TRUNG CUNG LỆNH


Tang Chi suy nghĩ thoáng chốc, liền tỏ vẻ sầu lo lắc đầu, "Không tốt lắm, gắng gượng qua được một đêm, đến giờ dường như vẫn còn đang sốt." Lại liếc nhìn Lục Oanh, "Khiến Hoàng quý phi nương nương phải lo lắng rồi."

Thần sắc Lục Oanh có chút ngưng trọng, rồi đột nhiên cười cười nhìn Tang Chi, cười mà như không phải cười, "Vất vả cho tỷ tỷ rồi." Nói xong, lập tức cáo từ.
Tang Chi cảm thấy kỳ quái. Lục Oanh tới đây không phải là theo lệnh Hoàng quý phi sao? Nhưng nếu là theo lệnh Đổng Ngạc phi, chuyện sẽ không chỉ có như thế chứ? Trăm mối khó giải, nàng thầm nghĩ, cũng không loại trừ khả năng Lục Oanh đ ingang, tiện thể rẽ vào hỏi thăm mà thôi.
Một bụng tâm tư nghi kị, cũng vừa lúc Hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị xong, cho truyền Thái y vào. Tang Chi vội vàng theo sau Thái y vào trong điện. Vừa vào đã nghe Hoàng hậu lên tiếng, "Phiền thái y thăm bệnh cho Tang Chi."
Lời này vừa nói ra, cả tẩm điện đã dùng con mắt vô cùng ngạc nhiên mà dõi về phía Tang Chi. Mọi người đều nghĩ, Tang Chi người này là đại hồng nhân của Thừa Càn cung, Hoàng quý phi đối với người này thập phần ân sủng, Hoàng hậu nể mặt chủ vị mà đối tốt với nàng một chút cũng không có gì đáng trách. Nhưng coi trọng tới mức này, lại cho Thái y bắt mạch, không phải là quá đáng rồi đó sao. Tang Chi chỉ là một cung nữ nho nhỏ, có tài đức gì xứng mà được Thái y của Hoàng hậu chẩn bệnh cho?
Nhưng Thái Uyển Vân lại có suy nghĩ khác. Ánh mắt phức tạp chằm chằm quan sát Tang Chi, hận không thể nhìn ra được chân tướng. Không cần phải phỏng đoán như những người khác, Thái Uyển Vân đã tận mắt thấy đêm qua người này tận lực vì Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng đối đãi với người này không như thường. Dùng kinh nghiệm của bản thân mà nhìn nhận, Thái Uyển Vân cũng khó lòng nhìn ra ý đồ của Hoàng hậu đối với Tang Chi đến tột cùng là như thế nào. Lại nói, Thái Uyển Vân đã sớm nghe "mỹ danh" của Tang Chi, có điều như đêm qua thì lại cảm thấy người này cũng không đến nỗi ngốc nghếch chậm chạp như đồn đại. Thậm chí có một khắc kia, Thái Uyển Vân cảm tưởng như mình không nhìn thấu Tang Chi. Thân là một cung nữ nho nhỏ, từng bước trèo lên Chưởng sự ma ma, Thái Uyển Vân dù không thể nắm rõ tình hình hậu cung trong lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng có thể tự tin mà nói bản thân mình nhìn người không sai. Mà lúc này đây, Thái ma ma nàng vừa không thể hiểu nổi chủ tử của mình, lại vừa không nhìn thấu được một cung nữ nho nhỏ.
Tang Chi nhận lấy những ánh mắt kia, nghĩ thầm, cũng khó hiểu tại sao Tố Lặc lại không kiêng kị như thế. Nhưng mà, vẫn là cảm thấy có chút ngọt ngào đấy. Nàng ngại ngùng, vội khuỵu gối, "Nô tỳ cảm tạ ân điển của nương nương."
"Đứng lên đi."
Nghe được lời đáp của Tố lặc, Tang Chi đứng dậy, ánh mắt rất nhanh quét qua phía trước, bắt được dung nhan không có chút biểu tình cùng ánh mắt lãnh đạm của người ngồi trên chủ vị. Thái y nghe khẩu dụ của Hoàng hậu cũng đâu dám chậm trễ, vội vàng bắt mạch cho Tang Chi. Kết cục, không có gì đáng lo ngại, chỉ là bị nhiễm khí lạnh mà thôi, uống nhiều nước ấm một chút là tốt rồi.
Tang Chi đa tạ, ánh mắt dõi theo Phùng thái y đang chẩn mạch cho Hoàng hậu. Lão thái y chau mày, khiến người ta thấp thỏm trong lòng. Hồi lâu mới nghe hắn lên tiếng, "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, theo như lão thần thấy... vẫn chỉ là cảm lạnh mà thôi."
Hôm qua đinh ninh là thương hàn, dùng thang thuốc trị cảm lạnh mà chữa, nhưng căn bản là không có chút hiệu quả. Vậy mà hôm nay vẫn còn dám chẩn bệnh thương hàn! Tang Chi không nhịn được mà trừng mắt, bộ dạng này tựa như hận không thể quát mắng lão Thái y kia một trận cho thỏa.
Phùng thái y cảm nhận được oán hận sau lưng mình, quay đầu nhìn lại đã thấy ánh mắt đầy sát khí của Tang Chi chằm chằm phóng tới đây, hẳn là cũng đã muốn đổ một thân mồ hôi lạnh.'
Hoàng hậu đưa dư quang theo ánh mắt Phùng thái y, nhìn thấy Tang Chi đang đứng đó, biểu tình như muốn khai thiên diệt địa, nàng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Lập tức quay đầu đi, ngữ điệu bình ổn lại như cũ, "Đã vất vả một đêm, Phùng thái y cùng các vị cũng đã đều mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi thôi." Đoạn, nàng cho Thái Uyển Vân một ánh mắt, Thái Uyển Vân liền hiểu ý chủ tử, khéo léo đưa cho mỗi vị Thái y một chút ngân phiếu.
Các thái y nào dám nhận! Hoàng hậu đổ bệnh, bọn họ thúc thủ vô sách suýt nữa không cứu nổi, lúc này còn cầm hậu đãi của Hoàng hậu, thì quả không khác nào cầm một củ khoai nóng đến bỏng tay. Cho nên, ai nấy đều nhìn nhau, rồi vội vàng từ chối.
Thái Uyển Vân nói, "Các vị đều đã vì Hoàng hậu nương nương mà tận tâm, nương nương đều biết cả. Đây là của nương nương thưởng cho các vị đại nhân sau một đêm vất vả, các vị cứ nhận lấy, đừng từ chối tâm ý của nương nương."
Đám người vừa cảm kích, lại vừa xúc động. Cũng đều là thúc thủ vô sách trước chứng bệnh lạ, mà ở Thừa Càn cung thì danh tiếng của cả Thái Y viện đều đổ sông đổ bể, còn ở Khôn Ninh cung lại được hậu đãi. Các thái y cũng ấm ức đấy, chuyện như bệnh tật, chỉ có thể cố gắng hết sức, còn lại là thuận theo ý Trời. Nếu như cứ vì không chữa được bệnh liền phải chết, vậy thì thiên hạ đã sớm không còn một mống đại phu!
Phùng thái y lại dặn dò lại một lượt cho Tang Chi, nào là uống nhiều nước ấm, ăn đồ thanh đạm, Tang Chi nhất nhất đều ghi nhớ trong đầu.
Đều đã ổn thỏa, lúc này Hoàng hậu mới thả lỏng, mỉm cười mà nhìn Tang Chi, lại hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng hài hước, "Ngươi chán ghét Phùng thái y tới vậy sao?"
Tang Chi nhướn một bên chân mày, "Không phải ông ta là lang băm đó sao?"
Câu này lại càng khiến nụ cười phảng phất của Tố Lặc thêm sâu, "Phùng thái y là danh y nổi tiếng nhất Đại Thanh, đương nhiên không phải lang băm rồi."
"Không hẳn là như thế." Tang Chi không đồng tình, hẳn là nàng đã âm thầm tặng cho Phùng lão thái y một nét gạch chéo rồi.
"A..." Tố Lặc ngạc nhiên, "Vậy là ngươi còn biết danh y nào tốt hơn Phùng thái y?"
Tang Chi lắc đầu, "Tuy rằng không biết, nhưng mà..." Nàng dừng lại, khó nói thành lời. Dù sao ngày nay Thanh triều mới nhập chủ Trung Nguyên được chưa lâu, lại bị Hán tộc coi là man di, danh sĩ cao nhân Hán tộc tiền triều đều không tình nguyện phò tá dốc sức cho Đại Thanh. Những danh y hiện đang phục vụ cho Hoàng tộc, tuy bản lĩnh không tệ, nhưng nếu xét ra thì nhất định không phải là những người giỏi nhất. Nhưng Tang Chi biết, những lời này không thể nói ra với Tố Lặc, cho nên nàng chỉ nói, "Ví dụ như Dược vương Tôn Tư Mạc, chưa từng tiến cung vào triều, nhưng y thuật của người này là đệ nhất. Còn có Lý Thời Trân của Minh triều, cũng là một bậc kỳ tài y dược, nhưng chưa từng có liên hệ với triều đình. Cho dù sau này tới kinh thành, nhưng cũng chỉ là ngang qua mà thôi. Thực ra thì ta chưa từng nghe Thái y nào ở thời đại này lưu danh sử sách đâu."
Tố Lặc im lặng nhìn Tang Chi một hồi, "Những lời ngươi nói, ta lại chưa từng nghe qua đấy."
"..." Tang Chi bất lực, hiểu rằng Tố Lặc không có nhiều hiểu biết về Hán học cho lắm. Đột nhiên nàng lại bừng tỉnh, "Sao ta lại quên mất cơ chứ!"
"Cái gì?" Tố Lặc lại khó hiểu, ánh mắt cũng lấp lóe lên, "Tang Chi, không phải ngươi là người Bát Kỳ sao? Tại sao lại hiểu về người Hán như thế?" Rồi nàng quan sát Tang Chi, ý vị thâm trường, "Theo như ta biết, thì có là Đại học sĩ đương triều cũng khó mà tinh thông Hán học đến như thế."
Tang Chi như khựng lại, lòng khẽ động. Rồi nàng không né tránh mà đón lấy ánh mắt thâm sâu của Tố Lặc, "Người Hán và người Mãn có gì khác nhau không?"
"Đương nhiên có khác nhau. Người Mãn cao quý, còn người Hán ti tiện." Tố Lặc nghe câu hỏi kia, liền không chần chờ trả lời.
Câu trả lời khiến Tang Chi khó mím được môi, lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Tự nàng rõ ràng, loại tư tưởng này khó lòng mà thay đổi trong chốc lát, mà hiện tại Tố Lặc còn đang không khỏe, không thích hợp nói những chuyện này. Đành đổi đề tài, "À, ta vừa muốn nói lại quên mất, danh y rất nhiều a, thiên hạ đâu thiếu danh y. Nếu như triều đình có thể chiêu mộ người tài, trọng dụng cao nhân, thì đâu chỉ có mình Phùng thái y chứ."
"Chuyện này..." Tố Lặc có chút kỳ quái, lại nói, "Có điều, hiện tại chuyện này ta khó lòng làm chủ được."
Phải, Hoàng hậu hiện tại còn đang bị cấm túc kia mà! Đang nói qua nói lại, đã có cung nữ vào báo, Hoàng quý phi nương nương tới đây thỉnh an.
Tang Chi như chim sợ cành cong, vừa nghe thấy ba chữ 'Hoàng quý phi' đã cảm thấy không ổn. Hoàng hậu đưa mắt quét qua Tang Chi, rồi nói với cung nữ, "Nói với Hoàng quý phi hồi cung đi, thân thể bổn cung chưa khỏe, cũng không cần tới thỉnh an." Dừng một chút lại nói, "Dù sao bổn cung cũng đang trong lúc chịu cấm túc, Hoàng quý phi tới đây nhiều lần như vậy, tấm lòng kia bổn cung cảm nhận được, nhưng chỉ sợ lại khiến Hoàng thượng không hài lòng, cũng khiến Hoàng quý phi chịu ấm ức. Trong thời gian cấm túc, không cần phải tới thỉnh an."
Khẩu dụ của Hoàng hậu cũng làm Tang Chi bất ngờ. Cung nữ kia dường như có chút khó xử, ra ngoài truyền lại ý tứ của chủ tử, không lâu sau đã lại trở về.
Cung nữ kia nói, "Tang Chi cô nương, Hoàng quý phi nương nương cho gọi cô nương tới."


--- Hết chương 44 ---


Editor lảm nhảm: Mọi người ăn Tết vui vẻ chớ? Quay lại với TCT thị thị phi phi quanh năm ko hết 'xì căng đan' được chưa đơi~ :v

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi