Một đêm này Tang Chi trằn trọc khó ngủ, cũng vì tâm tư rối bời. Nàng muốn tự mình giải thích đầu đuôi rõ ràng với Tố Lặc, rồi lại không biết nên giải thích như thế nào. Nhưng điều nàng không ngờ chính là sáng sớm hôm sau đó, trừ thái độ lạnh nhạt rõ ràng của Thái Uyển Vân ra thì thái độ của Tố Lặc cũng vẫn như cũ, nếu có chăng thì cũng chỉ là xa cách hơn một chút, nhưng cũng tuyệt đối chẳng đả động nửa lời đến chuyện tối qua.
Hiện tại đã là tháng Tư, Hoàng hậu đã khôi phục toàn bộ quyền hành, trên dưới Khôn Ninh cung không ai dám lười biếng thả lỏng. Khôn Ninh cung bây giờ cũng đã phủ lên mình cái không khí quyền thế hoa quý, từ sớm đã mở cửa cho cung phi tới thỉnh an. Cung nữ nối nhau tới lui hầu hạ Hoàng hậu chuẩn bị, Thái Uyển Vân cũng bận rộn sắp xếp công sự cho ổn thỏa, thật ra việc của Tang Chi cũng chẳng nhiều. Nàng lúc này, yên lặng mà đứng một bên, đầu hơi cúi, một bộ dáng lãnh tĩnh.
Chẳng lâu sau cung phi đã bắt đầu tới thỉnh an, Tố Lặc đã ngồi sẵn trên chủ vị, mười phần ung dung cao quý, từ cái đưa mắt cho đến cái đưa tay đều mang phong phạm Trung cung. Tang Chi, cũng giống như các cung nữ khác, đứng dọc hai bên chính điện, còn Thái Uyển Vân túc trực ngay sau chủ vị của Hoàng hậu. Lúc này trong chính điện Khôn Ninh cung có vài vị cung phi đã đến – Thừa Càn cung Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị, Chung Túy cung Trinh phi, Cảnh Dương cung Khác phi, Thục Huệ phi và Đoan Thuận phi, cùng với vài vị Tần. Đây là lần đầu tiên Tang Chi nhìn thấy các vị chính Phi của Thuận Trị đế đều tề tựu, cũng chợt nhận ra vì sao Đổng Ngạc phi lại phải hao tâm tổn trí lo lắng như vậy. Khôn Ninh cung rộng lớn như vậy, trừ Khác phi Thạch thị ra, còn lại phi tử Đổng Ngạc thị đứng một bên, phi tử Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị đứng một bên, ranh giới chia ra rõ ràng đến như thế. Còn người ngồi trên chủ vị kia, không phải cũng chính là nữ nhi Khoa Nhĩ Thấm tộc đấy sao? Ở đây mới thấy rõ căn cơ của Đổng Ngạc phi yếu đến như thế nào, có chăng, thứ vững chắc nhất mà nàng có được chính là tình ý của Hoàng đế. Mà tình ý của Hoàng đế, liệu rằng có thực sự vững như bàn thạch hay không? Tang Chi nhìn, âm thầm đánh giá, lại cảm thán một tiếng xót xa cho Đổng Ngạc thị, tuổi còn trẻ, thanh xuân dành hết cho vinh quang gia tộc, mà Đổng Ngạc thị trước sau gì cũng chẳng thể so với Khoa Nhĩ Thấm.
Một chính điện đông đúc, vậy mà ánh mắt Tang Chi lại dừng lại trên người Khác phi Thạch thị, đặc biệt để ý đến người này. Những người khác chỉ lo mình lẻ loi, cho nên đều chọn lấy một trong hai bên mà đứng, duy chỉ có Khác phi này mang một vẻ điềm đạm ung dung cứ thế đứng đó, chẳng phải là bên Đổng Ngạc thị, cũng chẳng phải bên Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị. Ánh mắt Tang Chi sâu kín lướt lên khuôn mặt nàng, thấy ngũ quan nàng không phải tuyệt mỹ xuất chúng, nhưng dung nhan lại tỏa ra loại khí chất nhẹ nhàng phiêu dật, thẳng thắn tự tại. Nhìn xuống y phục, một bộ sưởng y[1] màu sắc hoa văn tinh tế nhã nhặn, chẳng hề cầu kỳ nổi bật. Tang Chi vẫn mơ hồ nhớ được Thạch thị này là người Hán, liền đè giọng hỏi nhỏ cung nữ đang cúi đầu đứng bên. Cung nữ, bản tính thích bát quái, cũng liền đáp, "Tang Chi tỷ tỷ không biết sao, trước khi Hoàng quý phi nhập cung, người được Hoàng thượng sủng ái nhất chính là Cảnh Dương cung Khác phi đấy! Nghe nói Cảnh Dương cung cũng không giống các cung khác, mà Hoàng thượng sủng Khác phi cũng là do nàng xuất thân thư hương thế gia, rõ ràng là huệ chất lan tâm, đoan trang hiền thục. Nếu không phải do Khác phi là người Hán, không chừng đã được lập Hậu lâu rồi!"
"To gan lớn mật!" Lời vừa dứt, tiếng của Thái Uyển Vân đã truyền tới, "Cái gì cũng dám nói, các ngươi không muốn sống nữa ư!"
Tang Chi bị Thái Uyển Vân làm cho giật mình, cung nữ kia thì đã sớm sợ hãi đến mặt mũi tái xanh, vội vàng quỳ thụp xuống, không dám nói một lời. Thái Uyển Vân lạnh mắt liếc qua Tang Chi, ý tứ rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, "Đang ở Khôn Ninh cung thì chính là người của Khôn Ninh cung, nếu trong lòng nhất nhất chỉ có chủ tử của người, mau cút ra ngoài! Hoàng hậu nương nương là lục cung chi chủ, Khôn Ninh cung không thiếu người, cũng không cần một người bất trung bất nghĩa!"
Cung nữ kia bật khóc, không biết phải giải thích thế nào. Thái Uyển Vân hừ lạnh một tiếng, "Lui xuống đi." Cung nữ kia vội vàng đứng lên thối lui.
Tang Chi nhìn cảnh này, một lời cũng không nói, lại nghĩ nếu như là ở Thừa Càn cung, loại tình huống thế này sẽ được xử lý như thế nào? Nghĩ, lại liền nghĩ tới Lục Oanh. Đổng Ngạc phi quen thói giết gà dọa khỉ, nếu chuyện này xảy ra ở Thừa Càn cung, e rằng thế nào cũng sẽ có có một mạng bị tế sống. Hơn nữa Đổng Ngạc phi là một người hành sự vô cùng cẩn trọng, chán ghét nhất là loại đồn đại thị phi. Chính Tang Chi cũng tự đưa ra một nhận xét, ấy là Khôn Ninh cung quản người không gắt gao bằng Thừa Càn cung. Thứ nhất là bởi Nội Vụ phủ rõ ràng là vì lấy lòng Hoàng đế mà ưu ái Thừa Càn cung, cung nữ lanh lợi thạo việc của Tân Giả khố đều đã điều đến Thừa Càn cung hết. Thứ hai là, Thái Uyển Vân xuất thân Tú nữ, sẽ không tàn nhẫn độc ác bằng Lan Tú. Từ chủ tử cho đến quản sự, rồi đến cả nô tài, bên trên như thế nào, bên dưới ắt sẽ như thế.
Đoạn, Tang Chi lại thấy kỳ quái. Nếu như Hoàng thái hậu có quan tâm đến Khôn Ninh cung, có ý muốn bảo vệ cho Hoàng hậu, tại sao không có bất kỳ một hành động nào chứ? Chỉ cần một lời bóng gió của Hoàng thái hậu, hẳn là từ Nội Vụ phủ cho đến cung nhân trong Tử Cấm Thành này, là ai cũng sẽ không dám trong tối ngoài sáng mà bợ đỡ Thừa Càn cung.
Tang Chi hơi cúi đầu, bị cuốn vào dòng suy nghĩ, ánh mắt có chút thất thần, mà Thái Uyển Vân nhìn vào lại tưởng rằng nàng hổ thẹn không nói được lời nào. Thái Uyển Vân càng không hài lòng, nghĩ, nếu như Tang Chi thật sự có tâm ý với Hoàng hậu, vậy gì hà cớ gì mà vẫn cứ nay Tần mai Sở như thế? Thái Uyên Vân thầm than quả thực may mắn khi ấy mình không nói điều kia với Hoàng hậu, nếu không, bây giờ đã rõ ràng Tang Chi chẳng hề có tâm tư ái mộ kia, vậy thì Thái Uyển Vân nàng chính là phạm phải tội hãm hại đấy. Hơn nữa còn là chuyện liên quan đến Hoàng hậu nương nương, không phải là chuyện nhỏ cứ thế dễ dàng qua đi. Vậy là Thái Uyển Vân đã quyết định sẽ đóng chặt miệng, từ này về sau nếu như Hoàng hậu vẫn coi trọng Tang Chi, nàng cũng sẽ không can gián dù chỉ một câu.
Sau khi Thái Uyển Vân lấy thủ lô, liền mang trở lại cho Hoàng hậu. Lúc này Tang Chi mới kịp định thần. Nàng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra hành lang, lại thầm nghĩ, mỗi một người ở Khôn Ninh cung này đây, dường như trước nay không khi nào là không âm thầm lo toan chuẩn bị cho một ngày kia khi Hoàng hậu ngã xuống, rồi thân mình mình lo. Tuy không thể trách bọn họ, nhưng cung nhân chỉ nghĩ về phần mình như thế, người đầu tiên gặp bất lợi chính là chủ tử.
Tang Chi còn chưa thôi nghĩ ngợi, lúc ấy đã nghe thấy tiếng tán ngẫu của các phi tử trong chính điện dừng lại, có lẽ là đã đến lúc cáo từ hồi cung. Ngay lúc này Tang Chi lại nghe được thanh âm của Hoàng hậu, "Sức khỏe của Hoàng quý phi thế nào rồi?"
Đổng Ngạc phi cười nói, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, sức khỏe thần thiếp đã không còn gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi, bổn cung vốn vẫn còn muốn tới Thừa Càn cung thăm tỷ tỷ đấy." Nàng dừng một lát, lại nói, "Đáng tiếc sức khỏe của bổn cung cũng không tốt, vẫn chưa thể tới được."
"Thần thiếp nhận ưu ái của Hoàng hậu nương nương." Đổng Ngạc phi vội vàng đỡ lời, "Theo lý thì nên là thần thiếp tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương mới phải, nhưng thần thiếp ngại rằng mang một thân bệnh tật tới đây cũng chỉ làm nương nương càng thêm mệt mỏi, cho nên không dám tới."
"Hoàng quý phi khách khí rồi, tuy đúng thực là không đích thân tới nhưng đã phái tâm phúc tới đây, phần tâm ý này sao bổn cung lại không hiểu?" Ngữ điệu của nàng nhẹ nhàng như không, ánh mắt dao động, "Một tháng này bổn cung nhiều việc, mới càng cảm thấy Tang Chi người này đúng là thông minh được việc đấy, tâm phúc của Hoàng quý phi, trên dưới Khôn Ninh cung e rằng chẳng có ai so được. Ôi, nói thế này các vị tỷ muội đừng chê cười, thực ra bổn cung cũng có mấy phần hợp ý với Tang Chi, gần đây lại có chút ưu ái nàng. Vậy... không biết Hoàng quý phi có bằng lòng buông bỏ thứ mình yêu thích, để Tang Chi tới hầu hạ ở Khôn Ninh cung không đây?"
Tang Chi nghe được, lập tức ngẩng đầu, không thể tin vào tai mình.
Khóe môi Đổng Ngạc phi cong lên, nhưng rồi nụ cười mờ nhạt khó thấy kia lập tức bay biến, lại nói, "Việc của Tang Chi, thần thiếp cho rằng vẫn là nên hỏi ý kiến của nàng một câu."
"Hoàng quý phi có phải quá đề cao nàng rồi hay không?" Hoàng hậu lại thản nhiên hỏi lại, "Cũng chỉ là một cung nữ mà thôi, đi hay ở không phải đều theo quyết định của chủ tử hay sao? Tỷ tỷ muốn hỏi ý tứ của nàng, tâm ý này bổn cung hiểu, nhưng suy cho cùng thì tôn ti trên dưới cũng không vì chữ ân tình này mà làm loạn. Chỉ cần tỷ tỷ có thể buông bỏ thứ mình yêu thích, bổn cung rồi sẽ tự mình hỏi nàng một câu." Đoạn, nàng nâng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ, "Nếu Tang Chi không nguyện, đương nhiên bổn cung cũng sẽ không ép buộc, cho người hộ tống nàng về Thừa Càn cung." Hoàng hậu đặt chén trà xuống, cố ý nâng giọng, "Ôi chao, bổn cung đã nói đến như thế rồi, không phải là tỷ tỷ muốn làm khó bổn cung đấy chứ?"
Trước mặt nhiều người như vậy, giả như Đổng Ngạc phi nói một câu từ chối, như thế chính là tự tay cho Hoàng hậu một bạt tai. Đừng nói Tang Chi, kể cả người Hoàng hậu muốn là Lan Tú, Đổng Ngạc phi cũng chẳng thể không cho. Huống hồ, huống hồ một người chẳng hề đặt tâm tư tại Thừa Càn cung. Đổng Ngạc phi ngước mắt nhìn Hoàng hậu, lại chẳng hề lên tiếng, đôi mắt lộ ra tia sắc bén không che giấu mà thăm dò ý tứ của người đang ngồi trên chủ vị, rốt cuộc cũng chỉ nhận lại được sóng mắt chẳng hề gợn của người kia. Cho đến tận giờ phút này Đổng Ngạc phi mới thực sự nhận ra rằng, Hoàng hậu trẻ tuổi này nhìn bên ngoài thì không tranh không đoạt, nhường nhịn lễ nghĩa, nhưng e rằng thực ra cũng là một bụng tâm tư sâu không thể lường. Bằng không thì, cũng chỉ là một người mà thôi, ấy vậy mà lại âm thầm chặn hết đường cự tuyệt của Đổng Ngạc phi như thế. Nàng nhận ra, nếu lục cung đánh một ván cờ, Thừa Càn cung sẽ chẳng có khả năng thắng.
"Hoàng hậu nương nương nói đùa, Tang Chi thân là một nô tài lại được người ưu ái như thế, quả thật là nhờ phúc khí kiếp trước đấy. Thần thiếp vui mừng thay cho nàng còn không kịp." Đổng Ngạc phi dời ánh mắt đi, khẽ cười, "Sao người này lại có phúc mà không biết mình có phúc như thế. Người khác e rằng cầu còn không được."
Hoàng hậu khẽ vẽ lên một nụ cười, "Vậy bổn cung đa tạ tỷ tỷ. Sau này tỷ tỷ có bất kỳ điều gì hãy cứ mở lời, tỷ muội chúng ta vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau."
"Thần thiếp nhận ưu ái của Hoàng hậu nương nương."
Thêm vài câu trò chuyện vô thưởng vô phạt, không lâu sau cung phi cũng nối nhau hồi cung.
Mà Tang Chi vẫn còn chưa hết kinh hoảng. Nàng khó lòng mà tin được Tố Lặc lại có thể cứ dứt khoát như thế mà chuyển nô tịch của nàng từ Thừa Càn cung đến Khôn Ninh cung.
Nhưng, lúc này người kinh hoảng hơn cả Tang Chi, ấy chính là Thái Uyển Vân. Thái ma ma vốn vẫn đinh ninh rằng sớm muộn gì chủ tử mình cũng sẽ đuổi Tang Chi về thẳng Thừa Càn cung, ấy vậy mà lại một đường đoạt lấy người kia nhanh gọn như thế. Thái ma ma thầm than, quả thật xưa nay tâm tư của chủ tử vẫn là chuyện không thể đoán ra được.
Đúng lúc này, Hoàng hậu ngẩng đầu, ánh mắt nàng sắc như mũi dao, xuyên qua chính điện mà bắn thẳng về phía Tang Chi đang đứng.
--- Hết chương 60 ---
[1] Sưởng y: Lớp áo bào mặc bên ngoài Sấn y, tay áo rộng, cổ tròn, thêu thùa hoa văn. Lúc này trời mới vào xuân, mặc Sưởng y bên ngoài Sấn y, vừa đẹp vừa ấm.
Hình minh hoạ từ Hậu cung Như Ý truyện: Ba Lâm Mi Nhược, Diệp Hách Na Lạp Ý Hoan, Hàn Hương Kiến và Sách Xước Luân A Nhược.
—-
Editor lảm nhảm: Không biết vì sao mà tui vừa edit vừa cảm thấy hình tượng của Khác phi Thạch thị 100% tương đồng với hình tượng của Thư phi Diệp Hách Na Lạp Ý Hoan (hàng trên, bên phải). Giống y chang, chính là cái khí chất đoan trang hiền thục, nhẹ nhàng thanh tĩnh ấy *khóc*
Còn chị Tố, qua cách xử lý tình huống này thì hiểu rồi đó. Chị là nữ nhi Khoa Nhĩ Thấm nên là không có huệ chất lan tâm ghen tuông bóng gió gì ở đây cả. Chị bực mình, chị ghen là chị thẳng tay đòi người, tâm cơ mode on không ngán ai hết ?