TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ


"Xin hỏi có cô gái nào tên là Lương Sơ Lam từng đến đây thuê thuyền rời bến, nói muốn lặn biển không?"

"Tiểu thư, cô chờ một chút, để tôi đi hỏi." Quản lý khu lặn biển nhìn vẻ mặt cấp bách của Trần Mặc liền lập tức tra tìm trên máy tính: "Lương tiểu thư tám giờ sáng có ra khơi, nhưng bây giờ còn chưa có ghi chép thuyền về, có hai người giáo viên hướng dẫn đi cùng. Nhưng mà......"
"Cho tôi một chiếc thuyền, tôi muốn ra khơi!" Trần Mặc thầm nghĩ không ổn, còn chưa nghe hết liền cướp lời người nọ.
"Chuyện này..." Người kia vẻ mặt khó xử. Bình thường muốn lặn cơ bản đều phải chờ hoặc hẹn trước, gấp gáp vội vàng như Trần Mặc cũng không nên ra khơi: "Chỉ sợ không có thuyền nào rảnh, hơn nữa hiện tại giáo viên hướng dẫn đều đã đi ăn cơm trưa, cũng không có ai có thể cùng cô lặn xuống nước."
"Phiền anh thu xếp giúp tôi một chút, cô ấy là người rất quan trọng với tôi, nếu cô ấy gặp chuyện gì không may......" Trần Mặc cam chịu vội vàng nhìn người trước quầy.
"Mặc Mặc." Tiếng hô đã từng nghe cả trăm lần vang lên đằng sau, trong nháy mắt Trần Mặc tưởng mình nghe lầm. Thuận theo thanh âm xoay người, phát hiện Lương Sơ Lam đưa lưng về phía mặt trời, mái tóc còn ướt sũng đứng ở cửa. Bởi vì bóng râm, Trần Mặc không nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng, chỉ một màu tối đen.
Bất quá giờ khắc này, biểu tình gì cũng không quan trọng, bởi vì Lương Sơ Lam an toàn, cõi lòng đang căng thẳng của Trần Mặc cũng buông lỏng xuống. Theo tầm mắt, dáng người linh lung cũng không mất tao nhã kia, chỉ mình Lương Sơ Lam có, mái tóc dài phiêu dật cùng hơi thở đầy cảm tính lại cũng chỉ mình Lương Sơ Lam sở hữu. Cho dù vẻ ngoài người ấy hoàn toàn thay đổi, chỉ cần liếc một cái, cô cũng biết người kia là Lương Sơ Lam.
Chẳng qua, sau khi phát hiện Lương Sơ Lam cũng không sao cả, Trần Mặc bỗng nhiên phát giác mình chật vật như thế thực buồn cười. Cảm xúc bối rối rất nhanh bị trấn định thay thế. Cô gạt tóc mai hỗn loạn trên trán, đi lướt qua người Lương Sơ Lam không ngừng lại, rồi đi ra ngoài.
Lương Sơ Lam lại vui vẻ, ít nhất nàng biết Trần Mặc quan tâm mình. Đặc biệt là câu kia "cô ấy là người quan trọng với tôi" trong nháy mắt khiến cho trái tim Lương Sơ Lam như co lại.
Cảnh sắc trên biển cùng phong cảnh dưới đáy biển đẹp đến nao lòng. Lương Sơ Lam chỉ định một lần chân chính khám phá con đường ở thế giới dưới đáy biển kia, thực sự cảm nhận sự tươi đẹp ấy. Nhiều năm qua không dám làm, lại vào khoảnh khắc sau khi Trần Mặc xuất hiện đột nhiên có dũng khí.
Nàng chỉ muốn chứng minh một vấn đề mà ngay cả nàng cũng không rõ. Thời tiết đẹp kỳ lạ, cho nên người trên thuyền tắt động cơ, để mặc thuyền trôi lững lờ một hồi lâu cho nên mới về chậm. Phong cảnh tuyệt vời không thể trừ bỏ nỗi lo lắng trong lòng Lương Sơ Lam, lên tới đất liền rồi, vẫn vướng bận về Trần Mặc.
Vốn định đến chỗ quầy thu ngân trả tiền, lại nghe những lời tràn đầy lo lắng nói muốn ra khơi của Trần Mặc, trong lòng đột nhiên dậy lên cơn sóng nhiệt cảm động mênh mông. Có một thứ hy vọng lan tràn trong lòng. Có lẽ, Trần Mặc cũng không phải không còn yêu mình, có lẽ em ấy còn để bụng. Lương Sơ Lam vừa định nói chuyện với Trần Mặc, lại bị cô lựa chọn không thèm nhìn, trực tiếp đi lướt qua người.
Lương Sơ Lam xoay người đuổi theo Trần Mặc, ngăn đường đi của cô: "Mặc Mặc, vừa rồi có phải em lo lắng cho tôi không?" Nàng nóng lòng muốn chứng thực.
"Tôi nào có? Tôi chẳng qua chỉ vừa lúc cũng muốn lặn biển thôi." Trần Mặc lấp liếm. Cô không muốn bị Lương Sơ Lam bắt thóp, lại vẫn để mỗi bước đều bị nắm.
"Em đang làm trò mất tự nhiên cái gì thế?" Lương Sơ Lam đương nhiên biết lời nói dối này hơi quá khó tin. Nào có ai chạy tới bến tàu, còn lo lắng như vậy, huống chi nếu muốn ra khơi thì vì sao mình vừa xuất hiện liền quay đầu bước đi? Cho dù Lương Sơ Lam là đồ ngốc cũng không tin tưởng Trần Mặc chỉ đơn thuần muốn đi lặn.
"Tôi cần gì giận dỗi mất tự nhiên chứ?!"
"Vậy em đứng lại nói chuyện tử tế với tôi đi."
"Tiểu thư, tôi muốn lên máy bay được không? Còn phải đi cho kịp thời gian đó hiểu không?"
Trần Mặc rốt cục dừng chân, nhìn Lương Sơ Lam, gằn từng tiếng, đầy nhịp điệu nói. Trước kia khi nhìn thấy Lương Sơ Lam, cười nhiều nhất, mà hiện tại lại chỉ nhíu mày.
"Em lại muốn đi?" Giọng của Lương Sơ Lam ảm đạm xuống: "Đi đâu thế?"
"Liên quan gì tới chị?! Chị cũng không phải là gì của tôi." Trần Mặc có chút phiền não đáp trả.
"Tôi......" Đôi mắt nâu khẽ chuyển động, thấm đượm sương mù mông lung, lại như bỗng nhiên có dũng khí, nhìn Trần Mặc, như thể muốn nhìn thấu cô, nói: "Đương nhiên có liên quan tới tôi rồi, bởi vì tôi là......người phụ nữ của em."
Lương Sơ Lam không ngờ mình sẽ không biết xấu hổ nói những lời đó, cho nên đến cuối cùng gần như nói không ra tiếng, nhưng Trần Mặc vẫn nghe được. Ngữ khí ngượng ngùng đó, không biết vì cái gì lọt vào tai Trần Mặc, da gà toàn thân nổi lên. Giống như bị điện giật, khó có thể tin nổi.
"Chị nói cái gì??? Chị lặp lại lần nữa?" Trần Mặc hơi đỏ mặt hỏi.
"Không có gì." Lương Sơ Lam cúi đầu, không thể nói lại lần thứ hai, tình hình vừa rồi cùng lời chất vấn của Trần Mặc làm mình bật thốt ra, không có nghĩa mình còn đủ dũng khí lẫn da mặt để lặp lại những lời đó lần thứ hai trước công chúng. Hai năm qua, nàng đã trở nên không quá bận tâm những người chung quanh, là trở nên không để ý ánh mắt người khác, nhưng không có nghĩa mặt dày không tim không phổi.
"Tôi không nghe thấy gì hết. Quên đi, tôi về nhà." Trần Mặc bỏ lại một câu, mất tự nhiên trả lời Lương Sơ Lam, rồi đi về phía đường lớn. Tuy hành vi này chính cô cũng vẫn không hiểu ra sao.
Lương Sơ Lam ngây người, đột nhiên hiểu những lời cô nói có ý gì, rồi mới đuổi theo cước bộ Trần Mặc.
"Chúng ta tiện đường, cùng đi đi." Lương Sơ Lam nhẹ nhàng kéo góc áo Trần Mặc, có chút năn nỉ nhìn cô.
Tuy trên nét mặt đôi mày vẫn giữ biểu tình lãnh đạm, nhưng Trần Mặc biết, mình vẫn luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của Lương Sơ Lam, làm cho nàng hạ mình, làm cho nàng cầu xin.
May mắn bọn họ ở khách sạn cao cấp, hành lý của Trần Mặc được bảo quản rất tốt, Cảnh Ý cũng vẫn ngoan ngoãn chơi ở đó. Bất quá, thời gian chuyến bay của Trần Mặc cũng quả thật cách không còn xa, cho nên cô cảm ơn quản lý đại sảnh rồi vội vàng cầm hành lý lên xe taxi. Cho dù biết Lương Sơ Lam vẫn ở sau xe nhìn theo mình, cô cũng giả vờ như không biết.
Không thể nói rõ là chạy trối chết, nhưng xác thực, trái tim Trần Mặc cũng không bình tĩnh.
Cô về tới thành phố mình quen thuộc hai năm trước, nhưng hết thảy lại trở nên không còn thân quen chút nào. Đường rộng hơn, có thêm tàu điện ngầm, nhà cao tầng gia tăng không ít. Nhà phá đi rồi lại xây lại, khu nhà ban đầu từ lâu đã không còn cái tên cũ. Cô chưa bao giờ biết thì ra ở trong nước, hai năm có ý nghĩa nghiêng trời lệch đất như thế.
Trần Mặc suy nghĩ thật lâu, lo lắng nhiều lắm mới bước vào vườn trường năm xưa, mới giật mình nhận ra nơi này là nơi thay đổi ít nhất trong toàn thành phố.
Hàng cây bên đường vẫn trồng long não và bạch quả, về phần cao hơn hay không cao hơn thì thật đúng là không nhìn ra. Bác bảo vệ năm đó vẫn ở đây không rời. Đi trên con đường mình từng đi đến khu nhà dạy học cùng ký túc xá, nghĩ về những ngày mình theo đuổi Lương Sơ Lam, nhớ lại ngày tháng mình đến đưa bữa sáng cho nàng, nhớ lại quãng thời gian sau khi thẳng thắn lòng mình có thể nhân lúc đêm dài nhân tĩnh, len lén nắm tay Lương So Lam......
Trần Mặc suy nghĩ rất nhiều, từng chuyện từng chuyện đều không quên. Cô đột nhiên hận trí nhớ sắc bén của mình, sắc bén giống một con dao. Cô mắng mình không có lòng tự trọng, nhưng dù mắng thế nào cũng không quản được lòng mình. Chạm mặt là vô số khuôn mặt xa lạ lại tinh thần phấn chấn, non nớt như gợi lại năm tháng đó. Thanh xuân thật sự rất tươi đẹp, tốt đẹp đến nỗi không chứa nổi một hạt cát.
Ngay cả gió trong trường cũng thậm chí đều mang theo hương vị thanh xuân, làm cho Trần Mặc sầu não, lại làm cho nội tâm hỗn loạn của cô thoáng an ổn. Sự tình phát sinh trở tay không kịp. Cô chiếm lấy Lương Sơ Lam, đây là chuyện cô không dự đoán được. Đó là lần đầu tiên của Lương Sơ Lam, cô càng không ngờ. Quanh đi quẩn lại, cũng không thấy hi vọng, lại là một tương lai càng mờ mịt.
Trên đường, Trần Mặc chạm mặt hiệu trưởng Mã, hô một tiếng "chào thầy", nhưng hắn chỉ gật gật đầu, lại không nhận ra mình. Trần Mặc bỗng nhiên phát hiện, có lẽ không nhớ rõ mới là chân lý. Bao nhiêu điểm tâm chui vào cái bụng như mang bầu sáu tháng của hiệu trưởng Mã, nhưng hắn lại quên mình. Vậy mà vì sao mình không thể quên được Lương Sơ Lam, không thể quên được những gì liên quan tới nàng, thậm chí dù chỉ một nếp nhăn nho nhỏ.
Trần Mặc nhận ra con đường tuổi trẻ của mình, đột nhiên cảm thấy những gì phấn khích sáng lạn nhất cũng đều có liên quan với Lương Sơ Lam. Nếu không có Lương Sơ Lam, vậy thì Trần Mặc vẫn là Trần Mặc sao?
Tuy rằng suy nghĩ còn không rõ ràng, chẳng qua, lần này trở về cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất Trần Mặc thấy được một người, tuy rằng làm cho cô phi thường sợ hãi, nhưng cũng may tìm được cô ấy, mặc kệ người đó hiện giờ thế nào, nhưng Hạ Đông Noãn chắc hẳn sẽ rất vui.
Khi cô trên đường đi đến căn tin liền thấy dáng một cô gái rất giống Y Vận Hàm đang đi cực kỳ thong thả, còn cầm gậy cho người mù. Cô vốn định lại gần nhìn rõ một chút, sau khi xác nhận rồi lại đột nhiên có chút chần chừ. Tại sao Y Vận Hàm lại biến thành thế này, hoàn toàn chỉ dựa vào xúc giác chậm rãi đi trên đường. Cánh mũi Trần Mặc ê ẩm.
Trên mặt cũng không trang điểm, mà để mặt mộc, thoạt nhìn qua có vẻ thiếu huyết sắc. Trần Mặc rất khó tưởng tượng Y Vận Hàm sẽ có một ngày bộ dáng lại biến đổi khác đến thế. Rút đi nhan sắc diễm lệ, biểu tình điềm đạm chưa từng xuất hiện, lại phủ kín nhàn nhạt ưu thương.
"Cẩn thận!" Mắt thấy bởi vì trên đường có một hố nhỏ, Y Vận Hàm lại hồn nhiên không biết sắp sửa bước vào, Trần Mặc liền lên tiếng ngăn cản, đỡ cô đi vòng qua.
"Cám ơn cô." Ánh mắt trống rỗng của Y Vận Hàm chuyển dời đến hướng Trần Mặc, cũng không nhận ra thanh âm của cô, cười yếu ớt tỏ lòng cảm ơn, tiếp tục đi tới.
Trần Mặc không nghĩ hỏi, lại vẫn dừng tay, nhìn chằm chằm dãy số của Hạ Đông Noãn trên điện thoại, không biết có nên gọi không.
Cuối cùng cô vẫn bấm dãy số của Hạ Đông Noãn.
"Tiểu Noãn, tôi thấy Y Vận Hàm." Bên đầu dây kia là một trận trầm mặc, loáng thoáng có thể nghe được tiếng hít thở có chút hỗn loạn dồn dập.
"Ở......chỗ nào?" Hạ Đông Noãn tận lực làm cho mình có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng khoảng ngừng lưng chừng vẫn bán đứng tâm tình run rẩy kích động của nàng.
"Trường cũ, nhưng tiểu Noãn......Cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý. Có lẽ bộ dáng Y Vận Hàm bây giờ cũng không giống như cậu tưởng tượng đâu."

"Chị ấy, làm sao vậy?"
"......Mù." Trần Mặc tạm dừng một chút, cô cứ chần chừ không biết có nên nói cho Hạ Đông Noãn không, nhưng sau lại vẫn nói, quyền lợi quyết định hẳn nên giao cho cậu ấy mà không phải mình.
"......Tôi lập tức tới đó." Hạ Đông Noãn nghe xong, ước chừng im lặng nửa phút mới đáp một câu, bàn tay cầm di động bắt đầu run rẩy không ngừng.
"Tiểu Noãn, cậu......không sao chứ?"
"Tôi không sao. Cậu yên tâm." Hạ Đông Noãn không biết hiện tại tâm tình của mình đến tột cùng là cái gì, đợi nàng cúp máy rồi mới phát hiện nước mắt đã ướt đẫm gò mà, khiến cho màn hình cơ hồ một mảnh mơ hồ.
Hết chương 84
--------------------------------
Bách Linh: Hi hi tui về rùi nè, có ai nhớ tui ko?
Mặc Mặc còn đắn đo do dự cái gì nữa chứ, so ra còn đỡ thảm hơn Hàm x Noãn nhiều, thiệt là có phúc ko biết hưởng :SS

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi