TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ


"Hạ tiểu thư, chúng tôi có đặt hệ thống định vị GPS và công cụ liên lạc ở trong vòng tai của cô, một khi phát sinh tình huống gì đặc biệt, không cần dấn thân mạo hiểm, nhất định phải liên hệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ phái đồng nghiệp đi theo cô, trăm ngàn lần đừng nghe lời tên bắt cóc mà tháo vòng tai xuống. Tên bắt cóc nhất định sẽ bắt cô phải đem hết công cụ định vị và liên lạc cho hắn. Cái trâm cài ngực này là đồ nguỵ trang, nếu hắn yêu cầu như vậy, cô có thể đưa thứ này cho hắn!"

"Thế nếu xuất hiện thiết bị quấy nhiễu hệ thống thì phải làm sao?" Hạ Đông Noãn nghiêm túc hỏi, Hạng Khả Hinh ở bên cạnh nghe thế đột nhiên có chút bất ngờ, tán thưởng nhìn Hạ Đông Noãn. Tiểu loli này ở thời khắc mấu chốt không bối rối như mình tưởng, ngược lại nhìn qua có não hơn bình thường nhiều. Cô kỳ thật không biết Hạ Đông Noãn chính là loại người này, bình thường căn bản không thích dùng não, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt, chi tiết gì cũng chú ý cẩn thận hơn người bình thường.
"Nếu xuất hiện hệ thống quấy nhiễu, cô có thể ấn cái nút trong vòng tay, chỉ cần trong phạm vi 2km, chúng tôi đều có thể nhận được tín hiệu, thứ này bình thường không quấy nhiễu được, chúng tôi sẽ nhất định đuổi tới trong thời gian ngắn nhất. Còn nữa là..."
Viên thanh tra kéo Hạ Đông Noãn đến một chỗ chỉ có hai người, lấy một lọ thuốc đặc biệt trong túi ra, bôi lên đế giày Hạ Đông Noãn, còn cả lòng bàn chân của nàng.
"Thứ này có thể dùng thiết bị kiểm tra chuyên nghiệp để đo lường, cho nên không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không đi theo."
"Được, hy vọng không phải do kẻ có kiến thức quân sự chuyên nghiệp gây ra, có thể cứu được Hàm." Hạ Đông Noãn gật gật đầu, thu lại số thiết bị, lại cân nhắc một lần nữa những gì vừa nói với thanh tra, lại bắt chước, luyện vài lần, đảm bảo khi trao đổi không xảy ra vấn đề, tận lực kéo dài thời gian, chờ trợ giúp. Trọng điểm là trước khi cứu được con tin nhất định phải bảo trì liên hệ, hết thảy hành động đều nghe theo an bài của cảnh sát.
"Vậy cô đi nghỉ ngơi một chút đi, bảo tồn thể lực."
Hạ Đông Noãn nghe viên thanh tra cao cấp nói, liền ngồi xuống một góc trong phòng chuyên môn của cảnh sát. Từ lúc Y Vận Hàm bị bắt cóc đến giờ đã qua sáu tiếng, nàng cũng chưa từng buông xuống chiếc vòng tay vốn định tặng cho Y Vận Hàm. Hạ Lập rất nghiêm túc cảnh cáo Hạ Đông Noãn đừng đi, nhưng Hạ Đông Noãn vẫn bướng bỉnh không nghe.
Nàng hiểu ba mẹ lo lắng cho mình, nhưng Y Vận Hàm, sự tồn tại như muốn khoan vào tim này căn bản không thể bỏ qua. Nàng chưa bao giờ nhớ nhung cô gái như yêu tinh đó đến thế. Từng nụ cười của chị ấy, từng cái khiêu khích, từng lời nỉ non, từng hô hấp, thậm chí từng ánh mắt đều sinh động từ trong đáy lòng hiện ra trước mắt.
Mọi dây thần kinh đều ẩn ẩn đau đớn, nàng không có biện pháp nào tưởng tượng được những cảnh diễn như trong phim truyền hình, Y Vận Hàm bị trói trên ghế, không thể tưởng tượng được bọn cướp vô nhân tính này sẽ làm gì chị ấy. Những hình ảnh ác liệt đó thỉnh thoảng kích thích Hạ Đông Noãn, làm cho nàng hận không thể tìm được bọn chúng, lập tức thiên đao vạn quả những kẻ đó.
Hạng Khả Hinh nhìn quang mang tàn nhẫn loé lên trong ánh mắt Hạ Đông Noãn, em ấy nghiêm túc ngồi trong góc, tựa như một cô bé từ thiên sứ biến thành ác ma, cả người tản ra hơi thở âm lãnh. Cô thật sự rất tò mò, không phải cô chưa bao giờ tiếp xúc với cô bé loli này, nhưng biến hoá lớn như vậy, quả thực vượt qua nhận thức của cô nhiều lắm.
Bất quá vì Y Vận Hàm, Hạng Khả Hinh vẫn nghiêm túc thảo luận vụ án với cảnh sát. Tuy rằng mình thuộc bên pháp y, nhưng vụ án gặp qua cũng nhiều không đếm xuể, cũng biết rất nhiều thủ pháp gây án. Trực giác nói cho cô, mục đích của tên bắt cóc không phải Y Vận Hàm, đột nhiên cô có chút lo lắng cho cô bé Hạ Đông Noãn - người vì Y Vận Hàm mà trở nên thất thường như thế.
"Thanh tra, anh cảm thấy để một mình em ấy tới đó sẽ không phải càng nguy hiểm hơn sao? Em ấy chỉ là mộ nữ sinh tay trói gà không chặt."
"Tôi đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng cô tính mà xem, tên bắt cóc không cần tiền, hơn nữa căn bản không giống bọn bắt cóc bình thường để người nhà xác nhận sống chết, càng không để người nhà nói chuyện, thậm chí căn bản không bận tâm. Loại tình huống như thế có hai nguyên nhân, một là hắn rất tự tin Hạ Đông Noãn sẽ làm theo ý hắn, yêu cầu gì hắn đưa ra cũng đều sẽ được thoả mãn, nguyên nhân thứ hai là hắn căn bản không tính cho con tin còn sống trở về."
"Cho nên, anh cũng hiểu mục đích của tên bắt cóc cũng không phải đơn giản như vậy, không phải vụ bắt cóc bình thường?"
"Phải, Hạng pháp y cũng hiểu trong đó có chỗ kỳ quái đúng không. Nhưng đến giờ tôi vẫn không biết cụ thể là gì cái gì? Còn có vấn đề chính là nếu mục tiêu là Hạ Đông Noãn, vì sao không trực tiếp bắt cóc Hạ Đông Noãn mà lại muốn bắt cóc Y Vận Hàm rồi dụ Hạ Đông Noãn qua đó? Cho nên tôi có làm một số phòng bị dự phòng."
"Được, vậy là tốt rồi, bất quá theo góc độ tâm lý học mà nói thì có thể giải thích được." Hạng Khả Hinh có thâm ý nhìn thoáng qua Hạ Đông Noãn ngồi trong góc phòng, nói tiếp: "Có một số người, có tư duy ngoái dị lại dưới tình huống đi vào ngõ cụt, mục đích cũng không phải người bình thường có thể đoán được."
Một đêm không ngủ, Hạ Đông Noãn rất muốn ngủ để làm cho thể lực mình được bảo trì ở trạng thái tốt nhất, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại đều hiện lên ánh mắt Y Vận Hàm xin mình giúp đỡ. Ánh mắt tổn thương đến thế, bất lực đến vậy. Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà Y Vận Hàm, lại có thể cảm giác được trong mỗi điểm nho nhỏ trong không khí đều mang theo hơi thở của Y Vận Hàm.
Từng màn từng màn vụt qua, tốt đẹp, cãi vã, chiến tranh lạnh, tất cả đều hiện lên trước mắt, Hạ Đông Noãn mới phát hiện, mỗi hành động của chị ấy, ngay cả bộ dáng làm cho mình chán ghét cũng đều đáng yêu đến thế. Nàng đột nhiên rất nhớ chuyện đấu võ mồm với Y Vận Hàm, quãng thời gian bị người kia đùa giỡn, ngay cả cãi nhau cũng đều trở nên tươi đẹp lạ thường. Hạ Đông Noãn nghĩ, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, đều phải tìm Y Vận Hàm trở lại.
Thời gian thấm thoát qua đi, cách cái đêm mấu chốt ngày càng gần. Trăng sáng dần dần hiện lên, điểm xuyết ánh sao, một vòng tròn tản ra quang huy sáng tỏ. Cũng trong đêm trăng tròn ấy, trời không nhìn thấy một ngôi sao, cũng không cảm thụ được một làn gió. Không khí quỷ dị dị thường.
Chiếc xe van đưa Hạ Đông Noãn và cảnh sát đến mục tiêu. Một mình Hạ Đông Noãn đúng giờ đứng ở địa phương đã hẹn, kim giây tích tắc chạy tới con số kia.
Đột nhiên từ hộp thư cách Hạ Đông Noãn không xa truyền đến tiếng chuông vang dội. Hạ Đông Noãn nhìn nhìn bốn phía, sau đó từ vòng tai truyền tới hiệu lệnh đi qua đó tiếp điện thoại. Nàng đi đến hộp thư, mở ra sau liền phát hiện một chiếc túi plastics, bên trong có một chiếc di động đang reo cùng một chiếc chìa khoá.
"A lô."
"Rất đúng giờ, được rồi, dùng chía khoá mở cửa phòng ra, đi đến phòng khách rồi tao sẽ nói cho mày kế tiếp nên làm thế nào. Ném mọi thiết bị thông tin trên người xuống, nhớ kỹ, tất cả."
Hạ Đông Noãn hít sâu một hơi, mọi động tác đều chậm lại, cảnh sát trên xe đều vẻ mặt chăm chú xuyên qua kính viễn vọng nhìn động tác của Hạ Đông Noãn.
Nàng tựa hồ sắc mặt khó xử, sau đó lấy châm cài ngực cùng di động trong túi ra bỏ vào bao plastic, sau đó đóng lại hộp thư, đi tới căn nhà kia. Bốn phía im lặng đáng sợ, ngay cả tiếng tim đập đều phóng đại một trăm lần, trái tim đập "thình thịch" chấn động trong lồng ngực trái.
Chiếc chìa khoá kia rất thuận lợi mở cửa ra.
"Khoá cửa lại!!!" Từ di động truyền đến thanh âm sau khi biến dạng, Hạ Đông Noãn đành phải nghe theo, khoá cửa lại. Bên trong không tối như tưởng tượng, ngược lại tất cả đèn đều bật lên.
"Đúng là không nghe lời mà, nhóc con, tao nói mày ném hết tất cả công cụ liên lạc trên người xuống, dĩ nhiên còn đem theo khuyên tai chết tiệt kia, tưởng tao ngu lắm hả? Xem ra không ăn chút đau khổ thì không biết tao nghiêm túc."
"Ba!" Một tiếng vang, tựa hồ roi nện lên cái gì, phát ra thanh âm trầm đục, sau đó chính là tiếng rên hữu khí vô lực của một cô gái.
"Đừng!!! Tôi nghe lời anh."
Hạ Đông Noãn nghe ra đó là thanh âm của Y Vận Hàm, nàng vẫn đều rất trấn định, nhưng khoảnh khắc đó, tiếng kêu của Y Vận Hàm phá vỡ mọi suy nghĩ của nàng. Nàng theo bản năng kéo xuống khuyên tai, nhát roi kia như quất lên trái tim mình, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Nàng chung quy không nghe lời cảnh sát nói, một roi đó đã đảo lộn hết mọi tâm tư trong lòng. Làm thế nào cũng không thể chịu được nhát roi ấy đánh lên người Y Vận Hàm.
Cảnh sát trên xe đều mặt mày xanh mét, khuyên tai bị lấy xuống tức là tình huống rơi vào trạng thái bọn họ không thể khống chế. Viên thanh tra cao cấp lập tức quyết định thật nhanh, để cho toàn bộ cảnh sát mai phục gần đó tới gần kiến trúc, nếu phát sinh tình huống ngoài ý muốn, lập tức mạnh mẽ tiến vào giải cứu con tin. Nhiệm vụ của bọn họ là cam đoan cứu ra con tin, dưới tình huống đặc thù có thể đương trường hạ gục kẻ bắt cóc.
"Như thế này còn không kém nhiều lắm, đặt dưới đất là được rồi. Tốt, cởi toàn bộ quần áo trên người ra, thay bộ quần áo trên sô pha vào, đừng để tao phải lặp lại nhấn mạnh."
Hạ Đông Noãn đi đến sô pha, thay quần áo. Nàng kinh ngạc phát hiện đây không phải quần áo gì, căn bản chính là áo liệm. Hiển nhiên, người kia đang ra oai phủ đầu, không muốn cho nàng còn sống đi ra ngoài. Nàng cắn chặt khớp hàm, đi theo chỉ thị trong điện thoại, tới trước một ngăn tủ, sau khi mở ra không ngờ lại là cầu thang đi xuống dưới. Ngọn đèn hôn ám chiếu xuống vách đá chật hẹp, phản xạ ra quang vựng kỳ dị, trái tim Hạ Đông Noãn run rẩy.
Nàng thuận theo chỉ dẫn, nhắm mắt theo đuôi đi tới cuối đường hầm.
Đập vào mắt là cảnh Y Vận Hàm bị trói tay bịt miệng ngồi trên ghế, mà trên đàn ông trước mặt một tay cầm di động đang nghiền ngẫm nhìn mình, trong ánh mắt khiêu khích lấp lánh tinh quang giảo hoạt. Hắn một tay cầm roi đứng bên cạnh Y Vận Hàm, tựa vào lưng ghế gỗ.
Ánh mắt Hạ Đông Noãn ngay từ đầu cũng chưa dời khỏi Y Vận Hàm. Thực rõ ràng, trên người Y Vận Hàm có mấy chỗ quần áo rách toang, bên trong mơ hồ có thể thấy làn da sưng đỏ. Hạ Đông Noãn siết chặt nắm tay, đau lòng không nhịn được, cả người giận đến phát run.
"Anh muốn thế nào?" Hạ Đông Noãn hỏi, mấy chữ này cơ hồ từ kẽ răng cứng rắn nặn ra.
"Chậc chậc, nhanh như vậy liền chịu không nổi ah, thật sự tình chân ý thiết! Nhưng tao còn chưa chơi đủ, sao có thể nóng vội như vậy chứ?"
Tên đàn ông kia nhướn mày với Hạ Đông Noãn, thanh âm không thông qua máy biến giọng không kỳ quái như thế, nhưng đứng trong tầng hầm nghe vào tai cũng dị thường âm lãnh quỷ dị. Hắn vừa dứt lời, lại một roi thật mạnh quất lên người Y Vận Hàm, rất rõ ràng, Y Vận Hàm đã mất ý thức, thân thể chỉ theo bản năng co rúm một chút.
"Dừng lại!!! Anh rốt cuộc muốn thế nào???" Hạ Đông Noãn hoàn toàn không khống chế được, trực tiếp muốn đi thẳng tới chỗ Y Vận Hàm.
"Đứng lại!!! Mày tiến thêm một bước nữa tao sẽ trực tiếp giết cô ta!"
Tên đàn ông kia hung thần ác sát nhìn Hạ Đông Noãn nói, cảm xúc trong lòng lập tức bị Hạ Đông Noãn tới gần suýt chút nữa đốt lên. Vẻ chán ghét và hung ác trong mắt lập tức bao phủ toàn bộ tầm mắt.
Hạ Đông Noãn không có cách nào, đành ngừng lại, nhìn gã đàn ông kia, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tới gần Y Vận Hàm, hơn nữa mình khẳng định không có biện pháp hất ngã tên đàn ông cao lớn cường tráng lại điên cuồng kia. Nàng len lén bấm cái nút màu đen vẫn nắm trong lòng bàn tay, cầu nguyện cảnh sát có thể mau chóng tìm đến tầng hầm này.
Tầm mắt gã đàn ông kia lại đột nhiên chuyển lên người Y Vận Hàm, dĩ nhiên khó hiểu quỳ xuống, biểu tình cũng trở nên thập phần kỳ quái, như muốn khóc. Hắn không coi ai ra gì ôm đầu Y Vận Hàm, than thở khóc lóc.
"Tiểu Hàm, em thấy đau không? Nhưng cái đau này cũng không bằng một phần mười cái đau em đem đến cho anh! Tại sao phải thích một đứa con gái chứ? Anh thật lòng với em như vậy, em cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, anh kém cô ta ở chỗ nào? Em nói đi!"
Gã đàn ông kia đột nhiên thay đổi cảm xúc làm cho Hạ Đông Noãn hoàn toàn không biết tên ma quỷ này đang muốn làm trò khỉ gì. Chẳng qua là, bỗng nhiên hiểu được ý đồ của hắn. Thì ra hắn yêu thầm Y Vận Hàm, nhưng xem ra đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Vừa nghĩ đến đó, Hạ Đông Noãn liền có chủ ý.
Hết chương 66
------------------------------------
Bách Linh: Mình sẽ tạm dừng các bộ khác và tập trung edit cho xong bộ này trước, dù sao cũng không hay lắm khi cứ kéo dài mãi như thế :SS cũng còn 33 chap nữa lận, hix

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi