt, ba ngày ăn hai bữa, nếu không phải là chịu gậy đánh thì cũng là làm thêm công việc cho thuần thục, còn không, chính là phạt nhịn ăn nhịn ngủ.
Lại có điều Lâm Văn Lan không biết, chính là dù vậy nhưng Tang Chi vẫn không khá lên chút nào. Ăn bao nhiêu khổ, mà nàng ta trước sau vẫn như một. Không giống người bình thường, cho nên nô tịch của nàng cũng phải dài hơn người khác những nửa trang. Những người khác, bất quá là tình trạng sức khỏe, gia cảnh, xuất thân, mà Tang Chi còn ghi một loạt những lần phạm lỗi xử phạt, ghi đầy đủ nguyên nhân, bên dưới chính là bốn chữ 'Dạy mãi không sửa'.
Lâm Văn Lan nàng giờ đây dở khóc dở cười, vừa bội phục, lại vừa thương tiếc cho Tang Chi. Nàng đột nhiên cảm thấy, Tang Chi người này mới thực sự là người tỉnh táo trong thế giới này. Dù là ở hoàn cảnh nào, dù gặp chuyện tồi tệ đến đâu, nàng vẫn luôn chân thành, vẫn bình tâm, vẫn là chính bản thân mình. Điều càng quan trọng hơn là... nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, dường như trước sau vẫn giữ sơ tâm ban đầu, vẫn luôn là một nữ tử ấm áp thiện lương. Khó trách, cho dù Lục Oanh có tư tâm, nhưng vẫn thân thiết giúp đỡ nàng như thế, cũng khó trách thái độ của Lục Oanh đối với Lâm Văn Lan nàng đã không còn như xưa. Bởi vì, nàng không phải Tang Chi, không phải người dù tới lúc chết vẫn một tâm thuần lương không thẹn. Tang Chi người này, đến với thế giới này một tấm lòng thuần khiết, ra đi cũng vẫn là mang theo tấm lòng như vậy. Suy cho cùng, có mấy người trên đời làm được như thế?
Không biết đã xảy ra chuyện quái quỷ gì, Lâm Văn Lan lại đột ngột xuyên vào cỗ thân thể này. Xem ra chuyện này cũng không phải là ngẫu nhiên. Tang Chi, một cung nữ nhỏ bé đến vô danh, nhưng trong mắt Lâm Văn Lan thì người này tuyệt không phải một người mờ nhạt không ấn tượng. Tất cả mọi người đều cho rằng Tang Chi ngu ngốc đấy, nhưng trực giác của Lâm Văn Lan lại không thấy thế. Nếu ngốc, hẳn sẽ không thể nào dùng sự thiện lương của mình một cách khéo léo như thế, khiến cho người khác dù là có hiếp đáp ngươi, nhưng cũng sẽ không làm hại ngươi. Mà dù ngốc, có ngốc đến thế nào thì dưới sự khắc nghiệt của đủ loại hình phạt nơi này, nhất định sẽ không thể không thay đổi chút nào. Ví dụ như Lâm Văn Lan, không phải là trước sau cũng dần dần thích nghi đấy sao? Nhưng nếu Tang Chi kia không phải là ngốc nghếch, thì có thể là như thế nào đây?
Lâm Văn Lan nhắm mắt lại, suy nghĩ luân chuyển trong đầu. Nàng nhận ra, có thể hết thảy đều là do Tang Chi tự mình lựa chọn. Một người, thân tại nơi gió tanh mưa máu, lại có thể kiên trì giữ lấy lựa chọn của mình, thủy chung làm một người lương thiện ngay thẳng, há lại có thể coi nàng như những kẻ kia?
Mà một người như vậy, lại âm thầm lặng lẽ bỏ mạng nơi này. Rời khỏi, đổi lấy một Lâm Văn Lan. Hết thảy đều là trùng hợp sao?
Nhưng Lâm Văn Lan rốt cuộc vẫn không thể hiểu được là vì lí do gì. Điều kỳ quái hơn chính là, dường như ký ức của nàng về thế giới hiện đại mà nàng thuộc về, ngày càng bị mai một. Nàng nhớ rất rõ mình đến từ nơi nào, đến từ thời đại nào, sống trong môi trường ra sao, đã hưởng một nền giáo dục như thế nào. Nhưng điều không thể tưởng tượng nổi chính là những gương mặt mà nàng đã gặp qua, thậm chí những khuôn mặt đã từng vô cùng quen thuộc, lúc này đều dần trở nên mơ hồ hư ảo. Nàng thậm chí còn không nhớ được rõ ràng dung mạo của thân nhân, của bạn bè tri kỷ. Lâm Văn Lan trăm mối khó giải, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng không nghĩ tới, âm thầm cảm nhận từng thay đổi của chính mình.
Đến tột cùng, nàng vẫn không phải là Tang Chi. Dù là khoác trên mình thân xác của Tang Chi, Lâm Văn Lan vẫn không thể trở thành Tang Chi.
Nàng khẽ khàng cất nô tịch, nhẹ nhàng ra ngoài, đút cho hai tên thái giám thủ vệ không ít bạc, liền yên lặng rời khỏi nơi đây.
Cung nhân của tất cả các cung, các điện, của cả Tử Cấm Thành đều do Thập Tứ nha môn nơi này tuyển chọn, sắp xếp, ghi chép nô tịch. Và còn cả phân loại phẩm cấp, ban ấn chế, sắc phong cung phi. Ví dụ, theo như ấn chế có ghi, Khôn Ninh cung của Hoàng hậu hiện thiếu một nữ quan, một chưởng quản, hai tư ký, sáu cung nữ, vậy Thập Tứ nha môn sẽ thu xếp người tới. Kế thừa những quy định của tiền triều, dựa trên ấy mà hoàn thiện, tất cả đều phải tuân thủ nghiêm ngặt. Điển chế nội cung Thanh sơ kỳ[1] còn chưa phức tạp như sau này, hơn nữa hiện nay Hoàng quý phi đang hưởng thịnh sủng, Thừa Càn cung dù là từ chối đãi ngộ đặc biệt, nhưng trước sự nuông chiều nghịch thiên của Hoàng đế thì cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.
Lại nói, thực rất không may, hiện tại nô tịch của Tang Chi đang thuộc về Thừa Càn cung. Nói cách khác, chỉ có Đổng Ngạc phi mới có quyền điều nàng tới nơi khác, nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Dù là nàng đắc tội tới Hoàng thượng hay Thái hậu, người trực tiếp xử lý nàng cũng vẫn là Đổng Ngạc phi. Ví như lần ấy, nàng làm loạn một phen ở Từ Ninh cung, nhưng cũng về tới Thừa Càn cung mới bị trách phạt. Hơn nữa, bản thân các cung nữ cũng đã sớm tự nhận mình là một vật sở hữu bởi các chủ tử, nô tài phạm sai lầm, đương nhiên là mặc cho chủ tử quyết định. Lại nói, Hoàng thượng và Hoàng thái hậu chính là vì khinh thị đám cung nhân này mà không trực tiếp xử lý, cho rằng làm những việc này chính là tự hạ thấp thân phận, nếu có chất vấn, cũng là chất vấn chủ tử của đám cung nhân mà thôi. Cũng bởi như thế, Đồng Nhi cấu kết mờ ám với Chung Túy cung, Đổng Ngạc phi sẽ trực tiếp tính toán trên đầu chủ tử Chung Túy cung.
Đổng Ngạc phi mở lời muốn Tang Chi tới Khôn Ninh cung hầu hạ, nhưng lại không hề đả động đến nô tịch của nàng. Nói cách khác, trừ phi Hoàng hậu chủ động ra mặt, bằng không thì thời gian Tang Chi ở lại Khôn Ninh cung là ngắn hay dài, vẫn đều nằm trong tay Đổng Ngạc phi.
Điều này tựa như khiến Tang Chi phải một chân đạp hai thuyền. Tuy rằng nàng muốn tới Khôn Ninh cung, nhưng nàng cũng biết chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Mà hiện tại nàng lại dùng thân phận cung nữ Thừa Càn cung mà tới Khôn Ninh cung, giữa nàng và Tố Lặc có quan hệ cá nhân, Tố Lặc sẽ hiểu cho nàng, nhưng đám cung nữ kia e rằng sẽ khó có thể dùng thái độ hòa hảo mà đối đãi nàng, cho rằng nàng tới đây là mang theo âm mưu.
Hôm nay vừa qua, ngày mai đã tới. Từ lúc sáng sớm tới Khôn Ninh cung thỉnh an cho tới khi trăng treo đầu cành liễu, Tang Chi đều đứng ngồi không yên. Đổng Ngạc phi đã định ngày hôm sau sẽ nói với Hoàng hậu chuyện này, để Tang Chi ở lại Khôn Ninh cung. Nàng đã từng mong đợi ngày này tới biết bao, mà hiện tại ngày này tới càng gần trước mắt, nàng lại càng lo lắng bất an. Lại nghĩ tới nhiệm vụ Đổng Ngạc phi muốn nàng làm, Tang Chi gần như thể muốn sụp đổ.
Nàng ngồi bên cửa sổ, ngẩn người ngắm nhìn ánh trăng qua song cửa. Thái dương đau nhức, bên tai loạn những tiếng ù - Đây là lần đầu tiên nàng bế tắc tới thế này kể từ khi xuyên về Thanh triều.
Nhưng mà, vừa mới có được một khắc yên tĩnh hiếm hoi, dòng suy tư của Tang Chi đã bị tiếng bước chân dồn dập cắt đứt.
"Tang Chi tỷ tỷ, nương nương cho gọi!" Lục Oanh vội vang bước những bước chân nhỏ, sắc mặt lo lắng.
Lúc này hai chữ 'nương nương' kia đủ làm cho Tang Chi run lên trong lòng, có chút ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, "Cái gì?"
"Hoàng hậu đổ bệnh rồi, nương nương muốn tới Khôn Ninh cung ngay lập tức!" Lục Oanh không nói nhiều lời liền lôi kéo Tang Chi ra ngoài, "Nương nương đã xuất phát tới Khôn Ninh cung rồi, bây giờ chúng ta nhanh chân thì còn kịp!"
Tang Chi giật mình - Hoàng hậu đổ bệnh? Tố Lặc bị bệnh rồi? Mới khi sáng nay không phải còn rất khỏe mạnh sao? Nghĩ tới đây, nàng lại thảng thốt trong long, vị tiểu Hoàng tử kia, ngày đó không phải cũng đang rất khỏe mạnh, tới chiều tối mới đột nhiên đổ bệnh đó sao?!
Luồng liên tưởng này khiến cho Tang Chi sợ đến mức hồn phiêu phách tán, lập tức tỉnh người, tay giữ lấy tà váy, nhanh chân chạy lên trước.
Đêm thâu, gió rét, ước chừng tầng mồ hôi phía sau lưng đã thấm vào y phục, lại chà xát vào vết thương vẫn chưa thực sự khỏi hẳn của nàng, khiến cho nàng cảm nhận được sự đau rát phảng phất. Cách đó không xa là loan giá của Đổng Ngạc phi, nàng vội vàng đuổi theo, đầu óc chỉ còn mảnh trống rỗng.
Đổng Ngạc phi yên vị ngồi trên loan giá, đột nhiên quay đầu sang hỏi Thái giám, "Hoàng hậu bị bệnh gì?"
"Hồi bẩm nương nương, nghe nói buổi trưa không cẩn thận bị cảm lạnh, hiện tại đột ngột phát sốt."
Đổng Ngạc phi khẽ giật mình, bàn tay khẽ nắm lấy tay vịn, "Phát sốt..." Nàng lẩm bẩm, "Bổn cung cũng muốn nhìn xem, Hoàng hậu nương nương phát sốt, Thái y viện có chữa được hay không."
--- Hết chương 40 ---
Chú thích:
[1] Thanh sơ kỳ: Là giai đoạn đầu thời Thanh, tính từ khi Hoàng Thái Cực nhập chủ Trung Nguyên cho tới giai đoạn Khang - Ung - Càn thịnh trị.
---
Editor lảm nhảm: Uyển đến Khôn Ninh hóng thị phớ hôn, biết quá mà ?
Trong bộ này tất cả nhân vật từ vai quần chúng tới vai phụ vai chính, không có ai ngây ngơ thanh thuần tốt tính hết trơn :v Được một người là Tang Chi, mà bạch liên hoa quá nên lãnh cơm từ khi chưa bắt đầu ?