TRUNG ĐỘI TRƯỞNG LÀ CRUSH CỦA TÔI

Đột nhiên, trong đám người xa lạ đó nổi bật lên một khuôn mặt rất quen thuộc, rất đẹp đẽ, cho dù lẫn trong đám đông cũng sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện. Cậu tươi cười đi lại: "Cơn gió nào đã mang cậu đến đây thế?" Thật không nghĩ rằng một người có ngoại hình hoàn hảo như Quốc Cường sẽ xuất hiện ở nơi này, thật không phù hợp tí nào! Nhưng dù gì thì hắn cũng chính là điểm sáng của cái nhà vệ sinh tồi tệ này, của cái trung tâm huấn luyện xa xôi này.

Quốc Cường nhìn nụ cười thiện chí lại đơn giản đó, mặt không hiện lên tí cảm xúc gì khiến người khác khó phát hiện ra tâm tư. Thái độ im lặng của hắn khiến cho Cao Cường có chút lúng túng. Mình vừa hỏi một câu quá ngu ngốc sao?

Cậu cũng không lạ gì thái độ lạnh lùng của hắn nữa, hơn nữa hai người cũng đã là bạn của nhau cậu cũng không khách sáo, vỗ vỗ vai của Quốc Cường: "Thôi cậu tắm nhanh lên kẻo muộn giờ cơm nhé! Tớ đi trước đây."

Cậu không nghĩ ngợi gì nữa, vui vẻ đi khỏi đây. Lúc cậu đi được mấy bước, đằng sau tiếng Quốc Cường phát ra khiến cậu dừng lại, ngoảnh đầu, trưng ra nụ cười tươi tắn: "Cậu gọi tớ?"

Quốc Cường nói: "Quần lót của cậu rơi."

Âm thanh vừa to vừa rõ từng chữ một. Cao Cường thu hồi nụ cười, mặt đơ như tượng sáp, có chút không tin nổi nhìn theo hướng Quốc Cường chỉ. Một chiếc quần lót có hình dạng, màu sắc, kích cỡ rất quen thuộc nằm nổi bật dưới nền nhà tắm. Cậu nhìn xung quanh, những người có mặt trong đây cũng đang nhìn nó. Khuôn mặt của cậu chuyển sắc trong chớp mắt, từ trắng bệch sang đỏ gắt: "Hi, cậu bạn, cái đó, cái đó, chắc không phải, của tớ, đâu." Cậu nhất thời trở nên lắp bắp, không giữ được thần thái bình thường.

Một người nào đó nói: "Tớ mới thấy nó rớt ra từ trong đống quần áo trên tay cậu mà."

Một câu nói giống như một con dao đâm thật sâu vào trong cơ thể của cậu. Giờ phút này cậu chỉ muốn đào một cái lỗ, chui xuống đó, không muốn gặp mặt ai, ngoại trừ người giao cơm và nước cho cậu. Thật là xấu hổ quá đi mà.

Cậu tua ngược trí nhớ, thời gian quay vòng trở lại. Chẳng lẽ khi nãy lúc vỗ vai Quốc Cường mình vô tình làm rớt quần lót mà không hay ư? Cậu nhìn Quốc Cường. Hắn nhún nhún vai. Thế là cậu đi lại nhặt chiếc quần lên, không còn mặt mũi nhìn mặt mọi người ở đây, trước khi biến khỏi đây trong chớp mắt còn tặng cho Quốc Cường một cái đấm vào ngực với lực đạo khá mạnh.

Thật là ngượng chết đi mà! Rớt quần lót ở nơi đông người, lúc đó cậu không muốn nhận nó là của mình, nhưng ai cũng thấy rồi thì chối làm sao được. Hơn nữa, nếu cậu không nhặt lên, để nó nằm ở đó, sẽ càng lúc càng có nhiều người thấy hơn, như thế chẳng phải sẽ càng kì quặc hơn nữa sao? Mặc dù nghe có vẻ chỉ là một chuyện bình thường nhưng nó lại khiến rất người ta không kiềm được vô cùng xấu hổ.

Khi trở về phòng, cậu cố gắng giấu không để cho ai biết, nếu không sẽ bị bọn này chọc đến tự vẫn luôn. Đám bạn đó làm sao có thể bỏ qua cơ hội dìm bạn bè tốt như vậy chứ!

Tối đó, nước trong phòng hết, theo như phân công thì tới lượt cậu đi đổi. Thùng nước khá to và nặng, hơn nữa chỗ đi lấy cũng ở khá xa. Cậu ôm thùng nước ở phía trước, hơi khom lưng, từng bước chân nặng nề lếch đi về phòng. Đi được một quãng cậu lại bỏ nó xuống, nghỉ một tí rồi mới tiếp tục đi.

"Haizz, nặng quá vậy." Cậu để thùng nước xuống, lắc lắc hai cánh tay đang mỏi, than thở.

"Có thùng nước cũng ôm không nổi."

Tiếp theo cậu thấy được Quốc Cường một tay bỏ vào túi quần, một tay cầm chai nước đang lướt qua cậu.

"Ai không ôm nổi chứ!!??" Cậu vốn còn nhớ đến chuyện lúc chiều, giờ lại thêm câu nói khinh thường này của hắn, cậu không muốn lòng tự tôn của mình bị đả kích nặng nề như vậy: "Mở mắt to xem này." Cậu gồng người ôm thùng nước lên. Lúc ôm được gân tay gân cổ gân chân cũng đã nổi xanh hết cả lên. Đi được vài bước, cậu thật sự chịu đựng sức nặng không nổi nữa, cộng thêm việc chưa kịp hết mỏi tay, cậu buông thùng nước xuống đất, thở phì phò.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi