TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ

Sau đó......hắc hắc, ở trên xe – một nơi dễ dàng phát sinh JQ nhất......
"Mặc Mặc?...Trần Mặc!!!" Hạ Đông Noãn hạ thấp thanh âm hô. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao sau khi mình đặt câu hỏi mà thật lâu cũng không nhận được câu trả lời mong đợi, chẳng lẽ vì vấn đề mình nêu ra quá mức đơn giản nên khiến Mặc Mặc ngủ mất rồi?
"Tiểu Noãn, cậu thực đáng ghét mà, người ta đang sung sướng nhớ lại, sắp được rồi thì lại bị cậu làm ngắt quãng! Lam mỹ nhân của tôi......muah~!" Trần Mặc nhô người ra, nhìn Hạ Đông Noãn như thể kỳ tích mà còn hoàn toàn tỉnh táo vào giờ này, căm ai oán.
"Mắc ói!!! Cậu có cần nửa đêm nửa hôm còn ghê tởm vậy không, lại còn Lam mỹ nhân nữa! Người ta khẳng định chê cậu thối miệng!"
"Người ta thơm ngào ngạt đó chứ, không mệt cậu phải lo! Gọi người ta làm gì chứ, nói mau, không nói tôi tiếp tục hồi tưởng lại thời gian ngọt ngào kia!"
"Cũng không có gì! Chỉ muốn hỏi cậu một chút, cảm giác khi cậu thích Lương Sơ Lam là như thế nào vậy?" Hạ Đông Noãn phi thường hiếu học lại đầy mờ mịt nhìn Trần Mặc, bởi vì nàng cảm thấy có lẽ một phần ngàn, một phần vạn khả năng hình như bản thân mình có ý với Y Vận Hàm. Đương nhiên, nàng cảm thấy đây là việc có xác suất rất thấp, nếu không phải đầu óc mình trình tự sai lầm, hoặc là bị người ngoài hành tinh thay đổi thì bản thân hẳn sẽ không vật họp theo loài, giống Trần Mặc cũng đi thích nữ nhân.
"Ôi chà!!! Tiểu Noãn, nói mau, không phải cậu thích ai đấy chứ? Dĩ nhiên lại hỏi vấn đề buồn nôn này! Ha ha!" Tinh thần hóng hớt của Trần Mặc lập tức trào dâng, thò nửa người ra khỏi giường, nhìn qua giống một diễn viên xiếc.
"Cậu cẩn thận chút đi! Nếu không thì chúng ta tìm chỗ nào đó trò chuyện, không nhỡ đánh thức Lôi Lôi và Sam mất." Tính tình tốt bụng của Hạ Đông Noãn bộc lộ rõ ràng, tuy bình thường có chút băng sơn, nhưng so sánh thì với những việc cần chú ý nàng vẫn chu đáo hơn Trần Mặc.
"Được rồi được rồi, sư thái đây liền làm tỷ tỷ tri tâm một lần, nghe xem vị thí chủ này có nỗi khổ hay thiếu nữ tình hoài gì, để tôi tới chỉ điểm bến mê cho cậu." Vừa nói, Trần Mặc vừa tiện tay phủ thêm chiếc áo khoác mỏng lên người, nhẹ nhàng bò xuống giường.
Hai người lén lút chạy ra khỏi phòng ngủ, đi tới sân thượng trên cùng toà nhà, nơi đó bày đầy ghế mây của những sinh viên ở lầu sáu mua. Hai nàng thích ý ngồi trên ghế, vung vẩy chân, đong đưa đong đưa.
Gió đêm hơi lạnh, lại vừa lúc có thể thổi tan bớt một phần khô nóng không biết tên trên người. Nhìn ánh sao sáng như ngọc trên sân thượng, nhất thời Hạ Đông Noãn cảm thấy mình cực kỳ giống bầu trời đêm mông lung mê hoặc, sao chi chít dày đặc, che kín toàn bộ bầu trời đêm, lại thế nào cũng không tìm thấy ánh trăng của chính mình.
"Tiểu Noãn, Mặc sư thái ở đây, đừng lo, cứ từ từ nói, đến tột cùng là thiếu nữ tình hoài gì. Cậu yên tâm, nếu cậu thích ai đó, cho dù là Thiên Vương lão tử, Mặc sư thái tôi đều sẽ giúp cậu truy đuổi tới cùng!" Trần Mặc nói giỡn chơi nhưng thật ra lại giảm bớt một chút cảm xúc quá mức rối rắm trong lòng Hạ Đông Noãn.
"Nào có khoa trương như vậy, tôi chỉ không biết thích một người là cảm giác gì thôi. Tôi rất ngạc nhiên, cậu đối với Lương Sơ Lam là yêu sao?"
Ngoài ý liệu, Trần Mặc không lập tức trả lời, sự im lặng lan tràn giữa hai người thực lâu.
Vấn đề này đối với Trần Mặc mà nói, không dễ trả lời như tưởng tượng. Mặc kệ cuối cùng Lương Sơ Lam có thể yêu mình không thì cũng không thể dùng thái độ đùa giỡn đối với nàng, nếu không kết cục sẽ chỉ hại người hại mình, cũng giống như vài đoạn tình cảm không phải yêu ngày trước từng có, mặc kệ có muốn phủ nhận không thì cũng đều hình thành những vết thương không lớn không nhỏ trong lòng.
Tình cờ gặp mặt lúc ĐH năm nhất, sự mê luyến điên cuồng với Lương Sơ Lam, nay lại không tiếc bất cứ giá nào để tiếp cận, Trần Mặc không biết đây có thể tính là yêu không, chỉ có thể nói là rất thích rất thích. Nhưng đây liệu có phải là sự ngưỡng mộ phát triển thành say mê của một sinh viên năm nhất đối với vị giáo sư băng sơn lại uyên bác như Lương Sơ Lam không nhỉ? Trần Mặc cũng không có cách nào đưa ra câu trả lời khẳng định.
Có rất nhiều thứ nếu không nếm thử thì sẽ không biết được kết quả, tựa như người mù sờ voi vậy, vĩnh viễn đều chỉ biết một mặt nông cạn nhất. Nếu để Trần Mặc lúc này lựa chọn rút lui, căn bản không thể cam lòng. Lại có lẽ, tình cảm dành cho Lương Sơ Lam nhiều hơn thích một chút, ít hơn yêu một tẹo, bởi vì lúc Lương Sơ Lam tới gần, Trần Mặc sẽ hô hấp nhanh hơn, tim đập gia tốc, sẽ muốn ánh mắt nàng dừng lại trên người mình nhiều hơn một chút, sẽ bởi vì nhìn thấy nàng thẹn thùng mà cực kỳ vui vẻ, sẽ nhớ về nàng mỗi điểm mỗi nét, sẽ cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu. Mà loại cảm giác này, so với lúc năm nhất thì càng mạnh mẽ hơn, càng thêm chấp nhất. Như vậy, cảm giác này có tính là yêu không? Hẳn là vậy rồi.
"Tiểu Noãn, bây giờ còn chưa thể trả lời cậu câu hỏi này. Tôi cảm thấy nhất kiến chung tình khác với yêu, yêu là cần thời gian và sức lực để nuôi dưỡng. Ba tôi từng nói trong cuộc đời một người sẽ có rất nhiều lần nhất kiến chung tình, nhưng mà sẽ chỉ yêu một người, sau khi yêu người này rồi sẽ cảm thấy không còn khí lực để yêu người khác nữa. Tôi không hiểu, nhưng tôi cảm thấy đúng. Cho nên, tôi và Lương Sơ Lam mới gặp gỡ nhau hai lần, chưa thể nói là yêu, chỉ có thể nói tôi nhất kiến chung tình với người ta, về phần có thể phát triển trở thành yêu hay không thì tôi cũng không biết được."
"Là như thế sao? Vậy nhất kiến chung tình trông thế nào? Chính là giống cậu, ngày nào miệng cũng nhắc tới Lương Sơ Lam?"
"Tiểu Noãn chết tiệt, đây chỉ là biểu tượng thôi hiểu không!!! Nó nói lên việc tôi rất mê gái vậy. Nhất kiến chung tình chính là...Ơ? Tiểu Noãn ah, không phải là cậu nhất kiến chung tình với ai đó chứ? Hiếm khi lại thấy cậu bận lòng về mấy chuyện thế này? Tôi còn tưởng cậu thực sự muốn bước lên con đường làm ni cô chứ!"
"Không có gì, tôi không biết cảm giác nhất kiến chung tình là gì nên mới hỏi cậu, biết rồi thì còn hỏi làm chi. Hôm nay tôi gặp một người, có cảm giác rất kỳ quái, trong lòng cứ ngứa ngáy tê dại, vẫn xua không được, luôn nghĩ tới người ta."
"Cái gì!!! Người kia là ai? Tôi có quen không? Trai hay gái?" Trần Mặc bị doạ cho hoảng sợ, tế bào hóng hớt toàn thân đều bị điều động trỗi dậy. Đầu gỗ Hạ Đông Noãn rốt cục cũng nghĩ thông suốt, rốt cục cũng có người có thể 'chữa' được cho cậu ta.
"Cậu không biết đâu, chỉ là một cô gái thôi mà!" Mặt Hạ Đông Noãn hơi thoáng đỏ lên, bởi vì lại nhớ tới màn gặp gỡ bất ngờ với Y Vận Hàm ngày hôm nay. Khuôn mặt quyến rũ mị hoặc của người kia lại hiện lên trước mắt nàng, chớp chớp mắt, tựa hồ lại đang khiêu khích. Có điều lúc này nàng chưa muốn kể cho Trần Mặc biết cô gái kia là Y Vận Hàm, nếu không nhất định sẽ bị mắng chết mất, nữ nhân yêu nghiệt vậy, ở trong mắt Trần Mặc chính là hồ ly tinh, tuyệt đối không thể tiếp cận.
May mắn nhờ bóng đêm, Hạ Đông Noãn nghĩ hẳn Trần Mặc không nhìn rõ hai gò má đỏ ửng của mình.
"Con gái?!" Hôm nay Trần Mặc bị Hạ Đông Noãn doạ cho kinh hoảng không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng đều mang theo tin tức kinh thiên động địa. Hạ Đông Noãn là muốn kiểm tra năng lực thừa nhận tối đa của trái tim mình chắc? Hơn nữa, dĩ nhiên lại muốn trở thành người trong giới?! Thực quá kinh ngạc mà!
"Kỳ quái lắm à? Chẳng lẽ chỉ cho cậu thích con gái mà tôi lại không thể?" Hạ Đông Noãn bị biểu tình khoa trương của Trần Mặc chọc cho nhất thời bực mình, làm gì mà phải bày ra bộ mặt như thể ăn phải gián thế.
"Đâu có đâu có, người cùng giới thì cũng tốt thôi, nhưng làm tiền bối cùng tri kỷ của cậu, tôi vẫn phải nói, cậu hiểu rõ không? Nhất kiến chung tình với người ta?"
"Ai da, không phải như cậu nói sao, tôi cũng không rõ nên mới rối rắm thế này đấy chứ! Biết thì còn cần tìm cao thủ tình trường như cậu làm gì!"
"Quá khen quá khen, tôi cũng chỉ tàm tạm thôi. Cậu đừng nói vậy, ngày nào đó cậu học theo tôi, kết quả huỷ hạnh phúc cả đời, đến lúc đó khẳng định sẽ hận tôi chết mất!" Một câu nói đùa của Trần Mặc lại không biết dĩ nhiên thật sự nhất ngữ thành sấm*. Hạnh phúc của Hạ Đông Noãn rốt cục ở nơi nào? Hai cô gái xanh mơn mởn lúc này vẫn còn đang hết sức thấp thỏm không yên với một tương lai hoàn toàn không thấy rõ kia.
(*một lời nói trở thành lời tiên tri)
"Tôi không biết, tôi không biết mà!!! Phiền chết được." Hạ Đông Noãn, cô gái chỉ biết co mình trong cái vỏ rùa triệt để khó chịu, đặc biệt Trần Mặc càng nói phức tạp, lòng nàng cũng lại càng trở nên phức tạp. Vốn muốn giãi bày tâm tư ra rõ ràng rành mạch, kết quả lại biến thành một đoàn rối rung, ngay cả đầu sợi dây ở đâu cũng không tìm thấy. Muốn cởi nút thắt này ra, chỉ sợ là khó có thể hi vọng.
Chẳng qua nàng thật không ngờ, nếu lúc này muốn hoá giải bế tắc, như vậy cách tốt nhất chính là lấy kéo, cắt đứt mọi ràng buộc ngay từ ban đầu, như vậy chỉ đau đớn nho nhỏ. Đợi cho đến lúc dây dưa đến mức ngay cả điểm ban đầu cũng khó lòng tìm được nữa, lúc ấy mà chặt đứt thì chính là kiếp nạn đau đớn đến thấu tim gan.
"Ngoan, đừng phiền đừng phiền mà, từ từ sẽ đến, không phải cái gì cũng vội được, nếu có cơ hội ở bên cạnh cô ấy thì cứ ở bên đi, đến lúc cậu thật sự xác định được cảm giác và tâm ý của mình với cô ấy thì đưa ra quyết định cũng không muộn." Nhìn thấy Hạ Đông Noãn mặt mày nhăn lại một chỗ, Trần Mặc chỉ có thể trước tiên an tủi cô bé ngây thơ ngay cả mối tình đầu đều chưa có này. Về phần sau này, vậy cứ để ông trời quyết định đi.
Hai người cứ như thế ngồi trên ghế mây, tán gẫu chốc lát, lại nhìn bầu trời chốc lát, có lẽ trong lòng đều có một phần nhớ nhung.
Thời gian trôi qua như nước chảy. Phía đông một màu trắng sáng, ánh hồng của buổi bình minh nhuốm sắc lên những đám mây, tựa hồ như ám chỉ cuộc sống tốt đẹp của một ngày mới.
Vươn vai một cái, Trần Mặc một đêm không ngủ mà vẻ mặt vẫn tràn đầy sức sống, đưa tay vỗ vỗ Hạ Đông Noãn ở bên cạnh, bởi vì một đêm không ngủ mà bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, nói: "Cậu nhìn xem, lại một ngày đẹp trời. Tôi muốn đi mua bữa sáng cho Lương Sơ Lam, may mà tôi thông minh cho nên đã hỏi địa chỉ văn phòng của nàng, come on! Tôi còn muốn từng bước xâm nhập vào cuộc sống của nàng đây. Yahh!"
"Tôi muốn ngủ!5555, muốn ngủ!" Hạ Đông Noãn vò đầu bứt tai, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao lại có một người như Trần Mặc, thức trắng cả đêm mà dĩ nhiên so với ngủ đủ giấc còn sức sống bắn ra tứ phía hơn. Cái gì mà mua bữa sáng, xâm nhập gì đó, ở trong mắt Hạ Đông Noãn đều là mây bay, vào tai trái tiến ra tai phải, với trạng thái tinh thần của nàng lúc này thì cho dù có nói với nàng dãy số trúng thưởng sổ xố độc đắc sắp tới chăng nữa nàng cũng không nhớ được.
"Đứng lên đứng lên, sáng còn có lớp mà. Tôi còn muốn đi tranh lớp của Học viện Nhân văn nữa, tóm chặt lấy nó!" Trần Mặc kéo tay Hạ Đông Noãn, kéo kéo, lại phát hiện Hạ Đông Noãn thế nhưng giống một vũng bùn nằm ườn trên ghế.
"Cậu là heo à, lại nặng như vậy!!!"
"Cậu mới là heo. Không bao giờ tôi thức đêm nữa!" Hạ Đông Noãn hối hận không kịp mà, nhưng có hối hận thì cũng vô ích.
Cho nên cuối cùng nàng vẫn một nửa dựa lên người Trần Mặc bị lôi vào phòng ngủ, vừa đổ lên giường lền ngủ khò khò. Cái gì mà Y Vận Hàm, cái gì mà đi học cũng không thèm quan tâm, chờ ngủ no rồi nói sau!
Hết chương 8
———————————
Bách Linh: "Vị Chanh Bạc Hà" kết thúc, mình sẽ tiếp tục + bắt tay vào edit 5 bộ:
- Năm xưa
- Tình sử của Trưởng công chúa
- Trứng gà yêu tảng đá
- Bầu trời trong trẻo
- Trọng sinh trở về năm Kiến Nguyên thứ tư
Mọi người cứ bình tĩnh, thiệt hết sức bình tĩnh từ từ chờ đợi nhé, ko thì đọc QT trước luôn cho lẹ :">





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi