TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ


Một buổi tối gần như đem tất cả những gì có thể tâm sự đều hàn huyên một lần, cô cũng quên không biết mình khóc bao nhiêu lần, chỉ là khóc đến nỗi sau cuối khăn giấy trong xe đều bị dùng hết, hơn nửa đêm còn phải đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua thêm vài hộp. Thẳng đến hai người đều bất tri bất giác mệt mỏi, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, mắt sưng vù không mở ra nổi, thông qua khe mắt nhìn thấy Lương Sơ Lam tựa lên vai mình ngủ, nằm trong lòng mình, cảm giác thoả mãn đột nhiên ập tới, làm cánh mũi Trần Mặc lại cay cay. Chỉ là, tuyến lệ thật sự không tiết ra được nước mắt, theo thói quen hít hít mũi, hành động rất nhỏ này đánh thức Lương Sơ Lam dậy.
Hai người đều có chút xấu hổ, tuy loại xấu hổ đó có phần không rõ tên, nhưng Lương Sơ Lam vẫn đỏ mặt nắm tay phải của Trần Mặc mỉm cười. Đợi Lương Sơ Lam về nhà cũng đã hơn bảy giờ sáng.
Sáng sớm Trần Mặc mang theo đôi mắt sưng vù, thâm quầng cùng cổ họng khàn khàn đưa nàng trở về nhà ba mẹ để đón Cảnh Ý còn đang say ngủ, sau đó về nhà. Dọc đường đi Trần Mặc không nói gì, chỉ thoáng liếc nhìn Cảnh Ý rồi chìm vào suy nghĩ, lái xe. Lương Sơ Lam bất đắc dĩ nhìn nhìn Trần Mặc, lại nhìn Cảnh Ý trong lòng, muốn mở miệng nói gì đó lại không biết nói thế nào.
"Được rồi, em không sao, chẳng qua vẫn không có cách nào nhìn thằng bé thuận mắt, ai kêu nó giống Cảnh Đằng thế."
Trần Mặc từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lương Sơ Lam, buổi tối đã nói rõ ràng làm cô không muốn bởi vì sự mất tự nhiên và ghen tị của mình lại làm Lương Sơ Lam khó xử, chẳng qua vẫn nhịn không được muốn quan tâm Lương Sơ Lam, tận lực không để mình giận chó đánh mèo người khác, cho nên dưới tình huống lý trí còn có thể khống chế, đành phải làm bộ như vô tình nói, nhưng trong lòng vẫn chua không chịu được.
Lương Sơ Lam không trả lời, trong lòng lại biết mình nên làm gì. Nếu nói hai năm trước Lương Sơ Lam không thể quyết đoán đưa ra lựa chọn như vậy, hiện tại nàng đã trở nên càng thoải mái dứt khoát, càng biết rõ mình thật ra muốn gì, mà những chuyện xung quanh, tư duy, cảm xúc, nhận thức bên ngoài gì đó so ra đều kém tình yêu và niềm vui sướng trong nội tâm.
Ánh mắt của nàng vẫn ôn nhu đuổi theo Trần Mặc, giống như xem thế nào cũng không đủ. Sau khi Trần Mặc đưa nàng về nhà, Lương Sơ Lam muốn giữ cô lại để nghỉ ngơi tử tế, nhưng Trần Mặc nói mình không muốn ngủ ở một nơi tràn ngập hương vị của một người đàn ông, huống chi cô còn phải tới công ty báo tin, mau chóng làm quen với nghiệp vụ, cho nên cũng không vào cùng.
Thu xếp cho Cảnh Ý xong, lần đầu tiên Lương Sơ Lam cẩn thận nhìn căn phòng tân hôn bởi vì kết hôn mà trang hoàng này, không lớn nhưng bài trí rất có nội hàm. Cảnh Đằng thích hầm rượu ngầm, còn nàng lại rất thích thư phòng, màu thảm, kiểu sô pha, dụng cụ phòng bếp đều chọn theo sở thích của Lương Sơ Lam. Cho dù nàng không yêu người đàn ông đó, nhưng cũng đã quen thuộc với bố trí của toàn bộ căn phòng và nơi mà mình đã dùng để tự liếm láp vết thương.
Chỉ là, cả căn nhà thiếu một loại ấm áp, một thứ xúc động khiến mình muốn ở mãi, nó, càng giống một trạm dừng chân tinh xảo mà hoàn mỹ.
Không phải luyến tiếc phần tình cảm này, nàng biết mình yêu Trần Mặc, rốt cuộc không chứa nổi ai khác, nhưng không thể tránh khỏi có chút không nỡ với một nơi trên danh nghĩa là nhà này, đặc biệt với Cảnh Ý mà mình đã chăm sóc hơn một năm qua. Lương Sơ Lam đi từ phòng trong ra phòng ngoài một lần, toàn bộ các căn phòng phần lớn là hơi thở của mình, cơ bản Cảnh Đằng không trở về nhà ngủ qua đêm, ngẫu nhiên trở về cũng ngủ ở phòng khách, hiện tại đã đến thời điểm phải rời khỏi nơi này.
Lương Sơ Lam ngồi xuống rồi, gọi vào số di động của Cảnh Đằng. Có lẽ đây là thời điểm tốt để bàn luận chuyện ly hôn. Chẳng qua những chuyện như ly hôn, không giống như mấy màn trình diễn trên TV, một tờ giấy ly hôn là có thể giải quyết, dù sao hai người kết hợp không đơn giản chỉ là chuyện của hai người, đặc biệt nhà của Cảnh Đằng và nhà nàng đều thuộc loại gia đình Trung Quốc truyền thống.
Cảnh Ý cũng cần thu xếp tử tế, cũng phải cân nhắc xem nên nói thế nào với người lớn của hai nhà. Về phần chuyện có nên come out hay không cũng phải thận trọng cân nhắc, chọn một thời cơ thích hợp nói rõ ràng. Dù sao Cảnh Đằng và mình đều nên cho Lâm Mộc Phong và Trần Mặc một sự thừa nhận thiết thực.
***
Chuyện đầu tiên Trần Mặc phải làm chính là gọi điện thoại cho Hạ Đông Noãn, trả xe lại, tuy cô có thể nói lái xe của công ty chạy tới đổi xe, nhưng dù sao còn chưa nhận chức, Trần Mặc không muốn để nhân viên cấp dưới có chủ đề để bàn tán. Cho nên cô vẫn lái xe tới bệnh viện mà Y Vận Hàm ở. Bởi vì Hạ Đông Noãn trong lúc ngái ngủ chỉ nói một địa chỉ, nói là chỗ ở của Y Vận Hàm, ở một vùng ngoại thành rất hẻo lánh.
Giẫm chân ga, Trần Mặc phóng qua đường chính hướng về con đường vắng vẻ, mò theo địa chỉ đi. Trên đường, mua mấy phần điểm tâm, đoán đồ lười như Hạ Đông Noãn, trước kia khi đến trường lười đến mức ăn cơm cũng lười đi xuống, hiện tại làm ngôi sao hẳn bệnh lười càng nặng thêm. Cô ca ngợi lòng lương thiện của mình một chút mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục lái xe.
Quả nhiên cô không đoán lầm, chờ cô tới nơi, thấy Hạ Đông Noãn nhảy tưng tưng, cao hứng dị thường, còn mặt mày hớn hở mở cửa cho mình, nhìn thấy bữa sáng nóng hôi hổi trên tay cô, quyết đoán thò tay ra cầm, miệng còn than thở: "Má Trần tốt quá đi!" Làm Trần Mặc tức đến nỗi thật muốn cầm toàn bộ bánh bao nhét vào miệng Hạ Đông Noãn.
Vừa vào cửa, Trần Mặc không phát hiện Y Vận Hàm, cũng không thấy người giúp việc đâu, căn phòng có phần rộng rãi trống không. Đợi Hạ Đông Noãn đặt mọi thứ lên bàn cơm, Trần Mặc ngồi xuống rồi, nhìn cái chân tổn hại bị bó có phần khoa trương của Hạ Đông Noãn: "Chân cậu thế nào rồi? Sao nhìn giống chân heo thế!"
"Xuỳ, cậu đây là ghen tị với cái chân ngọc thon thả máu chảy đầm đìa của tôi chứ gì, cho cậu một cơ hội, hừ." Hạ Đông Noãn ngồi rồi, thực không hình tượng gác chân lên một chiếc ghế, nếu để cho fan nhìn thấy, có lẽ sẽ mở rộng tầm mắt. Chờ không kịp mở túi đồ ra, nhìn thấy mấy cái bánh bao trắng trẻo lại bắt đầu cười ngây ngô. Tuy nàng lười ăn, nhưng sau khi làm ngôi sao hàng đầu, ăn linh tinh này ăn nọ trở thành thứ duy nhất có thể trông cậy vào, cho nên liền dưỡng thành thói quen không thể kháng cự với mỹ thực.
"Y Vận Hàm đâu? Còn chưa dậy à?" Trần Mặc nhìn bốn phía, không phát hiện thân ảnh Y Vận Hàm đâu liền hỏi.

"À, sáng sớm chị ấy có đến, đang ở ngoài sân hít thở không khí trong lành, tôi thật vất vả mới đợi được một cơ hội nghỉ ngơi, ngủ nhiều một chút vẫn tốt hơn."
Hạ Đông Noãn cười trộm, dù sao, những ngày tháng công tác suốt ngày đêm làm cho nàng nhớ tới liền sợ, hiện tại không cần làm việc để phân tán lực chú ý, cho nên không có động lực gì, lại nhớ những ngày làm con sâu gạo. Quả nhiên, tính lười nhác trời sinh là không có thuốc nào chữa được.
"Y Vận Hàm thật đúng là dẫn sói vào nhà mà." Trần Mặc uống một ngụm sữa đậu nành, ung dung nói. Cô biết tâm tư của Hạ Đông Noãn, ngày nào đó bị ăn sạch cũng thuận tình thuận lý, chẳng qua cô đột nhiên nghĩ đến công việc của Hạ Đông Noãn: "Thế còn công việc của cậu tính làm gì đây?"
"Có lẽ thấy làm không ổn thì rút lui thôi, thứ cơm thanh xuân này cũng không phải ăn cả đời." Hạ Đông Noãn tiếp tục ăn bánh bao trên tay, bên miệng cũng dính ít dầu. Dù sao công việc này cũng không có áp lực gì, cùng lắm nói báo một tiếng với ba, theo ý tưởng mà Hạ Đông Noãn tự cho là rất cao của mình mà nói, nàng vẫn có khả năng không cần dựa vào khuôn mặt này để nuôi sống mình.
"Cũng tốt, vậy cậu có nghĩ chưa, định tính thế nào với Y Vận Hàm?" Trần Mặc không phải không lo lắng, nhìn Hạ Đông Noãn. Cô biết Hạ Đông Noãn giấu tâm sự trong lòng, nếu không bị kích thích mạnh mẽ thì có thể giữ bí mật đến chết.
"À, chuyện đó thật sự còn chưa nghĩ tới, cậu không nhận ra Hàm vẫn không thèm để ý tới tôi à?" Hạ Đông Noãn theo bản năng sờ sờ vết sẹo đã nhạt đến mức nhìn không rõ trên cổ tay, thần sắc có chút ảm đảm, nhưng cũng chỉ chợt loé mà qua.
"Tôi và Lương Sơ Lam đã hoà lại rồi. Tôi nghĩ, ngay cả tôi đều có thể bước qua vực thẳm khó khăn như thế, Y Vận Hàm cũng sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ là phụ thuộc vào thời gian cùng cơ hội thôi." Trần Mặc nghĩ đến đêm qua mình và Lương Sơ Lam bên nhau, còn có sự tỉnh ngộ và thấu hiểu sau cuộc trò chuyện như đào móc tim gan phế phủ đó ra, chân thành an ủi.
"Trời!" Hạ Đông Noãn bị câu đầu tiên Trần Mặc nói ra doạ sợ, hôm trước Trần Mặc còn ở bên tai nói không thể tha thứ, sau giờ lại chưa gì đã giải quyết rồi. Hạ Đông Noãn đột nhiên sinh ra tâm tư muốn lãnh giáo Lương Sơ Lam để nàng chỉ điểm: "Trách không được nhìn mắt cậu đen xì như thế mà rất có tinh thần, thì ra là tinh thần ăn được liều thuốc bổ!"
"Thần kinh!" Trần Mặc oán trách một câu, khoé miệng cũng không tự giác nhếch lên một đường cong.
"Có bản lĩnh cậu đường cười, dối trá! Thế quan hệ gia đình cực kỳ phức tạp kiêm hỗn loạn của cô ấy thì sao? Tính làm gì?"
"Chị ấy nói sẽ giải quyết." Trần Mặc lựa chọn tin tưởng lời Lương Sơ Lam.
"Mặc Mặc, chuyện đó......" Hạ Đông Noãn vừa nghĩ đến Lương Sơ Lam liền thấy đau đầu, đặc biệt qua lời Trần Mặc miêu tả, cô gái đó không giống kiểu người có thể vì tình yêu mà từ bỏ gia đình.
"Lần này tôi tin chị ấy!" Trần Mặc theo bản năng gật gật đầu, cô không thể quên được ánh mắt tổn thương mang theo kiên định của Lương Sơ Lam: "Cho dù nàng làm không được, tôi vẫn rất yêu nàng."
Trên đường lái xe, Trần Mặc cũng tự hỏi chính mình một vấn đề, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không bỏ được Lương Sơ Lam. Huống chi, nếu đã lựa chọn ở bên nhau, cô có nghĩa vụ tin tưởng nàng, không cần vấp ngã cùng một chỗ hai lần.
"Bốp bốp bốp!" Hạ Đông Noãn không nói gì nữa vỗ tay: "Quả nhiên là Trần Mặc mà tôi biết, si tình đến nỗi mười con trâu cũng kéo lại không được!"
"Được rồi, nói chuyện của cậu đi! Định tính thế nào hả?" Trần Mặc tức giận cắt đứt màn biểu diễn của Hạ Đông Noãn, như thế này rồi mà còn diễn, thế chẳng phải mình phải diễn vai bà nội còn gì.
"Thì giả bệnh chứ sao! Dù sao tôi không sợ từ từ mài! Hơn nữa, chị ấy lại không nhìn thấy, ha ha. Tôi mua chuộc được bác sĩ là ổn rồi." Hạ Đông Noãn hừ nhẹ, nói bình chân như vại, vẻ mặt bất cần, nhìn qua rất vô lại, nhưng treo ở trên cái mặt giả bộ thanh thuần kia, thấy thế nào cũng không hợp.
"......Đúng là phương pháp tốt, lúc trước sao tôi không phát hiện da mặt cậu dày thế nhỉ!" Suýt chút nữa phun sữa đậu nành trong miệng ra. Thực mệt Hạ Đông Noãn có thể nghĩ cách này, vết thương ngoài da có thể giả vờ bao lâu chứ, chẳng qua cũng vì mắt Y Vận Hàm, nàng thật đúng là có thể giả bộ đến khi nào không muốn nữa thì thôi.
"Tôi đi rồi, cậu tự chăm sóc mình nhé, đừng để què thật. Bị người ta mắng, rồi đánh cho què!" Trần Mặc đem miếng bánh bao còn lại nhét vào miệng, đứng lên "chúc phúc". Phất phất tay, nói cô gái đang hành động bất tiện này khỏi đứng lên tiễn.
"Nhờ cát ngôn của cậu, tôi nhất định sẽ sinh long hoạt hổ mang chị dâu về cho cậu. Chào nhé." Hạ Đông Noãn hùng hồn nói mấy câu, rồi tiếp tục ăn bữa sáng đã sắp nguội trước mặt.
Kết quả còn chưa được một lát, thân ảnh Trần Mặc vừa lướt qua cửa được vài phút đã vòng lại.
"Sao thế? Không nỡ xa tôi hả?" Hạ Đông Noãn đầu cũng chưa nâng, còn tưởng Trần Mặc lại muốn nói gì, Trần Mặc đã nóng máu tung một tràng: "Thối lắm, bị chặn đường rồi, tất cả đều là phóng viên, tôi ngất! Suýt chút nữa bị tóm."
Trần Mặc như mới bị một đám chó săn đuổi: "May mà có người gác cổng, bằng không tôi thật sẽ nổi tiếng."
Hết chương 92
---------------------------------
Bách Linh: Up giờ thiêng nè ~ mọi người ngủ chưa? :)) 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi