TRUNG ĐỘI TRƯỞNG LÀ CRUSH CỦA TÔI

Buổi chiều, trước giờ ăn mười lăm phút, Cao Cường chạy sang phòng của Quốc Cường nhưng lại không thấy hắn đâu. Nghe bạn cùng phòng nói là hắn đã đi tắm, cho nên cậu ngồi ở giường của hắn chờ. Trong thời gian chờ đợi, cậu mở điện thoại lên xem lại tấm hình hai người chụp chung lúc sáng. Cậu cố tình zoom to lên để nhìn Quốc Cường được rõ hơn.

Không lâu sau đó Quốc Cường vừa đi trở vào vừa dùng khăn lau khô tóc. Tư thế đó khiến cậu ngây người ra. Cậu tự dưng lại nghĩ, nếu như sau này có thể nhìn được hắn làm những chuyện thường nhật mà ai cũng làm thì sẽ vui biết mấy. Lau đầu, ăn cơm, xem phim, nghe nhạc, chơi game,... tất cả những chuyện này, cậu muốn nhìn thấy ở hắn mỗi ngày. Cậu còn muốn cùng hắn chung sống. Cậu sẽ chuẩn bị bữa sáng cho hắn, giặt đồ cho hắn, trò chuyện cùng hắn, mắng hắn... Rất nhiều chuyện muốn làm.

Mặc dù thấy giống như là đang ước được làm ô sin cho hắn, nhưng cậu lại khờ dại tình nguyện chấp nhận. Loại hi sinh này chắn hẳn cũng sẽ được đền đáp hậu hĩnh nhỉ?

Đột nhiên một cái khăn ẩm ướt ném tới, vừa vặn nằm ở trên đầu, phủ xuống che đi gương mặt đang ngây ngốc của cậu. Cao Cường cầm cái khăn xuống: "Tớ không cần lau tóc." Bỏ nó xuống, đi tới sau lưng Quốc Cường đẩy hắn đi: "Nhanh nào, tới giờ ăn rồi. Sau này muốn đi ăn như vậy cũng không được đâu nha."

Hai người rốt cục ngồi ở trên bàn ăn. Cao Cường lần này ăn chậm hơn, một bên ghi nhớ hương vị của thức ăn, một bên ghi nhớ quang cảnh vui vẻ xung quanh. Cậu muốn đem hết tất cả ghi nhớ thật sâu. Cậu vốn là một người sống cảm tình.

Thứ mà cậu muốn ghi nhớ, muốn chứa cho nó một khoảng lưu trữ thật lớn trong đầu chính là người đang ăn ngồi ở trước mặt cậu đây. Sau này còn có thể thấy hắn, đi ăn cùng hắn như thế không? Nhớ tới chuyện ở buổi cơm trưa, cậu không dám làm loạn nữa, im lặng ngồi ăn, im lặng quan sát hắn.

Quốc Cường dừng đũa: "Sao thế?"

Cao Cường lắc lắc đầu. Hai người lại tiếp tục ăn. Mặc dù là cố gắng kéo dài thời gian, ăn chậm rãi nhưng phần cơm cũng đã hết sạch, Cao Cường xoa xoa bụng, nhẹ mỉm cười: "Ăn xong rồi, bữa cơm cuối cùng trong trung tâm quân sự. Ái chà, thật ngon, sao này muốn ăn như vậy cũng không được."

Quốc Cường có thể dễ dàng thấy được sự nuối tiếc và nỗi buồn rười rượi trong giọng nói, thậm chí cả trong nụ cười nhạt nhẽo, gượng gạo kia: "Vậy ăn phần của tôi luôn đi." Hắn gắp một phần thức ăn đưa cho cậu.

Cao Cường từ chối: "Không được. Cậu ăn đi, nếu không thì đói mất."

Kết quả hai người cùng ăn. Đợi khi ăn xong trời đã chạng vạng tối. Cao Cường sóng vai cùng Quốc Cường đi trở về. Trên con đường ngắn kia, cậu lại cố tình chậm rãi bước. Cậu muốn níu kéo thời gian chậm nhất có thể. Nhưng càng làm thế càng cảm thấy nó trôi qua nhanh.

"Quốc Cường." Cậu gọi tên hắn, phát hiện tên hắn thật dễ gọi.

"Sao?"

"Tớ nói cái này, cậu đừng đánh tớ nhé!"

"Ừ."

"Nhưng cậu phải hứa là không đánh tớ thì tớ mới dám nói."

Quốc Cường linh cảm được điều sắp được nói ra không mấy tốt lành gì: "Nói hay không thì tùy cậu."

"Thế là không hứa à? Hôm nay ngày cuối rồi cậu cũng nên dễ tính một chút chứ." Cậu im lặng một hồi, sau đó lấy hết can đảm nói: "Tớ cảm thấy, mình giống như là một người chăn trâu đang dẫn con trâu chính là cậu nhốt vào chuồng. Ha ha."

"Con trâu đẹp trai như tôi cậu từng thấy chưa?"

"Có, đẹp trai và dễ thương hơn cậu gấp nhiều lần." Nhìn thấy Quốc Cường có dấu hiệu sắp ra tay, Cao Cường hai chân vọt thật nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi