TRUNG ĐỘI TRƯỞNG LÀ CRUSH CỦA TÔI

Cao Cường khựng lại, trong đầu phân tích. Chắc hắn cũng không phải là cố tình sai vặt mình, chỉ đơn giản là phân công thôi, hôm nay mình thì ngày mai sẽ tới lượt người khác. Nghĩ thế nên cậu cũng không tức giận gì mà rất hòa bình mang những trang thiết bị phục vụ việc học đi dẹp. Điều bất ngờ là hắn lại đi dẹp đồ cùng cậu.

Cao Cường đi ở đằng sau, vẫn luôn quan sát Quốc Cường đi ở phía trước. Hắn đội nón ngược về phía sau. Ngứa miệng đến độ không chịu nổi nữa, phải nói ra: "Này người kia, đội nón kiểu đó cũng quá không tôn trọng quân đội."

Không nhận được hồi âm, Cao Cường cắn răng khinh bỉ, hận muốn cắn chết người này. Được được, không nói chuyện với tôi thì tôi đây cũng không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Buổi trưa, trời nắng gắt gao, Cao Cường ở trong phòng, thông qua khung cửa sổ, nhìn ra khoảng sân trống trải ở ngoài kia. Để đi đến nhà ăn thì cậu phải băng qua con đường đó. Cậu không mang theo áo khoác, trong phòng lại chẳng ai có dù, nếu cậu đi ăn thì xác định sẽ đen lên một tông, bởi vì da cậu rất dễ ăn nắng.

Tính toán một hồi cậu đưa ra quyết định: "Trưa nay tớ không đi ăn."

Trung Hiếu đi tới: "Sao thế? Dù gì cũng đã đóng tiền đầy đủ, không ăn thì sẽ rất phí tiền."

Minh Thịnh vẻ mặt vui tươi đi tới choàng cổ Cao Cường: "Thế đưa thẻ ăn của cậu cho tớ, để tớ đây ăn giúp phần của cậu."

"Đừng hòng!" Cao Cường chán ghét đi tới giường mình, lục lọi hết chỗ này tới chỗ khác, sắc mặt tối sầm giống như sắp tận thế nhìn đám người trong phòng, hét lên: "Các cậu ăn hết đồ ăn dự trữ của tớ rồi có đúng không?!"

Cả đám làm chuyện xấu bị phát hiện, vừa chột dạ vừa áy náy không dám trả lời.

Cao Cường tiếp tục quát: "Bọn cầm thú các cậu, biết ngay mà. Mau mua lại cho tớ!!"

Bọn họ đồng thanh trả lời: "Hả? Bọn tớ là sinh viên nghèo làm gì có tiền mua trả lại cho cậu."

Cao Cường đau khổ nước mắt không tuôn, quỳ gối trên giường, đưa tay ôm lấy ngực trái, nhắm mắt, giọng nói như có như không: "Ôi, đồ ăn của tôi, cứu tinh của tôi."

Thế là không chỉ hôm nay mà nhiều ngày sau đó cậu không còn lựa chọn nào khác phải đi ăn ở nhà ăn rồi. Không ăn thì sẽ chết đói thật sự, bởi vì cái nơi chim không thèm đậu này làm gì có chỗ nào bán đồ ăn.

Thế là bọn kia cảm thấy có lỗi, thống nhất từ hôm nay mỗi ngày mỗi người sẽ cho Cao Cường mượn áo khoác. Hôm nay Minh Thịnh là người đầu tiên. Cậu mặc áo khoác của tên đầu đinh này vào, đi tới chỗ ăn. Cậu cố tình đi chậm, để cho tên đầu đinh này bị nắng đốt cháy da, như một cách trừng phạt. Cậu nhìn sang những thành viên khác, thầm mắng, từng người từng người rồi cũng sẽ phải trả giá như vậy.

Không lường trước, trong tầm mắt của cậu lại hiện lên hình ảnh Quốc Cường che ô đi. Dáng vẻ tiêu sái đó vô cùng nổi bật trong cái nắng rực như thế.

Cậu liền hối thúc bọn cùng phòng đi nhanh lên, cố tình làm ra dáng vẻ không quan tâm vượt qua mặt của Quốc Cường.

Tối hôm đó, nửa đêm cậu đột nhiên thức giấc. Cậu nghe thấy tiếng sáo giống hôm qua từ đâu đó bay khắp không gian, truyền vào phòng của cậu. Cậu bật người ngồi dậy, tựa người vào cửa sổ, đặt hai tay và cằm lên khung cửa, nhìn ra thế giới đêm bên ngoài, rồi lại nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Dường như tất cả mọi thứ đang lắc lư nhịp nhàng trong giai điệu chậm rãi bay bổng của tiếng sáo, cậu cảm thấy mình yên bình đến lạ trong sự bao bọc của tiếng sáo. Là ai đã ngân lên khúc sáo tuyệt vời như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi