TRUNG CUNG LỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy tháng nay thánh giá thường xuyên tới Khôn Ninh cung, đến kẻ mù cũng nhìn ra được rằng thời vận của Hoàng hậu tới rồi. Khôn Ninh cung cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn, cung phi tới thỉnh an thăm hỏi Hoàng hậu nhiều gấp bội. Mà Hoàng hậu nương nương chẳng hề thể hiện ra quá nhiều, giữ thái độ hòa nhã đúng mực mà thôi, yên lặng lắng nghe bọn họ nói lời hoa ngọc là chính.
Mai là Thiên Thu lệnh tiết, những năm qua đại lễ mừng Thiên Thu lệnh tiết của Hoàng hậu đều là do Hoàng quý phi Thừa Càn cung đảm nhiệm xử lý, nhưng năm nay sức khỏe Hoàng quý phi suy nhược, cho nên đến lúc này cũng vẫn chỉ tập trung tĩnh dưỡng mà thôi. Đại lễ năm nay, đều giao phó cho Thập Tứ nha môn toàn quyền xử lý. Hoàng hậu vốn là muốn Thiên Thu lệnh tiết càng giản lược càng tốt, nhưng Thuận Trị đế lại đích thân truyền khẩu dụ xuống, nói rằng đại lễ năm nay phải long trọng, không được đơn giản qua loa. Mấy năm trở lại đây Thiên Thu lệnh tiết của Hoàng quý phi cũng cực kỳ giản lược, gần như là không tổ chức đại lễ, cũng chỉ là một bữa tiệc nhỏ với Hoàng đế mà thôi, Hoàng đế cũng chiều theo ý nàng. Hoàng hậu thì khác, trừ phi là ý tứ của Hoàng đế, bằng không thi bản thân Hoàng hậu muốn thế nào cũng không quan trọng, cứ y theo lễ chế mà làm, dù sao cũng là thể diện của Hoàng thất. Hay nói cách khác, sinh thần của Hoàng hậu cũng là một loại lễ nghi, còn của Hoàng quý phi, nàng có thể tự đưa ra sự lựa chọn cho riêng mình.
Tang Chi đã ở trong cung hai năm, cũng đã hiểu rõ ràng hơn một số điều trước kia nàng chưa hiểu. Nàng nhìn Tố Lặc lúc này, trong lòng không kìm được mà nổi lên một cỗ thương xót. Nhưng đáng tiếc tình thương này nàng chỉ có thể cất ở trong lòng. Năm nay Thiên Thu lệnh tiết phức tạp như thế, e rằng Hoàng hậu sẽ còn càng mệt mỏi hơn mà thôi.
Ngày sắp tàn, ráng chiều đã buông. Vì Thiên Thu lệnh tiết ngày mai mà đêm nay Hoàng hậu chỉ có thể chợp mắt được cùng lắm là một hai canh giờ, ước chừng đến giờ Tý là đã đến lúc phải rời giường, bắt đầu chuẩn bị. Khôn Ninh cung vô cùng bận rộn, ngay đến Thái Uyển Vân là Chưởng sự mà cả ngày cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi. Thậm chí, hồi cuối chiều Hoàng đế còn phái Thái giám Dưỡng Tâm điện tới Khôn Ninh cung nhìn qua tình hình, cảm thấy quá bận rộn mới quyết định không tới dùng bữa tối nữa.
Thẳng cho tới khi Hoàng hậu dùng xong bữa tối, Tang Chi mới có thời gian định tình tình huống lúc này. Nàng vốn là muốn đợi tới mai mới đưa lễ vật cho Tố Lặc, nhưng lúc này lại sợ rằng Tố Lặc sẽ bận rộn cả ngày mai đấy. Cho đến lúc Hoàng hậu đã tắm rửa thay y phục xong xuôi, Tang Chi vẫn còn ở trong điện. Tố Lặc thấy sắc mặt nàng mỏi mệt cũng lên tiếng nhắc nhở, lời nói lộ ra vài phần thương tiếc, "Tang Chi, về nghỉ ngơi một lát đi thôi. Ngày mai..." Nàng dừng một chút, lại nói, "Từ nay tới mai e rằng chẳng còn thời gian nghỉ ngơi nữa đâu."
Tang Chi khẽ cười, "Không cần phải lo cho ta, bản thân ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai người bận rộn nhất sẽ là ngươi, cũng không phải ai khác."
Tố Lặc xoa xoa mi tâm. Quả thật, nàng cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi rồi, chỉ cần nghe người của Thập Tứ nha môn tới đây nghị sự thôi cũng đã đủ khiến người ta đau đầu, huống chi còn có hàng trăm thứ việc không tên khác.
Hoàng hậu khẽ than thở, "Nhưng ta lại không ngủ nổi."
"Sao vậy?"
"Ta nhớ tới ngày ấy khi ta còn bé, a mã và ngạch nương sẽ tự mình chuẩn bị quà cho ta, ta muốn có thứ gì, a mã và ngạch nương cũng sẽ đều chuẩn bị cho bằng được. Là ngày vui vẻ nhất trong năm của ta đấy." Hoàng hậu hơi nheo mắt, rồi nàng cười lên, nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ, "Nhưng từ khi nhập cung, mấy năm nay, ngày này đã trở thành ngày khiến ta cảm thấy mệt mỏi nhất rồi. Thiên Thu lệnh tiết cái gì chứ..." Nàng khẽ than thở, càng khiến cho Tang Chi đau lòng. Đau lòng thay cho nàng.
"Ngươi đợi ta một chút." Tang Chi nói xong liền đi khỏi, không đợi Tố Lặc hỏi câu nào.
Tới khi trở lại, trên tay nàng là một hộp gỗ vuông vắn. Tố Lặc nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên, lấp lánh tinh quang.
"Cái này... dành cho ta?"
Tang Chi đưa cho nàng, cười nói, "Dành cho ngươi đấy. Có lẽ ngày mai sẽ không có thời gian, cho nên tặng sớm cho ngươi, mong ngươi luôn luôn vui vẻ."
Tố Lặc mở hộp gỗ ra, bên trong là một con tuấn mã. Lại là một con tuấn mã, nhưng không phải là một con tuấn mã nặn bằng đất sét như ngày ấy, mà lần này là một con tuấn mã bằng gỗ, chạm khắc tỉ mỉ.
"Con lần trước bị ném vỡ rồi, lần này dù có ném đến bao nhiêu lần cũng sẽ không thể vỡ được." Giọng nàng khe khẽ, "Ta sẽ khắc cho ngươi đủ mười hai con giáp, để mười hai năm sau ngươi sẽ có một bộ, không thiếu dù chỉ một con. Thế nào, thấy ý này không tồi phải không?"
Tố Lặc yên lặng lắng nghe, nhìn người trước mặt, lại nhìn xuống tuấn mã trên tay. Nàng cảm thấy như hàng mi của nàng đã ướt rồi. Nàng chỉ có thể "Ừ" một tiếng, rồi chần chừ một lúc mới quyết định nói ra lời, "Nếu như, nếu như ngày mai chỉ có ngươi ở bên ta, như vậy thì thật tốt biết bao nhiêu."
Ánh mắt Tang Chi nhìn người đối diện càng trở nên dịu dàng. Nhưng nàng lại không thể tiếp nhận những lời này của người kia, chỉ khẽ cười coi như đáp lại mà thôi. Cuối cùng nàng nói, "Nghỉ ngơi cho tốt, chỉ một lát nữa thôi là bắt đầu rồi."
Đoạn, liền tới đứng bên giường.
Tố Lặc nhìn dáng vẻ của người kia, liền cảm thấy thoải mái an tâm hơn hẳn, cơn buồn ngủ cũng bỗng chốc từ đâu kéo tới.
Cho đến khi nàng chìm vào giấc mộng, bàn tay nàng vẫn nắm chặt con ngựa gỗ.
Nhìn người kia đã an giấc rồi, Tang Chi cũng không thể chống lại sự mệt mỏi được nữa. Nghĩ tới không còn nhiều thời gian, cũng không muốn khi Tố Lặc tỉnh dậy không nhìn thấy mình, nàng chỉ còn cách ghé vào bên giường, gục đầu ở đó nghỉ ngơi một lát. Nhưng dường như là thực sự quá mệt mỏi, nàng vừa nhắm mắt đã liền chìm vào giấc ngủ.
Thái Uyển Vân đi vào, nhìn thấy cảnh tượng thế này không thể không lắc đầu ngao ngán, rồi khẽ than thở trong lòng. Thái ma ma bước từng bước thật nhỏ, thật nhẹ, khẽ khàng đi tới bên giường. Đang muốn lay Tang Chi dậy, đúng lúc ấy Hoàng hậu bỗng nhiên mở mắt, bàn tay đưa lên ý tứ ngăn cản hành động của nàng.
"Hoàng..." Thái Uyển Vân giật mình, theo bản năng lập tức hành lễ, mà chưa kịp nói đến chữ thứ hai đã thấy chủ tử phất tay đuổi mình đi ra. Ánh mắt Thái Uyển Vân nhìn Tang Chi càng trở nên phức tạp, nhưng cũng không thể trái ý chủ tử, cho nên đành yên lặng thối lui. Nửa người Tang Chi ghé vào bên giường, Tố Lặc nằm nghiêng, một tay chống đầu, cứ như thế mà ngắm nhìn người kia trong thinh lặng, dường như ngay đến bản thân nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.
Thực ra Hoàng hậu cũng đã chợp mắt được một lát, nhưng tâm trạng nặng nề như thể có thứ gì đè trong lòng, thành ra giấc ngủ cũng chẳng thể an ổn. Thời khắc khi Tang Chi gục xuống, lúc ấy nàng cũng tỉnh giấc.
Lúc này, Tố Lặc cảm thấy có chút... mộng mị. Không gian yên ắng, Tang Chi người kia đang ở ngay bên cạnh nàng. Là Tang Chi, lại thêm một lần nữa là Tang Chi. Khi nàng bị Hoàng đế làm khó dễ, khi nàng đổ bệnh, khi nàng vui vẻ, cho đến hôm nay khi nàng mệt mỏi, người ở bên nàng vẫn luôn là Tang Chi. Tâm tình của Tố Lặc lúc này vô cùng phức tạp. Nàng càng ngày càng ỷ lại vào người này, cũng muốn bản thân mình trở thành chỗ dựa cho người này, và nguyện ý cứ như thế này an ổn bầu bạn. Tang Chi đẹp một vẻ đẹp thanh nhã thiện lương, vẻ trầm tĩnh của nàng khiến người ta khó đoán, vẻ nhân ái của nàng khiến người ta an tâm. Tố Lặc chưa bao giờ cảm thấy người kia đẹp tới mức động lòng người như lúc này. Lúc này, đôi mắt tinh tường kia đã khép, giờ phút này Tang Chi vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ duy có đầu mày nàng khẽ nhíu, khiến Tố Lặc muốn đưa tay vuốt ve xóa đi tia ưu sầu nơi giữa mi tâm.
Nhưng đầu ngón tay còn đang ở giữa không trung, Tang Chi khẽ động, khiến Hoàng hậu thất kinh luống cuống thu tay lại, nhắm nghiền mắt.
Tang Chi tỉnh dậy, đương nhiên không cảm thấy sảng khoái thoải mái gì cho cam, nhưng dù sao cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. Mắt thấy Tố Lặc còn đang say giấc, khóe môi nàng bất giác vẽ lên một nụ cười. Chẳng dám kinh động đến người kia, nàng lặng lẽ đứng dậy rời khỏi. Vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Thái Uyển Vân từ ngoài đi vào.
"Thái ma ma, Hoàng hậu còn chưa dậy đâu!"
"Ai nói?" Bước chân Thái ma ma vẫn không dừng, "Tới giờ rồi."
Đã giờ Tý rồi. Để mặc xong cát phục cũng đã đủ tốn thời gian, chứ chưa nói đến trang sức, phục sức, và cả kỳ đầu.
Trời tảng sáng, mọi thứ đã đều xong xuôi ổn thỏa cả. Một thân cát phục[1] hoa quý lộng lẫy thêu hoa văn, Tang Chi vừa nhìn đã cảm thấy hẳn là phải rất nặng. Hoàng hậu bước trên đôi giày hoa bồn cùng màu với cát phục, phục sức trên người nhiều vô cùng, mà người mặc vẫn tuyệt đối không thể để lộ ra nửa điểm mệt mỏi chật vật. Tang Chi nhìn người kia một thân phong quang vô hạn, lại cũng cảm thấy xót xa cho nàng. Đáng tiếc, ngày hôm nay không phải là ngày Tang Chi có thể cảm thấy xót xa, có thể bầu bạn bên Hoàng hậu với tư cách là một người bằng hữu.
Chuyện duy nhất Tang Chi có thể làm, ấy là đỡ lấy tay người kia, giúp những bước đi của nàng giữ nguyên vẻ đoan trang trên đôi hoa bồn.
Không lâu sau đó, tiếng thông truyền của Ngô Lương Phụ truyền vào, "Hoàng thượng đến!"
Hoàng hậu cần phải đi rồi. Nhưng trước khi đi, nàng lại thuận tay vơ lấy ngựa gỗ, cất vào trong ống áo.
---
Tang Chi đang rất nhàn rỗi. Không giống các cung nữ khác, mỗi người đều có phần việc của riêng mình, nhiệm vụ thường ngày của Tang Chi là theo sát Hoàng hậu. Bây giờ Hoàng hậu không có ở đây, mặc dù nàng rảnh rỗi như thế, nhưng tâm phúc của Hoàng hậu không phải ai cũng dám sai khiến.
Thiên Thu lệnh tiết, giờ này trong nội cung rất náo nhiệt.
Từ khi tới Khôn Ninh cung, nơi xa nhất Tang Chi từng đặt chân tới là Ngự hoa viên. Nàng bầu bạn bên Tố Lặc, phần lớn thời gian là ở trong nội cung Khôn Ninh cung này. Có Tố Lặc ở bên, Tang Chi cũng không có mong muốn đi nơi nào khác, cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cảm tưởng như thời gian trôi đi rất chậm, rốt cuộc cũng đã tới chuông báo điểm giờ cơm trưa. Cung nhân vẫn như thường ngày, còn Hoàng đế và Hoàng hậu còn đang dự tiệc với cung phi cùng các Thân vương Mệnh phụ. Buổi chiều cũng như vậy, Tang Chi ở đây nhàn nhã buồn chán, mà Tố Lặc lúc này đã một thân mỏi mệt.
Thẳng cho tới giờ Hợi, yến tiệc mới dần tàn. Hoàng đế đích thân đưa Hoàng hậu hồi cung, đương nhiên, trên dưới Khôn Ninh cung ai cũng đều phấn chấn.
Tang Chi trải qua một ngày dài đằng đẵng, nhìn thấy Đế - Hậu trở về, liền cảm thấy sự hiện diện của mình cũng không còn quan trọng nữa, cảm thấy vẫn nên rời khỏi thì hơn. Mà đang lúc muốn đi, vừa khi Hoàng hậu mời Hoàng đế ngồi xuống đã liền hỏi, "Tang Chi đâu rồi?"
Tang Chi đang ở ngoài cửa, nghe thấy câu này sống lưng liền lạnh, nhưng không còn cách nào khác ngoài bước vào bên trong.
"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
Lúc này nàng không thể không quỳ xuống, bởi vì lúc này nàng, là một nô tài chân chính theo đúng nghĩa của từ này.
Hoàng hậu hiểu, cũng đã tiên liệu trước, nhưng nhìn cảnh này vẫn không tránh khỏi việc ngây ngẩn cả người. Khi Hoàng đế không có ở đây, nàng rất ít khi chứng kiến Tang Chi thực hiện mấy chuyện lễ nghi quy tắc thế này. Lúc này thấy Tang Chi đang quỳ gối ở kia, Hoàng hậu vội nói, "Đứng lên đi." Lại nghĩ, mới nói, "Trời cũng không còn sớm nữa, ngươi có thể về nghỉ ngơi được rồi."
"Tạ nương nương quan tâm." Từ đầu đến cuối nàng không ngẩng đầu dù chỉ một lần, yên lặng lui đi.
Hoàng đế quan sát, không nói một câu. Nhìn thái độ này của Hoàng hậu, hắn cho rằng Hoàng hậu ấy là đang bày tỏ thiện ý với Thừa Càn cung đấy. Hoàng hậu quả thực càng ngày càng biết điều rồi.
Mà Tang Chi, sự chán ghét của nàng dành cho nam nhân này đã đến cực hạn. Nàng ra ngoài, bước chân đưa nàng ra khỏi đại môn Khôn Ninh cung. Tang Chi không cảm thấy mệt mỏi, nhưng tâm tư nàng không thể nào yên. Nàng cần chút không gian yên tĩnh, nhưng bước ra khỏi Khôn Ninh cung rồi mới nhận ra mình không còn nơi nào để đi.
Thất thần một hồi, nương theo ánh đèn đuốc dọc tường son, nàng nhìn về phía Vĩnh Thọ cung. Ngày ấy nàng gặp Tố Lặc ở nơi ấy, và ở Tử Cấm Thành này, e rằng trước sau cũng chỉ có Vĩnh Thọ cung là luôn an tĩnh như vậy.
Bước chân nàng đưa nàng tới Vĩnh Thọ cung.
--- Hết chương 68 ---

Chú thích:
[1] Cát phục là trang phục Hậu phi mặc trong dịp hỉ, dịp lễ, hay những dịp cần trang trọng, hay nói cách khác là cần phải sang chảnh hết mức. Combo cát phục + điền tử (điền tử mãi đến thời Càn Long mới thịnh) vô cùng đẹp và sang nhìn sẽ như thế này.
Và Tang đoán đúng, vô cùng là nặng.
*Cre: Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan, Kim Ngọc Nghiên, Diệp Hách Na Lạp Ý Hoan, Phú Sát Lang Hoa.


——

*Editor lảm nhảm:
Xin ông trời hãy ban cho Lâm Văn Lan một cơn mưa Tử Cấm Thành trong truyền thuyết như cách mà người đã ban cho Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan đi làm ơn, Lan này cũng đã chịu quá nhiều khổ rồi, cần lắm một cơn mưa để hắc hoá!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi